“…”
“À.” Trình Tuyết Ý im lặng một lúc nhưng chỉ thốt ra được một chữ duy nhất.
“Được rồi, cô về đi.” Từ Kỳ Ngôn cúi đầu tiếp tục làm việc.
Không phải, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?
Trong đầu Trình Tuyết Ý cảm thấy hơi hỗn loạn.
Bước ra khỏi phòng tổng tài thì phát hiện Tô Ngu vẫn chưa rời đi.
Khi nhìn thấy Trình Tuyết Ý bước ra ngoài, Tô Ngu đang ngồi trên ghế đứng dậy ngay lập tức, lên tiếng hỏi: “Cô có muốn tâm sự với chị một chút không?”
Hiện tại Trình Tuyết Ý cũng được xem như là nổi tiếng, nên không thể thoải mái đi tới quán cà phê được. Vì vậy, hai người chỉ ngồi trong văn phòng làm việc uống cà phê nói chuyện.
Không gian phòng làm việc không lớn, hương thơm cà phê nồng nàn lan tỏa khắp nơi trong căn phòng.
Tô Ngu cầm lấy chiếc muỗng tinh xảo khuấy cà phê: “Có lẽ cô rất thất vọng về chị.”
“Đúng vậy.” Trình Tuyết Ý không hề che giấu: “Đúng là rất thất vọng, em không ngờ chị Tô là loại người như vậy.”
Tô Ngu mỉm cười: “Cô đúng là một người ngay thẳng.”
Nụ cười trên môi chị ta chỉ là thoáng qua.
Chị ta cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, rồi bình tĩnh nói: “Thật ra chị cũng rất xem thường bản thân, trước kia chị khinh thường nhất là những loại người như vậy. Khi đó chị còn trẻ nên rất liều lĩnh, không hề sợ bất kỳ thứ gì, không kết hôn cũng không sinh con, chỉ một lòng với sự nghiệp. Từng đạt được vinh quang cũng từng bị thất bại, nhưng chớp mắt một cái đã trôi qua nửa đời người.”
Vẻ mặt của chị ta sầm xuống: “Sợ không giữ nổi bát cơm, sợ mất đi giá trị của bản thân.”
“Bởi vì đột nhiên chị phát hiện, ngoại trừ công việc này thì chị chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.”
“Cho dù tuổi trẻ trôi qua, đến độ tuổi trung niên, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, nhưng chị vẫn chưa từng sợ hãi như vậy.”
Hiện tại Tô Ngu đã 43 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, theo như lời chị ta nói, chị ta đã vì sự nghiệp mà từ bỏ hết tất cả.
Tô Ngu cười giễu nói: “Đương nhiên chị không hy vọng cô sẽ tha thứ cho chị, chị biết một khi lòng tin đã bị rạn nứt thì sẽ không bao giờ lành lại được.”
“Cô có thể nói với Từ tổng để đổi người đại diện khác.”
Cuối cùng chị ta nói: “Tuyết Ý, chị thật sự xin lỗi vì đã phụ lòng tin của cô.”
Cùng lúc đó, Liên Khê đang ngồi trong phòng làm việc của Từ Kỳ Ngôn.
Cô ta mặc áo khoác màu đen, mái tóc uốn xoăn thả trên vai, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Nhìn vẫn yếu ớt như lần đầu hắn gặp, nhưng bất giác đã có thứ gì đó thay đổi.
Đôi khi, hoàn cảnh sẽ thay đổi một con người.
Tách trà nóng bốc khói nghi ngút, Liên Khê cầm lấy tách trà, muốn mượn hơi ấm từ nó.
Cô ta nhìn đôi bàn tay gầy gò xanh xao của mình, nhỏ giọng hỏi: “Từ tổng tìm tôi là vì show giải trí kia sao?”
Trong lòng Liên Khê đã hiểu rõ, cô ta cười nhẹ nói: “Nếu tôi nói, tôi sẽ không từ bỏ tài nguyên này thì Từ tổng sẽ làm gì tôi?”
Bầu không khí im lặng hai giây.
“Liên Khê, nếu tôi là cô, tôi sẽ không nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.” Ánh mắt Từ Kỳ Ngôn trầm xuống vô cùng hung dữ: “Chỉ là một show giải trí mà thôi, tôi muốn ai tham gia cũng được.”
Liên Khê theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay, cô ta hiểu lời này, chỉ là một show giải trí mà thôi, hắn muốn ai tham gia cũng được, nhưng đồng thời hắn muốn cô ta rời khỏi thì cũng không cần cô ta đồng ý.
“Sợ tôi lấn áp cô ấy sao? Lo lắng như vậy sao?” Liên Khê cắn môi, cố chấp nói.
Từ Kỳ Ngôn bật cười, nhưng nụ cười này mang theo sự khinh thường: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô không xứng để so sánh với cô ấy.”
Trình Tuyết Ý không phải là người dựa vào người khác để đạt được lợi ích, cô vững vàng bước từng bước lên, chẳng sợ vấp ngã, cho dù có vấp ngã thì cũng sẽ tự mình đối mặt với khó khăn, không vội vàng không nóng nảy, làm việc rất trung thực và ngay thẳng.
Hắn không sợ người khác lấn áp cô ấy, bởi vì trên cuộc đời này không có ai bước nhanh hơn ai, mà là ai đi được xa hơn thôi.
Chỉ là hắn không muốn cô phải buồn bực tủi thân như vậy, hơn nữa những kẻ này còn dựa lên danh nghĩa của hắn.
Liên Khê kinh ngạc nhìn Từ Kỳ Ngôn.
Thật ra cô ta cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy căm ghét Trình Tuyết Ý đến như vậy.
Ngay cả khi lần đầu gặp cô ta cũng cảm thấy vậy.
Sau đêm tiệc mừng ngày hôm đó, cô ta nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn đưa Trình Tuyết Ý về khách sạn, cô ta đứng trong gió lạnh, cảm giác giống như bị tạt một xô nước lạnh từ đầu tới chân, trùng hợp Thẩm Dịch Nhiên đi ngang qua cô ta, giọng nói lạnh lùng mang theo sự chế giễu: “Thật sự là cô không cảm thấy lo lắng sao?”
Cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, mấy ngày qua, trong đầu cô ta không ngừng hiện lên câu nói của Thẩm Dịch Nhiên.
Về sau, độ nổi tiếng của Trình Tuyết Ý lại lấn áp cô ta.
Thì làm sao cô ta có thể can tâm được chứ?
Cả hai đều là người mới, tất cả đều chỉ mới bắt đầu, thì sao cô ta không thể so sánh với Trình Tuyết Ý được chứ?
Liên Khê kìm nén nước mắt, bướng bỉnh hỏi: “Nếu tôi cứ muốn so sánh với cô ấy thì sao?”
—
Sau khi Liên Khê rời đi, Sara bước vào phòng làm việc.
“Từ tổng, tôi đã điều tra, cô Liên đã bí mật liên hệ với công ty khác…”
“Mặc kệ cô ta.”
Thái độ hôm nay của Liên Khê đã nói cho hắn biết, cô ta vẫn còn con át chủ bài khác.
Nhưng cho dù cô ta có át chủ bài nào đi nữa, cũng không có gì đáng sợ cả.
“Còn nữa, nếu trong công ty vẫn còn người tung tin đồn giữa tôi và Liên Khê, thì kêu người đó đi thẳng tới phòng tài vụ, lãnh lương rồi rời khỏi công ty.”
“Cho dù là ai, một chữ cũng không được nói.”
—
Trong khi chờ đợi kết quả, thế giới quan của Trình Tuyết Ý có hơi u ám.
Chuyện show giải trí đó đã như đinh đóng cột rồi, cho nên Tô Ngu sẽ giải quyết như thế nào đây?
Mấy hôm trước Tô Ngu đã nộp đơn từ chức với Thịnh Gia, Từ Kỳ Ngôn từng hỏi suy nghĩ của cô, nhưng thật ra cô vẫn chưa nghĩ được gì cả, nên chỉ có thể nói với hắn là đang suy nghĩ.
Trình Tuyết Ý thật sự cảm thấy rất buồn, hai ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều về những ngày làm việc với Tô Ngu, trong lòng cảm thấy có chút không buông bỏ được.
Tô Ngu cũng không xấu tới mức như vậy.
Từ sau khi cô đến đây, Tô Ngu liên tục nhắc nhở cô là kỹ thuật diễn xuất rất quan trọng, chị ta tận tâm lựa chọn kịch bản, từng bước từng bước dắt cô đi vào quỹ đạo.
Ở rất nhiều khía cạnh khác nhau, Trình Tuyết Ý không thể phủ nhận năng lực của chị ta.
Khi cô vẫn đang do dự thì nghe được tin Liên Khê sắp hủy hợp đồng với Thịnh Gia.
Cốt truyện thay đổi rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Tại sao mới chỉ một thời gian ngắn mà Liên Khê đã thay đổi công ty khác, nhưng khi nhớ lại câu nói cuối cùng của Từ Kỳ Ngôn nói với cô. Tuy không biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì nhưng cô có thể kết luận được, cốt truyện đã bắt đầu được viết lại.
Cùng lúc đó Tô Ngu cầm hợp đồng [Khiêu chiến không thể tưởng tượng nổi] đưa tới tay cô.
Có nhiều thứ liên tục thay đổi như vậy, khiến cho Trình Tuyết Ý không biết phải nên làm thế nào.
“Chị Tô tại sao lại như vậy? Liên Khê rút lui sao?”
Tô Ngu lắc đầu: “Theo chị biết thì không.”
“Liên Khê rất cố chấp với show giải trí này, chị nghĩ là cô ta muốn dùng hết sức lực để cạnh tranh với cô.”
Sau khi nghe điều này cô nghĩ, tiểu bạch hoa hắc hóa sao?
Đúng là thú vị thật.
Từ Kỳ Ngôn biết ông chủ mới của Liên Khê sẽ bảo vệ để cô ta ở lại show này. Nên hắn đã gọi điện cho Trình Tuyết Ý nói: “Nếu em không muốn cô ta xuất hiện ở show này, thì tôi sẽ…”
Xử lý…
Ông chủ mới của Liên Khê là chủ của một công ty bất động sản nhỏ, tất cả tài nguyên đều dành được bằng tiền.
Bọn họ không thiếu tiền nhưng Thịnh Gia lại càng không thiếu tiền hơn.
Huống chi người trong giới có ai không dám nể mặt nhà họ Từ chứ.
Nhưng ai biết hắn còn chưa nói xong thì giọng nói hùng hổ của Trình Tuyết Ý vang lên: “Không cần!”
“Không phải cô ta muốn phân cao thấp sao, được thôi, tới đây đánh trực tiếp với tôi!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Giọng nói này nghe đúng là rất có tinh thần, hắn đúng là đã coi thường…cô rồi.