Edit | 4702i.
Cung hộ pháp của Nê Long hộ pháp là “Tửu trì nhục lâm”* thực thụ, tuy xa hoa tột độ nhưng vẫn có tính thẩm mỹ, ánh vàng rạng rỡ muôn nơi. Mặt đất vàng sậm đào đủ những chiếc hố to to nhỏ nhỏ, có châu báu chất chồng, có rượu ngon xuôi dòng, bên cạnh chỗ ngồi của Nê Long hộ pháp còn khúc khuỷu một sông rượu ngon.
(*) Thời Trụ Vương, Đát Kỷ nghĩ kế đào hai hố to đổ đầy rượu vào gọi là Tửu Trì, treo thịt làm rừng gọi là Nhục Lâm. Trụ Vương sống dâm dật xa hoa với Đát Kỷ và đám cung tần mỹ nữ, chơi thỏa thuê ở đây cả ngày.
Dù tên hắn là Nê Long nhưng bề ngoài không oai phong cho lắm, ngược lại còn béo ú không hề linh hoạt, cả cổ cũng không có, vừa tởm lợm vừa quê mùa, trông cực kỳ tầm thường. Lúc này giận dữ gương mặt hung thần mỡ màng giật giật, chớ nói đến có ba cằm, ngay cả nếp nhăn trên trán hắn cũng tận ba lớp.
“Đáng chết! Đáng chết lắm!” Hắn đá ngã lăn bàn trà trước mặt xuống hồ rượu ngon, nhóm mỹ nhân lúc trước dựa sát vào hắn đều sợ tới xây xẩm mặt mày, họ nhao nhao chạy ra, kể cả đám vũ nữ ca kỹ và nam nữ theo hầu bên dưới đều sợ tới mức run lẩy bẩy.
“Một con bọ chét mà cũng không giải quyết được, còn để ả tới nhảy nhót trước mặt ông, thật vô dụng! Chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn mà không dám tới gặp ông, chẳng lẽ lại là kẻ nào hơn người được ư! Ông lại muốn biết ả là cái đếch gì mà dám to gan như thế!” Nê Long hộ pháp thét lớn: “Người đâu, cầm Thiên Đạo Hoàn của bản hộ pháp ra đây!”
Một tiểu yêu quái trông khá lanh lợi đứng dưới hớn hở lấy vũ khí dâng hắn —- Một mớ vòng tròn chồng lên nhau.
Nê Long hộ pháp không thèm nhìn tiểu yêu quái nọ, hắn chộp lấy mớ vòng mới thấy điều bất thường, cúi đầu xuống thì phát hiện trong vũ khí của mình lại dán hai tấm bùa. Mà “tiểu yêu quái” lạ mặt bỗng dưng niệm pháp thuật, nhanh chóng trỏ tay về người hắn, đồng thời lui về sau ba bước.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rầm rập, hai đạo lôi giáng xuống cả người lẫn vòng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Nê Long hộ pháp còn chưa kịp phản ứng nên bị sét đánh, tóc dựng đứng, còn thoang thoảng ngửi thấy mùi thịt thơm.
“Tiểu tặc trốn ở đâu!” Đầu hắn bốc khói trắng, chẳng biết do sét đánh hay bị Tân Tú chọc tức điên.
Tân Tú ngụy trang thành tiểu yêu quái đã rút đao ra, nàng phất hai ngón tay qua lưỡi đao, chém thẳng xuống đầu hắn không chút do dự, Nê Long hộ pháp giơ hai tay chặn hại, hắn đã đeo vũ khí vào tay, vũ khí của hắn chạm vào trường đao của Tân Tú phát ra tiếng vang chát chúa.
Tân Tú thấy chém không được bèn rút đao lùi lại, đồng thời rắc bột phấn: “Xem ám khí của ta đây!”
Nê Long hộ pháp vốn định đuổi theo, thấy bột phấn và nghe nàng nói vậy vội vàng nín thở. Tân Tú cười, nàng phẩy tay rắc hết đám bột phấn ấy lên người Nê Long hộ pháp, khiến bột chui sạch vào trong cổ áo hắn.
Tên này đại khái ăn no nóng người, không biết đã làm chuyện bậy bạ gì mà áo quần cũng không mặc đàng hoàng, lộ da lộ thịt nhiều như thế quả là đúng dịp để nàng dùng thuốc này cho hắn.
Trước kia Tân Tú chơi ở chỗ Diễm Sa sư bá đã cùng sư bá nghiên cứu ra món đồ chơi này, ấy là viên ngứa, sau khi ăn xong sẽ ngứa ngáy toàn thân. Nhưng vị hơi nồng, người bình thường nhìn tuyệt không bao giờ ăn, nên Tân Tú mài ra thành phấn, dù hiệu quả không mạnh như đan dược nhưng cũng đủ làm người ta khốn khổ.
Nê Long hộ pháp nín thở cũng vô dụng, bột dính lên người hắn lập tức phát huy tác dụng. Hắn vừa đối phó với Tân Tú vừa run rẩy như rút gân, những chiếc vòng có thể biến to thu nhỏ bị gã tháo ra ném về phía Tân Tú, Tân Tú mải giơ đao đỡ mà còn cười to: “Nê Long trùng, ngươi múa đẹp đấy, còn đẹp hơn đám vũ nữ vừa rồi nhiều!”
Nê Long hộ pháp nào từng bị làm nhục như thế, hắn hét to khiến những chiếc vòng đó chia thành một trăm cái, nàng hoa mắt, suýt thì trúng chiêu bị siết trúng. Nếu nàng bị cái vòng này tròng vào người, chỉ chớp mắt là vòng lớn thu nhỏ cỡ cái nhẫn, thế là nàng tan xác.
Nê Long hộ pháp lẩm bẩm gì đó, hắn lại thét lên, Tân Tú còn tưởng mớ vòng kia lại tăng thêm bèn mắng: “M* nhà ngươi, ngươi bán vòng hay gì mà lắm vòng thế!”
Ai ngờ dưới chân rỗng tuếch, nàng rơi vào một cái hố, không cần phải nói, chắc chắn do Nê Long làm ra, hắn biến gạch thành bùn đất. Tân Tú lảo đảo một phát làm lộ sơ hở, bị mười mấy cái vòng tròng vào người, chớp mắt chúng co bé lại, Tân Tú vội vã nhắm mắt niệm chú.
Ánh trắng chớp nhoáng, nàng biến thành một con bọ, mà giữa mớ vòng không còn gì nữa nên chúng rơi bộp xuống hết dưới hố.
Tân Tú biến về thân người mới thở phào nhẹ nhõm, thuật biến hóa này thực ra rất phí linh lực, dùng thêm mấy lần nữa thôi nàng nằm ngửa chờ chết luôn cho rồi.
Mặt Nê Long hộ pháp càng ngày càng đỏ, mớ vòng của hắn cũng rúm ró vào nhau.
Tân Tú hiểu ra: “Sao, ngứa lắm chứ gì.”
Ngứa thì không chết, nhưng mà rất muốn chết.
Nê Long hộ pháp thét lên, dường như không chịu nổi nữa, hắn đâm đầu xuống ao rượu định rửa sạch bột phấn trên thân. Tân Tú thấy hắn nhảy vào ao rượu bèn trở tay dùng hỏa thuật tạo mồi lửa ném vào trong.
Mọi người đều biết nếu nồng độ cồn trong rượu quá cao rất dễ bốc cháy. Mà rượu tên Nê Long hộ pháp này uống đều là rượu ngon hiếm có trên đời, đúng lúc lắm, ao rượu chớp mắt đã thành ao lửa.
Tân Tú còn chưa xong đâu, trước nay nàng là đứa thích đổ thêm dầu vào lửa, lúc này lại bổ thêm mấy đạo lôi xuống hồ. Này càng hay, ao rượu giờ đã loạn tùng phèo.
Nhưng chỉ một lát sau ao rượu cạn sạch, bùn đất phun lên dập tắt lửa, Nê Long hộ pháp nhảy ra khỏi mớ bùn, dường như bị hành hạ ít nhiều, vết cháy trên da loang loang lổ lổ, chừng còn đau hơn cú trước mấy trăm lần.
“Chịu chết đi!”
Tân Tú đạp hụt, nàng vội dùng khinh công vọt lên trên, nàng nhảy tới đâu bùn đất ở đó lập tức sụp xuống, đạp vào cột thì bùn đất dưới cột cũng vọt lên khiến cột đổ, đại điện chính chớp mắt đã sắp tan tành.
Mọi người mới rồi thét lên đã chạy ào ào hết ra ngoài, bên trong chỉ còn mấy tiểu yêu quái đứng cách họ rất xa. Tân Tú cố tình nhảy sang chỗ chúng, ai ngờ Nê Long hộ pháp cũng chôn chúng chung với nàng. Bỏ cung hộ pháp, tiểu đệ của mình hắn cũng chẳng cần, xem ra vị Nê Long hộ pháp này bị nàng chọc tức điên lên thật rồi.
Tân Tú đối mặt với hết lớp sóng bùn này đến lớp sóng bùn khác nghĩ thầm: Nếu bị mớ bùn này vùi xuống mười mấy tầng đất chỉ sợ dữ nhiều lành ít, Nê Long hộ pháp này quả nhiên có tài mọn.
Nhưng tiếc rằng, ai bảo mới rồi hắn ăn gà rán sung sướng đến thế, thứ nàng tự tay làm con Nê Long này chịu được hay sao.
Cũng chẳng lâu lắm, Tân Tú nhận ra những đợt sóng bùn đã không còn khí thế như cũ nữa, hiển nhiên hắn đã cạn sức. Đá bay bức tường đất chặn trước mặt, Tân Tú thấy Nê Long hộ pháp ngã ngồi xuống đất đang ôm bụng kêu rên, nàng cười hì hì và nói: “Yêu quái các ngươi ăn cái gì cũng không kiểm tra có độc không thật đấy à?”
Cũng có thể nói, mấy thủ đoạn ti bỉ mới dùng ngon, lúc nào cũng có người trúng chiêu, vĩnh viễn không lỗi thời.
Lúc hắn bệnh thì phải giết lẹ, Tân Tú rút đao chém xuống không chút do dự, chặt mớ thịt béo ú thành hai nửa. Nàng dẫm chân lên một đống thịt trong đó, khó hiểu nghĩ: Cũng không khó như mình nghĩ, chẳng phải giết chết rồi đấy ư.
Đang nghĩ vậy, nàng lại tận mắt thấy khí trên hai đống thịt thay đổi, sinh khí bỗng nhiều lên.
Đồng tử Tân Tú co lại, nàng lập tức lùi về nhau nhưng đã trễ, một cái tay thò từ dưới lên thụi vào bụng nàng, nện nàng bay xa ngã vào cây cột cuối cùng đang lung lay sắp đổ.
Ầm ầm ——
Cung hộ pháp sập hơn phân nửa, bụi bay mù mịt. Trong làn bụi mù ấy một cái bóng trắng đen đá bay cây cột lên nóc nhà rồi nhảy ra khỏi tàn tích, ấy là Tân Tú đang dùng áo giáp Doraemon.
Mà một bên khác thì hai cái bóng cũng đứng dậy. Đấy chính là Nê Long hộ pháp bị Tân Tú chém thành hai phần, hai đống thịt chết ấy nay biến thành hai gã đàn ông không còn béo ú nữa, mà trông khỏe khoắn hơn nhiều.
Hay lắm, chém hắn cũng không khác gì giảm cân giúp hắn cả, đã vậy còn tiện tay biếu hắn thêm một người anh em.
Tên này khó đối phó thật, lão ngũ không nói cho nàng biết Nê Long hộ pháp không giết chết được, còn có thể tự nhân đôi, có lẽ lão ngũ cũng không biết. Hắn nhân đôi cũng không phải việc gì khó chấp nhận lắm, nhưng lỡ chém hắn phát nữa, hắn nhân bốn thì sao?
Tân Tú bỗng nói to: “Thảo nào tên là Nê Long*, cười chết thôi, Nê Long gì chứ, căn bản là con giun chứ gì!”
(*) Từ Nê nghĩa là bùn.
Hai Nê Long hộ pháp đều tỏ vẻ giận dữ, chúng lập tức vọt tới chỗ nàng, thấy gương mặt tức tối của hắn Tân Tú biết ngay mình đã đoán đúng. Nếu là giun thật ai biết hắn có thể chia ra làm mấy phần nữa, chạy trước rồi tính.
Ấn chặt phần bụng hơi đau, Tân Tú nâng vuốt đánh bay chiếc vòng đang phi tới chỗ mình, nàng chạy một mạch tới miếu Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát ở sát vách mà không hề quay đầu lại.
“Muốn chạy à, không có cửa đâu.” Nê Long hộ pháp không chịu bỏ qua nàng, hắn kéo theo những lớp sóng bùn cuồn cuộn và mớ vòng đuổi sát theo nàng như âm hồn bất tán. Sau khi Tân Tú khoác lớp áo giáp thực thiết linh thú này thì chạy cực nhanh, nàng không sợ mớ vòng đáng ghét như con muỗi cũng kệ tất mặt đất rung lắc dữ dội bên dưới, ngay cả tường trước mặt nàng cũng cứ vậy đấm nát chạy xuyên qua.
Hai người họ ngươi đuổi theo ta chạy trốn, đập nát cả tòa cung điện, chỉ một chốc miếu Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát đã bị họ đập nát hơn nửa, Tân Tú cứ thế chạy thẳng tới chủ điện cung phụng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, Nê Long hộ pháp cũng chạy vào theo, nhưng trong điện lặng ngắt như tờ.
“Cút ra đây!”
Trong điện hương khói lượn lờ, phướn vàng phần phật, Nê Long hộ pháp ít nhiều cũng hơi đắn đo, hắn không dám ra tay phá hủy nơi này ép Tân Tú ra ngoài, mà nàng thì biết chắc hắn không dám đập tượng thần của lão đại nhà hắn, mới trốn trong này. Tìm một hồi cũng không thấy ai, Nê Long hộ pháp giận dữ hừ một tiếng, “Được thôi, để ta xem ngươi có thể trốn trong này bao lâu!”
Hắn quay ra ngoài, chỉ một lát đại điện đã bị bao vây kín mít, một đoàn yêu quái đứng ngoài mắc cái lưới lớn lóe sáng bên ngoài cung điện.
Tân Tú ngồi trong tượng thần của Thiên Vương Bồ Tát, trong bóng đêm, đôi mắt nàng thoáng chuyển xanh, nàng thấy tấm lưới kia bèn nghĩ, lúc này quả thực biến thành ruồi cũng không bay ra được. Không thể bay lên trời cũng không thể chui xuống đất —— tên Nê Long hộ pháp kia am hiểu ngự thổ, chui vào đất khác gì tự chui đầu vào rọ.
Xem chừng là không chạy được rồi.
Nhưng Tân Tú cũng không hoảng loạn, ngay trong tượng thần, nàng duỗi mình rồi mang cái nệm ra khỏi túi bách bảo lót xuống dưới eo. Mới rồi nàng trúng một cú bị thương tới phủ tạng. Cơ thể này của nàng so với yêu quái khác đúng chỉ như búp bê sứ, vừa chạm vào đã hỏng.
Nếu tạm thời trốn không thoát thì cứ trốn đã, lại không phải chuyện gì lớn.
Ngày đầu tiên, Nê Long hộ pháp đi đi lại lại trong điện không hề rời đi, ngày thứ hai hắn không ở yên trong này nhưng vẫn tới nhiều lần, mỗi lần lại lật tung một vòng quanh chủ điện, ngày thứ ba hắn chỉ tới một lần, ngó một lần mắng một trận bèn đi ngay.
Tân Tú ngồi xổm trong tượng thần lắc đầu, Nê Long trùng này quả thiếu kiên nhẫn, như thế làm sao làm được chuyện lớn, thảo nào nàng trốn ở ngay đây rồi mà hắn bắt cũng không bắt nổi.
Chủ đã vậy thì tôi tớ bên dưới càng khỏi nói, cứ đà này, chỉ mấy ngày nữa chúng sẽ buông lỏng cảnh giác, đến lúc đó nàng thích chạy trốn lúc nào chả được. Hiện tại vấn đề duy nhất là, phải giải thích chuyện nàng mất tích mấy ngày nay cho lão ngũ thế nào.
Thế nhưng hơn cả những gì nàng đoán, tối đó thiên hỏa lưu tinh* bỗng giáng xuống, đập ầm ầm nát cung hộ pháp mới trùng kiến lại. Tân Tú bị đánh thức, nàng ngó ra khỏi cửa sổ, nhìn thấy giữa trời khói lửa ấy phấp phới bóng một nữ tử áo đen.
(*) Trời lửa sao sa.
Cơ thể nàng ta cân đối, tỷ lệ hoàn mỹ, y phục đen bay phần phật trong gió, tay phải cầm một thanh trường kiếm, nàng ta đứng lơ lửng trên không trung, đương cúi đầu nhìn xuống dưới. . Truyện Nữ Cường
Đôi mắt này của Tân Tú hiện tại có thể trông thấy những thứ rất xa trong bóng đêm, nên nàng cũng nhìn rõ ràng gương mặt của vị nữ tử kia. Lông mày dài mắt phượng môi đỏ, mắt hơi xếch lên như trời sinh vẫn kẻ eyeliner, dù ai nhìn cũng phải trầm trồ đúng thật là một vị tỷ tỷ đẹp lạnh lùng.
Vị tỷ tỷ này riêng bề ngoài đã vạn phần sắc sảo mà ra tay càng là vậy, cứ như đặc biệt chạy tới đây để trả thù, thanh kiếm phi xuống từ trời đánh bay Nê Long ra chiến, nàng ta nhào tới đánh nhau với hắn thêm chừng trăm chiêu. Mỹ nhân ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chặt con Nê Long trùng to lớn thành một đống bùn.
Tân Tú: Vỡ cỡ này e ra không sống thêm được nữa.
Vị tỷ tỷ kia có vẻ am hiểu đạo lý nhổ cỏ tận gốc, cuối cùng châm một mồi lửa đốt sạch đám thịt nát kia thành tro, tuyệt vời, lần này thì chết ngắc rồi.
Nàng ta đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, từ đầu tới đuôi không hề nghỉ ngơi phút nào. Tân Tú náu trong miếu Bồ Tát bước ra ngoài, lúc nàng ngẩng đầu lên vị tỷ tỷ lạnh lùng nọ đã rời đi.
Tân Tú nghĩ ngợi một hồi, quay lại giáng lôi xuống miếu Bồ Tát, bổ cho sập miếu, cũng vỗ vỗ tay quay đi.
Lời tác giả:
Sư phụ: Đổi thân phận thôi.