Quyển 1 - Ngọa Tháp Chi Trắc (Một Bên Long Sàn)

Chương 5:




Lúc Ninh Bất Tịch từ quân doanh trở về Triêu Dương Điện thì trời đã tối đen.
Hoàng đế đã sớm từ trên long sàn tỉnh lại, vì miễn triều ba ngày, tấu chương dồn lại rất nhiều, không kịp đưa đến Ngự thư phòng phê duyệt, đành phải dựa vào ánh sáng của ngọn nến nho nhỏ trên bàn múa bút thành văn.
Trên bàn, các tấu chương đã phê duyệt được chất chỉnh tề thành những ngọn núi nhỏ, còn những tấu chưa được phê duyệt lộn xộn không chịu nổi, Hoàng đế rút một trong số đống lộn xộn đó ra, mở ra quét nhìn hai cái, sau đó liền dùng tốc độ cực nhanh phê duyệt.
Những tấu chương này đều do sáng hôm nay Ninh Bất Tịch giúp Đàn Kiếm đem vào, bên trong viết cái gì, hắn biết rõ nhất.
Mười năm, tấu chương buộc tội vạch tội hắn đương nhiên không chỉ có lần này, nhưng Hoàng đế chưa bao giờ nhắc chuyện này với hắn.
Là người trong cuộc Ninh Bất Tịch nhất thời hết sức hiếu kỳ, nhịn không được đi lên nhìn.
Chỉ thấy Hoàng đế phê duyệt nội dung đều y như nhau, đều là, “Biết sự trung tâm của khanh, lòng Trẫm rất an ủi, khanh hãy tiếp tục cùng Trẫm phân ưu.”
Nét bút dùng lực rất mạnh mẽ, ẩn sâu khí vương giả, Ninh Bất Tịch nhìn thấy âm thầm gật đầu, thầm nghĩ: Xét lực đạo nét chữ này mà nói, Hoàng đế không hề giống là kẻ yếu đuối tí nào.
Tuy rằng ý tứ sâu trong đó hoàn toàn trái ngược.
Hắn lại không biết, Hoàng đế giống như bị phạt chép sách, mười chín chữ này đã lặp lại gần mười năm nay, đã sớm không còn kiên nhẫn. (Raw là 16 chữ, tại dịch ra TV cho nó đủ nghĩa thì tới 19 chữ.)
Mỗi khi viết những chữ này, sẽ không tự giác mà phát một chút nội lực, cho nên những nét chữ này mới thoạt nhìn cứng cáp, có khí thế phi phàm.
Hoàng đế viết đến khi vãn thiện được đưa lên, mới đặt bút xuống.
Ninh Bất Tịch từ đầu đến cuối mang theo sự thích thú ở một bên nhìn thiên hạ chí tôn bị phạt chép sách, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng giống như vui sướng khi người gặp họa.
Phê cả chồng tấu chương ngất ngưỡng, gần như cao đến ngang người, mà kẻ đầu sỏ tạo thành tất cả chuyện này lại thảnh thơi dựa tường đứng, hoàn toàn không có chút ý tứ tỉnh ngộ.
Hoàng đế thật sự bực mình, nhịn không được châm chọc, “Thấy chưa? Tội lỗi chồng chất!”
Đại tướng quân gật đầu: “Vi thần nguyện ý chuộc tội, cùng quân phân ưu.”
Bị đùa giỡn nhiều lần, Hoàng đế không còn ôm hi vọng nữa, hữu khí vô lực nói, “Nói nghe xem.”
Móng vuốt sói mò lên bả vai Hoàng đế, “Vi thần có thể giúp bệ hạ xoa bóp gân cốt.”
Sau đó thật sự nhẹ nhàng xoa bóp.
Lần này Hoàng đế vẫn duy trì thái độ cảnh giác, cơ thể cứng ngắc không chịu phối hợp với Đại tướng quân.
“Thả lỏng.” Hơi thở của Ninh Bất Tịch phun ở bên tai, vành tai dường như bị day nhè nhẹ, lúc vành tai bị chạm, Hoàng đế chỉ cảm thấy một trận tê dại, không tự chủ được thả lỏng xuống.
Ninh Bất Tịch xoa bóp vài cái, cảm thấy Hoàng đế dường như đã hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu cười tà, tay di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng xoa bóp vùng mẫn cảm của Hoàng đế.
Hoàng đế mới đầu còn chưa phát giác, còn đang kinh ngạc Ninh Bất Tịch khi nào thì đổi tính, thế nhưng thật sự giúp hắn xoa bóp gân cốt căng cứng.
Đợi cho đến khi phát hiện có gì đó không đúng, hai má trắng nõn đã bắt đầu đỏ ửng, chỉ biết phải nỗ lực kiềm chế nhịp thở, nhưng càng khẩn trương thân thể càng mẫn cảm, Hoàng đế mất mặt phát hiện, chỉ là xoa bóp lưng vài cái, y đã bị khơi lên dục vọng.
Ở phía sau lưng Hoàng đế không nhìn thấy, Ninh đại sắc lang giả nhân giả nghĩa cười xấu xa, hai tay không ngừng di chuyển, không bỏ sót một phản ứng của y.
Tay của đại tướng quân cũng không có di chuyển xuống đến nơi không thích hợp, vẫn ở trên lưng ấn vài cái, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đấm vài cái.
Hoàng đế chỉ cảm thấy khí nóng trong cơ thể chạy tán loạn, không biết là khó chịu hay là thoải mái, bắt đầu bất lực run rẩy, biết rõ không nên nhưng vẫn không mở miệng nói dừng lại, mà nếu tiếp tục nữa sẽ mất hết mặt mũi, đành phải tạm thời buông đôi môi vẫn gắt gao cắn chặt từ nãy đến giờ ra.
Chỉ là không ngờ vừa mới buông ra, liền bật ra tiếng rên rỉ.
Không ngoài dự liệu, phía sau truyền đến tiếng cười, mặt Hoàng đế ngượng đỏ gần như xuất huyết.
Vì thoạt nhìn, Ninh Bất Tịch không có làm chuyện gì khác, chỉ là xoa bóp lưng cho y vậy mà y…
Hoàng đế xấu hổ vô cùng, hận không thể đào lỗ trốn đi.
Mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện ở phía sau còn ra vẻ bận bịu chăm sóc y, thanh âm trầm thấp truyền tai y, đề nghị, “Không bằng đêm nay vi thần làm thêm vài lần, cùng quân phân ưu có được không?”
Nói xong, bỏ lại Hoàng đế mặt đỏ tai hồng, cười to mà đi.
Để lại một mình Hoàng đế, hít một hơi thật sâu, để nội lực lưu chuyển toàn thân một vòng mới áp chế được dục vọng vừa rồi.
Đang định đứng dậy ra ngoài dùng bữa, thì có một trận ồn ào truyền đến, hình như là tiếng chén bát va chạm, còn xen lẫn tiếng cười của thiếu niên.
Hoàng đế xoa xoa trán, tuy rằng y không thích dùng bữa một mình, nhưng hai người kia, thật sự là quá náo nhiệt đi.
Bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Đàn Kiếm chạy tới ăn chực giơ một cái đùi cừu nướng, đang dương dương tự đắc phóng mị nhãn cho Ninh đại tướng quân, khoe chiến tích giành ăn.
Ninh Bất Tịch xoa cánh tay nổi đầy da gà, khinh thường nhìn thiếu niên, “Tiểu quỷ, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Trong mắt có thêm cái gì à? Có cần bổn tướng quân giúp ngươi gọi ngự y đến hay không?”
Đàn Kiếm thẹn quá hoá giận, khí phách trấn áp được cái bụng đang réo to, chiến lợi phẩm trong tay liền dẫn theo ba thành nội lực, trở thành ám khí tối cao.
Thoải mái chụp lấy đùi cừu nướng, Ninh Bất Tịch cúi đầu cắn một cái, khen, “Ngon lắm.”
Nhấp một ngụm ngự rượu, không quên khen ngợi thiếu niên, “Tốt lắm, còn biết phải học theo Khổng Dung, gia giáo không tệ.”
Thiếu niên đứng đối diện ném ám khí thất bại lảo đảo một cái.
Cố gắng nhịn xuống sự kích động muốn hộc máu vì câu nói kích thích của Đại tướng quân, thiếu niên hổn hển lao ra khỏi Ngự thiện đường, phát tiết lên cây Vạn Tuế cao nhất trong Triêu Dương Điện.
“Ây dà, tính tình thật là nóng nảy.” Ninh đại tướng quân bị khiêu khích vô số lần tuy rằng đã hòa được một lần, biểu cảm lại có vẻ không vui.
Đó chẳng qua là trước khi quay về kinh, hảo hữu kiêm quân sư cảm thông việc hắn ăn cơm ở Ngự thiện đường mười lần có tám lần bị thiếu niên cướp đi thức ăn mà chỉ cho hắn kế sách để giáo huấn thiếu niên này.
Tuy rằng thành công, thế nhưng hoàn toàn cứng nhắc, cho nên một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Hoàng đế giương cao mày với Đại tướng quân ngàn năm hiếm thấy thất bại, dò hỏi: “Phụng Thiên có về cùng ngươi không?”
Ninh Bất Tịch lắc đầu.
Hoàng đế nghĩ lại cũng đúng, chủ soái rời khỏi quân doanh, không thể không để lại người trông coi gánh vác.
Liền hỏi: “Phép khích tướng vừa rồi là trước khi ngươi trở về Phụng Thiên bày cho ngươi?”
Ninh Bất Tịch gật đầu, có chút bất ngờ Hoàng đế sao lại đoán được.
Âm thầm thở dài trong lòng, Hoàng đế tự nghĩ, gần mười năm chung sống, có ai so với y hiểu rõ tâm tính Ninh Bất Tịch hơn chứ, người nam nhân này lời nói cay nghiệt, làm việc tàn nhẫn, nhưng những điều đó đều chỉ nhằm vào những kẻ quyền quý mà hắn chán ghét, ví như Hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng cùng quan lớn trong triều ăn không ngồi rồi, còn đối với dân chúng bình thường cùng người hắn yêu thích, khí tức phát ra từ hắn hoàn toàn khác biệt. Truyện Quân Sự
Đàn Kiếm mặc dù là Đô Thống đóng quân ở Kinh Thành, cũng là một trong số các quan lớn, nhưng từ trước đến nay làm hết phận sự, công sức làm việc còn vượt xa bổng lộc được nhận.
Ninh Bất Tịch cũng tương đối tán tưởng thiếu niên này, cho nên nhiều lúc khiêu khích hắn, vẫn nhẫn nại ở trong phạm vi nhất định, không so đo tính toán.
Hoàng đế đã sớm được nhìn thấy nhiều gương mặt của Ninh đại tướng quân cùng các loại tính cách phân liệt, cho nên không thấy kinh sợ khi thấy hắn quái dị ngồi xuống dùng bữa.
Chưa ăn được mấy miếng, thiếu niên vừa mới bị chọc tức chạy ra lại như một cơn gió bay vào, hung hăng trừng Đại tướng quân độc miệng, ngồi ở bên cạnh Hoàng đế, cắt xuống một cái đùi cừu nướng khác, cùng Hoàng đế mỗi người một nửa.
Kỳ thật con cừu này cũng rất lớn, cho nên chỉ một cái đùi cũng đủ dư dả chia cho ba người.
Hoàng đế đoán con cừu này có thể là do ngự trù ngày trước bị sức ăn ba canh giờ của Ninh đại tướng quân làm cho khiếp sợ, nên mới làm thêm đồ ăn.
Ba người cũng không nói chuyện với nhau, yên lặng dùng bữa, Hoàng đế ngủ một ngày không có khẩu vị gì, cho nên dừng đũa đầu tiên.
Y vừa hạ đũa xuống, Đàn Kiếm đang ăn như hổ đói cũng rất nhanh bỏ muỗng lên bàn, mở to mắt chờ mong nhìn y, “Bệ hạ, hôm nay là Nguyên tiêu, vi thần có thể xuất cung không? Cam đoan sẽ về phủ Đô Thống trước giờ giới nghiêm.”
Hoàng đế mỉm cười gật đầu: “Có thể, Trẫm đi cùng ngươi.”
Dứt lời, chỉ nghe thấy “Lách cách” một tiếng, hai người ngồi đối diện nhau cùng rơi đũa rơi muỗng, trăm miệng một lời ngăn cản, “Không thể.”
Hoàng đế sắc mặt không tốt: “Trẫm hình như không có ở hỏi ý kiến của các ngươi.”
Trong lòng Đàn Kiếm kinh ngạc, Hoàng đế nếu muốn đi rước đèn cùng hắn, chỉ cần chờ Ninh Bất Tịch về phủ Tướng quân là có thể thi triển khinh công chuồn khỏi cung, sao lại nói ra trước mặt Ninh Bất Tịch.
Thiếu niên đương nhiên không thể biết được, trước lúc dùng bữa, Ninh đại tướng quân đã danh chính ngôn thuận trêu chọc Hoàng đế một phen, dục hỏa của Hoàng đế tuy đã dùng nội lực đè xuống, nhưng lửa giận trong lòng vẫn còn hừng hực thiêu đốt.
Đêm nay không đi chơi đến hừng đông, đừng mong Trẫm sẽ hồi cung.
Không đợi Ninh Bất Tịch có phản ứng, Hoàng đế đã từ trên Ngự thiện bàn đứng dậy, vỗ vai thiếu niên, “Phát ngốc cái gì? Còn không mau đi thay y phục, thân y phục này xuất môn, muốn quấy nhiễu bá tính sao?”
Thiếu niên hoan hô một tiếng, không thắc mắc thái độ kỳ quái của Hoàng đế nữa, cao hứng chạy ra khỏi Ngự thiện đường, mượn thị vệ hai bộ y phục.
Lúc quay lại trong điện, Hoàng đế đã tháo Tử Kim Long quan xuống, mái tóc xõa tung đen như mực, nhìn y phục trên tay thiếu niên, nhịn không được nhắc nhở, “Giày đâu?”
Đàn Kiếm vỗ đầu, lúc này mới chợt nhớ, lần trước cùng Hoàng đế xuất môn ám sát thám tử Mẫn Vương, chính vì hắn quên đổi giày mà thiếu chút nữa bị lộ thân phận.
Buông y phục xuống, thiếu niên lại vội vàng chạy ra ngoài, chờ hắn trở về, Hoàng đế và Đại tướng quân đã mặc xong.
Nhưng không biết vì sao mà gương mặt Hoàng đế hơi phiếm hồng, dưới ánh nến thấp thoáng, thật sự rất đẹp.
Đại tướng quân khoanh tay đứng, thưởng thức gương mặt say động lòng người của Hoàng đế, mỉm cười nói, “Sao rồi? Nhất định phải xuất môn.”
“Đi, sao lại không đi.” Hoàng đế cắn răng, “Quân vô hí ngôn.”
Đàn Kiếm không khỏi sửng sốt, chỉ vào Ninh Bất Tịch, “Ngươi, ngươi cũng muốn đi theo?” Chẳng lẽ hắn luyện binh cả một ngày cũng không mệt?
“Ta có nói ta không đi sao?” Biểu tình của Đại tướng quân so với hắn còn kinh ngạc hơn.
Đàn Kiếm suy sụp hạ thấp vai, đành phải tiếp tục ra ngoài mượn thêm một bộ y phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.