Hiển nhiên, hắn vẫn xem nhẹ khát vọng sống của Phó Yểu Yểu. Tức giận là nhất thời, mạng chó là một đời. Cốt cách giữ được mạng cho nàng sao? Không đâu!
Chỉ cần ta quỳ đủ nhanh thì cái chết sẽ không đuổi kịp ta.
Bách Lý Hưu lập tức mất đi ý định dạy dỗ nàng sau khi nàng quỳ vậy. Hắn nhìn nàng với vẻ mặt khó lường hồi lâu, cuối cùng vén vạt áo, từ từ ngồi xuống chiếc xích đu kia của nàng. Phó Yểu Yểu xem xét, thấy hắn không định đi nên hỏi: “Sao ngươi lại tới nữa vậy Ma Tôn đại nhân?”
Cứ rảnh rỗi là chạy tới chỗ ta hoài làm chi?
Bách Lý Hưu ra chiếu tướng: “Ma điện của bản tôn mà bản tôn không được đến sao?”
Phó Yểu Yểu nhân cơ hội đứng dậy: “Không ạ, mấy hôm nay chỗ ta thối quá, ta sợ thối đến Ma Tôn đại nhân.”
Bách Lý Hưu quan sát bốn phía xung quanh.
Đình viện cây cối xum xuê với hoa Thanh U tinh xảo lúc trước giờ trở nên lộn xộn, khắp nơi toàn là phân, mất hết mỹ quan. Hắn nhíu mày: “Nhìn thối thật đấy.”
Phó Yểu Yểu thấy rất lạ lùng.
Cái gì mà “nhìn thối” cơ? Không phải nên là “ngửi thối” sao? Nàng đã chặn khứu giác bằng linh lực rồi mà vẫn sắp không chịu nổi nữa, sao ma đầu này lại có dáng vẻ chẳng làm sao cả vậy? Hay là hắn quen với mùi thối khi ở trong cái động kia hơn ba trăm năm rồi?
Bách Lý Hưu thiếu kiên nhẫn nói: “Nhìn bản tôn làm gì? Làm việc của ngươi đi.”
Hiểu rồi, đại ma đầu tới trông coi! Chắc chắn hắn đang muốn kiểm tra xem mình có bỏ công chăm dưỡng tiên thảo hay không đây mà!
Nghĩ đến đây, Phó Yểu Yểu càng nỗ lực hơn, bắt đầu thêm cỏ khô vào thùng phân bắt đầu khuấy đến độ cánh tay sắp bị két lại thành một cục, trong phút chốc, mùi thối trong viện xộc đến tận trời.
Lén quan sát phản ứng của đại ma đầu, phát hiện có vẻ hắn không thèm để ý đến sự nỗ lực của nàng, trái lại bắt đầu thấy hứng thú với chiếc xích đu kia của nàng.
Đúng thật, Bách Lý Hưu cảm thấy chiếc ghế mình đang ngồi hơi hơi thú vị, còn biết đung đưa với biên độ vừa phải, nằm trong phạm vi thoải mái. Ban đầu hắn chỉ ngồi thôi, sau đó chuyển sang nằm xuống.
Nhóc vô dụng này tu luyện chẳng tích cực gì, vậy mà rất biết cách hưởng thụ.
Từ khi chào đời, hắn đã bị ngăn cách với người đời. Trong hơn ba trăm năm, sơn động nhỏ xíu kia chính là toàn bộ phạm vi hoạt động của hắn. Ban đầu, hắn còn rất tò mò về thế giới bên ngoài, thích ngắm hoa nở rộ trước động, cỏ cây đung đưa, thích xem ong bướm nô đùa, châu chấu và côn trùng kêu vang, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm qua khe hở vách đá.
Hồi ấy, hắn vẫn còn là thiếu niên nhỏ tuổi, gặp gì cũng thấy rất thú vị.
Nhưng ba trăm năm thực sự dài quá.
Dài đến nỗi vạn vật trên thế gian đều chết đi trong lòng hắn.
Vì vậy bây giờ Bách Lý Hưu nhìn gì cũng thấy chán. Mọi sự đều chẳng khơi dậy được chút hứng thú nào của hắn, ngoài việc giết người. Chỉ có thiếu nữ lai lịch quái lạ này là liên tục khiến hắn nảy sinh sự tò mò. Nàng rất thú vị, đến cả những thứ xung quanh nàng cũng rất thú vị.
Nếu Phó Yểu Yểu biết hắn đang nghĩ gì vào giờ phút này, nhất định nàng sẽ nói: Đúng là thấy ít việc đời quá mà.
Ai mà ngờ được Ma Tôn khiến Tam giới nghe tên thôi đã sợ vỡ mật lại chưa từng thấy cả cái xích đu!
Nhưng mà ngươi có thể thôi mê đắm chiếc xích đu, nhìn xem ta nỗ lực làm việc biết bao được không? Bách Lý Hưu cảm nhận được ánh mắt lấp lánh sáng ngời của Phó Yểu Yểu, cuối cùng cũng chịu chuyển đường nhìn về phía nàng.
Phó Yểu Yểu nở nụ cười tươi xán lạn hơn cả ánh mặt trời với hắn.
Bách Lý Hưu lười biếng nhắm mắt lại, tiếp theo, một luồng thần thức lần nữa xuyên qua lá chắn tu vi của nàng, tiến vào tâm thức của nàng dễ như bỡn.
Cánh tay đang ra sức khuấy của Phó Yểu Yểu cứng lại, nụ cười trên mặt lập tức khó coi hơn cả khóc. Thế nhưng chênh lệch tu vi lớn quá, nàng chẳng tài nào đuổi được hắn ra, đành phải dè dặt nhìn hắn đi vào sâu trong tâm thức.
May mà lần này nàng chưa mất quyền kiểm soát cơ thể, chỉ là trong tâm thức nhiều thêm một người nên cứ thấy quai quái, không khỏi hỏi: “Ma Tôn đại nhân, không phải là ngươi nói không thích chỗ này sao?”
Bách Lý Hưu mới bước chân vào nơi cây cối xanh thắm, chim hót oanh bay, hoa cỏ rung rinh, vẻ mặt vốn đang lạnh nhạt bỗng trở nên khó coi, đến giọng nói cũng trở nên nóng nảy: “Sao thối thế hả?”
Phó Yểu Yểu: “...?”
Hắn tiến vào tâm thức, cùng chung ngũ giác, thấy cảnh nàng thấy, nghe điều nàng nghe.
Tóm lại, không phải đại ma đầu này ngửi mùi thối thành quen mà do hắn không ngửi được mùi sao? Mũi hắn không có vấn đề đấy chứ? Phó Yểu Yểu tủi thân lạ thường: “Hồi nãy ta đã nói rồi mà, chỗ ta thối lắm.”
Bách Lý Hưu đen mặt, hắn hít sâu một hơi, hít xong cảm giác càng thối hơn! Bản thể đang nằm nhắm mắt hưởng thụ trên xích đu mở bừng mắt, vô cùng cáu kỉnh vung một luồng linh lực tới chỗ Phó Yểu Yểu.
Luồng linh lực ấy đã ngăn cách hoàn toàn khứu giác của nàng khỏi mùi thối. Hắn không chịu thua kém, ngửi mùi Phó Yểu Yểu khắp nơi như cún con: “Tốt xấu gì cũng có tu vi Kim Đan kỳ mà đến khứu giác cũng chẳng chặn nổi, cái đồ vô dụng!”
Phó Yểu Yểu: “...”
Nói thì cứ nói bình thường thôi, mắc gì mắng người ta! Ta thối chứ có phải ngươi thối đâu, ai bắt ngươi cứ khăng khăng vào tâm thức ta cơ!
Nàng buồn bực, tâm thức cũng thay đổi theo, hoa bớt rực rỡ, cỏ không rung rinh, bầu trời cũng bớt xanh, cả biển hoa lập tức thiếu đi sức sống, héo hon ủ rũ, đến thỏ con cũng mất tăm!
Bách Lý Hưu lạnh lùng nói: “Bản tôn ra lệnh cho ngươi vui lên ngay!”. Truyện Gia Đấu
Phó Yểu Yểu:?
Sao ngươi nói năng vô lý thế hả!
Biển hoa càng héo hơn, mãi lâu sau vẫn chưa sáng lên. Bách Lý Hưu vung tay áo, ngưng tụ trong lòng bàn tay một cụm khí đen giống hệt khí đen nàng gặp trong mơ. Tuy nhiên khí đen này có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, cụm khí tựa tia chớp nhỏ cất chứa năng lượng khiến lòng người run sợ.
Phó Yểu Yểu nghe hắn nói: “Còn không vui nữa thì bản tôn sẽ phá luôn tâm thức này của ngươi.”
Đây chẳng phải ý muốn để nàng hồn bay phách tán sao!
Phó Yểu Yểu sợ tới khóc òa thành tiếng, vừa khóc vừa nỗ lực nhớ lại những chuyện từng khiến nàng vui vẻ. Hu hu hu dưa nàng trồng ngọt lắm luôn, nghe lão gia huyện lệnh nói nó còn được vận chuyển vào cung tiến cống cho Hoàng đế nhân gian nữa. Tiên sinh dạy học ở trấn trên vừa tuấn tú vừa dịu dàng, hình bóng người ấy vận thanh y đứng bên cửa sổ làm bằng trúc đọc thơ thật mê người.
Bách Lý Hưu: “...”
Cùng chung ngũ giác nên Bách Lý Hưu hiểu rõ cảm xúc và cảm giác của nàng hơn cả. Trời sinh hắn đã là thú hoang, không ai dạy hắn cách làm người. Xưa giờ hắn chưa từng biết một người thế mà lại có nhiều cảm xúc phức tạp đến vậy!
Vẻ mặt Bách Lý Hưu thay đổi xoành xoạch, cuối cùng, hắn cất cụm năng lượng đủ sức hủy diệt đất trời kia đi, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Phải làm sao mới vui lên được?”
Phó Yểu Yểu thút tha thút thít, nức nở nói: “Nấu... Nấu cơm ăn đi.”
Hắn phất tay áo, ngồi xuống đất: “Đi đi, cho ngươi thời gian một nén nhang.”
Phó Yểu Yểu nhìn hắn ngồi giữa vùng hoa cỏ không giống như muốn xử chết, nàng bèn quăng cây gậy bón phân trong tay, chạy tới khu bếp bắt đầu nấu cơm. Nàng quen với việc tự điều tiết cảm xúc rồi, thấy Bách Lý Hưu không định giết mình thì cõi lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Chuẩn bị xong đồ ăn, chút buồn bực hồi nãy cũng bay biến.
Bách Lý Hưu nhìn biển hoa lại trở nên sống động trước mắt, hắn xách một con thỏ lên, lòng bàn tay chầm chậm sượt qua tấm lưng mềm mại của nó. Vạn vật trên thế gian đều âm u chết chóc trong mắt hắn nhưng thế gian trong mắt nàng lại thật sống động. Thông qua nàng, hắn cảm nhận được sức sống mãnh liệt ấy, thấy vừa kỳ lạ vừa tò mò.
Hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ đang nấu cơm vô cùng vui vẻ bên bệ bếp, lười biếng nằm lại trong biển hoa.
Phó Yểu Yểu rất nhanh nhẹn, làm một phần cơm chiên cho mình và Tinh Viên, một phần bánh ngọt Hương Lộ. Lúc bắc nồi ra, nàng nhìn về phía xích đu, cả bản thể và thần thức của đại ma đầu đều đang ngủ. Nàng thử hỏi dò: “Ma Tôn đại nhân, ngươi ăn không?”
Bách Lý Hưu chê ghét liếc nhìn nàng: “Bản tôn đã tịch cốc từ lâu rồi.”
Một câu “tịch cốc” này tiếp tục chế giễu Phó Yểu Yểu một ngày vẫn phải ăn ba bữa đều đều.
Không ăn thì không ăn, ngươi cứ việc nhìn đi!
Phó Yểu Yểu vẫy tay với Tinh Viên. Hai người bưng chén nhỏ của mình đi tới ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh hồ cá. Trong bình sứ trắng trên bàn có một cành hoa Lăng Sa. Trên đ ĩa của Quán Quán cũng đã được chuẩn bị sẵn cá Tử Băng. Phó Yểu Yểu rót hai ly mật hoa tự ủ ra, nâng ly cạn với Tinh Viên: “Ăn cơm thôi!”
Mật hoa thơm ngát vào miệng như lưu luyến tại đầu lưỡi. Bách Lý Hưu trong thức hải mở mắt ra, vô thức li3m môi răng mình.
Đây là vị nào trong chua – ngọt – đắng – cay?
Không thấy ghê lắm, đây chắc là vị ngọt nhỉ.
Phó Yểu Yểu ăn uống no đủ, ngẩng đầu ngắm trăng đỏ trên trời. Nàng đã hẹn với thương nhân chợ đen, hôm nay phải đi lấy y phục phòng thân đặt cho Tinh Viên, còn phải đi mua ít đất linh về.
Nàng đi đến trước xích đu, thật thà nói: “Ma Tôn đại nhân, ta phải đi ra ngoài một chuyến.”
Bách Lý Hưu không mở mắt, chỉ lạnh nhạt đáp lời.
Phó Yểu Yểu: “Ngươi có thể thu hồi thần thức của mình không?”
Bách Lý Hưu cứ thế ngó lơ nàng.
Phó Yểu Yểu đợi cả buổi, đành nhận mệnh thở dài, dẫn Tinh Viên ra ngoài.
Đại ma đầu vẫn còn nằm trong tâm thức nên khi ra ngoài nàng không dám chào hỏi Tiêu A Tứ, ngộ nhỡ ma đầu hiểu lầm nàng cấu kết với ma tu thì hỏng. Đi thẳng đến hẻm Sát Nhật, thương nhân nàng hẹn ở chợ đen đã chờ sẵn. Tu vi Tinh Viên thấp, thể chất kém cả người phàm, Phó Yểu Yểu đặt toàn pháp bảo có thuộc tính phòng ngự cho nàng ấy.
Đang thử đồ, Tinh Viên bỗng nói với Phó Yểu Yểu: “Có nguy hiểm!”
Khả năng nhận diện cảm xúc của yêu nhân nhạy bén lạ thường. Ban đầu thương nhân này còn giấu giếm, sau đó dần dần đã để lộ bản tính. Tinh Viên đã nhận ra ý xấu đầu tiên. Nàng ấy vừa dứt lời, thương nhân kia đã vồ lấy vàng Phó Yểu Yểu vừa lấy ra định trả, hóa thành một con dơi khổng lồ rồi biến mất ngay trong hẻm.
Một đoàn người xuất hiện ở đầu hẻm, người cầm đầu có vóc dáng lùn gầy, pháp bảo đầy mình, ánh mắt hung hiểm.
Phó Yểu Yểu liếc phát đã nhận ra đây là nam nhân từng muốn mua Tinh Viên! Tinh Viên cũng nhận ra người nọ, nàng ấy sợ tới nỗi bắn cả tai ra, túm chặt vạt áo Phó Yểu Yểu.
Nam nhân lùn gầy tiến lên trước hai bước, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt hiểm độc: “Đúng là khiến ta chờ lâu mà. Ngươi là người đầu tiên dám chặn hàng từ tay ta đấy.”
Cả đầu hẻm lẫn cuối hẻm đều bị bao vây, nhìn ma tu nào cũng hung tàn, giọng nói của Phó Yểu Yểu cũng run lên: “Ta... Ta… Phụng lệnh Ma Tôn! Nếu ngươi dám đụng đến ta thì Ma Tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Nam nhân cười lạnh lùng một tiếng, hắn ta duỗi tay phải ra, một chiếc móc câu hình vuốt ưng xuất hiện. Móc câu ấy ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Đó là vũ khí đáng tự hào nhất của hắn ta, khi giết người có thể moi cả tim gan phèo phổi ra ngoài: “Cái thứ cáo mượn oai hùm này, người khác sợ ngươi chứ lão tử đếch sợ. Tiểu tình nhân của Ma Tôn ấy à? Ha ha ha ha ha! Chỉ là một trò cười thôi.”
Nói xong, hắn vung tay về phía trước, móc câu bay thẳng tới chỗ Phó Yểu Yểu. Chiêu này chứa đựng toàn bộ tu vi Kim Đan kỳ, vẽ ra một đường âm thanh sắc nhọn giữa không trung. Phó Yểu Yểu cuống quýt điều động linh lực chắn lấy, thế nhưng móc câu ấy lập thức xuyên thủng lá chắn của nàng, lao ngay đến trước mặt nàng.
Thậm chí nàng ngửi được cả mùi máu rỉ sắt nồng nặc trên móc câu.
Phó Yểu Yêu vô thức đưa tay che trước mắt, hai luồng khí đen lớn bỗng trào ra từ đôi tay.
Khí đen kia tựa như đang lượn lờ quanh cánh tay nàng, chứa đựng năng lượng sấm sét dữ dội. Đôi tay vuột khỏi sự kiểm soát, Phó Yểu Yểu bị điều khiển giơ một tay nắm lấy móc câu gần trong gang tấc. Ngay sau đó, móc câu ấy loáng cái hóa thành bột mịn trong tay nàng.