Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 105: Thật tình




Xuất Trần thu lại tươi cười như có như không vẫn luôn thường trực ở bên môi, nhìn Lục Tiểu Thanh sắc mặt bình thản mà nho nhã, biểu tình mang theo một chút bình thản mà một người bình thường nên có, Lục Tiểu Thanh vươn tay vỗ vỗ hai má Xuất Trần, gật gật đầu nói: "Vốn nên phải có biểu tình như vậy mới phải, ngươi chẳng lẽ không biết khóe miệng ngươi lúc nào cũng thường trực nụ cười, nhìn rất là dối trá hay sao."
Xuất Trần nhíu mày nói: "Ngươi là người đầu tiên nói với ta như vậy, bất quá nghe cũng rất vừa ý." Vừa nói vừa chậm rãi nở nụ cười, không giống nụ cười ôn hòa, tuy rằng xinh đẹp nhưng không có linh hồn, khi cười ở chỗ sâu trong đôi mắt lóe ra mưu kế như ngày thường nữa, nụ cười hiện tại đã không còn kinh thế tuyệt diễm của trước kia, nhưng lại là nụ cười chân thành mang theo sự vui sướng ở trong lòng, ôn nhu như vậy, đàng hoàng như vậy, cao ngạo như vậy.
Lục Tiểu Thanh nhéo nhéo hai má Xuất Trần, cười nói: "Xuất Trần, ngươi giống như một con Báo vậy, ngày thường thu lại bộ móng vuốt của mình, lộ vẻ hòa nhã, biếng nhác, mềm mại mà đáng yêu, nhưng nụ cười vùa rồi của ngươi mới làm cho ta biết được, con Báo này mang trong mình dòng máu cao ngạo cùng sắc bén, luôn tự cho mình là thanh cao."
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh cũng đang tươi cười, nhưng là trong đôi mắt kia lóe lên tia sáng ngời không cần che giấu, Xuất Trần chậm rãi nở nụ cười, cười như nụ hoa nở nơi địa ngục, một nụ cười diễm tuyệt thiên hạ, làm điên đảo chúng sinh, giống như một nụ hoa tinh khiết nhất nở ở nơi tàn ác nhất, kéo tay Lục Tiểu Thanh, Xuất Trần khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi chính là người đầu tiên nhìn ra ta là người luôn tự cho mình là thanh cao đó."
Lục Tiểu Thanh nhìn thấy quanh người Xuất Trần chậm rãi toát ra sự mệt mỏi, cao ngạo, cô đơn, cười tủm tỉm nói: "Uyên thâm quá ít người hiểu, người tài thì luôn bị đố kị, đây là định luật vĩnh viễn không thay đổi, giống kiểu người thiên hạ vô song như ngươi vậy, không thể không cô độc, bất quá, ngươi có lý tưởng theo đuổi của ngươi, ngươi có nghĩa vụ của ngươi, cho nên mới bị trói buộc ở bên trong triều đình, không thể buông tay được mà cũng không muốn buông tay."
Xuất Trần thu lại hơi thở cô đơn quanh thân, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tiểu Thanh, cằm đặt ở trên bả vai nàng: "Tiểu Thanh, ta hiện tại đổi ý rồi, ngươi vẫn là ở lại bên cạnh ta là tốt nhất."
Lục Tiểu Thanh lập tức híp mắt, đẩy Xuất Trần ra, hung tợn nói: "Xuất Trần, ngươi dám đổi ý?"
Xuất Trần mỉm cười dí nhẹ lên trán Lục Tiểu Thanh: "Ta không phải đổi ý, ta chỉ là nói cho ngươi, ngươi cũng là dạng người như ta, chân chính trong nội tâm vô cùng cô tịch."
Lục Tiểu Thanh không chấn động giống như trong dự đoán của Xuất Trần, mà là khẽ mỉm cười: "Ta đang thử cố gắng phá tan sự cô tịch đó, chỉ cần rộng mở trái tim, sẽ không còn cô độc nữa."
Xuất Trần nhẹ giọng nói: "Phải không?"
Lục Tiểu Thanh gật đầu thật mạnh nói: "Đúng vậy, Xuất Trần, không cần bởi vì ông trời trao cho ngươi dung mạo tuyệt thế, tài hoa kinh thế tuyệt diễm, thân phận cao quý như thế, mà tự mình vây khốn chính mình, con người sống cả đời không cần phải vì người khác mà sống, sống như vậy quá mệt mỏi."
Xuất Trần kinh ngạc nhìn vẻ mặt chân thành của Lục Tiểu Thanh hỏi: "Ngươi có thể hiểu rõ như vậy sao?"
Lục Tiểu Thanh mỉm cười vỗ vỗ bả vai Xuất Trần: "Vừa rồi khi ngươi nói muốn từ ta tìm được người cộng tác làm ăn, ta chỉ biết Mạt Hạt này vô cùng quan trọng đối với ngươi, trong lòng ngươi lúc nào cũng luôn nghĩ đến lợi ích của Mạt Hạt, lợi ích của dân chúng, nếu không sẽ không ở trong nháy mắt nghĩ ra được diệu kế như thế đâu, ta nghĩ ngươi là phản ứng theo thói quen, lo lắng theo thói quen, điều đó đã nói rõ một vấn đề, ngươi đã quên mất chính mình."
Nhìn thoáng qua Xuất Trần sắc mặt không chút thay đổi, Lục Tiểu Thanh nói tiếp: "Xuất Trần, có một dung nhan tuyệt thế như vậy, ta nghĩ ngươi nhất định rất là mệt mỏi, đúng không?"
Xuất Trần hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lục Tiểu Thanh, một lát sau nói: "Chúng ta như thế này có được tính là chân thành không?"
"Tính."
Thấy Lục Tiểu Thanh không chút nghĩ ngợi gật đầu, Xuất Trần cười khẽ ôm lấy nàng nói: "Từ lúc ta có trí nhớ đến giờ, ta chỉ biết mình có gương mặt không giống với người bình thường, có vô số người dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, cũng có vô số người nói ta là yêu nghiệt, phụ vương, mẫu hậu cũng không vui, bởi vì nam tử của vương thất Mạt Hạt, phải là người bưu hãn dũng cảm, mà không phải yêu nghiệt nhu nhược. Khuôn mặt này mang lại cho ta không phải là niềm vinh quang cùng ca ngợi, mà là vô số khinh bỉ."
Lục Tiểu Thanh không phải sinh ra ở thế giới này, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra được người sinh ra trong vương thất không được cha mẹ chấp nhận, sẽ nhận được đãi ngộ như thế nào, trong đó lại bao nhiêu hỗn loạn cùng chua xót ra sao. Tuy rằng giọng điệu của Xuất Trần rất bình thản, giống như là đang kể lại cảnh ngộ của người khác vậy, nhưng dùng ngón chân cũng nghĩ ra được là ở giữa nhất định là rất gian khổ.
Xuất Trần chậm rãi nói: "Sau khi lớn lên, khuôn mặt này tuy rằng càng ngày càng vừa mắt, không có bất luận kẻ nào có thể ức hiếp ta, cũng không có bất luận kẻ nào dám không nhìn ta, khi ta dẫn binh mở rộng lãnh thổ cho Mạt Hạt, ta nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn ta, không còn chán ghét, không còn khinh bỉ, cũng không phải là ánh mắt dâm loạn, mà là ánh mắt như đang nhìn một vị thần vậy, một vị thần không gì là không làm được. Cũng từ một khắc đó, đời này ta không thể trở thành một người bình thường được nữa, ta ở Mạt Hạt chỉ có thể là một vị thần, một vị thượng thần cao cao tại thượng."
Lục Tiểu Thanh nói tiếp: "Cho nên ngươi liền sắm tốt vai nhân vật này, luôn luôn nghĩ cho Mạt Hạt, tất cả mọi chuyện ngươi làm đều xuất phát từ Mạt Hạt, Xuất Trần, ta phải nói ngươi như thế nào mới tốt đây, những việc này không hoàn toàn thuộc về trách nhiệm của ngươi, ngươi muốn làm tất cả mọi chuyện như thế, vậy giữ lại Gia Luật Giá Huyên để làm gì? Công cao hơn chủ sẽ có hậu quả như thế nào, ngươi đừng nói là ngươi không nghĩ đến nha?"
Xuất Trần gác cằm lên bả vai Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Đại ca sẽ không như thế, bởi vì đại ca sẽ không bị vấn đề đó quấy nhiễu lâu nữa."
Lục Tiểu Thanh hơi hơi nghiêng đầu hỏi: "Có ý gì?"
"Thời điểm ngươi nên biết, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi." Xuất Trần thanh âm bình thản, ngữ điệu cũng không có phập phồng.
Hai người trầm mặc nửa ngày, Xuất Trần đột nhiên nói: "Tiểu Thanh, biết không, chỉ có ánh mắt của ngươi khi nhìn ta, không có sùng bái mù quáng, cũng không có ái mộ cuồng nhiệt, ánh mắt của ngươi tựa như đang nhìn một người bình thường vậy, một người bình thường không thể bình thường hơn được nữa, ánh mắt này không biết là ta đã phải cầu trong bao năm để được nhìn thấy."
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc nói: "Ta rõ ràng ái mộ như vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?"
Xuất Trần buồn cười gõ lên đầu nàng một cái: "Đừng giả bộ nữa, trừ bỏ đầu tiên là kinh ngạc ra, ngươi chừng nào thì có ánh mắt ái mộ chứ, bất quá, đây chính là mong ước của ta."
Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười xán lạn: "Xem ra ta làm người thật sự không thành công, Xuất Trần, nếu ngươi gặp được ba vị bằng hữu kia của ta, biểu tình của bọn họ phần lớn cũng giống như ta, không có chán ghét, không có sùng bái, có chăng chính là thưởng thức mà thôi, khả năng vẻ bên ngoài sẽ tỏ ra chán ghét, bởi vì một nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy làm cho trời ghen ghét người đố kị, thật đúng là lý do để cho nam nhân bọn họ chán ghét."
Xuất Trần khẽ cười nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta rất mong nhanh được nhìn thấy bọn họ, có thể cùng ngươi làm bằng hữu, chắc chắn cũng không phải là loại người bình thường."
Lục Tiểu Thanh nghe Xuất Trần nhấn mạnh ba chữ người bình thường, lập tức cả giận nói: "Xuất Trần, ngươi có ý gì?"
Xuất Trần đẩy mặt Lục Tiểu Thanh quay lên, hướng về phía trước, vẫn chống cằm lên bả vai nàng, cười nói: "Bởi vì ngươi không bình thường, cho nên bọn họ cũng không bình thường."
Lục Tiểu Thanh lập tức đầu đầy hắc tuyến, nói: "Đừng quên cũng có ngươi đó."
"Ta chưa từng nói qua ta bình thường." Xuất Trần nghiêm trang đáp lại.
Lục Tiểu Thanh liếc mắt, vừa rồi còn nói về đề tài vô cùng trầm trọng, như thế nào chỉ trong chớp mắt đã nói đến vấn đề này rồi, Xuất Trần này thay đổi cảm xúc cũng thật là nhanh, mắt ngọc chuyển động lập tức ha ha cười nói: "Ngươi là thần a, làm sao có thể là người bình thường được."
Xuất Trần càng tựa cằm mạnh hơn lên trên bả vai Lục Tiểu Thanh, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi: "Tiểu Thanh."
Lục Tiểu Thanh chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt đau lòng cùng không đành lòng, hai tay duỗi ra ôm lấy cổ Xuất Trần, ảm đạm nói: "Xuất Trần, ngươi yên tâm, ngươi còn có ta, ta về sau sẽ không để cho ngươi cô đơn nữa."
Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh thay đổi thái độ nhanh như chớp, không khỏi ngẩn ngơ, sau đột nhiên nở nụ cười nói: "Ngươi cư nhiên đã nhìn ra."
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn Xuất Trần nói: "Trần trần! Ngươi nói gì vậy?"
Xuất Trần vẻ mặt ý cười nhìn Lục Tiểu Thanh, cảm giác bắt đầu mệt mỏi, nhu nhược, cô tịch đều biến mất không còn bóng dáng, vỗ vỗ má Lục Tiểu Thanh nói: "Đừng giả bộ nữa, cư nhiên có thể làm đối thủ với ta, Tiểu Thanh, ta thật sự là đã không nhìn lầm ngươi.". truyen bac chien
Chỉ nghe Lục Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, tự mình ngồi lại cho đàng hoàng xong, liền kéo kéo tóc Xuất Trần, nói: "Muốn gạt ta, không có cửa đâu."
Xuất Trần để mặc cho Lục Tiểu Thanh kéo tóc của mình, ung dung mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh hỏi: "Vì sao biết ta là cố ý tỏ ra yếu ớt?"
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Xuất Trần một cái: "Sinh ra ở trong gia đình đế vương phải có giác ngộ của bậc đế vương, người có năng lực mới có thể ngồi ở trên địa vị cao, không chỗ nào là không phải giẫm đạp lên xương cốt mà qua, điểm ấy không đáng lấy ra để tranh thủ đồng tình, ta cũng không phải là người có trái tim đồng tình như vậy, Dật Bắc Vương có địa vị cao như vậy ở Mạt Hạt, có tài năng quyết định thắng bại ở vạn dặm bên ngoài như vậy, làm sao có thể ở trước mặt mọi người thể hiện một mặt yếu ớt như vậy được chứ, với quan hệ hiện tại của chúng ta, bộ mặt đó sao có thể lừa được ta, cho nên, phương pháp ngươi vừa dùng thất bại rồi."
Xuất Trần cười ha ha nói: "Khá lắm, đúng là kẻ vô tâm, cư nhiên cứng mềm không ăn, xem ra ta vẫn chưa nhìn thấu con người ngươi."
Lục Tiểu Thanh nhướng mi nhìn Xuất Trần, Xuất Trần cười nói: "Tiểu Thanh, bằng hữu của ta chính là đối thủ của ta, chỉ có thể là người ngang sức ngang tài với ta, ta mới thừa nhận hắn là bằng hữu của ta, mới đáng giá để cho ta tôn trọng, có thể không bị ta mê hoặc, như vậy ngươi mới đủ tư cách từ giờ phút này được ta để ở trong lòng, mà không còn là người để cho ta chơi đùa như trước nữa."
Lục Tiểu Thanh hừ hai tiếng nói: "Nói nhiều như vậy, hóa ra là ngươi muốn thử ta có đủ tư cách trở thành bằng hữu của ngươi hay không, xem ra ta đã không có đánh giá cao bản thân mình rồi."
Xuất Trần mỉm cười nói: "Ta biết ngươi không đánh giá cao chính ngươi, cho nên ngươi chưa từng yên tâm về ta, chỉ đem ta làm chỗ chống lưng cho ngươi, làm chủ nợ của ngươi, làm người không thể không nịnh bợ, để cho ngươi sau này có thể thuận lợi rời đi, chính là cho tới bây giờ cũng không phải là làm bằng hữu, hiện tại hãy để trong lòng ngươi lưu lại một chỗ cho ta, tâm lý của ta lưu lại một chỗ cho ngươi, được không?"
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Xuất Trần, đột nhiên áp chặt hai tay ôm lấy má Xuất Trần nói: "Vậy ngươi thích ta thì phải làm sao bây giờ?"
Xuất Trần ha ha cười nói: "Vậy ngươi thích ta thì phải làm sao bây giờ?"
Lục Tiểu Thanh rất trực tiếp gật gật đầu nói: "Ta rất là thích ngươi a~, lớn lên xinh đẹp như vậy, đối xử với ta cũng rất tốt, muốn không thích ngươi quả là rất khó."
Xuất Trần bỗng nhiên cười to, nói: "Đây là cái ngươi gọi là thích sao? Như vậy ta cũng rất thích ngươi, ít nhất ngươi thú vị hơn rất nhiều so với những người khác." Thấy nói đến thú vị Lục Tiểu Thanh lập tức trừng hắn, Xuất Trần không khỏi cười nói: "Từ giờ khắc này trở đi, ta sẽ là người mà ngươi tin tưởng nhất, ngươi cũng sẽ là người mà ta tin tưởng nhất." chỉ với ba chữ tin tưởng nhất, tuy rằng ngắn gọn nhưng lại thuộc vào phạm vi không phải bằng hữu của hắn, không phải tình nhân, cũng không phải người yêu có thể so sánh được, định nghĩa rất mơ hồ, nhưng là ý nghĩa cũng không bình thường.
Lục Tiểu Thanh nhìn Xuất Trần khẽ gật đầu nói: "Lời của ngươi ta tin tưởng."
Xuất Trần mỉm cười kéo Lục Tiểu Thanh qua, tựa vào vai hắn nói: "Ta cũng tin tưởng ngươi."
"Cho nên, trước tiên ngươi nên trả lại một vạn lượng bạc cùng viên kim cương kia cho ta."
Xuất Trần tức giận nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi không thể nói cái khác được hay sao?"
Lục Tiểu Thanh rất ủy khuất nhìn Xuất Trần nói: "Ngươi không phải đã nói nếu ta thắng sẽ trả lại cho ta hay sao? Ta hiện tại đã thắng rồi, ngươi không thể cướp đồ đạc của ta như thế được, không thể cướp thê tử của bằng hữu, viên kim cương đó chính là thê tử của ta, cho nên ngươi không thể đùa giỡn, trả lại cho ta đi."
Xuất Trần tà khí cười nói: "Ngươi nói thử xem?"
Lục Tiểu Thanh oán hận trừng Xuất Trần, uy hiếp nói: "Ngươi nếu không trả cho ta, ta chờ bọn Vô Diễm đến đây, không cho ngươi cùng bọn họ làm giao dịch, ta mặc kệ phồn vinh cùng hưng thịnh của Mạt Hạt, sẽ không cho ngươi cùng bọn Vô Diễm thông thương." Nhìn Xuất Trần dần dần ở trước mặt mình lộ ra biểu hiện chân thật, Lục Tiểu Thanh không khỏi ai thán, ngày thường đã là một lão hồ ly, hiện tại chân thật nhìn hắn lại càng giống một lão hồ ly đặc biệt giảo hoạt.
Xuất Trần nhướng mi nói: "Ngươi biết ta muốn cùng Đại Đường thông thương sao?"
Lục Tiểu Thanh đắc ý nói: "Dùng ngón chân cũng đoán được, mậu dịch giao thương giữa Mạt Hạt cùng Đại Đường hiện tại chỉ là do một ít thương nhân tự động tự phát, nhưng là mua bán kiểu này, thật sự là không thể mang lại nhiều chỗ tốt cho Mạt Hạt được, cũng căn bản không thể giải quyết được tình trạng cằn cỗi ở những địa phương khác trên đất Mạt Hạt, nếu muốn cải thiện vấn đề này, rất cần thiết phải cùng Đại Đường thông thương, nhưng lại không thể là cùng thương nhân bình thường mua bán, ắt phải khai phá con đường thông thương với quy mô lớn."
Xuất Trần gật gật đầu nói: "Nói tiếp đi."
Lục Tiểu Thanh nói: "Con đường thông thương với quy mô lớn tất nhiên chỉ có cùng hoàng thất Đại Đường đạt thành hiệp nghị mới được, vì đã biết Vô Diễm là người trong hoàng thất, cho nên ngươi mới nghĩ lợi dụng từ chỗ ta, muốn Vô Diễm đáp ứng thúc đẩy thông thương giữa Mạt Hạt cùng Đại Đường."
Xuất Trần tán dương nói: "Nói không sai, bất quá ngươi có vẻ đã quên một điều, nếu ngươi cùng Vô Diễm kia trở về, hắn một khi bội ước, ta ở xa như vậy sẽ không có biện pháp gì."
Lục Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Vô Diễm không phải là loại người như vậy, nếu đã đáp ứng huynh ấy nhất định sẽ làm được, ừm, không đúng, ý của ngươi không phải như vậy, để ta nghĩ xem, không phải với chỉ một lời nói của một Quận Vương mà hai nước có thể thông thương qua lại, muốn Vô Diễm hỗ trợ chuyện này cũng có chút không thực tế, ý của ngươi là? A, ta đã biết, lấy vật đổi vật, Đại Đường một khi có lợi, mới có thể thúc đẩy việc làm ăn này, chỉ có mọi người đều có lợi, hai bên mới có thể đều nguyện ý."
Xuất Trần ôm lấy thắt lưng của Tiểu Thanh, ca ngợi nói: "Không hổ là Vương phi của ta, có thể nghĩ ra được như thế, cái ta gọi là lợi dụng ngươi chính là muốn đem hắn hấp dẫn đến đây mà thôi, loại chuyện thông thương giữa hai nước kiểu này, không phải chỉ với một con tin nho nhỏ như ngươi là có thể thúc đẩy được, ta bất quá muốn hắn là người mà ta có thể giật giây được thôi."
Lục Tiểu Thanh tựa vào đầu vai Xuất Trần, tư thế hai người vô cùng ái muội, nhưng nội dung cuộc nói chuyện lại không liên quan đến chuyện phong nguyệt một chút nào, Lục Tiểu Thanh nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Cùng Đại Đường thông thương, không bằng ngươi bàn chuyện làm ăn với ta còn hơn."
Xuất Trần lộ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh một lát, sau đó gật gật đầu nói: "Với tính tình của ngươi, đúng là rất hợp để buôn bán, bất quá ta muốn làm chính là buôn bán lớn, ngươi không thể tiếp nhận được đâu."
Lục Tiểu Thanh xoay người, ngồi chồm hỗm ở trước mặt Xuất Trần: "Ngươi đừng xem thường ta, vài bến tàu ở Đại Đường đều đã nằm ở trong tay ta, dùng thuyền trực tiếp xuyên qua biển Đông để đến Mạt Hạt, so với đi bằng đường thảo nguyên nhanh hơn nhiều." Ở Mạt Hạt ngây ngốc hơn một tháng, có tính toán một chút, nơi này giống như là một khu vực thuộc Hắc Long Giang ở thời hiện đại.
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh vài lần, tựa vào đầu giường ở phía sau lưng, nói: "Vài bến tàu đều là của ngươi? Như vậy xem ra Vương phi của ta thật sự không phải là người bình thường a~, nếu đã nói như vậy, chúng ta có thể thương lượng một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.