Liêu Đông Văn đã sắp xếp để Vũ Hồng My có được hộ chiếu giả và có được con đường trốn thoát an toàn nhất. Tất nhiên hắn có thể bán đứng cô và giao nộp cô cho cảnh sát, nhưng đó không phải là lựa chọn an toàn.
Về phía Vũ Hồng My, sau khi đã an toàn trốn ra nước ngoài, cô cũng có thể phản bội hắn và không nói ra cách thức mà đồng bọn của cô sẽ ra tay. Nhưng Liêu Đông Văn đoán rằng cô sẽ không làm vậy.
Hắn biết với tính cách của Vũ Hồng My, những con cờ của cô ta cần được thủ tiêu sau khi sử dụng xong. Cho dù đồng bọn của cô là ai, chắc chắn Vũ Hồng My sẽ mượn tay Liêu Đông Văn để dọn dẹp.
“Thưa đại ca, cô ta đã tiết lộ chuyện đại ca muốn biết rồi.” Tên đàn em được cử đi theo nói.
“Thế việc kia thế nào?” Hắn hỏi.
“Cô ta rất cẩn trọng, tôi không thể giết cô ta sau đó được.”
Liêu Đông Văn cũng không quá trông chờ nên cũng không thất vọng “Thôi bỏ đi, cũng không cần thiết. Thế cô ta đã nói như thế nào?”
“Cô ta dựa vào hiểu biết lúc còn nắm băng đảng của Hoắc Đình Vương để xác định được kho hàng của chúng ta. Cô ta cũng biết đại ca thường hay tới đó để kiểm tra, kế hoạch của cô ta là sẽ đặt thuốc nổ ở đó.”
“Đặt thuốc nổ? Đó đâu phải là nơi ai muốn vào thì vào.” Liêu Đông Văn tự hỏi Vũ Hồng My có bịa ra kế hoạch này để lừa hắn hay không.
“Cô ta cũng nói là nơi đó tất nhiên không thể ngang nhiên đi vào để đặt thuốc nổ được. Do đó kế hoạch của cô ta là sẽ đặt thuốc nổ từ dưới lòng đất.”
“Dưới lòng đất?” Hắn nhớ lại Hoắc Đình Vương khi bị giết cũng là do một đường hầm đào từ bên ngoài vào. Xem ra Vũ Hồng My rất thích ý tưởng đường hầm khó khăn và cực nhọc này. Bây giờ hắn đã tin là thực sự có một âm mưu để lấy mạng hắn.
“Cô ta cũng đã nói cho chúng ta biết nơi mà đồng bọn của cô ta đang đào đường hầm, hàng ngày người đó đều sẽ tới đó, chúng ta chỉ cần phục kích sẵn là được.”
Hoắc Đình Vương nóng lòng muốn trừ khử kẻ thù phiền phức này, hắn nhận địa chỉ và gọi đàn em cùng đi tới đó.
Đấy là một căn nhà trống nằm cách nhà kho của Liêu Đông Văn một khoảng đáng kể, hắn phải thừa nhận dù người muốn giết hắn là ai, cũng phải có một sự kiên nhẫn đáng sợ nếu muốn thực hiện kế hoạch này.
Bước vào trong ngôi nhà và mở cửa để xuống tầng hầm, đàn em của Liêu Đông Văn bước xuống trước để đề phòng mai phục. Lúc này Kiều Mộng Vân không có tại đây.
“Xem ra vị khách của chúng ta đi vắng rồi, chúng ta sẽ đợi hắn quay về và cho hắn biết địa ngục là thế nào khi dám đối đầu với Liêu Đông Văn này.” Hắn nói với đàn em.
Bước tới cái hố ở giữa sàn, hắn nhìn xuống phía dưới. Đường hầm chỉ mới đào được một đoạn ngắn. Liêu Đông Văn bật cười “Với tiến trình này thì e rằng cả đời hắn mới đào được tới nhà kho của chúng ta.”
Cũng tại căn hầm này, vào vài ngày trước, Vũ Hồng My và Kiều Mộng Vân đã ở tại đây.
“Cô nói sao? Chúng ta sẽ cho nổ căn hầm này ư?” Kiều Mộng Vân thấy khó tin với kế hoạch ám sát này.
“Đúng vậy, căn hầm này có diện tích nhỏ, với số lượng thuốc nổ chúng ta có vẫn đủ để làm nổ tất cả chỗ này. Ngoài ra còn có thể khiến tầng trên sập xuống, đất đá đè lên sẽ tăng thêm khả năng chết của Liêu Đông Văn.” Vũ Hồng My nói.
“Nhưng lí do gì để tên Liêu Đông Văn đó chui đầu xuống đây được?” Kiều Mộng Vân thắc mắc.
“Tôi có cách, cô không cần lo. Ồ, có vẻ nếu không nói thì cô không yên tâm được.” Thế là Vũ Hồng My nói qua về kế hoạch của mình.
Kiều Mộng Vân vẫn có chút lo lắng “Liệu hắn có đích thân tới đây không? Lỡ hắn chỉ cử đàn em tới thì sao?”
“Hắn sẽ tới, bởi tính cách của hắn là thế. Cô chỉ cần quan sát hình ảnh qua camera siêu nhỏ, khi thấy hắn bước xuống thì nhấn nút kích nổ.” Vũ Hồng My tiếp tục nói “Cô sẽ ở trong một căn phòng khóa kín, camera sẽ nổ tung nên sẽ không thể lần ra kết nối giữa nó và tivi trong phòng được, công tắc kích nổ từ xa thì cô cũng chỉ cần đập vỡ là không thể lần ra manh mối gì nữa. Tất cả chuỗi vụ án này, hoàn toàn không có bằng chứng buộc tội cô. Việc cô biến mất thời gian qua là do tôi đã bắt cóc cô để đánh lạc hướng cảnh sát. Tôi cũng sẽ để lại thư và thú nhận như thế.”
Lúc này, Kiều Mộng Vân đã thấy hình ảnh của Liêu Đông Văn rất rõ nét trên tivi, cô nhấn nút kích nổ. Màn hình nhanh chóng mất tín hiệu và biến thành một màu đen. truyện tiên hiệp hay
“Vậy là cả ba người bọn chúng đều đã trả giá.” Kiều Mộng Vân đặt công tắc xuống ghế và bước tới hộc tủ nơi chứa lá thư của Vũ Hồng My.
Cô nhớ lại lời cuối mà Vũ Hồng My đã nói trước khi rời đi “Là một quân sư, tôi đã sắp xếp mọi thứ để cô không bị bắt được. Đó là những điều tốt nhất tôi có thể làm, còn cô muốn như thế nào là quyền quyết định của cô.”
“Cô đúng là có thể hiểu được nội tâm của người khác đấy.” Kiều Mộng Vân xé bỏ lá thư, cô không muốn trốn tránh những việc mình đã làm. Vũ Hồng My đã sắp xếp để có người phát hiện ra cô sau khi đã ra tay.
Kiều Mộng Vân trở lại ghế và chờ đợi kết cục của mình.
…-HẾT-
…