"Không bằng ngài vẽ người vào đó đi." Diệp Nhược Phi suy nghĩ một hồi, vẫn là phương pháp này đỡ tốn chất xám nhất.
Âu Dương Kỳ ngẩng đầu, thắc mắc: "Người?"
Diệp Nhược Phi gật đầu, nói: "Đúng vậy. Bức tranh này sẽ ý nghĩa biết bao nhiêu nếu như ngài vẽ vào đây người mà bản thân ngài hay nghĩ về nhất."
Ngưng một lúc, hắn lại bổ sung: "Không cần vẽ mặt, ngài vẽ bóng lưng thôi."
"Tại sao lại không vẽ mặt?" Âu Dương Kỳ lại hỏi.
Diệp Nhược Phi khoanh tay, bày ra dáng vẻ tri thức, đáp: "Bởi vì như vậy sẽ làm cho người xem có cảm giác rất bí ẩn a, sẽ rất tò mò muốn biết chủ nhân của bóng lưng ấy là ai."
Nói xa xa xăm xăm, khi nhìn lại lại thấy Âu Dương Kỳ vẫn một bộ dạng không thể thông não, hắn thở dài, trực tiếp nói ý chính: "Bởi vì bóng lưng của người mà ngài thích, sẽ mang đến cảm giác rất bình yên a."
Đúng vậy, rất vững chãi cũng rất bình yên. Ngày trước khi hắn yên lặng đứng nhìn Giang Đình Phong từ đằng xa cũng là loại cảm giác này, nhưng mà lúc đó còn có một cảm giác xa vời không thể nào chạm tới nữa.
Mà, cũng phải thôi. Cả một đời trước của hắn, cũng đâu có chạm được vào trong tâm của người ta. Bản thân chung quy chỉ là một cục thịt dư mà thôi...
Trong lòng chợt giật mình, lại âm thầm vả mặt mình một cái, hắn thở dài. Tại sao đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa quên được, trí nhớ cũng không cần đỉnh như vậy a.
Âu Dương Kỳ im lặng nhìn hắn ngẩn người, bản thân y cũng đang suy nghĩ.
Người mà y thích? Người mà y hay nghĩ về?
Từ trước tới nay, hình như cũng chỉ có một.
Khi Diệp Nhược Phi hồi thần, nhìn thấy Âu Dương Kỳ đã bắt đầu ngoáy bút, cũng không muốn làm phiền y, vì thế lẳng lặng lui ra ngoài.
Còn lại một mình trong thư phòng, Âu Dương Kỳ toàn tâm toàn ý đặt hết sự tập trung của bản thân vào bức tranh, vẽ ra một bóng lưng mà y tâm tâm niệm niệm.
Sau hơn nửa canh giờ, trà trên bàn đã dần nguội bớt, viên tổng quản cũng đã mang đi thay, y mới ngẩng đầu, hài lòng nhìn thành quả của mình.
Một nam nhân thân mặc thanh y màu lam nhạt, mái tóc thả dài tự nhiên, một phần nhỏ dùng trâm gỗ búi lên. Vạt áo cùng mái tóc ngang lưng giống như có gió mà bay nhẹ, xung quanh lại thêm cảnh tượng hùng vĩ mơ hồ, phản phất giống như một vị tiên nhân ngự ở nơi tiên cảnh.
Âu Dương Kỳ ngẩn người nhìn ngắm, cũng ngộ ra điều mà Diệp Nhược Phi nói ban nãy, quả thật, bóng lưng của người mình quan tâm, khi nhìn đúng là có cảm giác rất đỗi an yên.
Lại nhớ đến một thoáng bi thương ngắn ngủi trong mắt hắn vừa nãy, y lại trầm mặc.
Không biết tại sao hắn lại lộ ra biểu tình như vậy.
Về phần Diệp Nhược Phi, sau khi đi ra khỏi thư phòng thì hắn lập tức bị một trận gió thổi tới làm cho rét run cả người. Im lặng kéo lại vạt áo lỏng lẻo của mình, hắn ngước nhìn bầu trời mang sắc xám nhạt, vào đông rồi. Khi hắn vừa mới xuyên không tới thì tiết trời cũng không ấm áp mấy, xem ra mùa đông ở thời cổ đại sẽ lạnh lắm cho mà xem.
Vội vàng chạy về phòng thay một bộ y phục dày hơn một chút, hắn ngay sau đó liền chạy tới dược phòng.
Đúng vậy, sau khi từ Kinh Thành trở về, biết được Diệp Nhược Phi có am hiểu về y thuật, Âu Dương Kỳ đã dứt khoác sai người xây hẳn một dược phòng cho hắn, ngày ngày cho hắn quậy phá trong đấy, cũng chế ra không biết bao nhiêu thứ kỳ quái rồi.
Mặc dù thảo dược khi nấu có một số thứ sẽ có mùi khó ngửi, nhưng chung quy Diệp Nhược Phi ở lâu trong này cũng quen rồi, hơn nữa còn có cả một đống ấm lô nữa, vào trong này ở suốt mùa đông khẳng định chính là thiên đường >_<
Mở cửa dược phòng bước vào, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến hắn rùng mình một cái. Thở ra mấy hơi khói trắng, vẫn là nhiệt độ bên ngoài ảnh hưởng đến thân thể hắn không ít.
"Diệp công tử, ta mang trà vào nhé?" Phương Ly từ bên ngoài ló đầu vào, "Oa~! Diệp công tử, trong này ấm quá đi mất!"
Diệp Nhược Phi cười cười: "Mang trà tới rồi vào đây chơi với ta."
"Được a!" Phương Ly hăng hái không gì sánh được, vội vàng chạy đi pha trà, muốn nhanh nhanh được vào chỗ ấm áp >_<
Diệp Nhược Phi đối với tính trẻ con của cô nhóc này đã sớm quen rồi, chỉ lắc đầu cười nhẹ, sau đó lại đi xem mấy cái dược mà hôm qua hắn ủ.
Giở nắp một cái chum, dược ở bên trong là một màu nâu đen, mùi hơi giống thuốc thuốc nam, chắc là vừa ổn. Hắn bèn múc ra một cái chén nhỏ, cùng lúc đó, Phương Ly bưng trà vào, tốc độ cũng thực nhanh, không biết trà có kịp tan cặn chưa nữa ^_^.
"Diệp công tử, ngươi lại chế dược mới à?" Nàng nhìn thấy cái chén trong tay hắn, liền tò mò hỏi.
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Nhưng mà không có gì cho ta thử công dụng cả."
Phương Ly đặt khay trà lên cái bàn bên cạnh, cũng nghiêm túc suy nghĩ giúp hắn. Lát sau, hai mắt liền sáng lên.
"Sao thế?" Diệp Nhược Phi buồn cười nhìn dáng vẻ của nàng.
Phương Ly vui vẻ nói: "Ta nhớ rồi, lúc sáng đại nương làm bếp có bắt được mấy con chuột, để ta đi lấy cho ngươi."
Nói xong không đợi hắn trả lời liền chạy đi mất dáng.
Diệp Nhược Phi dở khóc dở cười, không biết mấy con chuột đó có còn sống để hắn thí nghiệm hay không nữa.
Ở trong này một lúc quả nhiên có chút ra mồ hôi, hắn bèn cởi bớt lớp áo choàng bên ngoài ra cho dễ chịu.
Lại ngồi uống trà một chút đã thấy Phương Ly mở cửa phòng đi vào, trên tay là một cái lồng chứa ba con chuột mập mạp.
"Cũng không biết chúng nó ăn vụng trong bếp bao lâu rồi." Phương Ly cảm thán, "Béo thế này!"
Diệp Nhược Phi bật cười, nhận lấy cái lồng, bắt đầu tìm cách đút dược cho lũ chuột. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy duỗi duỗi eo, hài lòng thở ra: "Xem ra không phải chế nhầm thành thuốc độc."
Mắt Phương Ly từ lúc hắn đút thuốc đến giờ vẫn luôn tỏa sáng: "Diệp công tử, thuốc này là chữa bệnh gì vậy a?!"
"Không biết." Diệp Nhược Phi vô tâm vô phế phun ra một câu, chung quy thì kiến thức hắn cũng hạn hẹp, trình độ chỉ đến mức dược uống vào không chết là có thể xem nhưng an toàn cho sức khỏe, còn lại thì cũng không biết có thể chữa được cái gì.
Phương Ly nghe xong liền biết lần này cũng lại là cùng mấy lần trước giống hệt nhau nữa rồi, cái người này sao mà không chịu nghiên cứu kỹ rồi chế a, chế ra dược lại không biết dùng để làm gì thì cũng thật là. Thật sự không dám tin người này cùng với người đã cứu hai khất cái hôm trước là một a.
Ở lại xem một chút việc Diệp Nhược Phi làm, Phương Ly rất nhanh liền chán chịu không nổi phải chạy ra ngoài tung tăng, thành ra trong phòng lại lẻ loi một mình hắn.
Diệp Nhược Phi cũng không muốn ra ngoài, trời bây giờ rất lạnh, không bằng trú trong đây lâu chừng nào hay chừng nấy.
Vì vậy, hắn liền chính thức đóng quân trong dược phòng, hết xem thuốc lại xem sách, mỗi ngày có người bưng cơm đổi trà cho, cuộc sống phải nói là cực kỳ nhàn hạ.
Mà một lần đóng quân ấy, hắn liền đóng tận nửa tháng.
Mà Âu Dương Kỳ dạo gần đây cũng bận khá nhiều việc trong phủ, không rảnh rỗi mà lôi hắn ra, cho nên cứ yên ắng như vậy một thời gian dài...
Vào một ngày đầu tháng Chạp, trên trời rốt cuộc rơi xuống từng đợt bông tuyết đầu mùa, không khí càng lúc càng lạnh, thời tiết này hầu hết mọi người đều muốn rúc mình trong chăn mà ngủ suốt ngày, thật chẳng buồn làm gì cả.
Mà Âu Dương Kỳ ngược lại càng thêm bận rộn.
Viên tổng quản ở trong thư phòng túc trực bên cạnh y, thỉnh thoảng sẽ giúp y mài mực phê duyệt một chút chuyện lặt vặt, lại thỉnh thoảng chú ý điều chỉnh ấm lô tăng nhiệt độ một chút cho đỡ lạnh.
"Viên tổng quản." Âu Dương Kỳ lên tiếng, "Hai tháng sau là đến tết Nguyên Đán có phải không?"
"Bẩm vương gia, đúng là vậy." Viên tổng quản khom người, kính cẩn đáp.
Âu Dương Kỳ lại bảo: "Ta có nên cho Diệp Nhược Phi tham gia vào Lễ Giao Mùa không?"
Lễ Giao Mùa chính là một ngày lễ long trọng của Thiên Quốc, vào ngày này, mọi người sẽ cùng nhau cúng bái thần linh và cầu nguyện cho một năm mới vui vẻ cùng với vụ mùa năm sau làm ăn thuận lợi. Cũng là vào ngày này, hoàng đế, vương gia cùng với quốc sư sẽ đích thân đi cầu phúc và ban tiền cho mỗi hộ gia đình để lấy vận may. Cầu cho một năm triều chính ổn định, dân chúng sống cuộc sống thịnh vượng không lo đói nghèo.
"Bẩm vương gia, chuyện này hẳn là nên hỏi ý kiến của thánh thượng." Viên tổng quản nói.
Âu Dương Kỳ im lặng suy nghĩ, Diệp Nhược Phi kia đến đây đã gần một năm rồi, y cũng đại khái biết một chút tính cách của hắn. Nếu không cho hắn đi, chỉ sợ sẽ khiến hắn nghẹn khuất phát khóc mất.
Nghĩ vậy, Âu Dương Kỳ liền đề bút, ở trên giấy viết một bức thư gửi cho vị hoàng huynh hiện cũng đang nhàn rỗi ở nơi xa kia của mình.
Viết xong, y lại nhớ ra một chuyện: "Diệp Nhược Phi đâu rồi? Sao không thấy hắn?"
Viên tổng quản lại nói: "Bẩm vương gia, Diệp công tử từ khi bắt đầu vào đông vẫn luôn ngự ở dược phòng không ra ngoài." Ngừng một chút lại hỏi, "Có cần nô tài đi gọi cậu ấy không?"
"Không cần." Âu Dương Kỳ khoát tay giao lá thư cho viên tổng quản, quyết định tự mình đi đến đó.
Mà lúc này, Diệp Nhược Phi đang nhàm chán nằm trên cái giường đằng sau tấm bình phong mà nhìn trần nhà.
"Chán thật, thế giới cổ đại đúng là chẳng có gì để làm." Hắn lẩm bẩm, "Không có TV, không có điện thoại, càng không có internet, thậm chí một cái lò sưởi cao cấp cũng không có a. Thật chán chết lão tử!"
Nói rồi, hắn ngồi dậy kiểm tra ấm lô bên chân giường, lúc này đã muốn hết than rồi. Cái thứ này cũng thật phiền toái, xài chưa bao lâu lại hết than phải thay cái khác, chắc sau này hắn phải xây một cái ống khói sau đó đốt lửa bên trong luôn cho ấm.
Đang định đi ra mở cửa gọi Phương Ly, đột nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh đang đứng nghiên cứu mấy bình dược trên kệ của hắn.
"Ách... Vương gia, ngài vào lúc nào thế?" Hắn thầm giật mình.
Bản thân mình nằm ngay bên trong mà còn không nghe động tĩnh của người này, võ công cũng thật cao cường đi. Không phải là vị ninja nào nhập đấy chứ?
Diệp Nhược Phi âm thầm cảm khái, người này mà không đi làm trộm thì thật đáng tiếc.
_______________________________________________________________________________
Từ bây giờ chắc khoảng vài tuần mình ra một chương nha mọi người, vào học rồi nên không còn nhiều thời gian nữa, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nha <3