Nhân sinh tựa như nước chảy mây trôi, chỗ nào xuôi dòng, chỗ nào đổ thác, gặp ai, quên ai, chẳng ai biết được điều gì đang chờ ở phía trước.
Song Linh đã chuẩn bị cho một trận quyết chiến, bằng mọi giá nàng sẽ tìm ra Bạch Diện, nếu có thể tiêu diệt hắn là tốt nhất, còn nếu không, nàng sẽ bỏ chạy để hắn đuổi theo về Thanh Sơn.
Diện tích Kim Quốc đa phần đều là đồi núi và mỏ khai thác, xung quanh thành An Lạc núi non trùng điệp, rừng rậm trải dài, ngoài vùng gần quan lộ do triều đình xây dựng ra thì càng xa kinh thành dân cư càng thưa thớt, địa hình này quả thực là nơi cực kì lí tưởng cho yêu quái ẩn nấp và tu luyện. Đa phần những đại yêu sẽ chọn nơi âm u hẻo lánh hơn, chỉ có đám tiểu yêu mới chọn sống gần con người, hòa nhập cùng bọn họ.
Yêu tinh tác oai tác quái không phải chưa từng xảy ra, trước đây gần kinh thành thi thoảng vẫn xảy ra vài vụ, nhưng từ khi Hi Linh lên làm quốc sư đã dọn dẹp một mớ, đám tiểu yêu liền biết điều, ngoan ngoãn hơn nhiều, mấy năm gần đây không còn xuất hiện trường hợp yêu tinh hại người nữa. Vậy mà chỉ trong một tháng Hi Linh vắng mặt lại xảy ra những hai vụ án thảm khốc khiến dân chúng lo sợ hoang mang, mặc dù đã có lệnh cấm loan tin thất thiệt, nhưng ở những quán trà tửu lâu, dù công khai hay lén lút, đâu đâu cũng có người bàn tán về những vụ này.
Song Linh dựa theo tin tức của ông chủ quán trà ở ngoại thành đưa cho mà đi tìm, thôn nhỏ bị thảm sát nằm lẻ loi trong thung lũng giữa hai ngọn núi, đường xá xa xôi, gần như tách biệt hẳn với kinh thành hoa lệ bên ngoài.
Cũng bởi vì nơi này đi lại khó khăn nên quan phủ cũng chẳng mấy khi để ý, nếu như không phải vừa vặn đến kỳ nộp thuế, sai nha đến đây thúc giục thì có lẽ phải rất lâu nữa người ta mới phát hiện ra cả một thôn trấn đã bị diệt sạch.
Hiện trường thảm khốc, chỉ cần nhìn qua đã đủ để người ta kinh hồn táng đảm. Xác chết bị bỏ mặc trơ trọi, để lâu ngày nên thối rữa, hôi thối vô cùng, âm khí nặng nề, bầu trời bên trên vốn trong xanh, cách một tầng cánh quạ đen, cho dù đang là giữa trưa không khí cũng âm u ảm đạm. Có lẽ trong thôn đã chẳng còn ai, có lẽ nơi đây quá hẻo lánh tách biệt, có lẽ vì quá khủng khiếp, cho nên không có ai đến thu dọn, không có ai đến an táng người chết. Người ta chọn bỏ mặc để cho thôn nhỏ tự mình tan biến đi, cũng không nguyện quay lại nơi có ma quỷ tung hoành.
Nôn một trận, đau xót một hồi, quyết tâm tiêu diệt Bạch Diện của Song Linh càng vững chắc hơn.
Cũng giống như tất cả những lần gây án trước, Bạch Diện dùng Rối hình không để lại chút yêu khí nào, ngay cả một dấu vết nhỏ nhất cũng không có.
Song Linh lặng lẽ đứng rất lâu, tiên khí của nàng phát ra cuồn cuộn, đám quạ bên trên cảm nhận được sợ hãi chỉ dám là là bay quanh, không con nào dám lao xuống rỉa thịt nữa. Nàng mở giới tử, lấy ra từ bên trong đó hàng chục cuộn lụa trắng, chất lụa mượt mà trơn tru, sáng bóng như ngọc trai, dưới bàn tay của nàng, tiếng xé bén ngọt vang lên từng hồi. Nàng cần thận quỳ xuống nền đất đã hóa đen vì ngấm máu, cẩn thận trải lụa ra, nhặt từng miếng da, từng mẩu thịt vương vãi trên đất đặt lên mặt vải trắng tinh.
Hai trăm linh ba mạng người, hai trăm linh ba tấm lụa trắng.
Bọn họ bị chặt đầu rút xương, thi thể vốn chẳng còn nhiều, lại qua mấy ngày, sói hoang tha đi quạ đàn đến rỉa, di thể cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Có tấm lụa chất đầy nội tạng hôi thối đến mức đám quạ cũng không thèm ăn, có tấm chỉ có vài mẩu thịt vụn, có tấm trống không, có tấm chỉ là một mảnh da, một ngón tay nhăn nhúm,… nàng dùng tiên nhãn phân loại từng người, nhặt nhạnh từng chút, không bỏ sót bất kì ai, không để ai lẫn với ai.
Nàng dường như cũng không biết mệt, sau khi nhặt nhạnh thi thể xong, nàng mượn một cái cuốc của một nhà gần đó, ra bãi đất trống đầu thôn bắt đầu đào huyệt.
Không dùng tiên thuật, không dùng thần kiếm, chỉ một người một cuốc lặng lẽ đào. Đào từ khi mặt trời còn trên cao đến khi trăng lên sau núi, mỗi huyệt đều sâu ba thước, cách nhau năm thước thành từng hàng thẳng tắp.
Công việc đào mộ kết thúc là lúc mặt trời lên cao chính ngọ ngày hôm sau.
Song Linh chống cái cuốc xuống mặt đất, cố gắng giữ cho bản thân đứng thẳng. Giữa một bãi đất chi chít mộ huyệt thẳng hàng, một bóng dáng bé nhỏ sao mà tịch liêu, sao mà kiên cường. Cả người nàng đều dính bùn đất, nhưng nàng không quan tâm, bàn tay đầy bùn lau đi mồ hôi rơi trên má, để lại một vệt đen trên gương mặt tái nhợt, tóc cùng đất bết với nhau, không ai có thể nhận ra đây chính là Song Linh thượng tiên từng khét tiếng trong Yêu giới.
“Các hạ đã nhìn ta trọn một ngày rồi, có lẽ rất rảnh rỗi, nếu không phiền có thể lại đây giúp ta an táng người chết được không?”
Một lúc sau, trong bụi cây gần bìa rừng bỗng dư ra một bóng người. Hắn không cao, hắn đội một cái đấu lạp đen, một bên tay áo trống không phất phơ trong gió. Song Linh từ từ quay đầu, mỉm cười với cương thi vẫn luôn giấu mình sau bóng cây tránh khỏi ánh mặt trời chói chang.
"Ơn cứu mạng cao như núi sâu như biển, Song Linh suốt đời không quên. Chỉ là sau khi bị thương có nhiều việc không thể thoát thân, vẫn chưa thể tìm hai vị để tạ ơn, mong rằng các hạ không cho rằng Song Linh ta là người vô tình vô nghĩa."
Đôi mắt đỏ tươi của cương thi giấu sau đấu lạp đen vẫn chưa từng rời khỏi nàng, hắn chỉ nhè nhẹ gật đầu, bất chấp nàng có nhìn thấy hay không.
“Bận rộn một ngày, y phục lại không chỉnh tề, mang bộ dạng thất lễ này mà tiếp ân nhân cứu mạng quả thực không hay lắm, mong các hạ đừng chê cười.”
Cương thi chậm rãi nhìn nàng, lắc đầu.
“Cánh tay của các hạ lần trước bị đám yêu hồ chặt mất, ta có quen với bọn họ, bọn họ chỉ vì nóng lòng cứu ta mà gây phiền hà cho hai vị, lại khiến các hạ bị mất tay. Cánh tay đó vẫn còn ở chỗ ta, ngày sau nhất định mang đến trả lại, ta xin thay mặt bọn họ tạ lỗi, mong các hạ đừng trách họ.”
Cương thi lại lắc đầu, tỏ ý không cần áy náy.
Sau đó là một màn im lặng.
Song Linh vẫn chống cây cuốc đã mòn vẹt xuống đất, dường như cảm thấy mặt đất nơi này có gì đó rất thú vị nên nàng chăm chú nhìn rất lâu, từng hạt đất, hạt cát đều bị nàng nhìn một lượt.
Cương thi vẫn đứng đó im lặng, hắn vốn không thể nói chuyện, cho nên điều khiến hắn chăm chú vẫn là nàng.
Lại thêm một lúc, đến Song Linh cũng cảm thấy bối rối. Vốn dĩ không khí yên tịnh luôn là thứ nàng luôn tìm kiếm lâu nay. Với Hi Linh, với Trương Sinh, bọn họ luôn ở bên nàng ồn ào không dứt, cho dù nàng không mở miệng bọn họ cũng sẽ nói nốt phần cho nàng. Không giống như hiện tại, khi đó nàng im lặng bởi vì nàng không có gì để nói với họ, nhưng không hiểu sao với cương thi này, nàng im lặng, bởi vì nàng không biết nên nói gì với hắn...
“Bọn họ đều là nhưng người dân chất phác hiền lành." Đôi mắt đẹp đượm buồn nhìn về phía từng bọc lụa cuộn tròn trên đất, cảm giác bồi hồi khi nãy rất nhanh lui đi để lại niềm thương cảm vô hạn. "Họ sống cả đời nghèo khó, có lẽ cũng chưa bao giờ được một bữa cơm no. Vừa rồi ta đi quanh khắp nơi tìm thi thể, phát hiện phần lớn hộ dân, thùng gạo nhà nào cũng trộn đến ba phần cám…”
Cương thi cụp mắt, gật đầu, hắn không thể nói, chỉ có thể bày tỏ cảm thương bằng cái gật đầu này mà thôi.
“Nhưng bọn họ cũng rất kiên cường, cho dù đời sống khó khăn cũng không rời quê nhà đi nơi khác mà vẫn ở lại tìm cách mưu sinh. Ta tìm được rất nhiều nhà có cung nỏ, có da thú, có thịt khô, thú đều là thú lớn, da cũng đều là da tốt, có nhà vẫn còn để xác một con nai trong sân, có lẽ vừa mới săn được mang về đã thiệt mạng. Còn có khung dệt vải, dù màu sắc không đẹp nhưng vải vóc sờ vào lại vô cùng mềm mại, hoa văn đơn giản nhưng độc đáo, thậm chí có cả đan lát, có chiếc sọt mới đan được một nửa, có tấm vải chỉ vừa mới căng khung…”
Cương thi lại gật đầu, đó là những thứ mà tất cả thôn nhỏ trong núi đều có, người dân tự cấp tự túc là chủ yếu, săn bắn nuôi thân cũng không có gì lạ. Chỉ là…
“Chỉ là…” Song Linh quay đi, giấu đi ánh nước long lanh nơi khóe mắt, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời để nước mắt đừng rơi, nhưng cố gắng chớp bao nhiêu lần cũng không ngăn được giọt lệ đã kìm nén từ lâu. “Chỉ là họ không ngờ mình lại chết. Chết đột ngột, chết thảm khốc như vậy. E rằng đến tận lúc chết, bọn họ cũng không hiểu tại sao...”. Đam Mỹ H Văn
Giọt nước long lanh trượt dài trên đôi gò má lấm lem, mang theo ưu thương nặng nề rơi xuống, vừa chạm vào mặt đất đã bốc hơi dưới ánh nắng ban trưa, biến mất không còn dấu vết gì.
Cương thi lặng thinh, hắn không thể tiến lên cũng không muốn rời đi, hắn chỉ im lặng đứng dưới tàng cây râm mát mà nhìn người con gái đó, thu vào mắt sự yếu đuối mà trước nay nàng chưa hề bộc lộ.
“Thật sự xấu mặt, để các hạ thấy ta lảm nhảm, xin đừng cười chê.”
Song Linh cảm thấy bản thân rất buồn cười, nàng vụng về lau đi vệt nước đã sớm khô trên má, không tiếng động thu lại biểu cảm yếu đuối kia như nó chưa từng xuất hiện.
Chỉ là trong tâm bỗng xao động, nàng không hiểu, rốt cuộc tại sao mình lại có thể bộc lộ tâm tình với một cương thi mà bản thân không thân cũng chẳng quen. Cho dù hắn đã cứu nàng một lần, nhưng cũng không thể khiến nàng tự nhiên tin tưởng hắn như vậy?
Cương thi khẽ lắc đầu, hắn không thấy nàng buồn cười, cũng sẽ chẳng bao giờ cười nàng.
“Hiện tại đang là chính ngọ, các hạ chắc không thể phơi mình dưới ánh nắng được. Nếu không có gì, ta đành quay lại công việc của ta, mặc dù trời đã chớm đông, nhưng nếu không nhanh xử lý chôn cất, thi thể sẽ rất mau hoại tử.”
Thấy cương thi nghe xong cũng không phản ứng, Song Linh đành quay người, nhẹ nhàng ôm từng bọc vải đến hạ táng vào từng lỗ huyệt.
Một người miệt mài an táng người chết.
Một người đã chết lặng im nhìn.
Cả hai không ai nói vơi nhau câu nào, cũng gần như không còn chú ý đến đối phương, nhưng cái im lặng này lại không hề khó chịu như hồi nãy. Không cần biểu cảm, không cần lời nói, chỉ cần chăm chú làm việc của mình, tâm trạng của Song Linh cũng không còn nặng nề như trước, chỉ là đôi lúc lại có ý nghĩ vụt qua đã lập tức bị nàng phủ nhận.
Có cương thi ở đây… thật tốt.