Ánh Trăng?
Nghe Khúc Minh và Hình Vân Hải nói, Ánh Trăng này từng có xích mích với Nhà Thơ.
Lục Tuấn Trì còn nhớ khi Ánh Trăng rời cục, hắn ta đã nhắc nhở Hình Vân Hải “Cẩn thận Nhà Thơ”.
Hắn không ngờ rằng người Tô Hồi nhắc đến là hắn ta.
Tô Hồi giải thích: “Anh nghĩ nếu ban đầu suy nghĩ của bọn anh khác nhau, Giải Thu đã chết rồi, người năm đó anh ta điều tra vẫn còn sống, nếu có thể mời Ánh Trăng tham gia cùng, có lẽ chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, giúp chúng ta tìm ra những hung thủ khác nhanh hơn.”
Trong bốn chuyên gia khắc họa tâm lý năm đó, Nhà Tiên Tri phần lớn nhờ vào kinh nghiệm phá án của mình, Chim Cổ Đỏ có trực giác nhạy bén của phụ nữ nhưng so ra thì họ đều không bằng Ánh Trăng.
Ánh Trăng giỏi hơn hai người về lĩnh vực khắc họa tâm lý, cũng là trợ thủ tốt nhất cho vụ án này. Ngôn Tình Hay
Tô Hồi nói: “Tên thật của Ánh Trăng là Diêu Phi, trong bốn nhà khắc họa tâm lý, Ánh Trăng là người rất có tài. Suy nghĩ của anh ta rất đặc biệt, lối phân tích phá án của anh ta và anh khác hẳn nhau, có những lúc có thể bù trừ cho nhau. Nhưng lúc nào anh ta cũng một mình một lối, vậy nên dù khắc họa của anh ta có độ chính xác cao vẫn không được quá coi trọng ở trong cục.”
Ánh Trăng lớn hơn Tô Hồi vài tuổi, từng đọc tài liệu nào rồi sẽ nhớ luôn, vậy nên hắn ta cũng hơi kiêu ngạo.
Trong cục từng có lời đồn, trước khi Nhà Thơ đến cục thành phố Hoa Đô, Ánh Trăng vẫn luôn nghĩ mình là người thừa kế sự nghiệp của Vu Yên. Khi danh tiếng của Nhà Thơ vang dội, hắn ta bắt đầu muốn tranh đấu, sau dần lại coi Nhà Thơ như đối thủ ảo của mình.
Lục Tuấn Trì cũng biết đôi chút, hắn còn được nghe vài lời nhận xét về Nhà Thơ và Ánh Trăng trong cục, khi đó mọi người khen ngợi Nhà Thơ nhiều hơn, năng lực của hắn ta không thua kém gì Nhà Thơ nhưng cách làm việc thiếu cân bằng, không được nhiều người thấu hiểu.
Tô Hồi lại rất khách quan khi nói về hắn ta.
Lục Tuấn Trì tán thành cách làm của anh, lúc này, mọi thù oán khúc mắc đều không quan trọng bằng phá án. Nhưng thông tin về Ánh Trăng đã không còn trên hệ thống từ lâu, hắn bèn hỏi Tô Hồi: “Anh biết hiện giờ hắn ta đang ở đâu sao?”
Tô Hồi cúi đầu nói: “Anh chỉ tiện tay tìm ra thân phận của anh ta, còn chuyện hiện giờ anh ta đang ở đâu… Anh chỉ có thể hy vọng hai năm qua anh ta không rời khỏi Hoa Đô, chưa chuyển nhà thôi…”
Ánh Trăng là học sinh của Vu Yên, cũng từng là trợ lý của Vu Yên. Trước khi tổ phân tích hành vi thành lập một thời gian dài, hắn ta đã làm việc tại cục thành phố Hoa Đô.
Với một chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm, phân tích thông tin cá nhân của một người qua hành vi, ngôn ngữ của người đó là kỹ năng cơ bản nhất.
Rất nhiều người từng đoán thân phận của Ánh Trăng nhưng Tô Hồi gần như không mất chút sức nào đã biết Ánh Trăng là ai.
Cũng như Đào Lý Chi tìm ra thân phận thật của anh, Tô Hồi biết Ánh Trăng là Diêu Phi, anh nghĩ chắc chắn Diêu Phi cũng biết anh là Nhà Thơ.
Họ không phải đồng nghiệp thân thiết nhưng cũng không phải người xa lạ không quen biết nhau.
Tô Hồi vẫn nhớ mình từng thấy địa chỉ của Ánh Trăng ghi trong hồ sơ cảnh sát.
Hai người nhanh chóng ăn bữa tối.
Trên đường đi, Tô Hồi nói sơ qua chuyện của Ánh Trăng cho Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì do dự một lát, hỏi: “Ánh Trăng… Tại sao hắn ta lại rời tổng cục?”
Những người khác nhau sẽ cho hắn những câu trả lời khác nhau, hắn cảm giác không có đáp án nào trực tiếp bằng hắn hỏi thẳng Tô Hồi.
Tô Hồi cúi đầu, nói: “Năm đó có một chuyện xảy ra khiến Ánh Trăng nghỉ việc, đó là một vụ án xâm hại liên hoàn. Cuối cùng Diêu Phi đã bắt được hung thủ nhưng camera an ninh cho thấy anh ta và một đội cảnh sát đã đến hiện trường từ trước đó, vậy mà Ánh Trăng lại bảo họ chờ lệnh, không hành động kịp thời. Cuối cùng nạn nhân bị thương.”
Lục Tuấn Trì nói: “Tại sao hắn ta không hành động? Tất nhiên bắt hung thủ rất quan trọng nhưng không phải bảo vệ nạn nhân mới là số một sao?”
Hơn nữa thông thường chuyên gia khắc họa tâm lý chỉ là người hỗ trợ, không can thiệp vào hành động quá nhiều.
“Sau đó Ánh Trăng có giải thích anh ta không chắc chắn cả hung thủ và nạn nhân đều ở trong đó.” Tô Hồi dừng một lát, nói tiếp: “Nhưng nhiều người cho rằng Diêu Phi cố tình làm vậy. Có lẽ anh ta muốn đợi hung thủ hành hung mới bắt tại trận nhưng lại không canh chuẩn thời gian.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh có tin không?”
Tô Hồi lắc đầu, nói; “Anh cũng khó xác định… Quan điểm của Diêu Phi luôn có đôi chút hoang dã và thủ đoạn. Anh ta là người lạnh lùng, cho rằng thắng lợi mới là quan trọng, anh ta có thể trả giá bằng tất cả.”
“Tóm lại sau chuyện đó Diêu Phi đã bị tra hỏi, theo hồ sơ ghi lại, ba ngày trước đó anh ta đã xuất hiện gần nạn nhân. Tuy vậy, anh ta không hề thông báo cho phụ huynh cô bé, cũng không nói với cảnh sát. Có người nghi ngờ anh ta coi cô bé đó là mồi câu. Đương nhiên Ánh Trăng cũng cật lực phản bác nhưng lời khai của anh ta lại không thể giải thích chuyện này.”
Nghe có vẻ là một sự tắc trách khủng khiếp trong công việc.
Trong mắt lãnh đạo, để phá vụ án này, Diêu Phi đã lầm đường lạc lối.
“Diêu Phi… Khi còn làm cảnh sát anh ta từng có vài câu nói, ví dụ như để bắt được kẻ xấu, có những lúc cần phải hy sinh.” Tô Hồi nhắm mắt, “Là một chuyên gia khắc họa tâm lý, thường xuyên đi sâu vào bóng tối, nghiên cứu tâm lý tội phạm, có lẽ khi đó anh ta đã bị ảnh hưởng, quay lưng lại hướng đi của mình…”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Sau đó xử lý thế nào?”
Tô Hồi: “Kết quả cuối cùng là tước quyền dùng súng, đình chỉ tạm thời, khi đó chuyện này mang lại ảnh hưởng xấu, cảnh sát Hoa Đô không công khai, thậm chí không xóa ID của Ánh Trăng, rất nhiều người không biết chuyện anh ta bị đình chỉ.”
Nói tới đây, anh thở dài, “Diêu Phi nghĩ những gì mình nói đều là sự thật, anh ta nói mình bị hãm hại, anh ta không biết cô bé đó là nạn nhân tiếp theo. Sau đó Ánh Trăng từ chức, lãnh đạo cũng phê duyệt.”
Lục Tuấn Trì “ừm” một tiếng, “Chắc hẳn lãnh đạo cũng đã suy nghĩ rất kỹ.”
Một chuyên gia khắc họa tâm lý rất quý giá nhưng nếu tư tưởng của họ có vấn đề sẽ gây ra ảnh hưởng và lực sát thương lớn hơn một cảnh sát bình thường nhiều. Dù Diêu Phi có tài nhưng với một cục cảnh sát, hắn ta là yếu tố thiếu ổn định. Giữ một người không còn tinh thần cảnh sát ở lại cục là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Tô Hồi nói: “Khi đó cục trưởng Đàm cũng hỏi ý kiến anh, anh tổng hợp lại mấy bản khắc họa của Diêu Phi trước đó, chỉ ra một vài chỗ sai rồi viết báo cáo phân tích. Có lẽ Diêu Phi đã thấy rồi, cũng vì bài báo cáo đó mà anh ta quyết định từ chức luôn.”
Lục Tuấn Trì đã hiểu, nếu Ánh Trăng nghĩ mình bị hãm hại, chắc chắn hắn ta sẽ cho rằng Tô Hồi là đồng lõa, đợi hắn ta gặp chuyện thì giậu đổ bìm leo. Bảo sao khi hắn ta từ chức lại nói với Hình Vân Hải câu đó.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh nghĩ hắn ta có giúp chúng ta không?”
Tô Hồi mở mắt, chăm chú nhìn thành phố về đêm ngoài cửa sổ, “Không thử thì làm sao mà biết được?”
Anh không nghĩ đến lúc này Ánh Trăng vẫn coi anh là đối thủ, giờ đây họ giống như hai người từng là cộng sự hơn. Chỉ cần họ có chung mục tiêu thì sẽ đi tiếp cùng nhau, anh có thể nhận ra Ánh Trăng thích phá án, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, cũng có lẽ họ sẽ có một lần hợp tác mới.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, nếu có thể tìm được Ánh Trăng, họ có thể rút bớt rất nhiều thời gian phá án.
Nói chuyện với Lục Tuấn Trì, Tô Hồi lại nhớ đến Diêu Phi.
Khi ở còn ở tổng cục, Nhà Thơ và Ánh Trăng thường xuyên không đụng mặt, chỉ khi thảo luận vấn đề họ mới giao lưu với nhau, hai người chưa từng nói với nhau câu nào không cần thiết.
Tô Hồi rất khó hình dung Ánh Trăng là người thế nào, trông hắn ta sẽ thấy hơi lười nhác nhưng về bản chất lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí chỗ nào khó sẽ có mặt hắn ta. Hắn ta không có nhiều bạn bè, cũng không có sở thích gì, sở thích suy nhất là so kè hiếu thắng, cũng vô cùng nhạy bén với tội phạm.
Khi phân tích khắc họa, Tô Hồi như một nhà quan sát đứng bên ngoài, anh đứng trên ranh giới giữa đen và trắng.
Anh có thể hiểu sự tăm tối ấy nhiều hơn, biết về nó nhưng cũng cố gắng để mình không nghiêng về một hướng.
Ánh Trăng lại khác, hắn ta đến gần bóng tối, hắn ta khắc họa bằng tâm lý của tội phạm, thậm chí đặt mình vào vị trí của hung thủ.
Vậy nên đáp án của hắn ta luôn có vẻ âm u, tàn nhẫn, cố chấp và điên cuồng.
Hắn ta như người sói giữa đêm trăng, thoạt trông thì chẳng khác người bình thường là bao nhưng có những lúc hắn ta có thể biến thành thú dữ, dễ dàng trà trộn vào đàn thú hoang.
Chính vì điều này, mọi người trong tổng cục mới e sợ hắn ta.
Khi mọi người nghe Ánh Trăng suy luận, họ vừa gật đầu đồng ý, vừa đề phòng hắn ta như thể hắn ta sẽ làm ra những chuyện đáng sợ bất cứ lúc nào.
Mà Ánh Trăng là người kiêu ngạo, hắn ta không nhờ vả bất cứ ai, thậm chí còn chẳng coi lãnh đạo ra gì.
Trong mắt hắn ta chỉ có những kẻ xấu kia.
Hắn ta điên cuồng muốn bắt những người đó.
Nhưng cách làm của hắn không giống như hành thiện tránh ác, mà càng giống sự tương tàn giữa những giống loài khác nhau.
Có một lần, Tô Hồi nghe cục phó Kim nói chuyện với thư ký Lý, khi đó anh có nghe loáng thoáng rằng…
“Sao lại trình vụ này lên nữa? Cậu ta không biết đã kết án rồi không có chuyện điều tra lại nữa à?”
“Cứ điền trả về là được, nghĩ tích cực lên, chúng ta không cần thẩm tra lại đâu, phí thời gian.”
“Trước đây cậu ta chỉ nghe lời Vu Yên, không coi chúng ta ra gì…”
“Dù gì cũng là học trò của Vu Yên mà.”
“Học trò cái gì, chỉ là con sói con Vu Yên từng nuôi thôi… Giờ Vu Yên chết rồi, không ai kìm hãm được cậu ta nữa…”
Tô Hồi lẳng lặng đi qua phía sau họ, anh biết người cục phó Kim nói là Ánh Trăng.
Trước giờ Ánh Trăng chỉ nghe lời Vu Yên, hắn ta rất kính trọng người thầy này nhưng lại chưa từng nghe lời mấy lãnh đạo kia.
Cũng vì Ánh Trăng mà rất nhiều người trong cục có thái độ nghi ngờ, thậm chí là đối địch với chuyên gia khắc họa tâm lý và tổ phân tích hành vi.
Tô Hồi nghĩ anh là một nhà khắc họa tâm lý, hiểu biết về tâm lý tội phạm nhưng cũng có lúc anh không hiểu rõ người bên cạnh mình. Khi khoảng cách giữa người với người đủ xa, anh mới có thể khắc họa một cách chính xác.
Nhưng khi hai người quá gần gũi, có yếu tố tình cảm xen lẫn, anh không thể kết luận được.
Ví dụ như anh vẫn không biết trong vụ án cuối cùng đó, Ánh Trăng đã cố ý hay vô ý, hay bị ai đó hãm hại.
Trong vụ án năm đó, Ánh Trăng vẫn luôn phủ nhận nhưng cảnh sát từng gặp rất nhiều tội phạm xảo quyệt, giỏi nói dối. Có lẽ hắn ta cũng giống như đứa trẻ trong câu chuyện “Sói đến rồi”.
Thường ngày vốn khác thường khiến khi chuyện thật sự xảy ra, không ai tin tưởng hắn ta.
Liệu có một hai khoảnh khắc nào đó, Ánh Trăng đột nhiên thay đổi, thật sự coi cô bé kia là mồi nhử hay không?
Hay tất cả đúng là trùng hợp, hắn ta trùng hợp xuất hiện gần nạn nhân, trùng hợp không kịp cứu nạn nhân trước khi chuyện xảy ra.
Chỉ có Diêu Phi mới biết những chuyện này.
Lục Tuấn Trì đỗ xe dưới một tòa chung cư, hai người xuống xe, Lục Tuấn Trì ngẩng đầu nhìn địa chỉ Tô Hồi nói cho hắn, hắn nói: “Đang tắt đèn.”
Rất có thể Ánh Trăng đang vắng nhà hoặc hắn ta đã chuyển đi nơi khác.
Tô Hồi siết chặt ba-toong, nói: “Lên xem thử đi.”
Đây là một tòa nhà kiểu cũ, cách âm rất kém, khi đi lại trên hành lang sẽ có tiếng vọng khe khẽ vang lên. Hai người lên tầng bốn, cửa đang đóng, Lục Tuấn Trì bèn gõ cửa, không thấy tiếng động nào bên trong, sau đó hắn gõ cửa mạnh hơn nhưng vẫn không có ai đáp lại.
“Chắc là hắn ta không ở đây… Anh có nhớ số điện thoại hay gì đó của hắn ta không?” Lục Tuấn Trì nói.
Tô Hồi lắc đầu, địa chỉ này anh cũng chỉ tình cờ nhớ lại thôi.
Đúng lúc này có người mở cửa. Một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, thân hình đẫy đà, uốn tóc xoăn mở cửa, cô ta cảnh giác nhìn họ, “Các anh tìm ai?”
Lục Tuấn Trì lập tức hỏi: “Cô ơi, có phải người thuê căn nhà này tên là Diêu Phi không?”
Lúc này, bà cô kia mới nhìn họ một lượt, đoạn nói: “Gần đây anh ta không về.”
Nghe câu trả lời này, Tô Hồi bỗng hơi thất vọng.
Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Cô có số điện thoại của anh ấy không? Chúng cháu có việc cần tìm.”
Bà cô lắc đầu.
Lục Tuấn Trì thấy cô ta cảnh giác quá mức, bèn giải thích: “Chúng cháu không phải người xấu, là đồng nghiệp cũ của anh ấy.”
Nói xong, hắn cho cô ta xem thẻ cảnh sát.
“Đồng nghiệp cũ?” Bà cô kia nhìn Tô Hồi, chợt hỏi: “Anh có thích đọc thơ không?”
“Gì cơ…” Tô Hồi chưa nghe rõ.
“Đọc thơ, thơ đó.” Bà cô lặp lại lần nữa.
“Thích ạ…” Tô Hồi không rõ tại sao cô ta hỏi vậy, anh ngừng một lát, vẫn trả lời. Anh chọn ID cho mình là Nhà Thơ, tất nhiên là vì thích đọc thơ rồi.
“Anh đợi chút.” Bà cô vào trong nhà, một chốc sau, cô ta cầm một tập thơ đưa cho anh, “Diêu Phi không trả lại nhà, anh ta nói anh ta phải ra ngoài một thời gian, trả tiền thuê cả một năm rồi. Khi đó anh ta để lại một cuốn sách, nói tôi là nếu có đồng nghiệp cũ thích đọc thơ nào đến tìm thì đưa cho người đó.”
Lục Tuấn Trì vội hỏi: “Cô ơi, cô biết anh ấy đi đâu không? Anh ấy đi lúc nào?”
Bà cô lắc đầu, “Sáu tháng trước đã đi rồi, không liên lạc được, tôi cũng không biết anh ta đi đâu.”
Lục Tuấn Trì lại hỏi thêm: “Vậy cô có biết hai năm qua anh ấy làm việc gì không?”
Bà cô đáp: “Đi làm hả? Anh ta có nói bao giờ đâu, chuyện khác tôi cũng không rõ, tôi từng gọi điện thử thì thấy tắt máy rồi.”
“Ngoài chúng tôi ra có ai từng đến tìm anh ấy không?”
“Không có.” Bà cô đã xong việc, bèn vội vàng đóng cửa.
Tô Hồi nhíu mày, nhìn cuốn sách trong tay, đó là một tập thơ hiện đại.
Kết quả tìm kiếm này không giống anh tưởng tượng lắm.
Sáu tháng trước…
Không phải là khoảng thời gian anh gặp Lục Tuấn Trì sao?
Tại sao Ánh Trăng để lại cuốn sách này cho anh? Hắn ta có ý gì?
Khoảng thời gian này Diêu Phi đã đi đâu?
Chẳng lẽ từ rất lâu trước hắn ta đã biết họ sẽ đến tìm hắn ta sao?
Tô Hồi siết chặt cuốn sách, anh bỗng nhớ ra khoảng thời gian đó cũng là lúc anh và Phó Vân Sơ gặp nhau lần đầu, cùng với những Đàm Vĩnh Thần, An Úc Từ sau đó…
Ánh Trăng là người bạn cũ đó của anh sao?