Khương Lê không nghĩ tới mặc nam trang cũng không thoát khỏi việc bị nam nhân này túm lấy quẳng lên giường.
Nhất thời bị sự hoang dã của thái tử trói buộc làm cho rung động, bàn tay nàng đặt lên n.g.ự.c Thái tử, nói:
- Điện hạ, đừng làm vậy! Ngài thanh danh đương như nước chảy thanh tịnh không thể ô trọc... Nếu cùng nam tử pha trộn một đêm sự tình lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt cho danh dự của điện hạ.
Phượng Phi Vũ ngậm lấy đôi môi anh đào của thiếu phó, dùng đầu lưỡi càn quấy, đợi tới khi nàng trong n.g.ự.c xụi lơ dựa vào người mình, mới thấp giọng nói:
- Cho nên khanh khanh nếu như thương tiếc thanh danh Cô, thì nên đổi về nữ trang từ sớm, miễn cho người ta nói loạn.
Khương Lê tự hỏi mình luôn là kẻ hiền thần lương sĩ, đương nhiên không thể để cho danh dự thái tử bị nhơ bẩn.
Nên cuối cùng đành đổi về nữ trang, nghỉ trong doanh trướng của Thái tử.
Vị Tĩnh cơ bỏ ra một khối ngọc bích, nhưng vẫn như cũ không tiếp cận được Thái tử, tròng lòng ủy khuất, khóc cả một đêm.
Nhưng tới ngày thứ hai, Khương thiếu phó tự giác tới gặp nói vô công bất thụ lộc, trả lại khối ngọc bích cho Tĩnh cơ, nói xin lỗi nàng, hắn mặc dù đã góp lời, thế nhưng Dao cơ gần đây phụng dưỡng Điện hạ, Thái tử mới mẻ còn chưa qua, nhất thời không thiếu nàng được. Sau này tìm cơ hội, tiểu Khương công tử nhất định sẽ trợ Tĩnh cơ một phần sức lực. truyện tiên hiệp hay
Tĩnh cơ nghe hắn nói vậy, còn có thể nói gì? Tiểu Khương công tử chính là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Dao cơ, tất nhiên là phải bảo hộ muội muội mình, nhưng lời của tiểu Khương công tử cũng khiến nàng chú ý. Hiện tại nên lấy lòng Dao cơ, có chỗ dựa rồi, sau này nhập phủ Thái tử cũng không cần lo lắng bị Điền cơ gây khó dễ.
Cho nên khi tiểu Khương muốn trả lại khối ngọc bích, nàng kiên quyết không chịu, cuối cùng Khương thiếu phó đành phải nhận lấy.
Vị Khương thiếu phó này đang là hồng nhân của Điện hạ, Tĩnh cơ thấy Khương thiếu phó chẳng biết tại sao dáng đi có vẻ không thoải mái, liền ân cần dâng dầu thuốc của mình ra, muốn Khương thiếu phó thử một chút.
Khương Lê mỉm cười tiếp nhận, cảm thấy vị tiểu cô nương này quả thực rất đáng để người ta thưởng thức, chỉ mong sau này nàng vẫn giữ được dáng vẻ này.
Đến lúc đó, khi Dao cơ thất sủng, dù có bỏ ra một trăm bình dầu thuốc cũng đáng.
Nhớ tới đêm qua Phượng Phi Vũ không biết tiết chế, Khương Lê lại nghiến răng oán hận. Mặc dù chàng ta mới chỉ là thanh niên hai mươi tuổi, bề ngoài tỏ vẻ già dặn, bên trong thì tinh lực tràn đầy, tinh hỏa thịnh vượng... Cho dù là tuổi trẻ có chút đói khát, nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ?
Hai người đêm qua cũng coi là mai đương nở rộ, chỉ khác đêm trước là không uống rượu, bớt chút mê ly, nhưng cảm giác lại càng rõ ràng.
Thái tử Đại Tề thanh lãnh thận trọng, nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt, hóa thân thành một nam tử không biết xấu hổ chút nào.
Một đêm giày vò khiến nàng nghĩ cũng thấy kinh hãi. Khương Lê tự nhận kiếp trước đã lịch qua mưa gió, đương thời bất quá chỉ là thay đổi nam nhân mà thôi, nói chung đều như nhau, không chút thú vị nào hết.
Nhưng hiện tại, nàng mới hiểu rõ, hóa ra chuyện này hành sự với một nam nhân khác, thì cảm giác cũng khác biệt.
Phượng Phi Vũ cất giữ một đống xuân cung đồ, có thể biến hóa ra đủ loại tư thế, mỗi lần đều trêu chọc khiến cho nàng nhịn không được cất tiếng rên rỉ. Nam nhân bình thường trầm mặc ít nói, vậy mà khi đó có thể nói nhiều lời xấu hổ đến vậy...
Nàng một tiểu cô nương, nơi nào chịu được chàng ta tàn phá? Chính là một đêm tàn lụi, ngày thứ hai khi đổi lại nam trang, đi trên đường cũng cảm giác eo sắp gãy làm đôi.
Cho nên nàng cảm thấy mình hiện tại thật sự là không cần cố sủng, chỉ cấp bách phân sủng, mong mấy mỹ thiếp Cao Ly không chịu thua kém, khiến cho Thái tử sớm lạnh nhạt nàng, để cho nàng khỏi mệt mỏi như bây giờ.
Mấy ngày tàu xe mệt mỏi, đoàn người của Thái tử cũng đã tới thành Lạc An.
Kỳ thật Thái tử khởi xướng xây dựng kênh đào, trên triều đình lực cản quá lớn, nhất là đám lão thần, lo lắng cứng rắn khởi công, thay đổi dòng nước, sẽ ảnh hưởng đến mệnh số Đại Tề.
Mà khi bắt đầu, quốc khố hao tổn nghiêm trọng, đám lão thần càng phản đối dữ dội hơn.
Nhưng Đoan Khánh đế ngược lại bộ dáng vui vẻ, một là do ông ta cũng chẳng làm chủ được, hai là hi vọng như tử của mình bị té ngã trong chuyện kênh đào lần này.
Cứ như vậy, quốc trữ tuổi trẻ lịch luyện không đủ mới có thể bị quần thần phản đối, đến khi đó hoàng đế lập lại uy tín, tùy thời phế trữ thuận lý thành chương.
Trong âm thầm tính toán, hoàng đế cho rằng, lần này Phượng Phi Vũ khai mở kênh đào, mấy năm cũng không thể thu hồi được quốc khố bỏ ra, hơn nữa mỗi năm đều phải ném tiền đi tu sửa giữ gìn. Đến lúc đó Phượng Phi Vũ giật gấu vá vai, nhất định phải tăng thuế để bù vào quốc khố, cứ như vậy, dân tâm tổn hại, như vậy Thái tử liền chẳng còn đất dung thân.
Đoan Khánh đế nghĩ vậy, liền an tâm chờ tới ngày nhi tử ông ta ghét bỏ bị rớt đài.
Sau khi Phượng Phi Vũ từ Thuận Đức trở về kinh thành, liền có một đống việc cần hoàn thành, có đôi khi còn thức thông đêm tại phủ nha cùng quan viên thương thảo, cũng thường xuyên không trở về phủ Thái tử.
Khương Lê thầm thả lỏng trái tim, cảm thấy mình cuối cùng không cần c.h.ế.t trên giường Thái tử.
Tuy Thái tử không hồi phủ, nhưng trong phủ lại rất náo nhiệt.
Dù sao sau ba vị trắc phi, Cao Ly lại đưa tới ba vị dắng thiếp, nhất thời bên trong phủ trạch đủ các mỹ nhân, hoàn phì yến gầy, thực sự vô cùng náo nhiệt.
Tào Khê và Điền Oánh nhẫn nhịn trong phủ hơn nửa tháng, thật vất vả trông mong Thái tử trở về, không nghĩ tới Thái tử vậy mà lại mang về nhiều nữ tử như vậy, thật sự là khiến trái tim các nàng vỡ vụn, đều ở trong viện tử của mình âm thầm rơi lệ.
Nhất là vương nữ Điền Oánh, trong nội tâm cực hận phụ vương. Vì nịnh bợ Phượng Phi Vũ, còn cực khổ đưa dắng thiếp đến, cứ như vậy, Thái tử liền xem như ân huệ cùng hưởng, đến phiên mình chiếc bình còn có thể sót lại mấy giọt nước?
Có lẽ là bởi vì Cao Ly vương đáp ứng chuyện kênh đào, nên Phượng Phi Vũ đối xử với Điền cơ tử tế hơn nhiều. Sau khi từ Thuận Đức trở về, liền ân chuẩn cho nàng xuất viện. Mà Điền cơ cùng Tĩnh cơ đích tỷ thứ muội gặp nhau, cũng chỉ đỏ mắt chứ không gây ra chuyện gì. Mấy lần trên yến tiệc phủ Thái tử, mấy vị trắc phi thiếp đều dùng ngôn từ sắc bén, châm biếm lẫn nhau.
Khương Lê đối với đám mỹ nhân ồn ào này cũng không quen cho lắm. Sau khi tham gia một lần, nàng liền xin miễn không thể phụng bồi.
Nàng hiện giờ danh tiếng lên cao, một đường làm bạn bên cạnh Thái tử tới lui Thuận Đức, mưa móc vô số, Điền cơ cũng là vô tình cố ý hỏi khéo chuyện nguyệt sự của nàng.
Kinh kinh nguyệt Khương Lê tới, nàng dứt khoát kêu Đào Hoa treo vải nguyệt tín lên khắp viện, chiêu cáo thiện hạ, nàng mặc dù tiếp nhận mưa móc nhưng cũng là uổng phí, miễn cho chư vị tỷ muội ưu phiền.
Sau đó liền cáo ốm, xin miễn sự vụ trong phủ.
Phượng Phi Vũ bận công chuyện, nàng cũng không chịu ngồi yên, đổi về nam trang, liền lập tức kiểm kê hàng hóa, đưa tới tiệp tạp hóa của tẩu tẩu.
Ổn nương không ngờ tới tiểu thúc tử làm việc chu toàn như thế, bỏ công sức giúp nàng chọn lựa đặt mua hàng hóa, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Theo lý thuyết tiểu thúc giống như phu quân, đều xuất thân vương hầu, hẳn là ngũ cốc không phân, không thông thế vụ.
Khương Chi là một người như vậy, củi gạo dầu muối một mực mặc kệ. Ổn nương cũng không thèm để ý, cảm thấy đại trượng phu nên là như vậy, Khương Chi chỉ cần dụng tâm đọc sách nghiên cứu học vấn, nàng khổ mệt một chút ngược lại cũng không tính là gì.
Thế nhưng tiểu thúc tuy nhỏ tuổi, lại thông suốt rất nhiều chuyện. Lần này đặt mua hàng hóa, cũng đều là hàng tốt, hơn nữa mượn đội tàu của Thái tử, cho nên còn tiết kiệm được chi phí vận chuyển, hàng chất lượng tốt, giá cả lại phải chẳng, đúng là có chút cung không đủ cầu.
Mặc dù là một cửa hàng nhỏ, nhưng kinh doanh cũng khá là thịnh vượng.
Khương Lê vốn tưởng rằng tẩu tẩu sẽ nhân cơ hội gió đông đương vượng, mở thêm chi nhánh mới. Thế nhưng hỏi Ổn nương thì tẩu ấy lại không có ý định này.
Ý của Ổn nương chính là, phu quân vài tiểu thúc thực chất đều là con tin, lại được thân cận bên cạnh quốc trữ, trong kinh thành vô số con mắt đều nhìn vào! Nếu kinh doanh làm quá lớn, khó tránh khỏi sẽ gặp người đố kỵ, tất xảy ra bất trắc.
Cho nên một mực im ỉm phát tài, cửa hàng nho nhỏ, không lộ ra trước mắt người đời, đủ cho Khương Chi và tiểu thúc dùng.
Ổn nương suy nghĩ chu toàn mọi mặt, Khương Lê cũng yên lòng. Ca ca cưới được thể tử hiền lành nhìn xa trông rộng như vậy, gánh nặng của nàng liền nhẹ đi nhiều, có thể bớt lo lắng cho huynh trưởng rồi.
Thế là thừa dịp về phủ chất tử dùng cơm, nàng vụng trộm cùng tẩu tử nói về chuyện của Cơ Vô Cương, dặn dò tẩu tẩu giám sát chặt chẽ, chớ để người có ý đồ như vậy tiếp cận ca ca.
Ổn nương nghe xong biểu lộ trở nên nghiêm túc. Nàng cũng không hi vọng phu quân trở lại Ba quốc tranh giành cái ghế kia. Lúc trước nàng gả tới, liền biết tương lai phu quân không có khả năng về nước, có lẽ cả đời sẽ ở tại Lạc An, trải qua tháng ngày hạnh phúc.
Thế nhưng nếu là trở về Ba quốc, phu quân của nàng vạn nhất lắc mình biến hoá, trở thành quốc quân, vậy cuộc sống đầy âm mưu khiến người ta thở không nổi, ngẫm thôi cũng đã thấy phiền rồi.
Ổn nương nói chuyện với tiểu thúc, ngày mai gọi thư đồng của Khương Chi tới, nhìn xem gần đây có dị thường hay không, tuyệt không thể để con sói có dã tâm kia kéo Khương Chi đi.
Thấy thái độ tẩu tẩu cũng giống như mình, Khương Lê liền thả lỏng người, yên tâm dùng bữa.
Ổn nương thấy Khương Lê sau khi từ Thuận Đức về, tựa hồ gầy đi, khí huyết không đủ, liền vội vàng lấy một bình tương gan heo nàng tự làm để tiểu thúc mang về phủ thái tử trộn lẫn với cơm ăn. Vừa thơm ngon, lại còn bồi bổ khí huyết. Ca ca Khương Chi của hắn, cũng thích ăn món này nhất.
Khương Lê nhìn ca ca bị nuôi đến mập thêm một vòng, âm thầm cười khổ, nàng thiếu khí huyết, cũng không phải ăn không ngon, mà là do vị sắc quỷ kia thải âm bổ dương mới vậy mà thôi.
Nhưng nàng không có cách nào nói rõ, chỉ cười nhận lấy, cám ơn tẩu tẩu sau đó cáo từ trở về phủ Thái tử.
Nhưng vì ăn quá no, cho nên ngồi trong xe ngựa cũng khó chịu, liền dứt khoát xuống đi bộ. Trên phố xá sầm uất, mang theo thị vệ hòa vào dòng người trên phố.
Đi tới đi lui, bất tri bất giác rời khỏi con phố sầm uất, vậy mà đi tới trước của phủ nha nơi Thái tử làm việc.
Nàng vốn là vô ý, cho đến khi nhìn thấy thị vệ giữ cửa ở đó lên tiếng chào hỏi, nàng mới phát hiện mình đã đi tới đây.
Quay người đang muốn rời đi, thì Phượng Phi Vũ lại từ trong phủ nha bước ra.
Tính toán, thì Thái tử đã ba ngày không hồi phủ rồi.
Thái tử là cố ý, dù sao bây giờ công vụ quấn thân, nếu là hồi phủ, trước mắt luôn có tiểu yêu tinh lắc qua lắc lại, tâm thần cũng không tập trung, nhất định không làm được chuyện gì.
Vả lại, chàng ta tự cảm thấy ăn đã đủ, nên tiết chế một chút.
Cũng không phải muốn lạnh nhạt Khương Tú Dao, nên sủng ái, chàng đương nhiên một phần không thiếu hụt, nhưng cũng có lúc nên đối xử nàng công bằng với nhóm thị thiếp kia.
Thế là thừa dịp công vụ bề bộn, Phượng Phi Vũ dứt khoát không hồi phủ, tôi luyện tâm tính của mình.
Thế nhưng trong mấy ngày nay, tiểu yêu tinh kia vậy mà chẳng quan tâm chàng chút nào cả.
Đám cơ thiếp đều phái người tới dâng cơm đưa canh, chỉ có Dao cơ, ngay cả thịt băm vụn cũng chẳng đưa tới.
Dao cơ hoàn toàn không có động tĩnh thì thôi, Khương thiếu phó dù sao cũng nên ra mặt biểu thị a? Thế nhưng ba ngày này, cũng chẳng thấy thiếu phó của chàng thò đầu ra.
Phượng Phi Vũ vốn muốn từ bỏ việc quá ham mê nữ sắc, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng chàng càng lúc lại càng có lửa giận!
Hôm nay từ phủ nha đi ra, chính là muốn trở về hưng sư vấn tội, không nghĩ vừa ra khỏi cửa, liền trông thấy người ấy một thân nam trang, thanh tú động lòng người đang đứng ở trước đại môn.
Hỏa khí trong nháy mắt biến thành sương khói lượn lờ - nàng cuối cùng cũng là nhớ nhung mình, không chịu nổi lên tới đây tìm mình!