Giống như đã hứa, tối chủ nhật Đường Cẩm đã có mặt ở ký túc xá. Vừa mở cửa phòng nàng nhìn thấy Tô Niệm Dao đứng tựa bên cửa sổ, cô cầm một tách cà phê màu trắng bằng tay phải, tay trái cầm một cái muỗng nhỏ màu đen mà khoáy. Đinh đinh đang đang, âm thanh cũng không phải êm tai như trong tưởng tượng của mọi người mà lộn xộn tạp âm, giống như đang buồn bực điều gì.
"Tối rồi mà cậu còn uống cà phê à?" Đường Cẩm treo túi xách lên, nhìn thấy đối phương mỉm cười ấm áp, dường như tất cả những gì vừa rồi nàng nhìn thấy chỉ là một cơn ảo giác, ừ, chắc chỉ là hoa mắt nhìn nhầm thôi.
"Tớ mới đọc được một cách pha cà phê mới trong sách, muốn thử xem hương vị có khác biệt gì không." Tô Niệm Dao nhẹ nhàng để tách cà phê xuống, cái muỗng chạm vào thành tách vang lên một âm thanh dễ chịu, giống như một viên đá nhỏ bỏ vào mặt hồ phẳng lặng, vô tình chạm vào tận sâu trong trái tim của con người. Đường Cẩm nhìn chằm chằm tách cà phê trên bàn:
"Vậy cậu cảm thấy thế nào?"
"Mùi vị cũng không có gì khác biệt." Tô Niệm Dao nhíu mày, bĩu môi, giống như Đường Cẩm hay làm:
"Phí hết cả ngày của tớ."
"Cậu ở trong ký túc xá cả ngày chủ nhật chỉ để làm cái này?" Đường Cẩm chỉ chỉ cô, rồi lại chỉ vào tách cà phê, vẻ mặt tiếc hận:
"Thật là phí thời gian."
Đối với Đường Cẩm mà nói thì việc dùng cả một ngày trời chỉ để thử xem các loại phương pháp pha chế khác nhau có ảnh hưởng tới hương vị cà phê hay không quả thật là lãng phí thời gian huống chi người làm việc này lại là Tô Niệm Dao. Trên đường về nàng còn nghĩ không có nàng có phải cô sẽ rất buồn và cô đơn, có lẽ thấy nàng cô nhất định sẽ rất vui. Tuy nhiên sự thật lại chứng minh, Tô Niệm Dao có thể đọc sách, có thể pha chế cà phê, có thể làm những việc mà bình thường cô ấy không hề làm, cuộc sống của cô không phải lúc nào cũng chỉ xoay quanh nàng. Đường Cẩm cảm thấy tự ti, cảm thấy không được vui, nhưng rất nhanh nàng bỏ qua nó, lại hồn nhiên vô tư như thường.
"Tớ có mang đồ ăn về cho cậu nè, mẹ tớ nói ngày hôm qua làm phiền cậu quá, bà nhất quyết dặn tớ phải mua bánh bao ở một tiệm ăn gần bệnh viện mang về cho cậu, bà còn nói đợi khi nào bà xuất viện sẽ đích thân xuống bếp làm thật nhiều món ngon cho cậu dùng thử."
"Cậu không biết đâu, tiệm bánh bao này rất nổi tiếng, tớ phải sắp hàng rất lâu mới mua được..... mà cậu đó, tối hôm khuya khoắt rồi còn ăn bánh bao làm gì, đừng có giành với tớ, đáng ghét!!"
"Haizz đừng nhìn chằm chằm tớ nữa? Được rồi, tớ chịu thua, tớ cũng muốn ăn bánh bao a, đừng ăn hết, chừa cho tớ một cái với...."
"....Tiểu yêu tinh, trả túi xách lại cho tớ."
Tô Niệm Dao mặc kệ Đường Cẩm lải nhải cằn nhằn, tránh khỏi cửu âm bạch cốt trảo của nàng, lấy bánh bao ăn ngon lành. Cô mỉm cười vui vẻ làm cho cô gái nhỏ đối diện cảm thấy vui mừng, nhưng nụ cười của cô có chút cứng nhắc, lành lạnh, giống như một khối băng; nhưng mặt trời càng lúc càng ấm áp thì khối băng cũng sẽ bị hòa tan.
Cô có thể để Đường Cẩm nhìn thấy nụ cười của cô bất cứ lúc nào, nhưng với người khác mãi mãi chỉ là lạnh lùng, hờ hững. Không một ai biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì, không ai cả. Nếu một ngày khối băng bị hòa tan, không ai biết nó sẽ phải đối mặt trực tiếp với ánh mặt trời chói chang như thế nào?!!!
Cậu nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa tớ và cậu. Tô Niệm Dao yên lặng ăn bánh bao, trong khoang miệng toàn mùi vị của bánh bao. Mẹ của cậu rất tích cực và lạc quan, cậu thừa hưởng những phẩm chất tốt đẹp của bà, mà tớ thì lại giống cha tớ, là một kẻ yếu đuối và cũng giống mẹ tớ, là một kẻ cố chấp trong tình yêu. Tớ ước được như cậu, tớ ganh tị với cậu, không thua gì tớ yêu cậu.
Tô Niệm Dao thầm nghĩ, cô thật sự mong rằng một ngày nào đó Đường Cẩm sẽ trưởng thành hơn, không còn con nít nữa, nàng có thể nhìn thấu đằng sau vẻ ngụy trang của cô là một tâm hồn mong manh, dễ vỡ; Nhưng cô cũng vui mừng khi Đường Cẩm luôn trẻ con như vậy, nàng vô tư, đơn thuần, luôn ỷ lại và tin tưởng vào cô, giống như cô đã từng.
Tô Niệm Dao cắn miếng bánh bao cuối cùng, mùi thuốc lá đọng lại trong cổ họng đã biến mất, nhưng còn sự tối tăm bên trong thì không ai để ý nó tồn tại hay không.
"Mẹ cậu khỏe hơn rồi đúng không, nên cậu mới vui mừng?"
"Đúng vậy, hi vọng đang ở trước mắt, tớ và bác sĩ đang tìm tủy sống phù hợp với mẹ tớ." Đường Cẩm gãi đầu xấu hổ:
"Tất cả là nhờ có cậu giúp đỡ, chứ không bệnh viện cũng không chịu chữa bệnh cho mẹ tớ.....Nói chung là mặc kệ tương lai như thế nào, tớ đều sẽ đáp ứng tất cả điều kiện cậu đưa ra!! Tiểu Dao, cậu phải tin tớ."
Tô Niệm Dao nhìn bầu trời đêm thì thầm: "Bất luận... là điều kiện gì sao?"
"Cậu nói gì?"
"Tớ nói.." Tô Niệm Dao quay đầu lại nhìn nàng:
"Tớ tin, tớ tin cậu."
Giống như người yêu với nhau thì thầm nhỏ to, mỗi câu mỗi chữ đều tràn đầy tình cảm. Nhẹ nhàng bật ra khỏi khóe miệng, đập thẳng vào trong tim, không có bất cứ nghi ngờ nào, chỉ đơn giản là tin tưởng lại làm Đường Cẩm đỏ mặt xấu hổ. Rất nhiều năm sau nàng nhớ tới, hóa ra người này, đoạn tình cảm này thật ra đều hiển hiện rõ ràng trước mắt, không phải đã quên mất mà chỉ là nàng không muốn nhớ tới mà thôi.
Thứ hai, trường học tổ chức đại lễ tuyên thệ trước khi bước vào kì thi cam go nhất cuộc đời học sinh. Trên thao trường có sức chứa mấy chục ngàn người, mỗi người mang một vẻ mặt, tự tin, bối rối, lo lắng, vật lộn.....Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn luôn tàn khốc hơn bao giờ hết. Hiệu trưởng đứng trên bục cao, giọng ông mạnh mẽ trầm bổng du dương, ông nói với giọng điệu khinh thường chỉ vào màn hình chiếu phía sau lưng – đối thủ một mất một còn – Phó Ninh Ninh.
"Tên hiệu trưởng của trường trung học số 1 Hoài Ninh đã mạnh miệng nhận xét, nói cái gì mà tất cả các em chỉ là lũ chỉ biết chơi bời lêu lõng. Trong cuộc thi tuyển sinh đại học năm nay các em sẽ là kẻ thua cuộc trước học sinh của hắn ta. Cái tên chết tiệt đó nói các em vậy, các em có chịu được không? Thật không thể chịu nổi, chú có thể nhịn nhưng dì không thể nhịn, dì có thể nhịn nhưng hiệu trưởng của các em – là tôi không thể nhịn."
"Hằng năm thầy hiệu trưởng đều phải phê bình triệt để hiệu trưởng Phó từ đầu tới chân, phải làm cho tất cả giáo viên và học sinh đều ghét hiệu trưởng Phó tới mức muốn nhào vào đánh ông một trận mới chịu." Đường Cẩm may mắn "được theo dõi" cuộc tuyên thệ năm ngoài, từ đó cô coi thầy hiệu trưởng như thần tượng sống của mình.
"Có người đồn trước kia hiệu trưởng Cố và thầy Phó là tình địch, không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy mà còn ghi hận trong lòng. "Mọi người xung quanh xì xầm bàn tán.
"Cậu không thấy họ càng giống như tương ái tương sát (yêu nhau lắm cắn nhau đau) sao?"
Thầy hiệu trưởng Cố cũng không biết trong đầu đám học sinh của ông đang tưởng tượng đủ loại ân oán yêu hận giữa ông và Phó Ninh Ninh. Trong đầu ông chỉ kiên định một mục tiêu: Đó là năm nay ông muốn đá trường trung học số 1 Hoài Ninh xuống khỏi vị trí trường trung học số 1 thành phố.
Thật sự mà nói mâu thuẫn giữa hiệu trưởng Cố và hiệu trưởng Phó cũng là một câu chuyện đau lòng. Lúc trước hai người họ tốt nghiệp cùng một trường đại học, cùng một chuyên ngành, cùng một giáo sư, các giáo viên cũng khuyên họ không nên trở thành đối thủ cạnh tranh một mất một còn. Hai người cũng không phải khác biệt nhau trong tính cách hay nhân phẩm, đơn giản là triết lý giáo dục khác nhau. Hiệu trưởng Phó Ninh Ninh, mặc dù tên rất dịu dàng, dáng người cũng xinh đẹp nhưng lại theo "trường phái cứng rắn". Kiểu như "Nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng." "Đánh đau để nhớ kỹ, mắng khóc còn cứu được", phản ánh sinh động phong cách giảng dạy của ông. Đơn giản, khắc khe, khép kín và một môi trường học tập với cường độ cao là điểm tựa để bồi dưỡng các học sinh giỏi.
Trong khi đó phong cách giảng dạy của hiệu trưởng Cố thì hoàn toàn ngược lại. Ông không cảm thấy rằng học tập là bản năng của học sinh, nhiệm vụ của giáo viên là hướng dẫn chứ không phải ép buộc, khuyến khích học sinh tự động tìm tòi nghiên cứu thực tiễn, tự phát triển bản thân, thậm chí ông còn không cấm học sinh yêu sớm. Vì vậy mà mâu thuẫn của hai người càng ngày càng thêm sâu sắc. Sau khi cả hai nhận giảng dạy ở hai trường trung học phổ thông khác nhau, cảm xúc của cả hai như núi lửa nổ tung, mỗi năm đều phải xảy ra một lần. Hằng năm hai trường trung học trọng điểm cứ ganh đua như thế, hoàn toàn không để ý tới cảm nghĩ của hai trường trung học thứ ba và thứ tư.
"Nhận tiện đây, tôi và giáo viên của các em đã bàn bạc và quyết định, trong ba tháng còn lại, chúng ta sẽ mang tới chính sách cực kỳ có lợi dành cho các em:
"Các em có vui không?" . Truyện Quan Trường
Mọi người:.... Có thể nói hết câu rồi hãy hỏi cảm nhận của tụi em được không?
"Khụ khụ." Hiệu trưởng vỗ đầu xấu hổ:
"A, ta quên nói tới quyền lợi, để trường học của chúng ta sớm ngồi lên vị trí trường trung học thứ nhất thành phố, trường học quyết định thực hiện chính sách một kèm một, người yêu, bạn tốt, các cặp đôi... hoàn toàn được phép tự do kèm cặp nhau cùng tiến bộ trong ba tháng tới.... chà chà, đương nhiên là các em phải tập trung vào hiệu suất và chất lượng học tập, nếu không giáo viên của các em sẽ phạt các em viết kiểm điểm."
"Tớ cảm thấy" tiếng xì xầm bàn tán. "Hiệu trưởng Cố hoàn toàn không nhớ được số lượng nữ sinh trong trường nhiều hơn rất nhiều số lượng nam sinh."
"Trần Ly Sinh Trần Ly Sinh Trần Ly Sinh!! Tôi muốn nam thần của tôi dạy kèm tôi!!"
"Tớ cá một cây kẹo que, nam thần của cậu chẳng biết cậu là ai!!"
"...."
Tô Niệm Dao nhìn không khí thảo luận sôi nổi, quay đầu nói với Đường Cẩm:
"Thầy hiệu trưởng càng ngày càng ngớ ngẩn."
Đường Cẩm kinh ngạc mở to miệng:
"Tiểu Dao, toán học, tiếng anh, hóa học vật lý của tớ đều nhờ cả vào cậu!!!Giúp tớ đi." Nói xong nàng liền nhào vào người cô.
Tô Niệm Dao phải lui về sau hai bước mới đỡ được nàng.
"Xì... rồi" Micro của hiệu trưởng vang lên âm thanh chói tai, nhưng nó cũng không bằng tiếng gầm của hiệu trưởng:
"Bạn nữ kẹp tóc màu đen, đúng vậy em đó, hình tượng đâu? Hình tượng đâu?"
Tiếng cười đùa vang lên xung quanh, Đường Cẩm buông tay, lúc ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy Trần Ly Sinh, cậu đứng bên ngoài đám đông. Trên người mặc bộ đồng phục học sinh, ấm áp và thuần khiết như lần đầu gặp gỡ. Cậu cũng nhìn thấy nàng, gật đầu mỉm cười đáp lại.
Trần Ly Sinh cũng nhìn thấy Tô Niệm Dao, cô không quay đầu lại, bóng lưng cô đơn đứng dựa vào tường, nhẹ nhàng vụt qua che chắn đường nhìn của cậu và Đường Cẩm. Trần Ly Sinh thầm nghĩ, một Tô Niệm Dao thông minh, dịu dàng trong lời nói của Đường Cẩm và Tô Niệm Dao mà cậu nhìn thấy lạnh lùng cô độc, hoàn toàn khác nhau. Tiếng thầy hiệu trưởng gào rít bên tai, không có sự căng thẳng ganh đua giữa các học sinh, mọi thứ đều tốt đẹp. Cậu nhoẻn miệng, thầm cười nhạo bản thân, có lẽ cậu bị Đường Cẩm ảnh hưởng, dạo gần đây cậu cũng hay ngẩn ngơ.
Sau hội nghị tất cả được nghỉ nửa buổi, buổi chiều mới đi học lại. Tô Niệm Dao và Đường Cẩm ngồi trong căn tin, như tình cờ hỏi thăm:
"Gần đây cậu chạy bộ có chuyện gì vui không?"
"Chuyện vui gì?" Đường Cẩm chóp chớp mắt.
"Không có, chạy bộ thật sự rất mệt, đôi khi gặp mấy bạn học cùng lớp." Đường Cẩm biết Tô Niệm Dao không thích nàng giao tiếp nhiều với người khác, nên nàng cũng giả vờ trả lời bình thường:
"Nhưng tớ cũng ít nói chuyện với mấy bạn đó lắm."
"Tớ biết rồi." Tô Niệm Dao liếc mắt nhìn xuống đất:
"Tớ học vật lý không được tốt lắm, mấy ngày nữa tớ sẽ tìm giúp cậu một bạn học hoặc một giáo viên giỏi hơn để kèm cậu. Còn các môn còn lại tớ sẽ giúp cậu."
"Ồ tốt quá đi thôi!!" Đường Cẩm cắn muỗng mơ hồ nói:
"Tớ hạnh phúc quá, xung quanh đều là học sinh giỏi."
Tô Niệm Dao bật cười, học tập giữa một đám học sinh giỏi vậy mà Đường Cẩm vẫn có thể giữ thành tích đứng giữa lớp, thật khâm phục nàng, có lẽ trời sinh nàng chính là khắc tinh của học sinh giỏi rồi.!!
Bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng Tô Niệm Dao đã có tính toán hết cả; Đường Cẩm vui đến mức quên cả trời đất, không biết; Trần Ly Sinh ngồi tự học trong thư viện, không biết; mục tiêu đã chọn xong, một phát nhất định trúng.
Suy nghĩ của tác giả:
Về vấn đề số lượng từ, hiện nay mình còn không có cách nào khống chế. Thi xong, giờ thì bắt đầu chăm chỉ cực khổ cày cấy, cố hết sức ra chương mới.