Chín giờ sáng thứ bảy, Tùy Hầu Ngọc từ trên giường ngồi dậy.
Toàn thân là mồ hôi dinh dính, áo ngủ dính cả vào lưng làm cho cậu cảm thấy nóng nảy, đứng dậy đi mở cửa sổ.
Trong nháy mắt, tiếng ve kêu và tiếng các ông lão ngồi chơi cờ trong khu homestay tràn vào phòng, còn mang theo một luồng nhiệt.
Tình trạng chẳng khá hơn tí nào.
Cậu thức từ đêm hôm qua đến gần sáu giờ sáng hôm nay mới buồn ngủ.
Trước khi ngủ hẹn giờ tắt điều hòa, sau khi tỉnh lại thì điều hòa đã tắt làm cho cậu chảy mồ hôi đầy người.
Đợi mồ hôi khô bớt xong, cậu cầm quần áo để rồi vào phòng tắm tắm vòi hoa sen.
Dạo gần đây, thỉnh thoảng cậu sẽ huấn luyện chung với đám học sinh ban thể dục. Dường như huấn luyện viên Vương đã đánh tiếng trước với thầy Âu Dương Cách nên ông cũng không quan tâm đến Tùy Hầu Ngọc, để cho cậu đi.
Sau khi đi theo huấn luyện chung với bọn họ, Tùy Hầu Ngọc cũng bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi.
Bình thường Tùy Hầu Ngọc cũng vận động rất nhiều. Nhưng sau khi huấn luyện chính thức thì phải kéo duỗi toàn thân và tập với cường độ cao hơn làm cho cậu cũng bị đau nhức cơ bắp.
Trong lúc tắm gội, cậu thử xoay mắt cá chân, bắp chân đau nhói từng đợt.
Đặng Diệc Hành nói sắp tới mùa thi đấu nên sẽ không huấn luyện cường độ cao, sợ tuyển thủ không chịu được. Đợi đến khi mùa giải kết thúc, nghỉ ngơi được một thời gian ngắn thì bọn họ mới huấn luyện cường độ cao, lúc đó mới là chết đi sống lại.
Mới huấn luyện cấp độ như bây giờ thôi Tùy Hầu Ngọc đã cảm thấy mệt mỏi, nếu cường độ cao hơn… chuyện gì sẽ xảy ra?
Đang suy nghĩ, cậu chợt nghe thấy tiếng động.
Tiếng nước chảy của vòi hoa sen trên đỉnh đầu làm ảnh hưởng đến thính lực của cậu, cậu vươn tay định tắt vòi sen đi thì bỗng có người mở cửa phòng tắm, đi vào.
Hầu Mạch đi vào, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc thì bước chân cũng khựng lại.
Căn phòng này không có phòng tắm riêng, Tùy Hầu Ngọc cũng không kéo rèm che, hai người “trần trụi gặp nhau”.
Tùy Hầu Ngọc thấy Hầu Mạch, cả người cứng đờ.
Rất nhanh sau khi khựng lại, Hầu Mạch đưa cái khăn mới tinh cho Tùy Hầu Ngọc còn ánh mắt hắn thì tranh thủ quét từ trên xuống dưới cơ thể người ta, dường như muốn đòi lại gấp đôi món nợ khi trước bị Tùy Hầu Ngọc nhìn xem lông của mình có màu đay không.
*cái hôm đầu tiên ở chung kí túc xá ấy, nửa đêm đi vệ sinh Ngọc tò mò xem lông tờ rym của Mạch.
Sau đấy, hắn cười nhẹ: “Xem ra đây là lúc tóc cậu thẳng nhất ha?”
Tùy Hầu Ngọc tắm vòi sen, nước xối xuống làm tóc ướt dán vào da đầu, đương nhiên phải thẳng.
Tùy Hầu Ngọc nghe thấy thì lườm Hầu Mạch một cái, thấp giọng nói: “Cút.”
Hầu Mạch nghe lời xoay người đi ra ngoài, sau khi nghĩ gì đó bèn dừng lại ở cửa, quay lại nhìn cậu dặn dò: “Lần sau cậu tắm nhớ bật trạng thái miễn làm phiền, nếu không sau khi bọn tôi ấn chuông cửa xong thì sẽ vào ngay. Tôi thì không sao, chủ yếu tôi sợ cậu dọa mẹ của tôi.”
“Biết rồi, ra ngoài đi!” Tùy Hầu Ngọc cáu kỉnh rống lên.
Sau khi Hầu Mạch ra ngoài, hắn không định dọn dẹp nhà tắm trước mà đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ chỉ có bộ quần áo Tùy Hầu Ngọc cởi ra hôm qua, tiện tay khoác lên trên cái ghế cạnh giường. Hầu Mạch cầm chúng lên, lại dọn dẹp thêm vài thứ ở trong phòng. Truyện Võng Du
Vừa nghiêng đầu nhìn ga giường, có thể nhìn thấy vết mồ hôi chảy hình người ở trên chiếc giường đơn.
Nếu không biết có khi còn nghĩ Tùy Hầu Ngọc tè dầm nữa.
Thân nhiệt cậu ta cao thật.
Hắn đưa tay chuẩn bị lột ga xuống thì đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ đến cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.
Lại nhìn cái vết hình người.
Tùy Hầu Ngọc gầy thật.
Người gầy trơ xương nhưng vẫn có ít cơ bắp, một sự kết hợp thần kì.
Do mắc chứng nóng nảy à?
Lúc Tùy Hầu Ngọc đi ra khỏi, Hầu Mạch đang dọn dẹp mấy hộp thức ăn trong phòng bếp, là đồ ăn ngoài cậu ăn hôm qua chưa dọn.
Tùy Hầu Ngọc đứng ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm Hầu Mạch, hắn thì bắt đầu nhắc: “Tôi đổi ga giường rồi nhưng lần này tôi không mang cái mới tới, lát nữa tôi đi lên lầu lấy.”
“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc bước tới, dùng ngón tay chà lên mặt bàn.
Hầu Mạch nhìn hành động của cậu bèn hỏi: “Cậu đập đúng không?”
“Đúng vậy.” Tùy Hầu Ngọc thản nhiên thừa nhận.
“Cậu bị sao thế, muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng, đập đồ làm gì?”
“Thế mới biết là mỗi lần tôi đánh nhau đều có lý do, không phải tôi cố tình gây sự với cậu.”
“…” Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc thật lâu rồi giơ ngón cái lên: “Tôi biết rồi, đợi tôi dọn dẹp xong đã, nếu không tôi không còn sức dọn mất.”
Hầu Mạch nói xong thì tiếp tục lau dọn phòng bếp cho xong rồi quay sang dọn dẹp phòng tắm.
Tùy Hầu Ngọc đi qua cho Đại Ca ăn, chơi đùa với nó được một lát thì Hầu Mạch dọn dẹp xong đi ra nói với cậu: “Tôi về lấy ga xuống đây đã, xuống rồi đánh.”
“Được.” Tùy Hầu Ngọc cũng là một người rất dễ tính.
Kết quả chưa đầy một lát, Hầu Mạch đi vào cùng với mẹ Hầu.
Mẹ Hầu thấy Hầu Mạch cầm ga giường, sợ hắn không trải phẳng được, Tùy Hầu Ngọc ngủ không thoải mái nên tự mình xuống giúp.
Mẹ Hầu ở đây nên Hầu Mạch ngoan ngoãn như con chim cút, vừa vào cửa hắn đã ra sức nháy mắt Tùy Hầu Ngọc ý nói bây giờ hắn không đánh nhau được.
Tùy Hầu Ngọc ôm mèo, im lặng nhìn hai mẹ con đi vào giúp cậu đổi bốn kiện chăn nệm.
Chỉ có thể tạm thời kiềm lại cơn nóng nảy.
Vừa nhìn cậu đã phát hiện, Hầu Mạch trắng như vậy chắc là nhờ theo gen mẹ.
Mẹ Hầu rất trắng, trắng đến kì lạ, trông cứ như bị thiếu máu vậy. Tóc của bà cũng màu nâu sẫm, đôi mắt giống như mã não làm cho bà trông rất dịu dàng.
Lúc hai mẹ con Hầu Mạch đang dọn dẹp, Đại Ca nhảy ra khỏi lòng Tùy Hầu Ngọc, đi qua dùng mặt cọ vào bàn tay mẹ Hầu như đang chào hỏi.
Có thể thấy rằng trong khoảng thời gian Tùy Hầu Ngọc đi học, mẹ Hầu đối xử với Đại Ca rất tốt nên nó mới thân với bà như vậy.
Mẹ Hầu nhẹ nhàng bảo: “Hầu Mạch, con nhìn con mèo này dễ thương chưa nè.”
Hầu Mạch không thèm liếc mắt nhìn, liên tục lắc đầu: “Không được, con sợ lắm.”
“Con đấy, y chang bố.” Mẹ Hầu nói, tay thì sờ đầu của Đại Ca.
Hầu Mạch khó khăn nuốt nước miếng, hàm hồ đáp: “Ồ…”
Giọng nói hơi run.
Tùy Hầu Ngọc đứng bên cạnh hỏi: “Gần khu này có chỗ nào bán vợt tennis không?”
Gần đây cậu đi tập tennis đều dùng vợt của đội, dùng không thuận tay lắm.
Như bọn Hầu Mạch đều có vợt riêng, nhìn là biết chất lượng rất tốt.
Câu trả lời của Hầu Mạch cực kì thiếu đánh: “Cậu có đổi vợt khác cũng không thắng nổi tôi đâu.”
Dứt lời thì bị mẹ Hầu đẩy một cái, đồng thời thay hắn đồng ý: “Để buổi chiều Hầu Mạch dẫn con đi mua nhé, mấy cái này nó biết rõ lắm, để nó giúp con chọn.”
Tủy Hầu Ngọc mỉm lời trả lời: “Dạ.”
Thái độ của cậu với mẹ Hầu rất tốt.
Hầu Mạch dọn xong hai homestay khác rồi mới quay lại tìm Tùy Hầu Ngọc, lần này hắn không vào mà đứng ở cửa gọi: “Đi thôi.”
Sau khi xuống dưới lầu, Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch dắt một cái xe đạp ra, buột miệng hỏi: “Đạp xe à?”
“Đúng, đây là phương tiện giao thông duy nhất của nhà tôi.” Hầu Mạch đưa tay giới thiệu với cậu: “Khi nào mẹ tôi đi công ty đối chiếu sổ sách mới dùng, mới lắm, dùng cũng tốt. Xe mui trần có thể quan sát toàn cảnh, hít thở không khí, vừa đẹp vừa thông minh dễ thương.”
Tùy Hầu Ngọc im lặng nhìn chiếc xe đạp kiểu nữ màu xanh dương hồi lâu.
Cậu cũng từng chạy xe đạp nhưng xe cậu đi là xe đạp leo núi dùng để đi việt dã, thật sự chưa từng thử xe đạp nữ như thế này.
Suy nghĩ một lát, Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Vậy cậu đi xe nào?”
Hầu Mạch bị hỏi bất ngờ, ngơ ngác không hiểu câu hỏi, một lát sau ngộ ra mới trả lời: “Tôi lái, cậu ngồi đằng sau, đợi tôi chỉnh lại yên xe đã.”
Chân Hầu Mạch dài, cưỡi cái xe này cũng hơi khó chịu chút, mỗi lần đều phải nâng yên lên.
Tùy Hầu Ngọc không hiểu hỏi: “Không đổi xe khác được à?”
“Cũng chỉ có thể đổi với Đặng Diệc Hành, xe của nó là xe đua. Nhưng nhà nó nhiều lúc phải dùng nó để đi giao đồ ăn ngoài, chỉ có thể để lại cho họ thôi. Với lại cậu chỉ có thể ngồi trên xà ngang xe của Đặng Diệc Hành thôi.”
“Bắt xe thì sao?”
“Cái xe dành cho người khuyết tật đó mà cậu ngồi được hả? Bọn mình ngồi vào là phải cúi đầu cúi người, chẳng thà đi xe đạp.”
Tùy Hầu Ngọc hít sâu một cái, đành đồng ý.
Hầu Mạch điều chỉnh xong yên xe thì ngồi trên xe ngoắc ngoắc cậu, Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi ở yên sau xe đạp.
Hắn còn nhiệt tình chỉ dẫn: “Chân để đây, thấy chỗ này không, cái này nè.”
Vừa nói vừa dùng gót chân đụng hai lần.
“Cậu đi nhanh lên đi!” Tùy Hầu Ngọc tức giận đáp.
Hầu Mạch lái xe đạp, chở Tùy Hầu Ngọc đến cửa hàng gần đó, trên đường đi hắn còn hỏi thăm: “Cậu muốn mua loại gì?”
“Để xem đã.”
“Nếu cậu chỉ muốn tập chơi thôi thì không cần phải mua loại quá tốt đâu, vợt cho người mới là đủ xài rồi.”
“Tôi không phải mới chơi.”
“À, cậu là tuyển thủ nghiệp dư.”
“…”
Tùy Hầu Ngọc luôn ít nói.
Hoặc có thể nói là Tùy Hầu Ngọc rất ít nói với người không thân, Hầu Mạch cũng quen rồi.
Nhưng đột nhiên Hầu Mạch cảm thấy sai sai. Tùy Hầu Ngọc im lặng tựa vào lưng hắn, thân thể lay nhẹ, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới qua lớp quần áo.
Hầu Mạch nhanh chóng phanh xe, chống hai chân xuống đất, trở tay đỡ lấy cơ thể của Tùy Hầu Ngọc rồi cố gắng quay đầu lại nhìn, không ngờ cậu lại tựa vào lưng hắn ngủ tiếp đi.
“Cái gì vậy đại ca, cậu thiếu ngủ đến vậy hả? Như thế này mà cũng ngủ được? Có biết nguy hiểm lắm không?” Hầu Mạch thật sự bị Tùy Hầu Ngọc dọa điếng người, tuy ở hẻm Tương gia bọn họ ít xe nhưng cũng không thể to gan như vậy chứ.
Nếu hắn không có kinh nghiệm, không nhận ra cậu đã thiếp đi thì còn tưởng tên này đang nhân cơ hội sàm sỡ mình.
Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng bị Hầu Mạch lay tỉnh.
Cậu mở to mắt nhìn xung quanh, thất thần một lúc rồi mới chần chừ nhìn về phía Hầu Mạch.
Hầu Mạch cũng đang nhìn cậu, biểu tình chế nhạo: “Cậu quả thật là thần nhân, tình huống như thế này mà cũng ngủ được.”
“Tôi… ngủ thiếp đi á?” Cậu kinh ngạc hỏi.
“Không phải hả? Chẳng lẽ tôi đánh thuốc cậu?”
Lúc nằm trên giường êm ái dễ chịu không có tí tạp âm nào, Tùy Hầu Ngọc vẫn rất khó ngủ được.
Kết quả… đến lúc ngồi trên xe đạp không thoải mái như thế mà cậu lại ngủ thiếp đi?
Hai mắt Tùy Hầu Ngọc đầy ngạc nhiên nhìn Hầu Mạch, cậu đột nhiên nhớ tới điều gì nhưng lại không dám khẳng định.
Trong nháy mắt, cậu lại cảm thấy Hầu Mạch đem đến cho mình một cảm giác rất quen thuộc và ỷ lại.
*Mạnh dạn đoán có phải trúc mã hồi bé đã mất liên lạc không?
Rất khó giải thích.
Đây là lần thứ ba rồi đúng không?
Hầu Mạch cứ ở cạnh là cậu như bị ma xui quỷ khiến ngủ thiếp đi.
Không phải là chuyện lạ à.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?