“Cơ thể của cậu đang phục hồi, đối với cậu hay thế giới này mà nói thì đây đều là tai vạ… Quốc hội không còn khăng khăng phản đối, quân chủ cũng thu lại lệnh ngừng thí nghiệm, ông ấy đã hạ lệnh toàn bộ nhân viên nghiên cứu khoa học đều phải tập trung vào nghiên cứu ‘Sắc xanh ngày tàn’, tôi đã tranh thủ hai năm chỉ để bãi bỏ kế hoạch này nhưng giờ lại thất bại trong gang tấc, bọn họ sẽ mang cậu đi ngay lập tức…” Hứa Lãng Hà vươn tay vuốt lên hai má của 2507, vẻ mặt anh ta vừa buồn bã vừa quyết tâm, “Maule đã theo lệnh tiếp nhận ‘Sắc xanh ngày tàn’, anh ta sẽ còn đối xử với cậu tàn nhẫn hơn bất cứ người chịu thí nghiệm nào, rồi sẽ ngày càng nhiều người vô tội phải chết hơn… Nhưng nếu cậu chết, tất cả những chuyện này sẽ chấm dứt…”
“Ý anh là… anh muốn giết tôi?” Chàng trai trẻ không tin nổi mà mở to hai mắt, cậu dùng tay ôm đầu, đi vòng quanh qua lại. Sau một lúc, cậu bỗng dừng hành động xoay tròn điên cuồng này lại, hô lớn về phía đối phương: “Anh thật sự muốn giết tôi à?!” Người này đã không thể kiểm soát tâm lý nữa, vì người mình thích lại đang muốn tự tay đoạt đi tính mạng của mình.
“Trước khi bọn họ đưa cậu tới một trụ sở thí nghiệm khác, tôi phải giết cậu… để bảo vệ cậu, cũng vì chính nghĩa tối cao…” Hứa Lãng Hà không thể không đưa ra quyết định này, cũng vì thế mà cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Anh ta biết tiếp theo đây cậu trai này sẽ gặp phải đủ loại đãi ngộ phi nhân tính, cậu sẽ bị tống vào đủ loại tuyệt cảnh, lũ nhà sinh vật học máu lạnh ấy sẽ tìm kiếm giới hạn chịu đựng đau đớn mà con người có thể thừa nhận trên cơ thể cậu. truyện đam mỹ
“Xin lỗi… 2507, thật sự rất xin lỗi…” Người đàn ông trước giờ luôn dịu dàng mềm mỏng lấy một con dao mổ ra, liên tục nói xin lỗi với chàng trai trước mặt, “Tôi sẽ móc tim của cậu ra, như vậy thì dù là cơ thể sau khi biến dị cũng không thể phục hồi lại nữa…”
Sau khi cơ thể hồi phục một cách thần kỳ, cặp mắt màu xanh biếc bỗng trở thành màu xanh vàng lấp lánh chỉ sau một đêm, như đang ẩn chứa phép màu của mùa xuân. Việc xảy ra trên người cậu có thể coi như phép màu của đột biến ngẫu nhiên, sự va chạm chiếm đoạt và trao đổi chéo của hai nhiễm sắc thể có thể sẽ không xảy ra trong vòng một triệu năm nữa.
“Xin cậu hãy hiểu cho quyết định của tôi, tôi phải giết cậu…”
Người này thông minh như thế, đương nhiên là hiểu được đối phương cũng không còn lựa chọn nào khác, cậu nhìn thẳng vào người đàn ông sắp giết chết mình, bỗng không còn bất cứ oán giận nào nữa.
2507 tiến lên, quỳ gối trước mặt Hứa Lãng Hà. Cậu ngẩng đầu nhắm mắt lại, hời hợt nói: “Được thôi, nghe lời anh.”
“Thật sự xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…” Chỉ còn cách một lớp áo bệnh nhân mỏng manh, lưỡi dao lạnh như băng dí vào ngực chàng trai trẻ. Sự thấu hiểu của đối phương thật sự khiến anh ta không đành lòng ra tay, bàn tay cầm dao mổ run lên bần bật, mấy lần anh ta đã định nhẫn tâm đâm vào, nhưng rồi lại lắc đầu thở dài mà ngừng lại.
Chờ một lát, không thấy cơn đau do mũi dao găm vào trái tim ập tới, chàng trai trẻ lại mở mắt nở nụ cười: “Sao tay anh cứ run thế?”
“Cách bình thường sẽ không thể giết chết tôi đâu, móc tim tôi ra cũng không đủ.” 2507 nâng bàn tay cầm dao kia lên, dí nó vào cổ mình rồi lại nói, “Anh phải chặt đầu tôi xuống, như thế này này.”
Hứa Lãng Hà vẫn còn đang run, run đến độ không khống chế được. Theo động tác cắt cổ, con dao mổ nhẹ nhàng rạch xuống – lưỡi dao sắc bén cứa thành một vết cắt, máu chảy ra, nhưng chẳng bao lâu vết thương đã lành lại.
Chàng trai trẻ ngẩng chiếc cổ duyên dáng như thiên nga, tiếng thầm thì mềm mại của cậu vấn vít trong không gian u ám tựa như âm điệu tuyệt vời của chiếc đàn guitar.
“Nhớ kỹ phải giữ nó trong lòng bàn tay, nhớ kỹ phải hôn lên mắt tôi,” 2507 nhắm mắt rồi lại mở ra, mỉm cười với người đàn ông vốn không hề là người yêu của mình, “nhớ kỹ phải nói với tôi, ’em yêu à, chúc ngủ ngon’.”
Bàn tay nâng đầu đối phương, đưa lên hai má tinh tế xinh đẹp, cuối cùng tiến sĩ trẻ nhân từ cũng không ra tay được.
Anh ta thận trọng hôn lên mắt cậu, dùng thứ dịu dàng làm người ta mãi mãi không quên kia, tựa như tình nhân, lại cũng như người thân. Anh ta ghé vào bên tai cậu thủ thỉ: “Trong cơ thể cậu ẩn giấu một dòng sông đang say ngủ, nhưng tôi không phải người có thể thức tỉnh được nó… Nếu sau này cậu tìm được người kia, nhất định phải giữ chặt lấy người đó…”
Trước khi đội vệ binh tới cửa, Hứa Lãng Hà đã hủy diệt toàn bộ trung tâm nghiên cứu dưới lòng đất này. Anh ta đập nát toàn bộ máy tính, tiêu hủy hết dữ liệu thí nghiệm, ném vỡ tất cả thuốc thử sinh hóa chết người xuống đất, sau đó thả hết những nhóm sinh vật thí nghiệm có tính lây nhiễm cao và công kích mạnh. Cuối cùng anh ta mổ phanh một người chịu thí nghiệm mới chết không lâu, lấy trái tim của người nọ ra.
Không một ai dám bước vào nơi địa ngục trần gian này. Dù có là lính Hornet vũ trang đầy đủ cũng không dám hành động tùy tiện.
Hứa Lãng Hà đi ra từ giữa màn khói độc, xuất hiện trước mặt đám vệ binh. Cả người anh ta toàn là máu, vẻ mặt bình thản, ném một quả tim chảy máu đầm đìa xuống đất, nở nụ cười: “Phiền các người về báo cáo lại với nguyên thủ, tôi đã giết chết 2507, tiêu hủy số liệu thí nghiệm, không có những thứ đó ‘Sắc xanh ngày tàn’ sẽ không thể thành công, ông ấy không phải tiếp tục lo chuyện đi lùng bắt người hạ đẳng tới làm thí nghiệm nữa…” Ngừng một lát, tiến sĩ trẻ lại nở một nụ cười ngả ngớn, chớp mắt nhìn bọn họ với vẻ hài hước chưa bao giờ có, “Các người có thể vào điều tra, nhưng mà nhớ phải cẩn thận, áo và mặt nạ bảo hộ đã bị phá hỏng không ngăn được việc các người chảy thành mủ đâu…”
Tội chết khó trốn, nhưng Hứa Lãng Hà hoàn toàn không hề sợ hãi. Anh ta hít loại khí kịch độc, màu xanh lam đáng sợ lan rộng ra trên mặt, máu bắt đầu chảy ra từ hốc mắt, mũi, tai và miệng khi đang nói chuyện.
Quân lính đồng loạt xông tới trói anh ta lại, sĩ quan Hornet dẫn đầu cũng coi như quen biết với anh ta lắc đầu vừa khó hiểu vừa tiếc nuối: “ Tiến sĩ Hứa, tôi không hiểu. Anh có thể công thành danh toại với kế hoạch này, đạt được của cải và địa vị mà ai cũng phải ngước nhìn, tại sao phải tự tìm đường chết như vậy?”
“Tôi vẫn luôn nghĩ…” Tiếng nói đã dần trở nên mơ hồ, miệng Hứa Lãng Hà đầy máu nhưng nụ cười trên mặt lại thoải mái hơn bao giờ hết, “Điểm khác biệt lớn nhất giữa con người và những sinh vật khác có lẽ là ở… sự dũng cảm của chúng ta không phải ở cướp bóc và chiến đấu, mà là việc chúng ta có thể chối từ bản năng khó kháng cự ấy để lựa chọn một con đường ngược lại, là việc chúng ta có thể thuyết phục chính mình chấp nhận đau thương…”
“Lang Xuyên, tỉnh lại đi… Lang Xuyên…”
Lang Xuyên nghe thấy có người gọi tên mình nhưng lại không muốn mở mắt.
Cảnh tượng trong mơ quá chân thật, chân thật tới mức cậu thà hôn mê mãi còn hơn.
“Cậu ta đang khóc…” Cận Tân thấy nước mắt lăn trên hai má Lang Xuyên, nhỏ xuống gối đầu thì căng thẳng hỏi Ngụy Bách Luân bên cạnh, “Cậu ta đang đau lắm à?”
“Cơ thể cậu ấy khác với người thường, nếu là người khác thì đã chết lâu rồi, nhưng vậy mà cậu ấy vẫn còn trụ được tới giờ. Sau khi phẫu thuật Lang Xuyên cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần điều dưỡng hợp lý thì cậu ấy sẽ sớm khôi phục lại như trước. Tôi nghĩ giờ cậu ấy chỉ quá mệt mỏi và cần nghỉ ngơi thôi.” Ngụy Bách Luân nghiêm mặt nói với Cận Tân, “So với tình trạng của Lang Xuyên, tôi hi vọng ngài có thể theo tôi đi thăm một người khác hơn.”
Biết người này đang hồi phục, cuối cùng sĩ quan tổng chỉ huy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị khác hẳn ngày thường của bác sĩ, Cận Tân đoán sự việc khá nghiêm trọng, gã đồng ý đi theo anh tới một phòng mổ khác.
Binh sĩ trên giường bệnh khiến Cận Tân chấn động không thôi, nếu không phải Ngụy Bách Luân đã rào trước với gã thì gã thật sự không thể nhận ra người này đã từng là một phi công ưu tú.
Sinh vật hình thù kỳ dị trước mắt như được lai giống giữa con người và người của hành tinh Melon, đường nét gương mặt chỉ còn lờ mờ giữ lại được dáng vẻ con người, nhưng toàn bộ cơ thể đã bị bao phủ bởi một lớp giáp vảy như nấm mốc màu xanh lá, làn da mềm mại vốn có của con người giờ cũng thô ráp và nứt nẻ, theo đó là tình trạng bong tróc.
Một bên bả vai gồ lên, cánh tay trở nên to dày kỳ cục, bướu thịt ghê tởm chi chít bên trên, ngón tay cậu ta đã biến thành móng vuốt khổng lồ, móng tay sắc nhọn trông như có thể dễ dàng vặn đầu người thành nhiều mảnh.
Ngụy Bách Luân đứng cạnh Cận Tân, nhìn vào người lính bị trói chặt trên giường, nói: “Có thể thấy rõ ràng là sau khi bị ký sinh trùng ngoài hành tinh lây nhiễm, cơ chế sinh lý, sinh hóa và phân tử của cậu ta cũng bắt đầu bộc lộ đặc điểm chỉ có ở người Melon do ảnh hưởng của yếu tố ký sinh.”
Cậu lính đáng thương bỗng mở to hai mắt, giãy giụa làm xiềng xích trói quanh mình rung lên bần bật, xoay đầu lại gào lên với sĩ quan tổng chỉ huy: “Giết tôi đi! Giết… giết tôi đi!”
Hốc mắt loang lổ máu đỏ, nhưng tròng mắt đã biến thành màu xám đục ngầu, khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn xấu xí, méo mó và ghê tởm hơn cả người của hành tinh Melon với đặc điểm của thằn lằn và cá sấu. Cận Tân kinh hãi lùi về sau mấy bước trước tình hình trước mắt, húng hắng ho nhẹ mấy tiếng để giấu đi sự lúng túng, nở một nụ cười đầy tức giận: “Trời ạ… Vậy mà cậu ta lại biến thành thế này…”
Ngụy Bách Luân nói tiếp: “Giai đoạn lây nhiễm đầu tiên chắc chắn là đau xương, đặc biệt là đau vai. Cấu trúc cơ thể của người Melon gần giống với con người, chỉ riêng khớp xương bả vai của chúng phát triển hơn, có thêm một đoạn gồ cao, khung xương gốc của người nhiễm bệnh sẽ chuyển sang trạng thái mọc lại trong giai đoạn đầu, trạng thái này rất đau đớn như thể xương bị xé toạc ra. Sau đó người nhiễm bệnh bước sang giai đoạn thứ hai, ký sinh trùng mang theo virus sẽ ăn mòn dần và thay thế hệ thống bạch cầu và tiểu cầu của vật chủ, gây xuất huyết trên mặt và kết mạc của vật chủ; giai đoạn này đi kèm với giai đoạn đầu của quá trình phát triển xương, người mắc bệnh sẽ trở nên nóng nảy, cáu kỉnh và hung hãn do không thể chịu đựng được đau đớn. Khi tiến vào giai đoạn thứ ba và cũng là giai đoạn cuối, các đặc điểm trên khuôn mặt của người bệnh sẽ bắt đầu trở nên giống với người Melon, nhãn cầu sẽ chuyển sang màu xám, xương phát triển và toàn bộ cơ thể sẽ được bao phủ bởi lớp vảy cứng. Ý thức con người của cậu ta sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng ở giai đoạn này, đồng thời trí thông minh và trí nhớ của cậu ta sẽ dần biến mất. Tuy nhiên, cậu ta không phải là người Melon, và tất nhiên cũng không còn là con người trên Trái Đất nữa, cậu ta sẽ thực sự trở thành một con quái vật, xấu xí, độc ác và vô nhân tính, bị cả thế giới sợ hãi và hắt hủi… Tình hình nhiễm trùng của cậu lính này khá nghiêm trọng, lượng vật chất lây nhiễm quá lớn đã rút ngắn thời gian đột biến của cậu ta, cơ thể cậu ta không thể chịu được gánh nặng như vậy và chẳng bao lâu sau sẽ kiệt sức đến chết. Nhưng nếu chỉ nhiễm một lượng vật chất lây nhiễm cực nhỏ, thời gian đột biến của vật chủ có thể dài tới vài năm…”
Ngụy Bách Luân không nói tiếp nữa. Ngoại trừ việc giữ đúng lời hứa của mình, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu vị anh hùng mà mọi người ngưỡng mộ trở thành một con quái vật người người phỉ nhổ…