Không trống thời gian để hẹn ước với Lê Bách Thuần.
Điều này sao có thể? Nhưng cô làm ở công ty cố vấn, làm sao có thể có dính dáng đến hội viên? Huống chi anh còn là chồng trước.
Tạ Mỹ Tiệp hoàn toàn không có biện pháp thuyết phục chính mình đi đến chỗ hẹn với anh, vì vậy lập tức cự tuyệt yêu cầu của Lê Bách Thuần.
Nhưng không quá hai tuần sau, cô lập tức hối hận, hơn nữa còn vô cùng hối hận.
Cô vì Lê Bách Thuần mà sắp xếp mấy mấy nữ hội viên phẩm chất tốt, xinh đẹp và thùy mị, để cho anh hẹn hò cùng với các cô ấy, nhưng mỗi lần có tin tức trở về, đều là đàn gái đã yêu anh nhiều hơn, nhưng anh vẫn thiếu biểu hiện hăng hái, giống như bất kỳ cô gái nào cũng không thuận mắt vậy.
Đương nhiên đàn gái có thể xin công ty Thư Ký Tình Yêu giúp một tay hỏi thăm chút mong ước của Lê Bách Thuần, nhưng anh vẫn luôn cười trừ, nói đối phương không phải là món ăn của anh, làm bạn bè thì ok, còn lại không bàn nữa.
Tạ Mỹ Tiệp mệt mỏi vì bị kẹp giữa hai bên, thảm hại hơn chính là, cô phát hiện mình có rất nhiều lúc thất thần.
Khi Lê Bách Thuần hẹn hò với những cô gái khác mặc dù cô chưa từng thấy tình hình bữa gặp đó, nhưng trong lòng vẫn chút ghen tuông làm như thế nào cũng không ép xuống nổi, a-xít dạ dày giống như thiên quân vạn mã hành hạ vách tường trong lòng của cô, khi anh cự tuyệt đối phương, hình như cô cũng sinh thêm chút vui vẻ…
Tóm lại, tâm tình của cô trương phồng vô cùng kịch liệt, hại cô thường phiền não không dứt.
“Cái người này làm gì mà ‘ghen tuông’.” Người bạn thân của Tạ Mỹ Tiệp cũng làm trong công ty Thư ký tình yêu phụ trách mảng cố vấn trang phục Quan Điềm Điềm, khi biết trong lòng Mỹ Tiệp có nho chua, không nhịn được cười trêu chọc.
“Tôi? Tôi ghen?” Hiển nhiên Tạ Mỹ Tiệp không thể tiếp nhận được đáp án này, mặt của cô có chút vặn vẹo, trên đó viết bốn từ không dám tin tưởng. “Là tôi không cần anh ta? Tôi… làm sao tôi có thể ghen?”
“Nhưng ban đầu cậu bởi vì muốn tốt cho anh ta mới chọn ly hôn, chẳng lẽ hiện tại cũng không muốn trở về ngực của anh ta sao? Huống chi bây giờ anh còn là người độc thân.” Quan Điềm Điềm là một cô gái cực kỳ lãng mạn, cô lạc quan nói.
“...” Tạ Mỹ Tiệp kinh ngạc mở to tròng mắt, cánh môi khẽ nhếch lên, qua một lúc lâu mới sẳng giọng: “Đừng làm rộn, điểm này không có gì đáng cười.”
“Làm sao biết chứ? Hiện tại hai người đều là độc thân, hơn nữa tất cả những gì cậu lo lắng đều không có xảy ra không phải sao?” Trong lòng Quan Điềm Điềm đánh một dấu hỏi lớn, cô từng gặp qua Lê Bách Thuần, cảm giác anh là người đàn ông rất xuất sắc, vả lại ban đầu Mỹ Tiệp buông tha đoạn hôn nhân này, nhất định cũng bởi vì rất yêu anh, nếu không sẽ không có cô gái nào cam nguyện để cho mình chịu uất ức như vậy? “Hiện tại thì tốt rồi, không dễ dàng gặp lại như vậy, nên thật vui mừng về đoàn viên mới đúng.”
“… Chuyện này có đơn giản như cậu nghĩ hay không?” Tạ Mỹ Tiệp đột nhiên cảm thấy đầu thật là đau, đưa tay vuốt ve huyệt thái dương. “Khi tớ rời khỏi, anh còn là người nghèo rớt mồng tơi, hiện tại năng lực kinh tế của anh thay đổi thành rất tốt, điều kiện vật chất là hạng nhất rồi, nhưng nếu hiện tại tớ và anh ấy nối lại tình xưa, nếu như có người biết, sẽ đồn đãi chuyện này như thế nào?”
Cũng bởi vì nghĩ đến điểm này, cho nên cô mới không có biện pháp dễ dàng thuyết phục mình và Bách Thuần quay lại một lần nữa…
“Ách…” Quan Điềm Điềm đã hiểu, đây chính là chướng ngại tâm lý rất khó khắc phục, nếu là cô, cũng sẽ đấu tranh rất mạnh phải không? Cô khẽ thở một hơi dài, cảm thấy đau lòng cho bạn tốt. “Nhưng chuyện cũng không thể cứ để như vậy! Trốn tránh căn bản không thể giải quyết được vấn đề.”
“Tớ hiểu rõ rồi, tớ sẽ mau chóng tìm được câu trả lời trong lòng.” Cô không muốn để cho mình bực đến không thở nổi, nhưng đúng là nên suy tính một chút xem làm như thế nào tương đối ổn hơn.
“Haiz…Chính cậu nên suy nghĩ thật kỹ, chuyện như vậy không ai có thể quyết định giúp cậu cả.” Căn cứ vào lập trường bạn tốt, Quan Điềm Điềm cũng chỉ có thể nói như vậy, dù sao chuyện tình cảm là việc khó nhúng tay vào nhất trên đời, người khác không được phép xen vào.
“Ừ.” Nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, lòng của Tạ Mỹ Tiệp lại phủ đầy mây đen…
Haiz, rốt cuộc cô nên xử lý vấn đề giữa cô và Lê Bách Thuần như thế nào mới tốt đây?
Tan việc, sau khi nói lời tạm biệt các đồng nghiệp, Tạ Mỹ Tiệp khoan thai đi ra công ty, chuẩn bị đến trạm xe điện ngầm ngồi tàu điện ngầm về nhà, vô ý mới đi được có năm bước, tiếng còi xe không ngừng vang lên phía sau lưng cô.
Cô kinh ngạc, xoay người nhìn lại theo bản năng, phát hiện một chiếc xe BMW màu trắng đuổi theo sau lưng cô.
Cô đang đi ở trên đường đá đỏ, nghĩ thầm mình hẳn không có ngăn cản đường xe chạy mà? Huống chi cô là một công dân lương thiện, chưa từng làm chuyện gì hại đến người khác, vậy thì có người thiếu đạo đức nào tìm cô trả thù chứ! A…
Cô đi vào bên trong đường đá đỏ thêm một chút, ai biết chủ nhân chiếc xe kia giống như là đối nghịch với cô, lại hướng về phía cô nhấn kèn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Ai vậy? Tìm cô sao?
Cô nheo mắt lại chú ý đến người ngồi chỗ tài xế, đáng tiếc ánh sáng trên đường vô cùng mờ ảo, cô hoàn toàn không thấy rõ, trong lòng có chút hoang mang.
Cửa kính xe chỗ tài xế hạ xuống, nhô đầu ra gọi: “Mỹ Tiệp!”
Lê Bách Thuần!
Thì ra là anh ta, Tạ Mỹ Tiệp thở phào nhẹ nhõm, dừng bước lại, nhìn xe của anh đang đuổi theo mình.
“Lên xe.” Thấy cô ngừng lại, Lê Bách Thuần vội vàng mở cửa ghế phía bên phải ra cho cô rồi bảo.
“Lên xe? Tại sao?” Cô đè nén hỗn loạn trong lòng xuống, dựa cửa xe hỏi: “Hôm nay anh không có hẹn sao?”
Ở đáy lòng cô tràn ra chút không khí kỳ quái, mặc dù còn chưa quyết định rốt cuộc mình có nên cho nhau một cơ hội nữa hay không, nhưng không thể không nói, sự xuất hiện của anh quả thật làm cho tim cô sinh ra chút xôn xao – có chút vui vẻ lại có chút hồi hộp, giống như thầm mến thời học sinh vậy.
Á, thầm mến?
Làm ơn, hiện tại cô nên là một thục nữ nhẹ nhàng, đã sớm không chơi trò thầm mến rồi…
“Không có, lên xe.” Anh nhíu mày, không để ý đến việc cô cự tuyệt, nhắc lại lần nữa.
“Làm gì thế?”
Trái tim cô co rút lại, môi dưới xúc động muốn nhịn sự sợ hãi xuống, giả bộ ung dung hỏi.
“Lên xe là được rồi.” Nếu cô lại cùng anh giằng co như thế nữa, có lẽ anh sẽ suy tính đến việc xuống xe tóm cô đi lên rồi nói.
“Rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Nếu như cô đủ lý trí, có lẽ không nên nghĩ ngợi, quay đầu rời đi, nhưng cô thật không cách nào ngăn cản được suy nghĩ lung tung trong lòng, thoáng từ chối, rồi lập tức ngồi lên xe của anh.