Cô thôn nữ dịu dàng nhanh chóng biến thành nữ giang hồ lưu manh, vẻ mặt đều có một loại dũng mãnh mà chỉ người giang hồ mới có, thủ đoạn gọn gàng thoải mái, ác nghiệt vô tình, tuyệt không có chút làm ra vẻ, Kiều Mộc vừa thấy là biết, nữ nhân vẻ mặt hay thay đổi này đích thật là người từng trải.
Hai mắt Cổ Trúc Đình long lanh mang theo một chút thản nhiên khinh miệt, hướng qua ba người đầy lạnh lùng, giọng thoải mái vừa nói: - Người trong giang hồ, phải có giác ngộ của người trong giang hồ, tài nghệ không bằng người phải mặc người chém giết, đây là giang hồ thiết luật. Bản cô nương không phải thiện nam tín nữ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, mà các ngươi cũng đừng hy vọng ta là Bồ Tát sống!
Cổ Trúc Đình vốn không thèm để ý tới tư thế muốn nhào tới của Kiều Lâm và Kiều Sâm, lắc bờ vai chậm rãi thong thả bước đi phía trước, vừa nhấc chân, chiếc giày nhỏ thanh tú giẫm lên trên ghế dài trước sập, Cổ Trúc Đình lúc này eo thon khẽ chuyển, nhìn Kiều Mộc, nói: - Bản cô nương mười ba tuổi trên tay đã dính mạng người, không hỏi đúng sai, mặc kệ đúng sai, chỉ cần chủ nhân của ta nói muốn hắn chết, thì hắn phải chết! Những năm gần đây, người giang hồ, hảo hán, quyền quý triều đình chết trên tay của ta đếm không hết, các ngươi với công phu mèo quào này, làm ta sợ sao?
Kiều Mộc cắn răng nói: - Kiều mỗ biết cô nương tài nghệ kinh người, cũng thật may mắn không phải đối địch với cô nương, huống chi cô nương lại cứu tính mạng Kiều mỗ, chỉ có điều... Cô nương đến tột cùng vì sao mà đến, vì sao phải giả mạo cháu ngoại nhà Kiều mỗ, kính xin cô nương nói rõ, nếu là hiểu lầm ý tốt của cô nương, Kiều mỗ tình nguyện cung kính tạ tội!
Cổ Trúc Đình từ từ nhấc người lên, hơi cười rộ lên: - Ngươi bản lĩnh không lớn, mưu trí cũng không ít, không tồi! Bản cô nương đích thật là có việc cần làm mà đến, các ngươi rất may mắn, chủ nhân nhà ta coi trọng các ngươi, bằng không, coi như Thuận Tự Môn các ngươi từ già trẻ lớn bé hôm nay tất cả đều chết ở tràng viện, ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn!
Kiều Mộc trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi lại: - Chủ nhân nhà ngươi? Hắn là ai vậy, hắn muốn cái gì?
Kiều Lâm và Kiều Sâm nghe xong trong lòng cũng nghiêm nghi, nữ nhân đáng sợ như vậy phía sau không ngờ còn có một chủ nhân, chủ nhân này chỉ phái một người liền đánh cho Giao Long Hội hoa rơi nước chảy, chủ nhân của nàng lại đáng sợ cỡ nào?
Trong lúc nhất thời, trong lòng ba huynh đệ đều dâng lên một cảm giác tuyệt vọng vô lực, nếu như nói đối mặt Giao Long Hội muốn thâu tóm bọn họ còn dũng khí liều mạng, đối mặt người chỉ phái ra tiểu nữ nhân yếu đuối nhưng đánh cho cường địch mà bọn họ không thể chiến thắng nổi là Giao Long hội hoa rơi nước chảy thi bọn họ lại lấy cái gì mà chống cự đây?
Cổ Trúc Đình cười giễu cợt, giọng mỉa mai mà nói: - Kiều bang chủ, tấm bảng Thuận Tự Môn này, ngươi thật đúng là xem trọng hơn tính mệnh. Ngươi không cần khẩn trương chủ nhân của ta cũng không phải là muốn chiếm lấy Thuận Tự Môn của ngươi, mà là muốn giúp Thuận Tự Môn ở Bá Thượng thêm một cửa hiệu ở bến tàu.
Cổ Trúc Đình khe khẽ thở dài, nói: - Các ngươi rất may mắn, vốn chủ nhân nhà ta hoàn toàn có thể đến giúp đỡ bang phái lớn hơn một chút, vậy sẽ tiết kiệm không ít khí lực. Tuy nhiên, chủ nhân nhà ta không ngờ phát hiện, Thuận Tự Môn đã từng là thuộc hạ của Tam gia, làm truyền nhân Tam gia, chủ nhân nhà ta quá chú ý phần hương hỏa này rồi.
Ba huynh đệ Kiều gia ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tam gia này đến tột cùng là người ra sao. Thời đại Cầu Nhiêm Khách đối với bọn họ mà nói đã quá xa vời, thời điểm Cầu Nhiêm Khách tiêu dao hải ngoại, ba huynh đệ họ còn chưa ra đời. Nhưng, làm Thuận Tự Môn bá chủ Thượng Bá từng thuộc về ai đó? Chỉ có một Cầu Nhiêm Khách!
Cho nên người một nhà gọi là Tam gia, người ngoài phần lớn gọi lão là Cầu Nhiêm Khách thì rất nhanh được bọn họ nghĩ ra, ba huynh đệ gần như không hẹn mà cùng kêu lên nói: - Trương Tam Gia? Cầu Nhiêm Khách!
Cổ Trúc Đình cười nhạt : - Đúng vậy, chính là vị Tam gia này.
Trừ lão ra, còn có ai xứng đáng Tam gia?
Ba huynh đệ Kiều thị ngây dại, Cầu Nhiêm Khách ở trong trí nhớ của bọn họ đã sớm biến thành một truyền thuyết. Thời điểm họ còn nhỏ từng ghé vào trên gối ông nội, nghe ông nói chuyện về kỳ nhân kia. Rất nhiều năm sau, bọn họ đã tóc trắng làm ông nội, lúc này chợt chạy tới người, nói cho họ biết, họ là hậu nhân của kỳ nhân trong truyền thuyết kia.
Nhưng mà nếu không phải là hậu nhân của vị kỳ nhân giang hồ này năm xưa đã thống nhất Lục Lâm đ*o nổi dậy phản vương leo lên vị trí Tổng Biểu Bả Tử tthif sao có thể có võ công không thể tưởng tượng được như vậy? Gần như là trong nháy mắt, bọn họ liền tin lời nói Cổ Trúc Đình.
Kiều Mộc dùng đại lý trí mới khống chế được nổi khiếp sợ của mình nhưng thanh âm của y vẫn run rẩy bán rẻ sự kinh hãi trong lòng mình: - Ngươi chủ nhân ngươi là hậu nhân Trương Tam Gia? Các ngươi các ngươi muốn làm gì?
Cổ Trúc Đình thản nhiên nói: - Thuận Tự Môn suy yếu đã lâu lắm rồi, giang hồ cũng loạn quá lâu, chủ nhân nhà ta muốn chỉnh hợp Bá Thượng, xốc lại cờ hiệu Thuận Tự Môn, nhất thống giang hồ!
Trong phòng lập tức yên tĩnh, kinh ngạc hồi lâu, thần sắc của Kiều bang chủ mới dần dần khôi phục bình tĩnh, y trầm giọng nói:
- Các ngươi... Muốn tạo phản?
Không trách y nghĩ như vậy, lúc trước Trương Trọng Kiên thu phục Thuận Tự Môn, chính là vì mưu đoạt thiên hạ, kết quả đại sự chưa thành, đành phải đi hải ngoại, Kiều gia nếu không phải là bởi vì cùng Trương Trọng Kiên quá thân cận, cũng không đến nỗi Thuận Tự Môn bị phá hủy, cuối cùng dẫn đến tình trạng suy tàn cho tới hôm nay.
Phải làm đại sự sẽ có sự chuẩn bị thất bại, người Kiều gia chưa hề bởi vì chưa từng được phong vương phong hầu dẫn đến ngày càng suy tàn mà oán hận Cầu Nhiêm Khách, thậm chí vẫn tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ lão như trước đây, nhưng cái này cũng không chứng tỏ bọn họ đó chưa từng vì một hậu nhân của Cầu Nhiêm Khách chưa gặp bao giờ, chỉ bởi vì cái tên Cầu Nhiêm Khách mà làm họ mất hết hy vọng, tiếp tục nghiệp lớn tạo phản .
Cổ Trúc Đình nói: - Thời đại Tam gia sớm đã trôi qua rồi, chủ nhân nhà ta cũng không muốn dẫn các ngươi tạo phản, mà muốn làm các ngươi làm"Cửa ngõ vận chuyển lương thực đường thủy", giúp các ngươi đem Thuận Tự Môn mở rộng ra, đến khi Thuận Tự Môn mạnh mẽ trở lại, thâu tóm các Tào bang lớn, khôi phục vinh quang ngày xưa!. Ngôn Tình Tổng Tài
Làm cho Thuận Tự Môn khôi phục vinh quang ngày xưa?
Ở trong lòng ba huynh đệ Kiều gia, đây là việc xa vời bọn họ nằm mơ cũng không dám hy vọng, giờ phút này Cổ Trúc Đình bình thản nói ra, tựa như nói chuyện rất bình thường, trong lúc nhất thời làm họ có một cảm giác hoảng hốt. Hơn nữa làm cho họ kinh ngạc, vị truyền nhân của Trương Tam Gia kia lại để cho bọn họ làm Tào khẩu.
Tào khẩu là cái gì? Hiện giờ Thuận Tự Môn không có Tào khẩu, cho nên mới càng lăn lộn càng thảm. Làm việc đó pải là bang phái có thực lực cỡ trung và lớn mới có Tào khẩu, bang phái trung chia hai phần: Tào quyền và Tào khẩu. Tào quyền là bộ phận chủ yếu Tào bang tạo thành, những bộ phận này điều khiển thuyền và chuẩn bị thuyền, giang hồ hán tử ở giữa sóng lớn đều là tào quyền.
Mà tào khẩu chính là văn nhân trong Tào bang. Văn nhân này không phải ngâm thơ làm phú học đòi văn vẻ văn nhân, mà là những người đang trong quan trường hoặc là người có mạch văn nhân, quan tự lưỡng trương khẩu, tào khẩu chính là theo quan phủ tranh được sự thơm thảo, chỉ ở sau lưng có quyền quan thân vì bọn họ có chỗ dựa bang phái, mới có thể ngăn cản tầng tầng bóc lột, lăn lộn phát triển nhanh chóng.
Nếu quả thật có thể tìm tới một tào khẩu, trong quan trường có chỗ dựa vững chắc, đó là việc đương nhiên là Kiều Mộc cầu cũng không được, nhưng Thuận Tự Môn bị người ham muốn lâu rồi, y vẫn không thể tin được thiên hạ có người rớt xuống miếng bánh lớn như thế. Kiều Mộc cảnh giác nói: - Ngươi nói là sự thật? Không muốn nhân cơ hội thâu tóm Thuận Tự Môn của ta chứ?
Cổ Trúc Đình nháy nháy mắt nói: - Cờ hiệu vẫn gọi Thuận Tự Môn như trước, môn chủ như cũ là Kiều Mộc ngươi, như vậy cũng có thể thâu tóm các ngươi sao?
Kiều Lâm và kiều Sâm liếc nhìn nhau, hơi thở có chút dồn dập lên.
Tim Kiều Mộc cũng đập nhanh hơn, y tự khắc chế chính mình, suy nghĩ một chút nói:
- Hôm nay cô nương giúp chúng ta giải vây, thế nhưng như vậy đắc tội Giao Long Hội, nói không chừng trong chốc lát bọn họ sẽ có nhiều người hơn đuổi đến báo thù, các ngươi... Ứng phó được chứ?
Cổ Trúc Đình khẽ mỉm cười, nói: - Nếu không được, chúng ta tại sao tới? Bá Thượng ác bá thành đoàn, đại bang là đại ác bá, tiểu bang là tiểu ác bá, đây là trong ổ ác bá, ngươi cho là bản cô nương là tính toán lấy đức thu phục người sao? Ta nếu đến đây, còn mạnh hơn bọn họ về vũ lực!
Ánh mắt Kiều Mộc khẽ híp lên, nói: - Cô nương, ở Bá Thượng, vũ lực hùng mạnh nhất định có thể giải quyết được vấn đề, nhưng mà vấn đề căn bản thì không thể quyết định được. Giao Long Hội ở Trường An phủ, có thế lực phía chính phủ làm hậu trường. Chúng ta cũng không phải là thổ phỉ cường đạo tụ tập ở sơn lâm, muốn ở ngay dưới mắt quan gia ăn cơm, chỉ cần một tuần kiểm, ba ha năm bộ khoái, vũ lực cường đại của cô cũng bị mất tác dụng.
Cổ Trúc Đình khe khẽ lắc đầu, thương hại mà nói: - Khó trách Thuận Tự Môn hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy, đầu óc của Kiều bang chủ thật sự không quá đủ dùng.
Ta mới nói, chủ nhân nhà ta là muốn làm các ngươi tào khẩu, ở phía chính phủ có chút thế lực, có thể làm được tào khẩu à?
Ánh mắt Kiều Mộc rốt cục sáng lên, khẩn trương nói: - Chủ nhân nhà ngươi làm quan sao? So ra vượt qua người phía sau Giao Long Hội chứ?
Cổ Trúc Đình hỏi: - Ngươi có biết người phía sau Giao Long Hội là ai sao?
Kiều Mộc ngẩn ra, lắc đầu nói: - Không biết, Việc này Tào bang luôn cơ mật nhất, người bên ngoài làm sao biết được.
Cổ Trúc Đình cười cười, lấy ra một thanh ngọc xanh nhạt nhỏ và dài như ngón tay, gật chóp mũi của mình, nói: - Ta biết, phía sau giao long hội trong chính phủ là Trường An Phủ Ti Lục Tham Quân Sở Thiên Hành. Khi ta tới, đã thông báo Quan Nhân Phường Độc Cô gia, bọn họ sẽ phái người đi "gõ" vị Sở tham quân kia đấy.
Kiều bang chủ nghe xong, lập tức há miệng to ra giống như hà mã, thất thanh kêu lên: - Quan nhân phường Độc Cô thế gia! Ngươi... Chủ nhân nhà ngươi không ngờ là người của Độc Cô thế gia?
Kiều Lâm và Kiều Sâm thở gấp giống như kéo ống bễ, Độc Cô thế gia? Bọn họ dù sao cũng thật không ngờ coi trọng "Thuận Tự Môn" là Độc Cô thế gia. Nếu như nói Cầu Nhiêm Khách chỉ là một truyền thuyết trong truyền thuyết, Độc Cô thế gia kia chính là truyền thuyết trong hiện thực. Giống như đại thế gia cao cao tại thượng nhìn lên khó đạt đến, cúi đầu xuống quan sát con kiến nhỏ ở trấn Bá Thượng?
Bọn họ mới vừa rồi còn đang lo lắng sẽ bị người ta nuốt hết, thật sự là buồn cười. Một đại phú hào giàu ngang một nước, bỗng nhiên phát thiện tâm, muốn quăng thêm vào khối vàng vào trong chiếc chén bể chỉ có mấy văn tiền của họ, bọn họ lại ôm chặt chén bể, lo lắng bị người đoạt đi mấy văn tiền kia. Nếu có Độc Cô thế gia phía sau thì không phải lo sợ gì nữa.
Cảm giác hạnh phúc cực lớn, khiến ba người từng trải này đều không tự chủ được run run đứng lên, bọn họ đã cảm động nước mắt lưng tròng rồi, Cổ Trúc Đình rồi lại một cái búa đập bọn họ choáng luôn: - Độc Cô thế gia? Ta cũng không nói ta là người của Độc Cô thế gia, chính xác ra, Độc Cô thế gia là người của chủ nhân nhà ta.
Kiều Mộc người run rẩy hỏi: - Chủ nhân ngươi là ai? Người...người ở nơi nào, Kiều mỗ muốn lập tức viếng thăm ông ấy!
Cổ Trúc Đình thản nhiên nói: - Chủ nhân nhà ta sao, một hai ngày nữa sẽ đến.
Nói tới đây, trong lòng Cổ Trúc Đình không nén được nỗi vui mừng, dường như tâm hoa đều muốn mở, thân thể của nàng cũng kìm không được nữa sắp run run lên rồi: - A Lang cũng sắp tới rồi, cũng sắp tới rồi!