Trong Quỷ Thành không phân biệt ngày đêm nhưng lại có phu canh chuyên cầm canh gõ mõ, đám quỷ hồn làm ra vẻ chúng cũng có cuộc sống một ngày hai mươi bốn giờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong chiếc giỏ trúc được sửa sang thành một cái ổ nho nhỏ, bóng lông nhỏ mắt lim dim buồn ngủ tỉnh lại, giơ móng vuốt che miệng ngáp một cái.
Bóng lông nhỏ mơ màng quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện lệ quỷ mặc áo bào đen đang ngồi kế bên cái bàn đặt giỏ trúc, dường như hắn đang tập trung… Cắt giấy?
Bóng lông nhỏ không nhớ nổi chuyện xảy ra trước đó, hình như cậu đã chìm vào một giấc mơ thật dài sau khi té đập mặt xuống con hẻm nhỏ. Trong mơ bóng lông nhỏ thấy mình là một nhân vật đầy quyền lực, cậu nhớ lại một chút cảm giác khi đó, sau đó vui vẻ cười híp mắt, giấc mơ ấy thật tuyệt!
Hắc Vô Thường nhìn thấy bóng lông nhỏ thức dậy, hắn cắt sửa người giấy nhỏ một lần cuối cùng, sau đó đặt người giấy màu trắng còn nhỏ hơn con chuột vào móng vuốt của bóng lông nhỏ.
Chỉ qua vài nhát kéo đơn giản, người giấy nhỏ đã trở nên vừa “sắc sảo” vừa “đẹp trai”.
Bóng lông nhỏ nghi ngờ nghiêng đầu: “Chút chít?”
Hắc Vô Thường xoa đầu của bóng lông nhỏ: “Thật ra cậu không phải phàm nhân, mà là một con Thao Thiết còn nhỏ.”*
*Bắt đầu từ bây giờ tui không để HVT xưng “ta-ngươi” với Trúc Ninh nữa, vì HVT biết thân phận của Trúc Ninh rồi nên nếu để xưng “ta-ngươi” thì sẽ không tôn trọng cấp trên. Tui sẽ để “ta-cậu” với Trúc Ninh và “thuộc hạ-chủ thượng (thuộc hạ-ngài)” với Minh Vương. Nếu sau này hai thân phận Trúc Ninh và Minh Vương có nhập lại thì tui sẽ đổi xưng hô tiếp.
Bóng lông nhỏ ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu: “Chút chít!!!”
Hắc Vô Thường ôn tồn nói: “Cậu không chỉ là một con Thao Thiết con, mà còn có thân phận rất đáng gờm. Cậu từng là người đứng đầu Minh giới.”
Bóng lông nhỏ không tin, cứ nghĩ lệ quỷ mặc áo bào đen nói đùa.
Hắc Vô Thường kể lại đơn giản toàn bộ mọi chuyện, sau đó bế bóng lông nhỏ vẫn còn trợn tròn mắt không dám tin: “Tiểu Trúc, cậu đầu thai thành Thao Thiết, nhiệm vụ chính cả đời này của cậu là ăn thật nhiều quỷ, vui chơi thỏa thích.”
Bóng lông nhỏ nghe thế cảm thấy nhiệm vụ này rất phù hợp với cậu, cậu vui vẻ gật đầu thật mạnh.
Hắc Vô Thường nghiêm túc dặn dò: “Bây giờ dương thế thay đổi từng ngày, bọn họ không còn tin vào quỷ thần. Thiên Đình thì hỗn loạn bất an. Cậu tuyệt đối không được bại lộ thân thế trước mặt người của Thiên Giới hoặc Âm Giới.”
Bóng lông nhỏ gật đầu liên tục. Hóa ra từ năm trăm năm trước, mình đã ụp một cái chảo bự chà bá lên đầu đám Diêm Vương nên tất nhiên không được bại lộ thân phận. Bằng không, Vạn Cốt Uyên đáng sợ như vậy, cậu đã phí công nhảy núi!
“Bây giờ Thiên Đình không chỉ ghi chép của cải ở Địa Ngục mà còn có ý đồ nhúng tay vào hoàng tuyền quỷ vực. Bây giờ ở Quỷ Thành đang có hai tên thiên tướng… Nếu ta thường xuyên rời khỏi Địa Ngục đi theo bên cạnh cậu, ngược lại sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm.”
Hắc Vô Thường khống chế người giấy nhỏ đẹp trai nhưng lạnh lùng để nó vung vung cánh tay nhỏ xíu bằng giấy: “Ta đã truyền một tia thần thức lên nó, nó có thể bảo vệ cậu bình an.”
Bóng lông nhỏ càng vui vẻ hơn, rốt cuộc lệ quỷ mặc áo bào đen hung ác không còn đi theo bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi, dọa cho cậu sợ hết hồn nữa, ha ha ha!
Bóng lông nhỏ cúi đầu nhìn người giấy nhỏ, cậu thật sự không dám tâng bốc tài nghệ cắt giấy của Hắc Vô Thường. Đường cắt gương mặt của người giấy nhỏ toàn là góc cạnh, mặt mày ngũ quan cũng là vài đường kéo ẩu tả. Đường nét vừa thô vừa cứng khiến cho ai nhìn vào người giấy nhỏ màu trắng này cũng nghĩ nó luôn trong trạng thái khinh bỉ ai đó…
Bóng lông nhỏ ngẩng đầu, rụt rè hỏi: “Chút chít, chút chít?” Người giấy mỏng thế này, sẽ không bị thứ gì làm tổn hại chứ?
Hắc Vô Thường không nhịn được mỉm cười, chậm rãi nói: “Dù bị dao cắt, ngâm trong nước… Thậm chí là đốt bằng Tam Muội Chân Hỏa* cũng không có việc gì.”
*Tam Muội Chân Hỏa: Hay còn gọi là Lửa Tam muội, là ngọn lửa mạnh thứ 2 chỉ sau Thái dương chân hỏa. Là ngọn lửa không gì có thể thiêu đốt, dù là yêu ma hay thần phật, chỉ cần còn thất tình lục dục là sẽ bị lửa thiêu thành tro.
Lửa Tam muội được Hồng Hài Nhi luyện 300 năm từ lửa lò Bát quái do Ngộ Không đạp đổ từ lò luyện linh đan 500 năm trước, nên nó hung dữ gấp trăm ngàn lần lửa trong lò Bát Quái.
Bóng lông nhỏ thất vọng gục đầu, vốn cậu còn định “xén” vài đường kéo để gương mặt của Vô Thường bé trông tròn trịa và có thêm tóc mái… Chợt, bóng lông nhỏ như nảy ra ý tưởng gì đó, cậu lập tức vui vẻ cầm lấy bút chì, vung móng lông nhỏ quẹt vài đường bút lên gương mặt “lạnh lùng nhìn đời” của người giấy nhỏ. Cứ thế, một chiếc mái 7-3 ra đời.
Vô Thường lớn: “…”
Vô Thường bé đứng khoanh tay, ánh mắt càng âm trầm hơn.
Bóng lông nhỏ giơ vuốt lông, bộp một phát vỗ lên mặt Vô Thường bé khiến nó dính xuống đất như miếng kẹo cao su.
Bóng lông nhỏ: Tui vẽ tóc mái rất đẹp, không chấp nhận phản đối!
Hắc Vô Thường hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn thờ ơ đứng ngay tại chỗ. Mục đích của giấy linh hồn là bảo vệ chủ thượng an toàn, chỉ đành phải kèm thêm chút thần khí lạnh lùng.
Vì phòng ngừa giấy linh hồn bị Minh Vương đại nhân đập chết, Hắc Vô Thường quyết định chuyển sự phẫn nộ của ông chủ nhà mình sang con quỷ xui xẻo nào đó.
Hắc Vô Thường cố gắng trưng vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Trúc, linh hồn của Nghiêm Tịnh Tịnh đang ở Quỷ Thành, vốn cậu đã lên kế hoạch gây khó dễ bằng cách thuê đội mai táng chặn đội rước dâu trên đường, cậu quên rồi sao?”
Dĩ nhiên bóng lông nhỏ không nhớ, nhưng sau khi cậu nghe được kế hoạch của mình từ Hắc Vô Thường thì chợt nôn nao muốn thử. Cậu buông móng vuốt, định kéo Vô Thường bé cả người bốc hơi lạnh chạy đến đội mai táng giám sát công việc.
Hắc Vô Thường vươn tay kéo bóng lông nhỏ, chậm rãi nói: “Tiểu Trúc, một chuyện cuối cùng, có phải cậu lén giấu một viên hồn thạch không?”
Bóng lông nhỏ lập tức chột dạ đứng lại, móng vuốt lông cực kỳ cảnh giác siết chặt, dáng vẻ thề quyết tâm không giao ra cục đường.
Hắc Vô Thường không biết làm sao, chỉ đành dặn dò bóng lông nhỏ. Rất có thể hồn thạch sẽ khiến cậu bại lộ thân phận, chỉ vào thời điểm hết sức nguy hiểm mới được ăn.
Sau đó, Hắc Vô Thường xoay người biến mất trong hư không.
Bóng lông nhỏ vô thức rụt cổ, cậu không hiểu tại sao mình của mấy trăm năm trước lại đi mướn một vị thuộc hạ đáng sợ như vậy.
Cơ mà, người giấy nhỏ trong tay lại rất ngoan.
Bóng lông nhỏ nghĩ vậy, cậu vươn móng tóm lấy Vô Thường bé hung ác, nhấc chân ngắn chạy ra ngoài. Kiếp trước cậu là Minh Vương, vậy bây giờ cậu càng phải cố gắng cứu Nghiêm Tịnh Tịnh, người vô tội bị hại ra ngoài!
Trên con đường dài ở trung tâm Quỷ Thành, hơn tám mươi con quỷ vất vưởng ăn mặc sặc sở hân hoan vui mừng khua chiêng gõ trống khí thế hừng hực di chuyển về phía trước. Đi giữa đội ngũ rước dâu là tám con quỷ vác một cái kiệu màu đỏ, kế bên cái kiệu là một bà già mặt mũi đầy nếp nhăn toét miệng cười như đóa hoa, bà ta rống cổ gào lên với chòm xóm xung quanh: “Con gái nhà họ Nghiêm đúng là có phúc, mới vừa đến Quỷ Thành đã được mời đến phủ thành chủ… Nhìn chiếc kiệu tám người khiêng này đi, chiêng trống khí thế, thật mỹ lệ!”
Tiếng thiếu nữ gào lên vang tận mây xanh truyền tới từ trong kiệu: “Muốn gả thì tự bà đi mà gả, tôi còn chưa làm xong bài tập hè đây này!”
Quỷ trong Quỷ Thành đa số là người cổ đại chết trước khi luật Minh Vương được thi hành. Bọn họ bị tiếng gào của tân nương tử ngồi trong kiệu dọa sợ hết hồn, cả con phố lớn rộn ràng đột nhiên yên tĩnh trong chớp mắt.
Trăm họ Quỷ Thành đi ra xem náo nhiệt châu đầu ghé tai.
“Này, cô ta nào có ra dáng con gái đâu chứ, chậc chậc!”
“Ngồi trong kiệu rước dâu náo loạn la hét, còn ra thể thống gì?”
“Nghe nói con nha đầu kia vừa mới tới Quỷ Thành, không nhà không chỗ nương tựa. Được gả cho thành chủ há chẳng phải chim sẻ biến phượng hoàng sao?”
“Một con ả mồ côi xứng được đưa rước hoành tráng thế này sao, cảnh tượng phong quang đại giá, người ta muốn mà không được đây này!”
Tiếng hừ khinh thường của cô gái truyền ra từ trong hỉ kiệu: “Này mà hoành tráng? Hội thao của trường chúng tôi còn hoành tráng hơn nhiều…”
Quản gia của phủ thành chủ đi theo phía sau hỉ kiệu, gã giận đến phùng mang trợn mắt: “Gõ chiêng đánh trống mạnh lên, không được làm mất oai phong của thành chủ đại nhân!”. Ngôn Tình Sủng
Đám quỷ vất vưởng gầy như cọng cỏ ven đường bắt đầu ngưng kết quỷ khí sức sẹo, dồn hết sức vào cánh tay, gõ hết cỡ.
Tùng tùng tùng tùng tùng —— ——
Cheng cheng cheng cheng cheng —— ——
Đủ vui mừng náo nhiệt chưa!
Sau đó…
Toe toe toe —— Toét!!!!!!
Tiếng thổi kèn vang động núi sông, lấn át toàn bộ tiếng chiêng trống trên đường. Tiếng này giống như cầm cái nĩa dài trăm thước kéo trên bề mặt thủy tinh, vừa chua vừa khó chịu.
Hơn một nửa đám quỷ đứng chật kín trên phố nghe xong chết ngay tại chỗ!
Mười mấy con quỷ to như khinh khí cầu mặc đồ tang vừa thổi kèn ỉ ê vừa kéo mười tám chiếc quan tài màu đen đủ loại kích cỡ rầm rập rầm rập xông tới!
Quỷ khóc tang cầm đầu nhìn giống như ngó sen bị thổi phồng, gã cao ước chừng hơn ba mét, cực kỳ bi thương gào khóc: “Sao tôi lại chết? Sao tôi lại chết vào ngày đại hỉ của thành chủ cơ chứ… Tôi chết thảm quá đi mà, hu hu hu!”
Quản gia của phủ thành chủ cũng bị hù sợ hết hồn, nhưng dù gì gã cũng đã tung hoành ngang ngược suốt mấy trăm năm, gã há mồm mắng to: “Khóc tang cái gì, ngươi dám…”
Quỷ khóc tang giơ tay tự bẻ gảy cổ, rắc rắc, ngã vào trong quan tài, chết luôn.
Vốn đội ngũ rước dâu định xông lên lại bị cảnh tượng này dọa sợ đến quay đầu chạy, nhưng lại bị quản gia và bà mối quát.
Quản gia tức giận không tha: “Bắt đám gây chuyện lại cho ta!”
Quỷ thổi kèn số một lập tức thổi một tiếng toét cuối cùng vang tận mây xanh rồi tự đập đầu vô cột ngã vào trong quan tài, sau đó là kèn số hai, kèn số ba…
Quỷ tụ tập đứng đầy đường sợ bị vạ lây, tất cả chạy trối chết!
Nhưng đám người hầu trong phủ thì ngược lại vì đã gặp rất nhiều “quỷ” chết, bọn chúng nghe lệnh rút đao tiến lên chém lung tung, chặt tất cả quỷ thổi kèn chưa chết và quỷ khiêng quan tài thành quỷ thi. Sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người, đội mai táng rơi vào trong quan tài mà mình đã chuẩn bị từ trước.
Bà mối bị dọa sợ đã trốn xuống dưới hỉ kiệu từ trước, miệng lẩm bầm thì thầm cầu xin đừng xui xẻo bị vạ lây.
Quản gia cười khẩy: “Ai thuê các ngươi tới gây chuyện, mạng cũng đã mất, ngay cả vách quan tài cũng không đóng được!”
Theo lời quản gia, mười tám “quỷ” khẩu trong quan tài đồng loạt thò mười tám cánh tay ra ngoài, “sầm” một tiếng cùng đóng nắp quan tài.
“A —— —— ”
Bà mối thét chói tai hôn mê bất tỉnh, tám kiệu phu vác kiệu xỉu hết bảy, hỉ kiệu rơi thẳng xuống, đập nát luôn bà mối…
Trước khi hỗn loạn xảy ra, bóng lông nhỏ đã lén chạy vào hỉ kiệu, giơ quyển sổ nhỏ đã chuẩn bị sẵn cho Nghiêm Tịnh Tịnh xem.
“Anh là Trúc Ninh, điều tra viên của Ban điều tra đặc biệt (là người biến thành thỏ tai cụp hôm đó…). Em đừng sợ, trước em tránh vào một khu an toàn rồi chờ một lát, anh sẽ nghĩ cách cứu em ra ngoài!”
Nghiêm Tịnh Tịnh chỉ mới là một nữ sinh lớp 10, vốn ban đầu cô không tin có quỷ, mà cô cũng không sợ quỷ. Thế là sau khi đến Quỷ Thành, lúc đầu cô còn hoảng hốt nhưng khi dạo một vòng lại cảm thấy rất vui. Lo lắng duy nhất của cô chính là chưa làm xong bài tập hè.
Cô vừa nhìn thấy bóng lông nhỏ lập tức kinh ngạc vui mừng thốt lên, cô đưa tay muốn ôm cậu nhưng lại bị Vô Thường bé mặt lạnh lùng hung ác đẩy ra.
Nghiêm Tịnh Tịnh tiếc nuối rụt tay về, sau đó hỏi: “Khu an toàn ở đâu?”
Bóng lông nhỏ chỉ chỉ cái bụng béo toàn lông của mình, sau đó hút một phát nuốt Nghiêm Tịnh Tịnh, cuối cùng kéo Vô Thường bé ngồi lên chiếc nệm êm ái.
Bên ngoài, quản gia đã bị biến cố bất thình lình làm cho sợ choáng váng nhưng không dám tay không trở về phủ báo cáo mệnh lệnh. Gã há miệng run rẩy ngu người một lúc lâu sau đó mới cố gắng đạp tỉnh kiệu phu, bắt bọn họ vác hỉ kiệu thê thảm lên vai, lảo đảo bước nhanh về phía phủ thành chủ.
…
Hai tên thiên tướng cưỡi gió bay trên không trung, bọn họ khoanh tay đứng trên phủ thành chủ, ống tay áo bay múa theo gió. Hai người cúi đầu nhìn đội ngũ rước dâu tàn tạ, vác hỉ kiệu nhanh chóng vọt vào phủ thành chủ như bị ma đuổi.
“Động tĩnh vừa rồi là do ai gây nên?”
“Theo ta thấy là một nhân viên công sở ở dương gian, hình như chuyên quản lý chuyện quỷ quái… Nghe nói là một con Thao Thiết còn nhỏ.”
“Thao Thiết còn nhỏ? Thiên Đình không quản được con thú dữ này, cứ để nó quậy đi, dù gì quỷ trong Quỷ Thành cũng giết được nó.” Một thiên tướng khác nhìn xa xăm như có điều suy nghĩ: “Chỉ cần tên thành chủ lão quỷ khô như cành cây kia vẫn còn, tiếp tục đưa quỷ hồn trong Quỷ Thành ra bên ngoài thành, sẽ không làm hỏng đại kế của Thiên Đình!”
Thiên tướng kia vừa dứt lời chợt nhìn thấy phủ thành chủ bên dưới đột nhiên náo loạn. Quản gia và người hầu lúc nãy còn cực kỳ lo lắng khiêng cổ kiệu xông về phía phủ thành chủ, bây giờ lại đang vừa gào thét hoảng sợ vừa đuổi theo thứ gì đó xông ra ngoài.
Chạy trước mặt đám người hầu và thị vệ hỗn loạn là một trái banh lông trắng như tuyết, cậu đang vô cùng phấn khích ngậm một nửa bộ xương khô thành chủ chạy ra ngoài.
Quản gia người hầu chạy phía sau:
“Thành chủ đại nhân!!! ”
“Thành chủ ngài cố chịu đựng!!!”
“Thành chủ…”
Hai tên thiên tướng đứng phía trên phủ thành chủ nghểnh cổ dài tới mức suýt rớt khỏi đám mây. Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn thật lâu, mãi cho đến khi một người trong số đó gượng gạo mở miệng: “Con rối đó hết cứu rồi, nuôi con khác đi…”