Thời điểm Đỗ Nhược trở lại Ngự hoa viên, đã là chính ngọ. Gia yến đã qua ba tuần rượu, trên mặt mọi người đều có men say thản nhiên.
Đỗ Nhược lẳng lặng ở bên ngoài hậu viên, đợi một cung nữ cúi đầu đi vào bàn tiệc, thấp giọng thông truyền một tiếng.
Thương Thanh Đại cho Yến Vân Hoa một cái ánh mắt, Yến Vân Hoa ý bảo cung nữ cho Đỗ Nhược tiến vào.
"Đại nhi, Đỗ ngự y đã đến đây, trẫm rất tò mò, ngươi sẽ ban cho nàng cái gì?"
Thương Thanh Đại mỉm cười, nhìn về phía Đỗ Nhược, "Thân là y giả, tất nhiên là không nên coi trọng công danh lợi lộc, cho nên ban thưởng tốt nhất là nâng cao y thuật."
Yến Vân Hoa yên lặng gật đầu, cười hỏi: "Đại nhi muốn tiếp tục dạy nàng y thuật sao?"
"Không, nô tì đã không còn là phu tử ở Linh Xu Viện, hiện giờ quân thần khác biệt, tự nhiên sẽ không thể dạy nàng y thuật, để tránh bị người có tâm lấy làm cớ hãm hại nô tì, nói nô tì muốn nuôi trồng tâm phúc, ý đồ gây rối." Thương Thanh Đại thản nhiên nói xong, kỳ thật là nói cho Thương Đông Nho và Tề Tương Nương nghe, nhưng nàng cũng biết, những lời này nghe đến tai Đỗ Nhược, trong lòng cũng không thoải mái.
Thương Đông Nho nghe thấy yên tâm, tuy rằng mấy năm nay tức giận vì Thương Thanh Đại làm cho bọn họ phụ tử ly tán, nhưng nghĩ lại, có thể làm cho Thương Thanh Vân từ nhỏ ở hoàng cung lớn lên, thân phận cùng đám thiếu niên cùng tuổi với hắn tức khắc bất đồng thật lớn.
Tề Tương Nương nghe đến lại bán tín bán nghi, có người yêu, thật sự có thể nói quên thì quên sao? Từng có thâm tình, cũng có thể dễ dàng quên đi tất cả sao?
Đỗ Nhược lẳng lặng nghe lời Thương Thanh Đại nói, trên mặt thế mà lại không có biểu tình phức tạp nào khác.
Yến Vân Hoa không nghĩ tới Thương Thanh Đại còn nghĩ đến bậc này, vội vàng trầm giọng nói: "Ai dám hãm hại Đại nhi của trẫm?! Trẫm là người đầu tiên chém hắn!"
Đỗ Nhược lặng yên nắm chặt nắm tay, trong lòng căng thẳng, tiến cung tới nay, đây kỳ thật là câu trong miệng thiên tử nàng không thích nghe nhất "Đại nhi."
Không biết là bởi vì ẩm rượu, hay là bởi vì cố ý ra vẻ vui mừng, đột nhiên Thương Thanh Đại cười đến phá lệ mềm mại đáng yêu, "Có những lời này của bệ hạ là đủ rồi." Nói xong, nàng nhìn về hướng Đỗ Nhược, đáy mắt vui mừng so với vừa rồi còn nồng nàn hơn, còn muốn mãnh liệt hơn, "Nô tì mấy năm nay có lòng viết một chút kiến thức về ngành y bản thân tâm đắc, hôm nay Đỗ ngự y cứu Thanh Vân có công, nô tì nghĩ, không bằng đem tập thư tịch này ban cho Đỗ ngự y tiếp tục nghiên cứu học tập. Bệ hạ nghĩ ban thưởng này như thế nào?"
Đỗ Nhược há có thể không thích? Muốn cho nàng nghiên cứu thư tịch tâm đắc, chính là còn có thể gặp lại nàng!
Yến Vân Hoa gật đầu nói: "Trẫm, chuẩn!"
"Đa tạ bệ hạ, đa tạ nương nương." Đỗ Nhược cung kính cúi đầu với hai người, nâng mắt lên, nhìn lại ánh mắt Thương Thanh Đại, cuối cùng phát hiện ánh sáng quen thuộc nơi đáy mắt, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một trận ấm áp, khóe miệng không khỏi hơi hơi giương lên một độ cung nho nhỏ.
Thương Thanh Đại thu liễm ánh mắt một chút, nàng thuận thế cúi đầu châm một chén rượu, kính Yến Vân Hoa, "Bệ hạ, nô tì kính người một ly."
Yến Vân Hoa tiếp nhận chén rượu, cười hỏi: "Chén rượu này vì sao kính đây?"
Thương Thanh Đại cười nói: "Là vì một câu kia của bệ hạ, trong lòng nô tì cao hứng."
Yến Vân Hoa cất tiếng cười to, "Trẫm cũng cao hứng! Nên uống! Nên uống!" Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Thương Thanh Đại giống như quên Đỗ Nhược còn tại bên người, nàng uống xong chén rượu của mình, lại rót đầy một ly, nhìn về phía Thương Đông Nho, đông cứng gọi ra một câu, "Phụ thân, ba năm qua nữ nhi không thể phụng dưỡng ở bên, còn thỉnh phụ thân bảo trọng thân mình nhiều hơn."
Đại phi kính rượu, Thương Đông Nho không dám không uống?
Hắn sợ nâng lên chén rượu đáp lễ Thương Thanh Đại, "Nương nương nói vậy là chiết sát ta." Nói xong thì uống cạn chén rượu.
Thương Thanh Đại lại uống hết một chén rượu, lại châm một ly, kính về hướng Tề Tương Nương, nói một cách thản nhiên, nhưng đã có thêm một tầng thâm ý, "Đa tạ Nhị nương mấy năm qua đã thay Thanh Đại chiếu cố phụ thân, Thanh Đại cam đoan, Vân nhi ở trong cung mọi chuyện đều tốt, việc hôm nay sẽ không lặp lại nữa."
Tề Tương Nương sao lại không nghe ra ý tứ trong đó, nếu nàng không có Thương Thanh Vân, tất cả bố cục cùng hy sinh trước đó sao có thể trở thành công dã tràng.
Nàng âm thầm cắn răng, nâng chén đáp lễ Thương Thanh Đại, lại cảm thấy chén rượu này thật khó uống.
"Nhị nương, nâng chén nhưng không uống, tức là xem thường bản cung?" Sắc mặt Thương Thanh Đại trầm xuống, lạnh nhạt hỏi một câu.
Tề Tương Nương bối rối khoát tay, cười làm lành nói: "Nói gì vậy? Ta uống! Ta uống..." Nói xong, nàng ngửa đầu uống hết chén rượu, chỉ cảm thấy uống vào muốn gào lên, một mảnh đau rát như bị phỏng hừng hực.
Thương Thanh Đại đắc ý buông chén rượu xuống, nàng thở ra có chút choáng đầu, xoa xoa huyệt thái dương, hình như sẽ hướng vào lòng ngực thiên tử.
Đỗ Nhược theo bản năng muốn đi đỡ nàng, lại chỉ có thể cường ngạnh ép chính mình đứng yên tại chỗ.
Thương Thanh Đại dựa vào trong ngực thiên tử, cười nói: "Tửu lượng của nô tì không bằng năm đó, lúc này mới kính vài chén rượu, đã có chút say."
Yến Vân Hoa nhìn hai gò má nàng đã đỏ bừng, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy lợi hại, "Để ý bị thương thân mình."
Thương Thanh Đại cười khúc khích, đẩy ngực Yến Vân Hoa ra, cố gắng ngồi thẳng thân mình, "Bệ hạ, cho phép nô tì đi về điện nghỉ tạm trong chốc lát?"
"Cũng tốt." Yến Vân Hoa gật gật đầu, "Không bằng trẫm tiễn ngươi..."
"Không cần... Hôm nay khó có được gia yến, bệ hạ há có thể đi trước đây?" Thương Thanh Đại lắc lắc đầu, nàng cười khẽ, ánh mắt phiêu đến phía Đỗ Nhược, "Đỗ ngự y, ngươi theo bản cung quay về Tuyết Hương điện đi."
"Hạ quan..." Đỗ Nhược vốn thốt ra, nguyện ý! Nhưng mà, suy nghĩ lại, nơi này có nhiều nội thị cung nữ như vậy, nếu công khai tiễn nàng hồi cung, chẳng phải là quá mức gây chú ý?
Thương Thanh Đại dường như biết nàng cố kỵ cái gì, nàng cười cười, "Đỗ ngự y vẫn giống năm đó ngốc ngốc, trách không được Thủy Tô năm đó gọi ngươi tiểu Nhược ngốc, quả nhiên cũng không nói sai. Hôm nay bản cung không phải ban thưởng cho ngươi sao? Ngươi không theo bản cung tới lấy đồ ban thưởng sao?"
Đỗ Nhược giật mình gật đầu, "Vâng."
Tề Tương Nương nhìn thấy biểu tình hai người, như gần như xa, nói là người lạ, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào, nói là tình ý chưa đoạn, trong lúc này lại cảm thấy hai người có khoảng cách.
Hay là...
Thương Thanh Đại vì báo thù, thực hiện hết thảy theo ý nguyện người nhà? Cũng là vì Đỗ Nhược!
Mà Đỗ Nhược đột nhiên mất tích, trở về lại là một người mất trí nhớ, mấu chốt trong đó chẳng lẽ cùng Thương Thanh Đại có quan hệ?
Yến Vân Hoa cảm thấy những câu Thương Thanh Đại nói có lý, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, "Đỗ ngự y, trở lại Tuyết Hương điện, nhớ rõ giúp Đại nhi bắt mạch thỉnh bình an, nếu có thể, giúp nàng khai một phương thuốc tỉnh rượu, chớ để cho Đại nhi bị thương thân mình."
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu nói: "Bệ hạ, hạ quan là ngự y, không có quyền xem bệnh khai thuốc cho nương nương."
Lúc này Yến Vân Hoa mới nhớ tới, hiện giờ quan hàm của Đỗ Nhược căn bản không thể làm việc này, hắn lại lo lắng tỷ đệ Tề gia kia đến xem, cười nói: "Trẫm đặc biệt chuẩn cho ngươi một lần! Chẩn mạch một lần này!"
"Vâng." Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh.
"Vậy... Nô tì cáo lui..." Thương Thanh Đại đứng dậy hành lễ với Yến Vân Hoa, nâng tay lên, Chỉ Lan đã đi tới, đỡ thân thể chủ tử.
"Chốc lát trẫm đến xem ngươi." Yến Vân Hoa ôn nhu nói một câu.
Thương Thanh Đại cười khẽ gật gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Đỗ Nhược, "Đỗ ngự y, theo bản cung đi thôi."
"Vâng." Đỗ Nhược lại gật gật đầu.
Cuối cùng ly khai người chướng mắt này, cũng cuối cùng có thể lẳng lặng đồng hành một đường như vậy.
Trong lòng Đỗ Nhược ấm áp đến lợi hại, nhưng cũng chua sót vô cùng.
Nàng yên lặng đi phía sau Thương Thanh Đại, lặng lẽ nhìn thân ảnh quen thuộc kia -- nàng vốn cho rằng phu tử là người đứng đầu ngạo nghễ nhất, vốn là nương tử nàng yêu bằng cả trái tim, hiện giờ, nàng là Đại phi nương nương, mà nàng chỉ là ngự y nho nhỏ.
Khoảng cách quân thần trước mắt này, nàng như thế nào bước qua?
Đỗ Nhược vẫn nghĩ đến, nàng có thể thực kiên nhẫn yên lặng ở trong cung cùng Thương Thanh Đại, nhưng hiện tại nàng phát hiện, mỗi lần hình ảnh thiên tử cùng phu tử ân ái, đối với nàng đều giống như đao khoét xoắn đến đau lòng.
Như thế nào không thương? Như thế nào làm như không thấy?
Phu tử, cũng biết nàng có bao nhiêu nhớ ngươi? Lại cũng biết lòng nàng đau bao nhiêu?
"Nương nương!"
Suy nghĩ của Đỗ Nhược bị tiếng thét kinh hãi đánh gãy, nàng không cần hỏi nhiều, chuyện đầu tiên là bước nhanh tiến lên, đỡ lấy Thương Thanh Đại suýt chút nữa đập vào tường cung.
Vị thuốc đông y trên người quen thuộc, cánh tay quen thuộc, Thương Thanh Đại giật mình cảm thấy hết thảy như cách một đời, nàng nhịn không được nước mắt dưới đáy mắt, cũng nhịn không được khóe miệng tươi cười, lẩm bẩm một câu, "A Nhược... Kỳ thật vẫn là A Nhược kia..."
Tâm Đỗ Nhược hung hăng bị đánh một cái, nàng gắt gao cắn môi dưới, biết một người mất trí nhớ, là không nên đối với những lời này có rung động.
Thương Thanh Đại hiép mắt say lờ đờ nhìn về Chỉ Lan, "Hôm nay bản cung hình như thật sự say, cho nên đi đứng cũng không điều khiển được, ngươi có thể cõng bản cung trở về sao?"
"Nếu nương nương không chê, hạ quan nguyện ý cõng nương nương đoạn đường." Đỗ Nhược nói xong, liền buông lỏng thân mình Thương Thanh Đại ra, đi tới trước người Thương Thanh Đại, hơi hơi ngồi xổm thân mình xuống.
Thương Thanh Đại mỉm cười, "Cực khổ Đỗ ngự y." Nói xong, nàng trèo lên lưng Đỗ Nhược, vòng cánh tay ôm lấy cổ Đỗ Nhược --- cảm giác bình yên đã lâu cứ thế nổi lên trong lòng, Thương Thanh Đại tựa đầu vào trên vai Đỗ Nhược, lặng yên đỏ mắt.
A Nhược... A Nhược của nàng...
Thật sự muốn... muốn nàng...
Đỗ Nhược không phát hiện Thương Thanh Đại khác thường, nàng biết có chút lời không thể hỏi, có chút lời lại càng không nên nói lúc này.
Có thể như vậy cõng nàng một đường, có thể như vậy lại bồi nàng, đã là ban ân lớn nhất của ông trời.
"Đỗ ngự y, hướng bên này." Chỉ Lan đi ở phía trước, một đường dẫn lối Đỗ Nhược đi.
Nếu con đường này có thể dài một chút, nếu con đường này không có điểm cuối, thì tốt biết bao nhiêu?
Ba năm này, ngươi rốt cuộc trải qua ổn không?
Đỗ Nhược nghiêng mặt, dùng sườn mặt vuốt nhẹ thái dương Thương Thanh Đại, chỉ cảm thấy một mảnh nóng bỏng --- nàng thật sự say, hoặc là chỉ có thật sự say, mới có thể gọi nàng một câu A Nhược.
Say cũng tốt.
Người ta thường nói say rượu nói lời thật lòng, hôm nay có thể lại nghe nàng gọi một câu A Nhược, như vậy là đủ rồi.
Đỗ Nhược cố ý thả chậm cước bộ, thừa dịp Chỉ Lan đi xa chút.
Nàng cúi đầu, nho nhỏ nói một câu, "Phu tử, đã không thể tế thế giang hồ, vậy để ta cùng ngươi cùng nhau già nua trong cung đi."
Trên lưng phu tử không có phản ứng gì, Đỗ Nhược nghiêng mặt nhìn kỹ nàng, chỉ thấy hai tròng mắt nàng nhắm chặt, dường như đã ngủ rồi.
Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, chua sót cười cười, cõng nàng bước nhanh đi hướng Tuyết Hương điện. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~ mọi người đợi lâu, thật có lỗi ~