Trường trung học X ở thành phố C là một ngôi trường chuyên cổ kính có truyền thống rất lâu đời. Thế nhưng ở đây cũng có tất tả những đặc điểm như bao ngôi trường bình thường khác: Có học sinh giỏi, học sinh siêu giỏi, học sinh ngoan nhưng chưa giỏi và cả học sinh giỏi nhưng không ngoan.
Bất hạnh thay, nhóm nữ sinh chặn hai người bọn Sở Nhiên ở khoảng sân vắng sau nhà thi đấu bóng rổ hôm nay lại là một toán người vừa học không giỏi lại không ngoan, chuyên kéo bè đi ức hiếp mấy nữ sinh xinh đẹp yếu đuối nhưng được nam sinh săn đón ở trong trường. Ví dụ như cô bạn thân Hàn Lâm của Sở Nhiên vậy.
Cô gái cầm đầu nhóm chị em ngổ ngáo này tên là Chu Phương, là bạn học ở lớp B, lớn hơn bọn cô một lớp. Cô ta có thân hình vạm vỡ, lưng hùm vai gấu khác hẳn bạn học yểu điệu cùng trang lứa, nghe bảo trong nhà có truyền thống làm đầu gấu, từ ba cho tới anh trai đều là dân chọc trời khuấy nước ăn tàn phá hại.
Chu Phương chỉ vừa đủ điểm suýt soát để thi vào trường này, lúc mới vào học đã vì ngoại hình không bình thường của mình mà chịu rất nhiều sự chế nhạo. Nhưng sau đó, chỉ trong một tháng vẻn vẹn, cô ta đã dùng sức mạnh nắm đấm để bãi bình mọi lời chê bai ngoại hình của mình, lại tập hơp một toán nữ sinh ham chơi biếng học để hình thành một thế lực không nhỏ đi hiếp đáp những nữ sinh khiến cô ta không vừa mắt.
Vừa hay Hàn Lâm lại là mục tiêu rất bắt mắt.
Cô nữ sinh trầm lặng này có một vẻ ngoài khiến phái nam dù là cứng lòng nhất cũng phải ngoái lại nhìn. Môi hồng răng trắng, khuôn mặt tinh xảo hoàn hảo, dáng người có trước có sau không hề có khuyết điểm. Chỉ là tính cách lại rất trầm lặng không thích giao du với ai, suốt ngày chỉ cắp kè với một nữ sinh tính tình như bắp nổ, tay chân mạnh bạo. Thế mà họ lại hợp nhau đến lạ kỳ.
Cái tổ hợp muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn miệng lưỡi có miệng lưỡi nhanh nhẹn kia khiến Chu Phương cảm thấy ngứa mắt từ lâu. Cho đến ngày hôm qua, một ả đàn em tìm đến báo lại rằng cô ta vô tình nghe được nữ sinh yếu nhớt õng ẹo tên là Hàn Lâm kia thế mà có ý muốn cua đàn anh họ Cố ở lớp A. Phải biết rằng đàn anh họ Cố kia hầu như được toàn thể bọn con gái trong trường thống nhất rằng sẽ để dành để ngắm chứ không đứa nào được xơ múi hay muốn chiếm làm của riêng.
Sở Nhiên cảm thấy nghi ngờ đó chính là quy ước của tập hợp bọn con gái từng tỏ tình hay có ý định mồi chài Cố Bắc Cực mà bị anh ta từ chối, tạo ra quy ước như vậy để kiếm cớ cho đỡ quê ấy mà.
Một nhóm sáu bảy người bao quanh hai cô gái, lần đầu tiên Hàn Lâm rơi vào tình cảnh này, cảm thấy hốt hỏang chực khóc. Sở Nhiên kéo cô về phía sau, hai tay ôm trước ngực nhìn đám người Chu Phương hùng hổ léo nhéo không dứt.
- Trật tự! Một người nói thôi, để bọn tôi còn nghe. Các người cứ ồn ào như bầy vịt thế để làm gì nhỉ?
Mặt Chu Phương đỏ bừng, ra hiệu bọn con gái kia im lặng, bước tới trước mắt Sở Nhiên quát lên:
- Con ranh, tránh ra! Chuyện không liên quan đến mày, muốn yên ổn thì xéo đi. Hôm nay chị mày muốn cho nó một bài học, có trời mới cứu được nó.
Thì ra là tìm đến Hàn Lâm để gây phiền phức, Sở Nhiên nhíu mày nhìn về đám ô hợp trước mặt. Ba hay bốn đứa thì còn miễn cưỡng chống cự được, đàng này tận sáu đứa lại thêm Chu Phương…
Cô gái ngổ ngáo nhịn không được quay đầu vuốt má cô bạn thân rồi mắng yêu:
- Hồng nhan họa thủy!
Sau đó tiến sát hơn nói nhanh và khẽ:
- Lát nữa chạy cho nhanh nhé!
Hàn Lâm trưng ra vẻ mặt sắp khóc tới nơi, hai mắt rưng rưng nhìn rất tội nghiệp, nhưng bàn tay đang xoắn lại trước vạt áo lại làm ra cử chỉ “OK” im ắng. Xem ra họ lâm vào hoàn cảnh nảy cũng không phải là lần đầu tiên.
Chu Phương bị phớt lờ thì cảm thấy rất mất mặt, nghiến răng nhìn về phía Sở Nhiên:
- Mày bỏ cái thói cà rỡn ấy đi. Chị mày đã cho một cơ hội, không biết trân trọng thì kết quả tệ hại cũng là mày tự chuốc lấy thôi nhé.
Sở Nhiên hoàn toàn không bị uy hiếp, thậm chí còn bật cười chế giễu:
- Bớt bớt tự xưng “chị mày” với người khác đi, đồ chết giẫm! Mẹ tôi không có sinh ra thứ con gái thô tục lại không biết tốt xấu như cô. Tốt quá ha? Chứ không phải lần trước đi với hai con nhỏ lớp B tính úp sọt, bị tôi cho một trận nên rén tới giờ sao?
Trước mặt đàn em lại bị nhắc tới lần chiến bại mất mặt gần đây, Chu Phương cảm thấy mất mặt vô cùng, dùng đôi mắt độc địa trừng Sở Nhiên:
- Mày muốn chết hả, con ranh?
Chưa nói dứt câu thì đã xông về phía trước muốn tóm lấy tóc Sở Nhiên, mở đầu trận chiến.
Ban nãy Sở Nhiên vừa nói chuyện với đám người của Chu Phương vừa kéo Hàn Lâm lùi về góc sân, nơi có một cánh cổng nhỏ. Mỗi sáng bảo vệ của sân thể dục luôn mở hé cửa còn cài sẵn ổ khóa để tiện thu dọn lúc chiều.
Lúc Chu Phương nhào tới, Hàn Lâm đã xoay người chạy nhanh như một con sóc, hình ảnh thiếu nữ điềm tĩnh dịu dàng gì đó bị vứt ra sau đầu. Cô không thể bị bắt lại để liên lụy Sở Nhiên.
Thấy bóng Hàn Lâm khuất sau cánh cổng, lúc này Sở Nhiên cũng không còn muốn ở lại làm gì, đạp mạnh vào người Chu Phương, sau đó hai mắt mở to đầy vẻ hoảng sợ nhìn về phía sau bọn người Chu Phương, miệng gào lên:
- Thầy Chung, không liên quan đến em, em không cố ý đánh nhau.
Thầy Chung? Chung Diêm Vương?
Chu Phương và đám nữ sinh vội vàng dừng mọi động tác, xoay người nhìn lại phía sau, rốt cục chỉ thấy sân thể dục vắng vẻ chứ chẳng nhìn thấy thầy giám thị họ Chung đâu cả. Lúc xoay người lại thì con ranh đang hoảng sợ lúc nãy đã tót qua cổng rào bên kia, đang ung dung bóp khóa lại rồi nhìn bọn họ đầy khiêu khích rồi.
Thật sự là quá gian xảo!
Sở Nhiên đưa tay vẫy vẫy, khuôn miệng hoàn thành khẩu hình hai tiếng “bái bai” rồi kéo tay Hàn Lâm ung dung rẽ sang hướng lớp học.
Chu Phương tức muốn nổ đom đóm mắt. Ai có ngờ con nhóc đó lài xài chiêu ma mãnh như vậy, luồn nhanh hơn cá chạch trốn mất rồi. Đàn em thân cận nhanh chóng an ủi:. Ngôn Tình Ngược
- Chị Phương, tụi nó trốn được hôm nay cũng đâu có trốn được mãi. Chỉ cần ngày nào còn học ở trường, sợ gì không có cơ hội cho tụi nó một bài học chứ?
- À, thế các người định làm gì?
- Còn phải hỏi? Đương nhiên là ngày mai chặn đường…
Đang nói hăng say, cô ta lại nhận ra câu hỏi ấy xuất phát từ một người khác. Trên góc cầu thang dẫn lên khán đài sân thể dục, có một nam sinh tóc húi cua đang khom lưng lên bờ tường chắn nhìn bọn họ, có lẽ đã quan sát tình hình nãy giờ.
Chu Phương nhìn nam sinh kia, nhận ra là nhân vật mới nổi mấy ngày nay trong trường, hình như họ Tần, nhìn có vẻ khó chơi, thế nên cô ta ra hiệu cho đàn em quay đi nhanh chóng. Nhưng nam sinh kia gọi giật cô ta lại, nói rất ngắn gọn:
- Cấm các người tìm bọn họ để gây phiền phức. Nếu để tôi biết… Tôi không phải chính nhân quân tử gì, không ngại đánh con gái đâu!