Quỷ Triền

Chương 8:




*Đoạn mơ mình sẽ đổi Hoắc Dung Thâm từ hắn thành anh để dễ phân biệt.
Edit: Mạn Già La
Hắn lúc nhỏ đi theo phía sau chàng trai, nhìn mọi người xum xoe nịnh hót anh ta, sau đó không thèm đoái hoài đến hắn. Hắn giống như chiếc lá xanh tô điểm cho hoa hồng, vĩnh viễn chỉ có thể đi sau đuôi anh ta, có lẽ hắn cũng chẳng xứng được gọi là lá xanh, bởi vì trong mắt mỗi người đều là bóng dáng cao lớn chắn trước mặt hắn kia.
Mỗi khi hắn cầm tờ bài thi đã gắng đạt được điểm số cao về nhà, cha hắn luôn luôn chỉ có một câu nói.
“Được lắm, tiếp tục cố gắng học tập, phải noi theo anh trai con nhé.”
Đúng vậy, mỗi người đều chỉ thấy anh trai hắn tài giỏi hơn người thôi, mà hắn không thông minh bằng anh ta, nhưng lại chẳng bao giờ biết được hắn đã cố gắng đến nhường nào.
Hắn căm ghét Hoắc Dung Thâm, hạt giống ghen ghét một khi đã gieo xuống, nảy mầm rồi trưởng thành, theo thời gian trôi qua, thì sẽ trở thành một đại thụ che trời.
Hắn đã từng nghĩ ngợi vô số lần, nếu như không có anh ta, có phải hắn sẽ không trở nên nhỏ bé như thế không?
Chàng trai trong mộng mỉm cười, gương mặt dịu dàng: “Em trai.”
Thoáng chốc ảo ảnh vặn vẹo, nam nhân cao lớn mỉm cười, nhưng lại có một luồng ác ý khó tả: “Em trai……”
Trong phút chốc, cơ thể như bị đông cứng.
......
Tạ Triều tận lực sắm vai tốt thân phận của mình, đúng hai giờ chiều mỗi ngày đều xuất hiện trong phòng Hoắc Tử Đình, dạy hắn học tập.
Thật ra anh đã quên gần hết kiến thức từ thời cấp ba rồi, nhưng may thay đầu óc anh vẫn còn tốt chán, trước khi lên lớp thì ôn tập một chút vẫn hiểu được chút đỉnh, gặp câu không hiểu thì vẫn còn Hoắc Dung Thâm cứu cánh cho mà, cho nên anh không lo sẽ lộ tẩy.
Nhưng điều khiến Tạ Triều ngạc nhiên là, mấy ngày nay Hoắc Tử Đình không quậy không ồn ào, nom thì yên tĩnh như gà, nhưng trong lòng thực chất không như thế, mỗi ngày anh đều phải chịu đựng ánh mắt dâm tặc chẳng có ý tốt nào dừng trên người mình, khiến anh ghê tởm muốn ói.
Tạ Triều rất buồn bực, trước đó anh cũng chưa hề nghe nói Hoắc Tử Đình sẽ có hứng thú với đàn ông, chẳng lẽ sở thích này cũng là gen di truyền à?
Hoắc Tử Đình đúng là trưởng thành rất sớm, mười bốn tuổi khai trai rồi từ đó không quay đầu được, quanh năm suốt tháng ở trong các quán bar và câu lạc bộ, một ít tụ điểm ăn chơi nổi danh ở thành phố B hầu như hắn đều có hội viên VIP.
Thật ra chính hắn cũng thấy rất khó hiểu, trước đây dù là trong hay là ngoài trường thì hắn đều chơi toàn là phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hứng thú với một người đàn ông.
Tạ Triều diện mạo thanh tú, trên mặt đeo mắt kính gọng vàng càng khiến cho anh có thêm vài phần cấm dục. Dáng người cân đối, cũng được coi là chiều cao của một người đàn ông bình thường, nhưng có hai chỗ hấp dẫn người ta nhất là cặp mông cong mẩy được quần tây bao bọc, và làn da mẹ nó còn trắng hơn con gái vài tone của anh, giống như ngọc thạch, có loại xúc động khiến người ta muốn để lại dấu ấn trên nó.
Hoắc Tử Đình cũng không có phản ứng quá lớn với việc chơi đàn ông, bên cạnh hắn cũng có vài thằng bạn chuyên chơi đàn ông, già trẻ đều có, trước kia có vài người mời hắn tham gia, nhưng lúc đó hắn chê đàn ông không dẻo dai mềm mại như phụ nữ, thế nên từ chối.
Bây giờ nghĩ đến, nếu như mình có thể trói Tạ Triều vào giường, lột sạch quần áo anh ta, sau đó ** vào hậu huyệt anh, chịch người này d*m thủy chảy ròng, nằm trên giường dạng chân rên rỉ……
Mẹ nó! Tưởng tượng đến cảnh đó thôi đã thấy kích thích rồi, khiến người ta mất máu thật đấy!
Tạ Triều không biết Hoắc Tử Đình đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy hô hấp của hắn càng thêm nặng nề, đôi mắt đều đỏ lên, khóe mắt nhìn cơ thể anh bắt đầu trở nên càng ngày càng nóng, làm anh nổi da gà đầy mình.
Cuối cùng Hoắc Tử Đình cũng không làm hành động khác thường nào với anh cả, không biết đang nghĩ giống ôn gì, cúi đầu nhắn tin với ai đó, trong mắt lập lòe lúc sáng lúc tối, giống như đang mưu tính gì đó.
Gần đến lúc tan làm, Tạ Triều liền thu thập đồ đạc rời đi, anh thật sự không muốn ở trong căn phòng này thêm một giây nào nữa.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn nhịn không hành động, nghĩ nóng vội sẽ không thành công, chờ sau khi đã quen thuộc phạm vi bố cục của căn biệt này, anh mới định đêm nay đến phòng Hoắc Tử Đình.
Đến tối, chờ mọi người trong Hoắc gia ngủ say, Tạ Triều kéo Hoắc Dung Thâm đi tới cửa phòng của Hoắc Tử Đình.
Anh sợ một người không đối phó được nên gọi nam nhân đi cùng.
Tới cửa, Tạ Triều lại thấy Hoắc Dung Thâm rề rà không vào.
Anh hỏi: “Anh sao vậy?”
Hoắc Dung Thâm rũ mắt: “Bên trong có gì đó, không vào được.”
Tạ Triều rất nhanh hiểu ra: “Ý anh là trong phòng Hoắc Tử Đình có thứ gì đó cản anh?”
Hoắc Dung Thâm sửa đúng lại, đôi mắt đen như giếng cổ không gợn sóng: “Nói chính xác thì, trên người hắn có thứ khiến tôi không thể đến gần.”
Tạ Triều nghe vậy, chợt hiểu ra: “Lúc đầu em không hiểu người khác đâu có nhìn thấy anh, mà cớ sao về Hoắc gia rồi mà anh cứ tránh trong ngọc bội miết, thì ra là vì nguyên nhân này.”
Hoắc Dung Thâm chỉ cười không nói.
Tạ Triều: “Anh không tự mình báo thù cũng là vì nguyên nhân này nhỉ, làm em còn tưởng đâu anh không thèm để ý, có phải đã mưu tính đợi em tự dâng đến cửa đúng không?”
Hoắc Dung Thâm cũng không phủ nhận, giọng điệu yếu ớt: “Đi vào cũng được, nhưng nhiều lắm là bị thương chút thôi, Triều Triều đành lòng sao?”
“……”
Tạ Triều quay mặt: “Thôi, nói đi em nên làm gì?”
Tuy rằng biết hắn đang giả bộ, nhưng thôi, coi như mình làm chuyện tốt vậy.
Trong bóng đêm, Hoắc Dung Thâm nhìn thấy vành tai anh hơi phiếm hồng, đáy lòng chợt dịu đi.
“Trên cổ Hoắc Tử Đình có một sợi dây chuyền, chính là nó.”
Tạ Triều hỏi hắn: “Em nên làm thế nào?”
Nam nhân cười: “Tìm được nó rồi thì tưới ít nước tiểu là được.”
“A ——” Tạ Triều sửng sờ.
Hoắc Dung Thâm hôn nhẹ lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước: “Cẩn thận một chút, tôi chờ em.”
Quá trình đánh cắp dây chuyền rất suôn sẻ, Hoắc Tử Đình ngủ như heo chẳng hề hay biết.
Tạ Triều cầm sợi dây chuyền đi vào phòng tắm, lúc này mới thấy rõ cái gọi là dây chuyền thực chất là một cây thánh giá làm bằng gỗ.
Thứ có thể trừ tà, hẳn sẽ không phải gỗ bình thường được. Tạ Triều làm theo lời Hoắc Dung Thâm nói, chịu đựng sự xấu hổ, đỏ mặt cởi quần xuống rồi tưới chút nước tiểu lên trên nó.
Một màn kỳ lạ xuất hiện, vệt nước rơi trên mặt gỗ bên ngoài giá chữ thập, chẳng những nó không bị ướt mà ngược lại biến mất như thể bị thứ gì đó hút mất vậy, ngay sau đó, đằng sau giá chữ thập xuất hiện một vết nứt nhỏ, lớp gỗ sáng bóng bỗng chốc tối lại, kèm theo một chút đen trầm không dễ phát hiện.
Làm xong, Tạ Triều lại rón ra rón rén đeo đồ lại cho Hoắc Tử Đình.
Hoắc Dung Thâm vào cửa: “Về thôi, Triều Triều.”
Tạ Triều nhíu mày: “Chỉ vậy thôi hả?”
Hoắc Dung Thâm nhìn Hoắc Tử Đình đang ngủ say trên giường, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Chỗ này không có thứ chúng ta muốn.”
Tạ Triều: “Cho nên anh kêu em lại đây, là để làm chuyện này cho anh?”
Hoắc Dung Thâm cười dịu dàng, kéo Tạ Triều lại: “Giỏi lắm, buổi tối thưởng cho em.”
“Em mới không thèm!”
Tạ Triều giận dỗi: “Mệt em mạo hiểm tính mạng đi điều tra rõ chân tướng cho anh, vậy mà anh lại lợi dụng em!”
Hoắc Dung Thâm ngoan ngoãn xin lỗi: “Đúng vậy, tôi sai rồi, vậy buổi tối đổi thành em phạt tôi.”
Tạ Triều: “Biến!”
Lúc này Hoắc Tử Đình trên giường đột nhiên trở mình, Tạ Triều nghĩ chỗ này không có manh mối, liền định rời khỏi chỗ này.
Hoắc Dung Thâm đột nhiên đè anh xuống thảm.
Tạ Triều hạ giọng giãy giụa: “Anh muốn làm gì!?”
Nam nhân bắt đầu lột quần áo trên người anh: “Làm ở đây luôn đi.”
Tạ Triều không thể tin nổi, không chút suy nghĩ từ chối ngay: “Mơ đi!”
Sở thích biến thái gì đây? Bộ nam nhân này điên rồi đúng không! Anh không nên quan tâm hắn!
“Triều Triều, nó thèm muốn em, tôi rất tức giận.”
Tay nam nhân ôm eo anh càng chặt, và trong giọng điệu trộn lẫn sát khí không thèm che giấu.
Tạ Triều cảm thấy cực vô tội: “Vậy đó cũng đâu phải lỗi của em đâu!”
“Tôi biết nó muốn làm gì.” Hoắc Dung Thâm khẽ thì thầm bên tai anh: “Nó muốn hôn môi em, muốn mút đầu v* em, muốn bóp mông em, muốn nhét dương v*t xấu xí của nó vào trong hậu huyệt ấm áp chặt chẽ của em.”
“—— anh đang nói chính anh chứ gì!”
Tạ Triều nghe mà mặt đỏ tai hồng, mấy lời hắn nói đó chẳng phải là chuyện hắn đã làm với anh à, giờ còn mặt mũi nói đến người khác nữa chứ! Nhưng tưởng tượng Hoắc Tử Đình muốn làm như thế thật, anh tuyệt đối không chấp nhận được.
Anh nằm dưới Hoắc Dung Thâm cũng là bất đắc dĩ mà, ai bảo ban đầu anh giẫm lên mộ người ta chi, còn mang đi đồ vật của hắn, chỉ cần giúp hắn điều tra rõ việc này, chờ xong chuyện rồi tìm Nghĩa Tịnh đại sư siêu độ hắn vậy, sau này hai người họ sẽ không còn liên quan gì nữa.
“Triều Triều, em là của tôi……”
……
Tối hôm nay cũng không biết Hoắc Dung Thâm phát điên gì nữa, nói một không hai, ép anh làm chuyện đó ngay trong phòng Hoắc Tử Đình.
Khi nam nhân đi vào trong anh, còn cố ý đưa tay vào giữa kẽ mông anh, sau đó tay sờ ướt nhẹp.
Đầu lưỡi chui vào ốc tai anh chọc liếm: “Triều Triều cũng ướt thế rồi, không muốn sao?”
Hắn cố ý dùng quy đầu cọ xát cửa mình anh, dày vò anh, nhưng cứ không chịu đi vào.
Tạ Triều quần áo xộc xệch, làn da đầy dấu răng do hắn cắn ra, đôi môi lại càng sưng hơn, đỏ tươi trông như một đóa hoa vừa chớm nở.
Trên người anh vẫn còn dày đặc dấu vết mà nam nhân để lại trong lần làm tình trước, bỗng nhiên lại tăng thêm một tầng, như một xiềng xích vây khốn linh hồn, quấn quanh từng tấc da thịt trên người anh.
Tạ Triều thở dốc, ánh mắt mê man.
“Đừng…… Ở chỗ này!”
Anh vẫn ráng giữ chút lý trí cuối cùng.
Nhưng Hoắc Dung Thâm lại không định tha cho anh, nhất định phải làm trong phòng Hoắc Tử Đình, trong tình huống còn có người thứ ba, còn muốn bức ép Tạ Triều phải làm cho bằng được.
Một tay hắn xoa nắn vú trái của Tạ Triều, một bàn tay khác thì nắm chặt tay anh, ngón tay hai người đan xen không một khe hở.
Nam nhân vùi đầu liếm mút vú bên phải của anh, tựa như muốn mút dòng sữa thơm ngọt trong đó ra, sức lớn đến độ như muốn mút lột một lớp da của anh vậy.
Tạ Triều bị đau, nước mắt chảy ra.
“Đau quá, mau buông ra!”
Hoắc Dung Thâm ngẩng đầu, sợi tóc hơi rối loạn. Ngôn Tình Ngược
“Chỗ ngày của Triều Triều thật ngọt.”
Tạ Triều lười nghe hắn nói bậy bạ, cúi đầu nhìn cơ thể của mình —— coi nhẹ những dấu vết đầy rẫy trên ngực, hai đầu v* cương cứng vừa đỏ vừa sưng, tựa như hai quả anh đào chín mọng, tản ra mùi thơm mê người.
Tạ Triều thấy mình người đầy vết thương, rất là ủy khuất. Mắt anh ướt át đỏ hoe, mũi chua xót, không kìm được rơi nước mắt, giống như hai chuỗi ngọc trong suốt bị đứt đoạn không ngừng rơi xuống.
“Hức…… Cút đi, đau muốn chết được, muốn tróc da rồi——”
“Anh mẹ nó chính là tên cầm thú!”
“Đi chết đi, tôi không muốn gặp mặt anh nữa!”
“Dâm quỷ! Sắc quỷ!”
Tạ Triều tức vô cùng, hồ ngôn loạn ngữ mắng nam nhân đang đè trên người mình, nhưng không biết những lời này rơi vào tai ai kia, ngoại trừ chói tai chính là một sự khủng hoảng như sắp mất đi.
Hoắc Dung Thâm dứt khoát lấp kín đôi môi đang lải nhải ấy, đồng thời đẩy dương v*t vào.
Cả đêm, nam nhân cứ như phát điên mà ** anh, một lần rồi một lần, mặc cho Tạ Triều giận mắng xin tha thế nào, nhưng vẫn không chịu buông tha anh.
Động tác của hai người cũng không gọi là nhỏ, cho dù người ngủ say cỡ nào cũng sẽ bị đánh thức, nhưng Hoắc Tử Đình cứ như chết rồi ấy, sau lần trở mình đó thì không còn động tĩnh gì nữa.
Tạ Triều bị làm ngất, ngay cả trong mơ cũng bị nam nhân chơi chết đi sống lại, cho dù chạy như thế nào cũng không thoát được, cả đêm nhíu chặt mày.
……
Chuyện buổi tối ngày đó không bị ai phát hiện, bởi vì ban đêm bị làm quá mức, dẫn tới hôm sau Tạ Triều bị sốt nhẹ, anh chiến tranh lạnh với nam nhân, mặc hắn xin lỗi thế nào cũng không thèm quan tâm.
Con người ai cũng có vui buồn hờn dỗi, không kiên cường một lần, tức giận một lần cho hắn nhìn, hắn sẽ thật sự cho rằng anh là quả hồng mềm muốn bóp là bóp à.
Hừ!
Tạ Triều mệt mỏi lắm rồi, muốn xin nghỉ nhưng sợ khiến người ta nghi ngờ, vất vả vực dậy tinh thần định dạy Hoắc Tử Đình học bổ túc, kết quả được thông báo cho hai ngày này không cần qua, Hoắc Tử Đình đột nhiên muốn tổ chức một buổi party tại Hoắc gia.
Quản gia rất tận chức tận trách, lập tức gọi người vận chuyển hoa hồng tươi và rượu vang đỏ trân quý từ nước Pháp về đây, sau đó gọi người hầu bố trí sân party.
Hai ngày này Tạ Triều cũng không nhìn thấy Hoắc Tử Đình, nói là cấm túc ở nhà, nhưng không thấy bóng dáng hắn ở trong biệt thự, phỏng chừng đã chuồn êm ra ngoài chơi bời rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.