Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 23: Ta cũng không đánh chết ngươi, ngươi chạy làm gì?




Sáng sớm hôm sau, Giang Sở Dung bị đánh thức bởi tiếng la hét ầm ĩ ở trong tiểu viện.
Cậu sửng sốt ngồi dậy, cau mày nói: "Mới sáng ra làm cái gì vậy, có cho người ta ngủ yên không hả?"
Vừa nói xong lời này, Giang Sở Dung chợt cảm thấy không khí có chút lạnh, cậu hơi tỉnh táo lại, vội vàng ngước mắt lên nhìn.
Cậu thấy Văn Lăng đang đứng bên cạnh giường nhìn cậu với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Văn Lăng, Giang Sở Dung mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Văn Lăng lạnh lùng liếc ra ngoài cửa sổ: "Bọn họ đều đến tìm ngươi, ngươi còn không chịu thức dậy, bọn họ sẽ xông vào."
Giang Sở Dung: "Gì cơ?"
Một phút sau, Văn Lăng đi lên phía trước, mở cửa sổ nói với bên ngoài: "Công tử nhà chúng ta dậy rồi."
Nháy mắt, náo động cả lên——
Lập tức có người chen lên!
"Tần huynh, ta là La Diệm, con trai thứ của Thần Vương La Thiên. Được biết Tần huynh đã thành công đột phá cảnh giới Tu La, ta đã đặc biệt chuẩn bị một ít quà mọn đến để chúc mừng huynh, không biết Tần huynh có thể mở cửa trò chuyện một chút không?!"
Nghe thấy thế, Giang Sở Dung có chút kinh ngạc, không khỏi truyền âm với Văn Lăng đang đứng trước cửa sổ: "La công tử này thật là rộng lượng, ta nhớ tối qua chàng đã đá anh ta ở Thần Tàng Lâu đúng không? Vậy mà nhanh như vậy đã tới cửa chúc mừng ta tiến cảnh rồi? Không bình thường nha..."
Văn Lăng quay trở về, lạnh nhạt nói: "Có rất nhiều người rộng lượng."
Giang Sở Dung:?
Giây tiếp theo, ngoài cửa chen chút nhau vang lên mấy giọng nói.
"Tần huynh! Ta là Tử Vân Tiêu, trưởng tử của Thần Vương Tử Quang, tới chúc mừng Tần huynh tiến cảnh thành công, ta có một món quà hậu hĩnh, rất mong Tần huynh nhận cho!"
"Tần huynh! Ta là Vân Hạc Quy, nhi tử thứ năm của Thần vương Vân Đô. Để chúc mừng Tần huynh đột phá cảnh giới Tu La, ta đã đặc biệt chuẩn bị một bản công pháp cấp Địa, mong Tần huynh sẽ nhận nó!"
"Tần huynh! Ta là..."
Những người phát ra âm thanh ít nhiều gì tối hôm qua cũng bị Văn Lăng và Giang Sở Dung đánh cho một trận, nhưng bây giờ giọng điệu của bọn họ lại vô cùng hớn hở, không nghe ra một chút oán giận nào.
Giang Sở Dung chớp mắt, rồi lại chớp mắt, giương mắt nhìn Văn Lăng: "Xem ra lúc đó chúng ta đánh chưa đủ nặng."
Văn Lăng mặt vô biểu tình: "Bớt nói nhảm đi, mở cửa đón khách."
Giang Sở Dung cam chịu thở dài một hơi, đứng dậy đi đến bên ghế dài ngồi xuống.
Lúc này, cậu dang rộng hai tay, uể oải ngửa ra sau, lại cong môi cười, hướng ra ngoài cửa lớn tiếng nói: "Các vị huynh đài coi trọng tiểu đệ như vậy, quả thật là làm cho tiểu đệ được sủng mà sợ, các vị huynh đài đừng khách sáo, mời vào mời vào!"
Giang Sở Dung nói đến đây, bên ngoài lại nhún nhường một trận, sau đó một thanh niên khí khái hào hùng mặc y phục đỏ bước nhanh vào.
Người này là La Diệm, công tử nhà Thần Vương La Thiên, người đã bị Văn Lăng đá một cước ở Thần Tàng Lâu đêm qua.
La Diệm trước khi vào trong đã lặng lẽ đóng cửa lại.
Khi tới gần, Giang Sở Dung phát hiện trên mặt La Diệm vẫn còn vết thương, cậu nhướng mày, chủ động quan tâm hỏi: "La huynh không bị thương nặng chứ?"
Sắc mặt La Diệm hơi tối đi, anh ta giật giật khóe miệng, gượng cười nói: "Đa tạ Tần huynh quan tâm, không có việc gì."
Giang Sở Dung nhìn mặt đoán ý, nhận ra vị La huynh này cũng không phải là người rộng lượng gì, cậu liền cảm thấy an tâm hơn.
Sau đó cậu ngước mắt lên, tha thiết nhìn La Diệm: "Nghe nói La huynh đã chuẩn bị chút quà mọn, là quà gì thế?"
La Diệm không ngờ Giang Sở Dung lại đòi quà một cách trắng trợn như vậy, khóe miệng anh ta co quắp, nhưng lần này anh ta nhận lệnh đến đây, nên không thể làm gì được, chỉ có thể bình tĩnh lại, đè thấp giọng nói: "Tần huynh có thể bảo người hầu của mình lui xuống được không? Món quà này rất quan trọng."
Tim Giang Sở Dung đập lệch một nhịp, cậu lặng lẽ liếc nhìn Văn Lăng đang ở bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung hiểu ý cười nói: "Cũng được thôi, nô nhi, lui xuống đi."
Văn Lăng xoay người rời đi.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Giang Sở Dung và La Diệm.
Giang Sở Dung thong thả đổi tư thế ngồi, chống cằm nói: "Bây giờ La huynh có thể nói rồi chứ?"
La Diệm thấy xung quanh không còn ai nữa, lại cẩn thận hạ một cấm chế.
Thấy vậy, Giang Sở Dung càng tò mò về món quà mà La Diệm muốn tặng cho mình.
Sau khi La Diệm hạ xong cấm chế liền lấy ra một cái hộp đưa tới.
Chiếc hộp thoạt nhìn giống như một hộp ngọc bình thường.
"Mời Tần huynh xem."
Giang Sở Dung không đưa tay ra nhận nó ngay lập tức mà chỉ nhìn La Diệm một cách dò hỏi.
La Diệm có hơi ngạc nhiên khi thấy Giang Sở Dung đột nhiên trở nên thận trọng như vậy.
Tuy nhiên, đồ đã lấy ra rồi, cũng không phải không thể giải thích.
La Diệm do dự một lúc rồi nói: "Chiếc hộp này chứa bảy thức đầu tiên của mười tám thức Phạn Âm, ta nghĩ Tần huynh có thể dùng đến chúng, vì vậy ta đặc biệt đem đến đây tặng cho Tần huynh."
Tim Giang Sở Dung đập thình thịch, suýt chút nữa đã thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã lấy lại bình tĩnh, hơi ngửa người ra sau, một tay gõ lên thành ghế, dùng vẻ mặt trầm ngâm thâm sâu khó lường nhìn La Diệm.
Vẻ mặt của cậu quả nhiên có tác dụng, La Diệm thấy thế liền nhíu mày suy tư một lúc, chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: "Thứ này ta đã mua từ trong tay Thần Tướng của Thần Vương Phạn Thiên với giá rất cao, phụ vương của ta cũng đã nghiệm chứng rồi, thực sự là bảy thức đầu tiên."
Giang Sở Dung nghe đến đây liền hiểu, cậu cười cười, chậm rãi nói: "Nói như vậy, thì ra Phạn huynh là một đối thủ mạnh của La huynh. La huynh hy vọng ta sẽ đánh bại Phạn huynh trong trận quyết đấu công bằng lần này, giúp ngươi bớt đi một đối thủ cạnh tranh có phải không?"
La Diệm nhịn không được phản bác: "Tần huynh nói vậy sai rồi. Ta cũng chỉ là muốn giúp Tần huynh tăng thêm cơ hội chiến thắng mà thôi."
Giang Sở Dung nhướng mày, đôi mắt đào hoa sáng ngời, không nhanh không chậm nói: "Nhưng bây giờ là La huynh tìm đến ta, chứ không phải ta tìm đến La huynh."
La Diệm:...
Một lúc lâu sau, anh ta nghiến răng, sa sầm mặt mày nói: "Tần huynh còn có điều kiện gì nữa?"
Giang Sở Dung mỉm cười: "Vậy phải xem thành ý của La huynh rồi.". Ngôn Tình Sắc
La Diệm:...............
Sau thời gian nửa chén trà, La Diệm để lại hộp ngọc chứa mười tám thức Phạn Âm và một món Ma Hồn Binh cấp Địa, tức giận bỏ đi.
Giang Sở Dung mặt mày hớn hở nói với ra cửa: "Người tiếp theo!"
La Diệm đang đi đến cửa loạng choạng một cái suýt ngã.

Mục đích của mấy vị công tử nhà Thần Vương đến sau cũng giống như mục đích của La Diệm, cũng có người đến để thám thính thực hư thân phận Yểm Ma của Giang Sở Dung, còn có người giống như Sở Thiên Khuyết, tìm Giang Sở Dung để trị thương.
Giang Sở Dung có món quà nào liền nhận hết món đó, ai có thể mần thịt thì ra sức mần thịt một phen.
Sau một buổi sáng xã giao, cậu đã thu hoạch được rất nhiều.
Đến giữa trưa, rốt cục cũng không còn ai tìm tới cửa nữa.
Miệng lưỡi của Giang Sở Dung đã phải thao thao bất tuyệt cả buổi sáng để đối phó với đám công tử ma tu đa nghi mang ý đồ xấu này, bây giờ cậu cũng đã có phần mệt mỏi.
Cậu không khỏi vươn vai một cái, lại ngáp dài một tiếng, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Nhưng khi ánh mắt của cậu rơi vào đủ loại pháp bảo và tài vật tỏa ra thần quang lấp lánh chất đống trên bàn trà trước mặt, cậi lại vui mừng khôn xiết, cảm thấy mình lời to rồi.
Lúc này Văn Lăng mới đi vào, nhàn nhạt nói: "Đừng có vui mừng quá sớm, đừng quên giờ Ngọ trưa mai phải quyết đấu."
Giang Sở Dung vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi kiếm được nhiều món hời như vậy, cậu thuận miệng nói: "Chàng yên tâm, với những bảo vật này, bây giờ cơ hội chiến thắng của ta đã nhiều hơn trước rất nhiều."
Văn Lăng cười lạnh: "Ngươi cho rằng Phạn Thần Âm không biết những chuyện này sao? Cứ coi như Phạn Thần Âm không biết, thì nhất định Thần Vương Phạn Thiên phải biết."
"Nếu như lúc trước ngươi tiến cảnh không phô trương như vậy thì chúng ta còn một ám chiêu để xài. Bây giờ ám chiêu đã biến thành minh chiêu, Thần Vương Phạn Thiên nhất định sẽ nghĩ cách đối phó, ngươi đừng có vui mừng quá sớm."
Lời nói của Văn Lăng như dội gáo nước lạnh vào đầu, Giang Sở Dung lập tức bừng tỉnh khỏi niềm vui đắc ý dạt dào.
Nhưng trong lòng khẽ động, Giang Sở Dung ý thức được gì đó, lập tức lấp la lấp lánh ánh mắt nhìn Văn Lăng: "Văn Lăng, chàng đã tính toán kỹ như vậy, nhất định sẽ không để cho ta thua, phải không?"
Văn Lăng:...
Văn Lăng lập tức mắng: "Nói chuyện đàng hoàng!"
Giang Sở Dung lại sáp tới: "Thôi mà Văn Lăng, ta biết chàng nhất định có cách—"
Cậu còn chưa nói xong, Văn Lăng đã cầm một chiếc gối mềm lên ném qua, chiếc gối đập vào mặt Giang Sở Dung, đập cho Giang Sở Dung ngã người xuống chiếc ghế dài.
Giang Sở Dung nằm liệt ở trên đó, nửa ngày không cử động.
Văn Lăng cũng không nhúc nhích.
Cứ như vậy, hai người kỳ lạ giằng co với nhau một lúc, Giang Sở Dung uể oải kéo chiếc gối mềm trên mặt xuống, ngồi dậy, nhìn Văn Lăng vẫn đang quắc mắt lạnh lùng nhìn mình, thở dài một hơi nói: "Chàng thật chẳng thú vị gì cả. Đùa một chút cũng không được."
Sau khi ngủ cùng nhau và nói chuyện tâm tình đêm qua, Giang Sở Dung tưởng mối quan hệ giữa hai người đã thăng hoa thành tình hữu nghị chiến đấu cách mạng.
Xem ra chỉ là một mình cậu đơn phương thôi, chao ôi...
Văn Lăng mặt không đổi sắc: "Ngươi quậy đủ chưa?"
Giang Sở Dung im lặng một lúc, sau đó cong môi cười, thuận theo: "Ừm, quậy đủ rồi."
Sắc mặt Văn Lăng hơi dịu đi, sau đó hắn đảo mắt tiếp tục nói: "Bảy thức đầu của mười tám thức Phạn Âm, đúng lúc ngươi có thể dùng công pháp trong bức tranh của Ma Thánh phá giải nó. Nhưng công pháp của Phạn Thần Âm cũng không phải chỉ có mười tám thức Phạn Âm, với lại tám thức cuối cùng trong mười tám thức Phạn Âm mới là thứ tinh túy, trận chiến này sẽ thử thách khả năng thực chiến và năng lực tùy cơ ứng biến của ngươi."
Nghe đến đây, Giang Sở Dung cân nhắc nói: "Chuyện đầu tiên tương đối dễ dàng, nhưng làm thế nào để cải thiện khả năng thực chiến?"
Văn Lăng: "Rất đơn giản, ta đánh ngươi, ngươi phá giải."
Giang Sở Dung:...
Quá tàn nhẫn.
Thế nhưng, thực sự là không còn cách nào khác.
Văn Lăng cố ý phớt lờ vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Giang Sở Dung, đi thẳng đến bên cạnh bàn, chọn ra một Ma Hồn Binh thời gian, nhìn giống như một cái bát đồng thau, nói: "Vừa hay có cái này, chúng ta có thể kéo dài thời gian huấn luyện gấp năm lần, nếu nó là Ma Hồn Binh cấp Thiên, có thể kéo dài thời gian gấp mười lần."
Vừa nói, Văn Lăng cũng không để lãng phí thời gian, giơ tay ném Ma Hồn Binh hình cái bát lên không trung ——
Ma Hồn Binh xoay tròn trên không trung, càng lúc càng biến lớn, Giang Sở Dung tò mò nhìn lên, "vèo" một cái liền bị hút vào không gian trong Ma Hồn Binh!
Không gian bên trong Ma Hồn Binh giống như một Đấu trường La Mã hình tròn, nhưng thứ mà Giang Sở Dung nhìn thấy khi nhìn lên không phải là bầu trời, mà là bên trong căn phòng.
Giang Sở Dung đứng yên, nhịn không được biến thành một đứa trẻ tò mò, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Nhưng giây tiếp theo, một luồng ma khí màu đỏ đen từ phía trên Ma Hồn Binh tràn vào cuồn cuộn, biến thành hình dáng của Văn Lăng đứng đối diện với Giang Sở Dung ở phía xa xa trong đấu trường.
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu tò mò định hỏi Văn Lăng bắt đầu như thế nào, nhưng Văn Lăng ở đối diện đã phi người lên, đấm một quyền vào mặt cậu—!
Giang Sở Dung:?!
Quay đầu co giò bỏ chạy!
Văn Lăng sửng sốt, đuổi sát theo sau, cả giận nói: "Ta cũng không đánh chết ngươi, ngươi chạy làm gì?"
Giang Sở Dung ở xa xa lớn tiếng nói: "Chàng có biết đối với một DPS da giòn mà nói, học được cách dắt người đi dạo cũng là một chiến lược không!"
(DPS là viết tắt của Damage Per Second (thuật ngữ game), nghĩa là lượng sát thương gây ra trong một giây.)
Văn Lăng nghe không hiểu DPS da giòn là cái gì, nhưng hắn nghe hiểu "dắt người đi dạo", mặt hắn tối sầm lại, hắn không muốn vòng vo với Giang Sở Dung nữa.
Hắn dừng lại ở trên không trung, chắp hai tay thành hình chữ thập (十), trở tay kết ấn!
Nháy mắt, ma khí trên người hắn cuộn trào, tản ra tứ phía giống như một đám mây đỏ đen dày đặc.
Tốc độ của mỗi một luồng ma khí này đều nhanh hơn bản thể của hắn, lúc này chúng bay ra, bao vây Giang Sở Dung từ mọi hướng.
Giang Sở Dung cảm thấy nguy hiểm, từ xa quay đầu lại nhìn, liền thấy cảnh tưởng nguy hiểm như vậy.
Lòng Giang Sở Dung trầm xuống, biết tránh cũng vô ích, chỉ có thể đánh lại.
Cậu nghiến răng, dừng bước, trong đầu cậu lướt qua tất cả các công pháp, cuối cùng, trong lòng bàn tay cậu bùng lên ma khí màu xanh đậm, biến thành hình dạng của một thanh trường kiếm.
Nắm chặt thanh kiếm trong tay, Giang Sở Dung nhảy lên, dùng chiêu thức của Vô Vọng Kiếm Quyết nghênh tiếp ma khí của Văn Lăng!
Nhưng sau hai chiêu, Giang Sở Dung "bịch" một tiếng đã bị ném vào tường.
Văn Lăng hiện thân trong đám ma khí cuồn cuộn, đứng ở trước mặt Giang Sở Dung: "Tiếp tục."
Giang Sở Dung giãy giụa một lúc, khàn giọng nói: "Chàng để ta thở cái đã."
Trên mặt Văn Lăng không có biểu tình gì, ma khí tuôn ra, quấn lấy Giang Sở Dung, lại ném ra ngoài ——
Giang Sở Dung thiếu điều hộc máu, lúc này cậu thực sự tức giận rồi, cậu nghiến răng, lại biến ra một thanh kiếm nghênh chiến với Văn Lăng.
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, chiêu thức lần này chậm lại một chút.
Lần này, Giang Sở Dung đã đánh mười chiêu với Văn Lăng.
Ngay khi cậu đang tán thưởng bản thân thì Văn Lăng đã đá vào ngực cậu, đá cậu bay đi!
Lần này Giang Sở Dung lập tức trở mình đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp có vết bầm tím, hiếm khi hung dữ tức giận nói: "Tiếp tục!"
————————
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Ta muốn kiện ai đó bạo lực gia đình.
– Văn Lăng: Ngươi vu khống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.