Trên mạng thảo luận không ngừng về Đường Phỉ, tuy rằng hiện tại cô đạt tới trình độ toàn bộ cư dân mạng bôi đen, nhưng cũng bởi vậy trở thành diễn viên lưu lượng hàng năm.
Đường Phỉ dùng sáu trăm vạn trị mụn, còn mua một căn biệt thự ngoại ô, thay chiếc siêu xe màu đỏ, trong thẻ chỉ còn 50 vạn. Tiêu tiền nhất thời sảng, kiếm tiền hoả táng tràng.
Cũng may《 sơn thôn cô đảo 》 lệ phí ra sân không thấp, tổng cộng muốn ghi hình 6 câu chuyện, 6 cảnh tượng bất đồng. Đạo diễn Lưu Vân Phi cũng là nhân vật tàn nhẫn, không biết dùng thủ đoạn gì, làm hiệu ứng kinh dị chân thật đến vậy.
Lúc phát sóng trực tiếp những hiệu ứng đó, kết hợp với hiệu ứng âm thanh, cùng với phản ứng chân thực của khách quý, để cho khán giả cảm thấy nhẹ nhàng niềm vui tràn trề, không ngừng kêu đã nghiền, một mặt kêu khủng bố, một mặt lại nhịn không được tiếp tục lưu luyến loại kích thích này.
Mùa này có 6 minh tinh, trừ ảnh hậu Ông Hồng, còn có nữ vận động viên sinh năm 95 Trương Viên Viên, quán quân quyền anh xuất ngũ Tiêu Phong, ca sĩ Trần Nghị, cùng với em trai quốc dân mới vừa tròn mười tám tuổi Thái Húc.
Ông Hồng là người có tư lịch cao nhất, Thái Húc nhiều lưu lượng nhất, Trần Nghị trước kia rất nổi danh địa vị ổn, mà Trương Viên Viên và Tiêu Phong hai vận động viên này, đến chương trình để đảm nhận vị trí tấu hài và dũng khí.
Đến nỗi Đường Phỉ được nhét vào đột ngột, sau đó bị tổ đạo diễn cùng khán giả xếp vào đảm đương "Tè ra quần". Nếu khán giả muốn nhìn Đường Phỉ tè ra quần, đạo diễn đương nhiên muốn chiều theo sở thích, để biên kịch soạn tình tiết khủng bố nhất cốt chuyện cho Đường Phỉ suốt đêm.
《 sơn thôn cô đảo 》 ghi hình tại một hòn đảo đơn độc ở Bắc Hải, một năm trước đã được tổ chương trình thuê lại, trải qua thời gian một năm sửa đổi, nơi này đã trở thành một trong các căn cứ lớn nhất trong nước.
Đường Phỉ cùng Ông Hồng bị tổ chương trình dùng thuyền đưa lên đảo đơn độc chờ mọi người tụ hợp, lúc cô đến nơi các khách quý khác đã đến.
Người đầu tiên chào hỏi Đường Phỉ là vận động viên 23 tuổi Trương Viên Viên, nàng lớn lên rất cao, tính cách khả ái, do năm ngoái tham gia Olympic Đông Kinh vì Trung Quốc lấy được huy chương vàng môn bơi lội nên nổi tiếng khắp internet.
Trương Viên Viên chủ động chào hỏi cô: "Xin chào Đường Phỉ, ta là Trương Viên Viên, tôi rất thích 《 Tiêu Dao vương phi 》của cô." Nói xong còn bắn tim với cô, lại gồng tay lên, khoe cơ bắp của mình nói: "Cô yên tâm, ta dùng thân thể cường tráng, bảo vệ cô và ảnh hậu Ông!"
Đường Phỉ với Ông Hồng nhìn nhau cười, nói cảm ơn nàng. Ông Hồng cũng rất thích cô nương này, vẫy tay gọi nàng đến bên người, nói: "Em lại đây, ba người chúng ta cùng nhau.". Truyện Hệ Thống
Trần Nghị mở miệng hỏi: "Nếu ba người các cô một tổ, như vậy dư lại ba nam sĩ chúng tôi một tổ. Ba cô gái các cô, không sợ sao? Không bằng, chúng tôi đem quán quân quyền anh Tiêu Phong đại hiệp nhường cho các cô?"
Em trai quốc dân Thái Húc tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng trong vòng luẩn quẩn này là nổi danh ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cậu nói: "Trần Nghị ca nói đúng, Tuy Trương Viên tỷ lợi hại, nhưng dù sao vẫn là một cô gái. Để cho Tiêu Phong ca với hai chị cùng một tổ đi, như vậy, khi bắt đầu làm nhiệm vụ, bọn em cũng yên tâm chút."
Phát sóng trực tiếp đã bắt đầu từ lúc lên đảo, ống kính dừng trên mặt Thái Húc, làn đạn cuồng xoát:
"A a a a thằng nhóc nhà ta siêu ngoan ngoãn a!! Thằng nhóc nhà ta siêu hiểu chuyện! Fan A di lộ ra tươi cười vui mừng."
"Húc à ngươi mới 18 tuổi, ngươi giữ lại Tiêu Phong đại hiệp đi, đừng đem mình làm cho sợ hãi!"
"Tại sao không phải là con trai ta cùng Ông Hồng, Tiêu Phong một tổ? Tại sao là Ông Hồng Đường Phỉ Tiêu Phong một tổ? Đường Phỉ yếu ớt như vậy sao? Nhất định phải chiếm lấy Tiêu Phong? Cô ta dựa vào cái gì?"
"+1, cô ta dựa vào cái gì? Bằng bối cảnh thâm hậu của mình, dựa vào kim chủ ba ba lợi hại sao? Tuổi cô ta đã lớn, địa vị không lón, lại muốn mọi người chiếu cố cô ta, ha hả."
...
Đường Phỉ biết đang phát sóng trực tiếp, cũng biết Thái Húc lưu lượng cùng trình độ bảo vệ của khán giả đối với cậu nhóc. Cộng thêm việc thằng bé nhỏ tuổi nhất, nếu nhóc con này chịu thiệt, người hâm mộ nhất định không để yên.
Cô vốn là lính nhảy dù không được coi trọng, nếu lúc này còn mặt dày chiếm mọi người đều cảm thấy tốt "Dũng khí bài Tiêu Phong", nhất định càng khiến cho mọi người chán ghét.
Cô đến chương trình này không được bất kỳ ai xem trọng, mà cô cần phải dựa vào chương trình này, thu hút fan.
Dựa vào gameshow để tẩy trắng hoàn toàn không quá thực tế, nhưng có thể kéo về một chút giá trị hảo cảm của khán giả, cũng là lựa chọn không tồi.
Trong lúc mọi người không ngừng tranh cãi, Đường Phỉ nói: "Như vậy đi, Thái Húc nhỏ tuổi nhất, đúng là độ tuổi cần được bảo vệ. Mà Ông Hồng tỷ là tiền bối, cũng là tỷ tỷ của chúng ta, cũng rất cần được chăm sóc. Không bằng, để Thái Húc, Ông Hồng tỷ và Tiêu Phong một tổ. Tôi, Viên Viên, Trần Nghị một tổ."
Nhưng mà đề nghị của cô không được đồng ý, đạo diễn ngồi ngoài máy quay ngay lập tức nói: "Mùa này có quy củ mới, sáu người phải chia thành ba tổ, tổ ba người, tổ 2 người, và tổ 1 người. Mùa này có ba tuyến cốt truyện, cuối cùng sẽ tập hợp thành một câu chuyện, nếu các vị chỉ chia hai tổ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tiến độ quay phim."
Mọi người: "..."
Trương Viên Viên mặc dù là vận động viên, cường tráng, rốt cuộc cũng là một cô gái, mới 23 tuổi không rành thế sự. Nàng có thể làm nhân vật người giám hộ, nhưng để nàng đi một mình, có chút khoa trương.
Trần Nghị thấy mội người nhìn mình chằm chằm, vội vàng nói: "Các người biết vì sao đạo diễn mời tôi tham gia cái chương trình này không?"
Ánh mắt mọi người mờ mịt.
Trần Nghị xanh cả mặt: "Bởi vì tôi sợ ma quỷ. Mặc dù có quá một đoạn thời gian huấn luyện tố chất tâm lý, nhưng bản chất vẫn là không sửa đổi được, cho nên... Đừng để tôi đi một mình."
Đại lão đã nói như vậy, lính nhảy dù Đường Phỉ còn không biết xấu hổ để người ta đi một mình ư? Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Vậy thì tôi đi một mình."
Thái Húc vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô: "Tỷ tỷ, chị nghiêm túc? Chị biết quy tắc chương trình này chứ? Nếu chị chết ngay tập 1, sẽ không được tham gia ghi hình các tập sau."
Nghệ sĩ bị bôi đen, là điều không thể tránh khỏi. Thái Húc biết bản chất Đường Phỉ không xấu, chẳng qua là công ty cũ kém chút. Hơn nữa Thái Húc cũng là diễn viên của Mạn Thành, dĩ nhiên vô tình hay cố ý mà chiếu cố tỷ tỷ cùng công ty.
Đã đến nước này, Đường Phỉ đương nhiên cũng cảm giác được đạo diễn đang nhằm vào cô, cô tất nhiên cũng đoán được là Tần Lê giở trò quỷ. Đang phát sóng trực tiếp tống nghệ, khí độ cần có vẫn phải có, nếu không sau này làm sao diễn《 tróc quỷ nhất tỷ 》?
Đường Phỉ nói: "Ừ, tôi có thể đi một mình. Bất quá đạo diễn, tôi một mình một ngựa, có thể cho tôi mang theo đạo cụ không?"
Đạo diễn hỏi: "Cô muốn đạo cụ gì?"
"Tôi muốn mang điện thoại của tôi." Đường Phỉ còn nói: "Một cây kiếm gỗ đào, một hộp chu sa, một số lá bùa."
Đường Phỉ mặc dù có Tru Tà Kiếm, nhưng thanh kiếm này rất sắc bén không quá an toàn, cô lo lắng sẽ thương tổn đến nhân viên công tác trong đoàn. Nhưng hòn đảo này âm khí ngất trời, nhất định cũng có quỷ thật, thêm nữa chủ đề của chương trình, đụng chạm đến những món đồ tà ma cũng rất bình thường.
Bởi vậy, kiếm gỗ đào hộp chu sa lá bùa nhất định phải có.
Đạo diễn nói: "Điện thoại di động không thành vấn đề, chu sa, kiếm gỗ đào, lá bùa đều được."
Đạo diễn ngoài ống kính cười lạnh một tiếng.
Điện thoại di động ở trên đảo hoàn toàn không có tín hiệu, ngay cả khi cô có điện thoại di động, cũng không có thể dùng. Chu sa, kiếm gỗ đào loại đồ vật này, tổ chương trình vốn cung cấp vô hạn, giúp khách quý thêm can đảm.
Nhưng mà để cho đạo diễn không nghĩ tới là, Đường Phỉ lại còn lựa chọn lá bùa rỗng, mà không phải lá bùa đã được vẽ. Tuy rằng đạo diễn không biết Đường Phỉ muốn làm cái gì, nhưng vẫn để tổ đạo cụ đem mấy thứ này cho cô.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp:
"... 66666, đạo diễn là cái người sói, rõ ràng nhằm vào lính nhảy dù nào đó."
"Đạo diễn ta yêu ngài nga, hung hăng ngược Đường Phỉ!"
"Đạo diễn trâu bò thật, tại tuyến ngược tra ha ha ha ha A ha ha."
"Cười chết, Đường Phỉ muốn đi một mình ha ha ha ha, Húc nhóc con của ta rất thiện lương! Bé Húc đối với ai cũng tốt, thật sự, bé con đừng quá thiện lương, cẩn thận bị người lợi dụng nha."
"Đường Phỉ muốn COS 《 tróc quỷ nhất tỷ 》? Ha ha ha ha A ha ha, cười chết, học đòi một cách vụng về."
"Chẳng lẽ không ai phát hiện Đường Phỉ mặc quần cực ngắn boot cao gót sao? Cũng không sợ cây trên đảo làm vướng chân, trang bức này, ta cho mãn phân!"
"..."
Bởi vì ghi hình cho chương trình không thể mang mèo, Đường Phỉ chỉ có thể mang một cái điện thoại di động đi vào, nếu hiệu ứng chương trình không đủ khủng bố, lúc mấu chốt, có thể cho quỷ chết đói, thủy quỷ, tửu quỷ, tiểu béo quỷ đi ra thay thế một chút, làm không khí sinh động.
《 sơn thôn cô đảo 》ghi hình tại một đảo biệt lập trên Bắc Hải, một năm trước liền bị tổ chương trình thuê lại cải tạo, chờ sau khi chương trình công chiếu, nơi này sẽ phát triển thành khu du lịch, cho mọi người tham quan.
Mỗi một vị khách quý đều có một người quay phim, nhưng vì người quay phim không thể nói chuyện, cảm giác tồn tại cực thấp.
Thôn hoang vắng bố trí phi thường hiu quạnh, bia đá ở cửa thôn đổ nát không chịu nổi, bên trên viết "Hoàng tuyền thôn", bên cạnh tấm bia đá đặt một cái loa hiện đại.
Ở cửa thôn, Đường Phỉ và các khách quý khác tách ra, Ông Hồng cũng không lo lắng cho cô, lại có chút luyến tiếc cô. Nhưng chị ấy dầu gì cũng là người gặp phải quỷ thật, lại trải qua một đoạn thời gian huấn luyện tố chất tâm lý, lá gan so với các khách quý khác, trừ Đường Phỉ ra là lớn nhất.
Khi mọi người muốn chia ra, Đường Phỉ gọi bọn họ lại, nói: "Mọi người chờ một chút."
Đường Phỉ lôi năm lá bùa rỗng trong túi mình ra, chấm lấy chu sa vẽ năm đạo phù chú, đưa cho bọn họ nói: "Mặc dù nơi này là căn cứ tổ chương trình tạo ra để ghi hình Show khủng bố, nhưng âm khí quả thật rất nặng. Trên 2 đạo bùa chú này, được tôi thêm sức mạnh vào, gặp được tình huống thật sự thì lấy ra."
Thái Húc là người theo thuyết vô thần, cậu tưởng đây là vì hiệu quả chương trình, cũng nhận lấy, nhếch miệng lộ ra hai cái răng khểnh, nói "Cám ơn tỷ tỷ".
Ông Hồng cũng nói tiếng cám ơn. Những người khác cũng nghĩ như Thái Húc, tưởng hiệu quả chương trình, cũng nhận lấy nói tiếng cám ơn.
Trương Viên ngọt nhất, nâng phù chú của cô nói: "Tỷ tỷ thật lợi hại, chị lâm thời tiến tổ mà có thể ở trong khoảng thời gian ngắn vẽ phù chú tốt như vậy! Chị quá lợi hại rồi! Cái này rất giống phù chú em nhìn thấy ở chợ bán đồ cũ!"
Đường Phỉ khụ một tiếng, khua kiếm gỗ đào trong tay vài đường, áp ở sau lưng, dặn dò mọi người nói: "Mọi người nhất định chú ý an toàn."
Tiêu Phong người đảm nhận dũng khí nam tử hán của toàn đội nói: "Cô mới phải cẩn thận a, một mình cô, nếu như không kiên trì nổi, đừng cố chấp chống đỡ!"
Sợ quỷ Trần Nghị cảm thấy vô cùng xấu hổ, nói: "Tiểu Đường, nếu em thật sự kiên trì không nổi nữa, thì đến tổ đội với chúng tôi, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau cùng thương lượng với đạo diễn một chút."
Đạo diễn thông qua máy theo dõi, thấy toàn bộ hành trình Đường Phỉ thuần thục vẽ bùa, cùng cầm kiếm gỗ đào múa kiếm pháp xinh đẹp trên không trung, thật đúng là giống trong truyện.
Ông sờ cái mũi nói: "Đường Phỉ này trước khi tiến tổ lặng lẽ học qua? Ta thật đúng là coi thường cô ta, còn làm giống như vậy."
Đạo cụ sư nhỏ giọng nói với đạo diễn: "Vẽ bùa không khó, luyện hơn trăm lần tự nhiên thuần thục. Cô ta dám đến chương trình, đương nhiên sẽ học làm ra vẻ."
Một trong các biên kịch cũng lại gần nói: "Nội dung vở kịch của Đường Phỉ thật sự có chút khủng bố, chuẩn bị tốt bác sĩ đi, tôi sợ cô ta bị dọa ra bệnh tim. Hơn nữa đoàn đội chế tạo hiệu ứng không khí lần này, đều đến từ Hollywood..."
Đạo diễn là người tổng phụ trách chương trình, đương nhiên cũng không thích lính nhảy dù, ông ta đương nhiên cũng hy vọng Đường Phỉ có thể bị loại sớm một chút.
...
Sau khi Đường Phỉ tiến vào thôn gặp một thiếu niên đeo ba lô, hành khách đeo ba lô nhìn thấy cô ăn mặc khác thôn dân chỗ này, lập tức tiến lên hỏi cô: "Tiểu tỷ tỷ, chị cũng đến du lịch sao?"
Đường Phỉ liếc cậu ta một cái, "Ừ" một tiếng, hỏi lại cậu ta: "Cậu cũng vậy?"
Vị khách đeo ba lô vẻ mặt vô cùng lo lắng gật đầu: "Đúng vậy, em và bạn đến đây du lịch, bọn họ đã tách nhau ra đi. Thôn dân nơi này rất ít, chẳng qua phía trước có cái khách sạn tư nhân, đó cũng là nơi em muốn đặt chân đêm nay, chúng ta cùng đi đi."
Đường Phỉ quan sát cậu ta một lát: "Tôi làm sao biết cậu không phải tên lường gạt? Bọn buôn người?"
Diễn viên bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, không biết trả lời thế nào. Nhưng diễn viên phản ứng cũng rất nhanh, đơn giản vỗ gáy một cái nói: "Em tới du lịch, là học sinh đại học A, " nói xong lấy thẻ học sinh cho cô xem: "Chị nhìn, là thật."
Đường Phỉ: "Được rồi, vậy thì cùng đến khách sạn thôi, trời tối như vậy, ở bên ngoài cũng không an toàn."
Thiếu niên cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, sao chị lại mang theo một thanh kiếm gỗ, thoạt nhìn rất độc đáo nha."
Đường Phỉ: "Ừ, đi ngang qua khu bán đồ lưu niệm mua, định mang về cho cháu nhỏ chơi."
Thiếu niên: "Chị thật đáng yêu. Khách sạn ở phía trước, đến! Không biết đồng bạn của em đến chưa, em thật lo lắng cho bọn họ."
Chờ vào khách sạn, thiếu niên và Đường Phỉ cùng đi hỏi thăm bà chủ tung tích đồng bạn.
Kết quả biết được, cũng không có nhìn thấy nhóm bạn của thiếu niên.
Đường Phỉ ra quầy bar ngồi xuống, gọi ly rượu, hỏi thiếu niên: "Cậu làm sao thất lạc đồng bạn?"
Thiếu niên vẻ mặt kích động nói: "Em cùng đồng học, đi thám hiểm thiệt nhiều nơi, rừng rậm nguyên thủy, Nhật Bản, trường học ma quỷ lộng hành tại Anh quốc... Chúng em ngồi thuyền từ Nhật Bản trở về, thuyền đến hòn đảo này xảy ra chút ngoài ý muốn, bọn em cùng các du khách khác bị bắt lên nơi này, nhưng sau khi em đi vệ sinh xong, thì bị tách ra."
Đường Phỉ phát hiện thôn đảo này tuy rằng hẻo lánh, nhưng TV, máy vi tính, báo chí đều có đủ.
Cô tùy tay cầm một tờ báo, liếc nhìn, lại là mấy vụ án giết người. Còn rất kinh khủng.
Quân nhân xuất ngũ Nhật Bản bị chém đứt đầu, trường học Anh quốc trẻ con trong một lớp học bị giết...
Đường Phỉ đang cảm thán tờ báo này làm rất thật, liền nghe thiếu niên nói: "Tiểu tỷ tỷ chị không biết, lần thám hiểm này bọn em trải qua có thể kích thích, bọn em xém chút nữa đã bị giết. Chúng em đi thám hiểm trong quân doanh bỏ hoang tại Nhật Bản, bị vài con quỷ binh sĩ Nhật Bản truy sát, cũng may lá gan bọn em đủ lớn, trực tiếp chặt đầu bọn họ, lúc này mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Còn có trường học Anh quốc nháo quỷ, quá mức dọa người! Một đám mãnh quỷ trẻ nhào tới chỗ bọn em, muốn ăn chúng em! Hoàn hảo hoàn hảo, em và đồng bọn đủ lợi hại, đem tiểu quỷ trong lớp kia giết toàn bộ!"
Đường Phỉ nghiêng mặt nhìn thiếu niên, chỉ thấy vẻ mặt cậu ta đầy kích động, tựa như đã thật sự trải qua mấy trận kích thích mạo hiểm.
Đường Phỉ theo bản năng gấp báo lại, lại hỏi cậu: "Các cậu giết quỷ giết thống khoái sao?"
Thiếu niên hiển nhiên bị vấn đề của cô làm cho nghẹn, vỗ ngực nói: "Sao có thể thống khoái? Em cũng sắp bị hù chết. Chị không biết, khi em chém đầu binh sĩ Nhật Bản, cùng những đứa trẻ đó, em có thể cảm giác được rõ ràng lưỡi dao sắc bén bị kẹt lại chỗ xương, hiện tại nhớ tới, thật là dọa người mà."
Bà chủ sau khi kiểm tra phòng, báo cho bọn họ biết nói: "Này, hai vị, chỉ còn 1 gian phòng, hai chiếc giường 1m rưỡi, hai người các vị không thành vấn đề chứ?"
"Đi ra ngoài, em và đồng bạn đều là nam nữ ở chung." Mặt thiếu niên đỏ lên, nhìn về phía Đường Phỉ: "Em thì không thành vấn đề, không biết tiểu tỷ tỷ..."
Đường Phỉ lộ ra một cái mỉm cười: "Không thành vấn đề "
Lúc bọn họ lên lầu, bà chủ ngẩng đầu đối nói với bọn họ: "Buổi tối tuyệt đối đừng mở mắt, nghe thấy động tĩnh cũng đừng ra khỏi cửa, nếu không xảy ra chuyện, khách sạn của ta không phụ trách."