Sống Chung Với Chúa Cứu Thế

Chương 2:




Edit: Chè
Ngày hôm sau, Harry Potter ngạc nhiên khi thấy Draco Malfoy còn dậy sớm hơn cả mình. Slytherin đó ngồi trước bàn ăn, một tay chậm rãi khuấy ly cà phê, tay kia thì cầm tờ Nhật báo Tiên tri, hắn ta ngước lên nhìn Potter – người đang đứng cách đó ba bước, khẽ gật đầu, như muốn nói một lời chào buổi sáng sứt sẹo.
Harry nhấc khoé miệng đầy cứng nhắc: “Xem ra cậu thích ứng cũng khá nhanh đấy chứ.”
Draco nhẹ nhàng nói, “Kreacher nói rằng tôi luôn luôn chiếm một vị trí nhỏ ở trong nhà Black. Chẳng lẽ cậu mong tôi sẽ giống như con gia tinh nuôi trong nhà, mỗi một bước đều phải nghe theo mệnh lệnh của cậu sao?”
Harry cau mày, ngồi xuống trước mặt Draco, “Tôi cũng chưa từng coi cậu là khách, Malfoy. Tôi hiểu rất rõ hoàn cảnh của cậu, từ tận đáy lòng tôi rất muốn giúp đỡ cậu.” Cậu dừng một chút, cúi đầu ăn một miếng bánh tart siro trái cây, hỏi một cách thản nhiên như thể đã nhớ ra điều gì đó: “À mà, vết thương của cậu thế nào rồi?”
“Vết thương?” Draco sửng sốt trong hai, ba giây mới nhận ra người kia đang nói cái gì, “Ồ, tốt hơn nhiều rồi.” Hắn ta hắng giọng, lười biếng nhếch khóe miệng lên, “Cảm ơn Chúa cứu thế tốt bụng đã cho tôi thuốc.”
Harry làm bộ như không nghe thấy lời châm chọc của hắn ta, cậu uống một ngụm nước bí đỏ, khóe mắt liếc thoáng qua vết sẹo đỏ thẫm sau cổ Malfoy đang dần dần lành lại, “Sao lại bị thế?”
Draco cảm nhận được tầm mắt của cậu, hắn lặng lẽ lắc cổ áo sơ mi của mình để che đi vết thương, “Lúc đang chạy trốn ở London bị Tử Thần Thực Tử đánh trúng.” Hắn nói đơn giản.
“ Đang chạy trốn?” Harry chớp mắt, nhớ lại tin tức “Trang viên Malfoy đã bị thiêu rụi” mà cậu từng thấy trong một góc của Nhật báo Tiên tri vào bốn tháng trước, “Vậy sau đó cậu đã trốn ra ngoài…” Cậu bị một con cú bay tới cắt ngang lời, một phong thư đóng gói tuyệt đẹp được chuyển đến tay cậu.
Draco nhướng mày: “Lại có công tác mới à?”
Harry nhìn xuống chữ ký của Ginny Weasley. Cô nàng muốn mời cậu tới làm một cuộc phỏng vấn cho Tuần san Phù thuỷ. “Có lẽ vậy.” Cậu bất đắc dĩ thở dài, “Hôm nay tôi phải đi ra ngoài một chuyến. Như tôi đã nói, Bùa bảo hộ huyết thống của nhà Black có thể bảo vệ cậu khỏi sự truy đuổi của Tử thần Thực tử, cậu có thể an tâm ở chỗ này, nếu có chuyện gì thì Kreacher sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ cậu.”
“Có phải tôi đã quên nhắc cậu rằng cậu cũng nằm trong danh sách đuổi giết của Tử thần Thực tử?” Draco bật ra nụ cười chế nhạo.
Harry liếc nhìn hắn ta, chậm rãi nói, “Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng tôi là một Thần Sáng, Malfoy, nếu tôi bị phục kích thì cũng có thể cầm cự được cho đến khi có người tới cứu viện.”
“Gryffindor.” Malfoy hừ lạnh.
Harry Potter nheo mắt lại nhìn hắn ta, như thể đang cố gắng nhìn thấy thứ gì đó trong đôi đồng tử sáng màu không hề gợn sóng kia, một lúc lâu sau cậu lấy từ trong túi ra ra một thứ gì đó sáng lấp lánh, ném vào lồng ngực Malfoy.
“Đây là cái gì?” Người kia thốt lên.
“Một chiếc gương hai chiều”, Harry nói, “Sirius đưa nó cho tôi. Nếu có gì chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn có thể gọi người kia, tôi có thể thông qua chiếc gương này… Ừm… Tôi có thể nhìn thấy cậu qua tấm gương này, và cậu cũng có thể nhìn thấy tôi.”
Draco đặc biệt hứng thú chơi đùa món đồ trong tay. Cạnh của chiếc gương phép thuật rất sắc, phản chiếu ánh sáng xanh mờ nhạt, “Tôi có một câu hỏi.” Hắn ta nói. truyện tiên hiệp hay
“Nói.”
“Làm thế nào mà cậu lại phát hiện ra vết thương của tôi?”
Harry cau mày nhìn hắn ta, như thể cậu đã bị hỏi một câu hỏi cực kỳ xúc phạm, cậu dừng lại một lúc lâu trước khi trả lời: “Kreacher đã phát hiện ra, nó đã nói cho tôi biết.” Giọng điệu của cậu vô cùng bình tĩnh.
“Vậy thì tại sao cậu lại giúp tôi?” Slytherin lúc này đã thể hiện ra một phẩm chất vô cùng tuyệt vời của một Tầm thủ – theo đuổi sát sao kẻ thù, thừa thắng xông lên.
Và lần đầu tiên Cậu bé vàng Tầm thủ nhà Gryffindor bị vướng phải hắn ta, trước một câu hỏi đơn giản như vậy, Harry Potter rời tay khỏi trái Snitch vàng.
“… Bởi vì.” Cậu hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống không nhìn đến Malfoy, “Tôi cũng đã từng giống như cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.