Chương 551: Hoàng “lưu manh”.
Nông trường Triều Dương, cơ bản vẫn giữ nguyên phong cách xây dựng và bố cục từ những năm 60 - 70. Mặt sau nhà làm việc, là căng tin của cơ quan.
Một đường xi măng nhỏ dọc theo trụ sở đến căng tin, hai bên đường là bồn hoa, tuy nhiên cỏ trên bồn hoa cũng đã um tùm, cho dù là có nhân công trồng hoa nhưng nhiều năm không có người xử lý, cho nên mới thành ra như vậy.
Nhà trệt thấp bé, mặt nền xi măng biến thành màu đen. Phòng cũng không nhỏ, bên trong xếp mười bảy mười tám chiếc bàn gỗ hình vuông, ghế mộc dài, tất cả đều sơn loang lổ, lộ ra thân gỗ bên trong.
Cán bộ nhân viên ăn cơm ở căng tin không nhiều lắm, chủ yếu là những công nhân còn trẻ, chưa lập gia đình.
Một đám cán bộ vây quanh, Phạm Hồng Vũ, Hoàng Tử Hiên đi dựa vào bên trong hai chiếc bàn lớn, trên bàn đã sắp sẵn bát đũa và nước trà, còn có một bình rượu trắng, cũng không có gì là đặc biệt cả.
Trên trần nhà quạt trần quay vù vù, nhưng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, khiến cho người ta không khỏi lo lắng rằng quạt trần sẽ rớt xuống.
Tất cả những điều này, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, rất là thân thiết. Hồi nhỏ hắn đã sống qua ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp Vũ Dương, căng tin của nhà máy cũng y chang như vậy.
- Nào, Bí thư Phạm, mời ngồi, mời ngồi.
Cảnh Phi nghiễm nhiên mới là "gia chủ", khách khí mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống. Coi bộ dáng của Hoàng Tử Hiên, còn đang kìm nén bực bội. Cảnh Phi thật không khách khí, đã "cướp" mất quyền của anh ta, kẻo anh ta lại nói ra những lời không hay, nảy sinh xung đột với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, ngồi ngay xuống vị chí chủ tọa.
Nông trường Triều Dương tuy cũ nát, nhưng là đơn vị quốc doanh cấp huyện, cũng là một quan trường thu nhỏ, cho nên cũng phải giữ những quy củ nhất định. Hơn nữa vừa rồi ở văn phòng, Phạm Hồng Vũ đã bộc lộ không sót sự mạnh mẽ cứng rắn của mình, lúc này nói quá khách khí thì e là không được.
Quan mới nhận chức phải lập uy, đây là điều không thể nghi ngờ. Nhưng phương thức lập uy thì cũng phải chú ý, nhất định phải nhập gia tùy tục.
So sánh mà nói, cán bộ của nông trường còn thuần phác hơn cán bộ của các huyện thị nhiều, họ không nhiều thủ đoạn.
Cảnh Phi và Hoàng Tử Hiên ngồi bên cạnh hắn, những cán bộ khác thì theo chức vụ cao thấp mà ngồi vây xung quanh.
Cấu thành bộ máy nông trường Triều Dương còn lưu giữ lại đặc điểm của việc “tập trung quyền cho Đảng”. Tạm thời chưa tính Phạm Hồng Vũ, bao gồm cả Cảnh Phi bên trong, bộ máy Đảng ủy có tất cả bảy người. Một Bí thư Đảng ủy, hai Phó Bí thư. Giám đốc Hoàng Tử Hiên kiêm nhiệm Phó bí thư, còn có một vị Phó bí thư nữa kiêm nhiệm tổ chức nhân sự. Trưởng ban chỉ huy Quân sự nông trường, Chủ nhiệm ban Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo và Trưởng ban Tổ chức, đều là thành viên của Đảng ủy.
Ngoài ra còn có bốn vị Phó giám đốc nông trường, nhưng chỉ có một mình Hoàng Tử Hiên nằm trong bộ máy Đảng ủy.
Chủ nhiệm hội phụ nữ, đại đội trưởng chính trị viên, và các trưởng phòng khác, mười mấy người, ngồi hai bàn.
Bộ máy lãnh đạo nông trường, tương đối mà nói, tuổi bình quân không quá lớn, ngoài Hoàng Tử Hiên 34 tuổi ra, còn mấy vị dưới 40 nữa, còn lại đa số đều khoảng từ 40-50, quá 50 tuổi chỉ có một mình Cảnh Phi.
Thực tế Cảnh Phi đã chính thức nghỉ hưu, cho nên trong bộ máy lãnh đạo nông trường hiện tại, không có tên ông ta.
Đối với kết cấu bộ máy lãnh đạo, Phạm Hồng Vũ tương đối hài lòng. Tuổi trẻ, đồng nghĩa với việc năng lực tiếp thu cái mới sẽ tốt hơn, tư tưởng đỡ bảo thủ hơn. Hơn nữa tinh lực dồi dào, rất nhiều công việc có thể triển khai thuận lợi.
Mấu chốt là ở người lãnh đạo cao nhất.
Cảnh Phi mang theo vẻ mặt ngượng ngùng nói: - Bí thư Phạm, nông trường không thể so sánh được với ở thành phố, ở thị trấn cũng không có quán ăn nào tử tế cả, nên phải chấp nhận ở căng tin này, mong Bí thư Phạm thông cảm.
Phạm Hồng Vũ đêm qua nghỉ ở thị trấn Triều Dương, cho nên tình hình ở đây, hắn cũng đã có những hiểu biết nan đầu. Đơn thuần theo quy mô, thị trấn Triều Dương không thể so sánh dược với thị trấn Thập Nguyên, nhân khẩu tuy có nhiều hơn Thập Nguyên một chút, nhưng chủ yếu đều là cán bộ và người nhà cán bộ của nông trường. Ngành dịch vụ giải trí cũng không phát đạt, chỉ có một rạp chiếu phim cũ kỹ và mấy quán ăn nhỏ rải rác, so sánh mà nói có lẽ căng tin của cơ quan vẫn "xa hoa" hơn cả.
- Ha ha, lão bí thư đừng nói như vậy, làm tôi ngại. Hiện tại tôi cũng đã là thành viên của nông trường, nông trường chính là nhà của tôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói, vô tình gọi Cảnh Phi là "lão bí thư".
Hiện tại người chính thức quản mọi việc, là tân bí thư tôi.
- Đúng đúng, Bí thư Phạm nói rất chính xác, ha ha, tôi thật sự hy vọng Bí thư Phạm sẽ đặt nhiều tâm tư ở nông trường chúng ta. Tuy nhiên, công tác ở huyện cũng rất quan trọng. Dù sao huyện Vân Hồ vẫn lớn hơn nông trường, tình hình cũng phức tạp hơn.
Cảnh Phi cảm thán nói, bất động thanh sắc thêm một câu.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Lão bí thư, không thể nói như vậy được, công tác có nặng có nhẹ, nhưng không thể phân biệt được. Huyện Vân Hồ có tám trăm ngàn dân, chúng ta phải quan tâm, nông trường Triều Dương có ba chục ngàn cán bộ công nhân, cũng phải quan tâm như vậy. Nghiêng sang bên nào cũng không được. Tôi đương nhiên hy vọng, sẽ vực được kinh tế của cả huyện và nông trường...
Hoàng Tử Hiên rốt cuộc không thể kìm nổi, ngắt lời nói: - Bí thư Phạm, nói vực kinh tế đi lên thì dễ lắm, nhưng thực tế làm thì lại không dễ như vậy. Nếu kinh tế phát đạt rồi, mọi người ăn no mặc ấm, ai còn muốn đi đánh nhau cãi nhau nữa chứ?
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn anh ta, nói: - Cho nên mới nói, phải dồn hết tinh lực vào công tác chủ yếu. Tận lực tránh xung đột với khu Thập Nguyên. Đương nhiên cái này không chỉ mỗi nguyên nhân ở nông trường chúng ta, ở bên huyện cũng phải quan tâm công tác giáo dục tư tưởng cho quần chúng. Tất cả mọi người lấy phát triển kinh tế làm việc chính, đồng lòng đồng sức là được rồi.
Hắn kiêm chức, lời này nói rất thích hợp, cán bộ nông trường cũng không thể nói hắn thiên vị được.
- Được, vậy chúng ta cùng đợi Bí thư Phạm dẫn dắt mọi người làm giàu. Tôi vẫn câu nói đó, chỉ cần anh có thể vực được kinh tế đi lên, tiền lương của cán bộ được trả đầu đủ. Tôi cam đoan sẽ hỗ trợ hết mình cho công tác của anh, công tác bên đội 3, tôi có thể đi làm...
Hoàng Tử Hiên cứng rắn nói, vẫn có ý "khiêu khích". ngôn tình sủng
Những cán bộ khác đều có chút ngượng ngùng, không biết nên tỏ thái độ thế nào.
Thật sự mọi người đều có chút sợ "Hoàng lưu manh".
Cảnh Phi lập tức nghiêm mặt lại, không hài lòng nói: - Tử Hiên, cậu nói không đúng rồi. Công tác của nông trường nhất định phải mọi người cùng nhau làm mới được. Không có ai là vạn năng cả, Bí thư Phạm quản toàn bộ, anh ấy chỉ có thể nắm công việc trọng điểm, rồi bảo chúng ta phải làm như thế nào. Còn công việc cụ thể thì vẫn phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực đi làm, từ bây giờ trở đi, anh ấy cũng là một thành viên của nông trường chúng ta, là người dẫn đường cho chúng ta. Công việc hoàn thành, tất cả mọi người đều có lợi cơ mà. Cho nên không ai được đứng xem cả.
Người lớn gần gấp đôi tuổi Hoàng Tử Hiên, có thể nói là chứng kiến gã lớn lên như thế nào. Hôm nay sa sầm mặt mày giáo huấn như vậy, Hoàng Tử Hiên đương nhiên không dám cãi lại, mà đành phải ngậm miệng không lên tiếng.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Lão Bí thư, Giám đốc Hoàng là người ngay thẳng. Nói thật, tính cách này rất hợp với khẩu vị của tôi, tôi cũng là người như vậy. Mọi người có ý kiến gì, về sau có thể trình bày thẳng thắn như vậy, không cần phải che giấu. Chỉ cần có lợi cho công tác, ý kiến gì tôi cũng nhận. Như vậy đi, nếu các đồng chí đều có mặt, vậy thì chút nữa cơm nước xong chúng ta tổ chức một cuộc họp đê, để cùng nhau thương lượng một chút, công tác của nông trường về sau sẽ triển khai như thế nào?
- Họp đêm? Cảnh Phi không khỏi ngơ ngác.
- Bí thư Phạm, như thế có vất vả quá không? Tôi nghe nói hôm nay bí thư đã bận rộn cả ngày, ở Thập Nguyên còn xử lý mấy tên du côn...Hay là sáng mai họp đi, gọi mấy người phụ trách đến, mọi người cùng gặp mặt. Bí thư thấy thế nào?
Phạm Hồng Vũ khoát tay cười nói: - Lão bí thư, không sao, tôi không vất vả. Lúc còn ở tỉnh, họp đêm cùng với lãnh đạo như cơm bữa, không sao đâu. Tối nay chúng ta chủ yếu là thảo luận chứ không phải là cuộc họp chính thức.
Cảnh Phi cười ha hả nói: - Được được, chỉ cần Bí thư Phạm không ngại vất vả, thì chúng tôi đều ủng hộ quyết định của Bí thư Phạm..