La Khả Tiệp trở về phòng, nha hoàn Như Ý đã nhanh chân tiến đến giúp nàng cởi giáp phục. Nàng liếc mắt sang liền thấy Như Ngọc cung kính nâng y phục đứng bên cạnh.
La Khả Tiệp tắm một lúc thật sảng khoái rồi để các nàng giúp mình thay y phục, tâm trí lại bay về miền quá khứ xa xăm. Như Ý bằng tuổi La Khả Tiệp, lúc trước ở La phủ đã không ít lần che chở La Khả Tiệp khỏi những trò bắt nạt quá quắc của bọn ca ca tỷ tỷ. Như Ngọc chỉ mới mười sáu tuổi, theo bên người La Khả Tiệp từ nhỏ, cùng nàng lớn lên, tính tình thật thà hoạt bát.
Vậy mà sau khi Hà Mai xuất hiện La Khả Tiệp liền quên mất Như Ý và Như Ngọc, một lòng nâng đỡ Hà Mai.
La Khả Tiệp đưa tay nâng trán, phiền muộn a. Sai lầm của nàng một đời trước có thể chất thành trường sơn rồi.
“Tiểu thư người có gì không vui ạ?” Như Ngọc để ý thấy La Khả Tiệp phiền não, sắc mặt lại có vẻ không tốt nên lo lắng hỏi.
“Tiểu thư, hay người nghỉ ngơi một chút đi. Người từ biên giới gấp rút thúc ngựa trở về, trên đầu lại bị thương, thân thể hẳn rất mệt mỏi.” Như Ý cũng lập tức đề nghị.
Đáy lòng La Khả Tiệp tuôn trào cảm giác ấm áp nhìn vẻ mặt sốt ruột lo lắng của Như Ý và Như Ngọc. Nàng đứng dậy, lắc nhẹ đầu đáp lời:
“Ta không sao. Các em yên tâm, ta rất khoẻ. Ta còn hẹn bọn người Mộ Viễn Kỳ dùng cơm ở Khán Vũ Đài, các em trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Như Ý và Như Ngọc thoáng ngẩn ra vì giọng nói dịu dàng và biểu cảm ân cần của La Khả Tiệp. Đã rất lâu bọn họ không còn được thân cận, gần gũi với tiểu thư. Tiểu thư không phải chinh chiến sa trường thì vào cung diện thánh, bình thường cũng chỉ cho phép Hà Mai đi theo. Bọn họ từ lâu đã không còn được trọng dụng. Dù rất buồn nhưng bọn họ đã cùng tiểu thư lớn lên, tình cảm không phải trong lúc sớm chiều. Hơn nữa ở La tướng phủ cuộc sống ổn định, Mộ công tử cũng không bạc đãi họ, phận nha hoàn mấy ai có phúc phần thế này.
Nghĩ đến đây Như Ý và Như Ngọc không khỏi lấy làm lạ. Sao lại không thấy Hà Mai đâu nhỉ? Bình thường nàng ta luôn bám lấy tiểu thư, lời ngon tiếng ngọt đon đả như chim hoàng oanh, bây giờ ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy.
La Khả Tiệp nhận ra thắc mắc trong lòng Như Ý và Như Ngọc. Không trách được các nàng, Hà Mai kia bình thường luôn dính bên người La Khả Tiệp. Nàng có việc thì sai bảo, không có việc thì để nàng ta tuỳ tiện đứng bên cạnh, chút chuyện nặng nhọc cũng chưa từng rơi vào tay nàng ta.
Thảo nào Hà Mai coi trời bằng vung như vậy, tất cả đều do La Khả Tiệp quá dung túng bảo dưỡng nàng ta, nàng bây giờ thập phần hối hận.
La Khả Tiệp nắm lấy tay Như Ý và Như Ngọc, nhẹ giọng nói:
“Sau này các ngươi nâng lên làm đại nha hoàn đi theo phục vụ ta có được không?”
Như Ý và Như Ngọc tròn mắt nhìn nhau, bên tai như ù đi. Các nàng không nghe lầm chứ? Tiểu thư muốn các nàng phục vụ cho người. Cầu trời đây không phải là mơ đi, nếu không các nàng sẽ khóc chết mất.
Như Ngọc kiềm nén nước mắt vừa chạm khoé mi, nhỏ giọng lên tiếng hỏi:
“ Vậy còn Hà Mai tỷ tỷ thì sao?”
Các nàng không phải lo lắng cho Hà Mai mà là một khi nàng ta trở về các nàng sẽ không được ở cạnh tiểu thư nữa.
La Khả Tiệp nhận ra lo sợ trong ánh mắt các nàng. Nàng thở hắt ra một hơi, cầm lấy tay Như Ý và Như Ngọc trấn an:
“Hà Mai phạm lỗi đã bị Triệu đại nhân giữ lại rồi. Các em yên tâm, dù nàng ta có trở về cũng chỉ có thể làm nhị đẳng nha hoàn. Phục vụ bên cạnh ta chỉ có các em thôi.”
“Tiểu thư...” Như Ý và Như Ngọc đồng thời xúc động khi nghe thấy lời nói của La Khả Tiệp. Ấm áp từ bàn tay truyền thẳng vào trong lòng.
“Chỉ sợ các em theo ta sẽ cực khổ thôi.” La Khả Tiệp cười, công việc của nhất đẳng nha hoàn khẳng định không thể nhàn hạ.
“Bọn em nguyện ý phục vụ tiểu thư.” Hai nàng đồng loạt đáp
La Khả Tiệp bắt gặp đáy mặt các nàng ẩn ẩn lệ, lòng nàng cũng mềm xuống. Nàng vòng tay ôm Như Ý và Như Ngọc vào lòng:
“Tốt! Tốt! Các em cùng ta lớn lên, tình như tỷ muội, sau này mọi chuyện của ta trông vào các em, nhất định không được than vãn đấy!”
Như Ý và Như Ngọc làm sao không nghe ra thân thiết gần gũi trong lời nói của La Khả Tiệp. Nước mắt liền lập tức trào ra, vòng tay siết chặt lấy La Khả Tiệp.
“Tiểu thư yên tâm em nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Như Ý nói.
“Người không được chê em vô dụng đâu đấy! Em sẽ khóc cho người xem!” Như Ngọc nũng nịu.
“Được! Được!” La Khả Tiệp rời khỏi vòng ôm của Như Ý và Như Ngọc, đưa tay lau đi nước mắt của các nàng, vui vẻ nói “Cùng ta đến Khán Vũ Đài nào.”
Các nàng lâu đồng loạt hô “Vâng!” rồi theo sau La Khả Tiệp đến Khán Vũ Đài.
Khán Vũ Đài có tổng cộng năm lầu, tất cả đều được lợp ngói lưu ly xa hoa diễm lệ, đêm xuống giăng thêm vài ngọn đèn lại càng bắt mắt. Điểm đặc biệt là từ lầu cao nhất của Khán Vũ Đài có thể nhìn thấy cả kinh thành vào ban đêm, cảnh đẹp động lòng người hơn bao giờ hết. Vào những ngày trời mưa phủ trắng xoá còn được nghe thấy tiếng mưa rả rích êm dịu bên tai.
La Khả Tiệp dừng bước ở lầu cao nhất của Khán Vũ Đài. Nàng vừa liếc thấy bàn ăn thịnh soạn được bày ra, An Hành đã nhào đến kéo tay nàng ấn xuống ghế ngồi.
Y lo lắng hỏi:
“Tiệp Tiệp đến rồi! Tiệp Tiệp có mệt không? Có mệt không?”
“Có một chút.” La Khả Tiệp trả lời, nàng chậm rãi điều hoà nhịp thở.
Đột nhiên gò má nàng truyền đến cảm giác mát lạnh, còn có hương thơm tinh tế mềm mại của Huân Y Thảo. La Khả Tiệp đưa mắt nhìn sang phải liền thấy Mộ Viễn Kỳ cầm một cái khăn lụa áp vào má nàng, trên môi chàng là nụ cười ôn nhu, đôi mắt dịu dàng, cử chỉ săn sóc.
“Đa tạ chàng.” La Khả Tiệp cảm động nhận lấy khăn tay.
Mộ Viễn Kỳ chỉ cười nhẹ, thản nhiên nói:
“Ta dùng số băng còn sót lại để làm lạnh nó.”
Đáy mắt La Khả Tiệp phút chốc trầm xuống, sắc mặt tái xanh. Băng đó nàng dùng để giữ cho cua tươi sống mà.
“Nàng không cần lo, ta đã rửa sạch rồi mới dùng.”
Mộ Viễn Kỳ nhàn nhạt nói. Nhưng La Khả Tiệp liếc mắt thấy nụ cười trêu trọc thoáng cong lên trên môi chàng.
La Khả Tiệp bối rối ho nhẹ. An Hành nghĩ nàng mệt mỏi liền vội vàng rót trà đưa cho nàng.
“Tiệp Tiệp uống đi. Trà rất ngon. Tiểu Hành pha đó!”
La Khả Tiệp như người chết đuối với được cọc nhanh chóng bưng lấy ly trà uống cạn. Hương thơm thanh mát làm tan cảm giác căng thẳng trong lòng nàng. La Khả Tiệp đặt ly trà xuống, sủng nịnh khen:
“Trà thật ngon! Tiểu Hành đúng là rất giỏi nha!”
An Hành được nàng khen liền vui như mở hội. Y rót liền mấy ly trà cho nàng, hào hứng nói:
“Vậy Tiệp Tiệp uống thật nhiều nhé! Tiểu Hành pha rất nhiều rất nhiều. Tiệp Tiệp uống rồi sẽ không thấy mệt.”
La Khả Tiệp nhìn một hàng dài toàn là ly trà trên bàn, biểu hiện vô cùng đặc sắc. Nhưng nàng không có từ chối, chậm rãi uống gần hết năm, sáu ly trà. Còn một hai chén nàng liền hết cách đành quay sang dùng đôi mắt đáng thương cầu cứu Mộ Viễn Kỳ.
Chàng vươn tay lấy một chén, không nhanh không chậm nói:
“Trà này ngon, ta cũng rất thích.”
Đây mắt An Hành lập tức sáng lên. Y vui vẻ rót đầy những ly trà La Khả Tiệp vừa uống cạn, hồ gởi nói:
“A! Kỳ lão đại thích trà của Tiểu Hành. Còn rất nhiều rất nhiều, Kỳ lão đại uống đi!”
La Khả Tiệp che miệng nén tiếng cười, nàng không ngờ An Hành đáng yêu như vậy, thật làm khó Mộ Viễn Kỳ rồi. Vốn nghĩ chàng sẽ từ chối, nào ngờ chàng lại từng ngụm từng ngụm uống sạch. Đáy mắt La Khả Tiệp ánh lên vô hạn thán phục. Phu quân của nàng đúng là tài năng hơn người nha.
Nàng cũng không biết dùng từ tài năng hơn người trong trường hợp này có đúng không, nhưng Mộ Viễn Kỳ trong lòng nàng đã trực tiếp nâng lên một bậc.
Để cắt đứt bữa tiệc trà này La Khả Tiệp đành hắng giọng, tay vươn ra cầm đũa nói:
“Chúng ta ăn cơm thôi!”
“Ăn cơm! Ăn cơm!”
An Hành reo lên, y cần bát đũa lên, thuận tay gắp một ít thức ăn bỏ vào chén La Khả Tiệp: “Tiệp Tiệp cái này ngon, ăn cái này.”
“Ngươi chưa ăn làm sao biết ngon?” Mộ Viễn Kỳ hỏi.
An Hành nhất thời im lặng, y bĩu bĩu môi: “Nhìn rất ngon mà. Hơn nữa còn làm từ cua Tiệp Tiệp mang về nha. Cua rất quý đó!”
“Tiểu tử này.” Mộ Viễn Kỳ lắc đầu cười. Chàng vươn tay gắp thịt cua đã được bóc vỏ xào với nấm linh chi và nấm tuyết cho nàng.
“Món này ta làm, nàng nếm thử một chút xem.”
Hai mắt La Khả Tiệp sáng lên hẳn nàng nói: “ Chàng cực khổ rồi.”
Nàng vui vẻ ăn, vị thanh ngọt tan trong miệng khiến La Khả Tiệp bất ngờ vô cùng. Không thể tin được Mộ Viễn Kỳ còn có tài nấu nướng thế này.
“Thật ngon.” La Khả Tiệp thật lòng khen.
“Vậy ăn nhiều một chút.” Mộ Viễn Kỳ gắp thêm thức ăn cho nàng rồi quay sang An Hành nói:
“Ngươi ăn chậm thôi, không lại nghẹn.”
“Tiểu Hành biết rồi. Cua thật ngon, lần đầu tiên Tiểu Hành được ăn cua. Thật ngon thật ngon nha!” An Hành gật đầu, trong miệng còn ngậm rất nhiều thức ăn nhưng vẫn hào hứng đáp lời. Đam Mỹ Trọng Sinh
La Khả Tiệp và Mộ Viễn Kỳ chỉ biết lắc đầu cười trộm. Bình thường chỉ có đại gia tộc giàu sang phú quý bậc nhất mới có thể ăn cua, hơn nữa cua lại rất khó chế biến mà không lưu lại vị tanh. Đừng nói An Hành, La Khả Tiệp khi còn ở La phủ cũng chỉ có thể nhìn miệng mấy lão nhân và ca ca tỷ tỷ ăn cua mà ao ước. Cho đến lúc theo sư phụ bôn ba bên ngoài mới có dịp thử qua một lần. Khó trách An Hành hào hứng như vậy.
La Khả Tiệp nghĩ thầm, mặt hơi ngẩng lên nhìn bầu trời đêm bên ngoài, lại nhìn kinh thành giăng đèn kết hoa một mảng đẹp mắt.
Gió thổi từng cơn mát dịu, một bàn ba người vui vẻ dùng cơm, gắp qua gắp lại, chan hoà ấm áp. Đến khi đồ ăn trên bàn vơi hơn một nửa hạ nhân lại mang lên dĩa cua hấp thật to. Bên trên xếp hai con cua đỏ au, hương vị hải sản tươi mới kích thích vị giác con người.
An Hành khoa trương nuốt nước miếng. La Khả Tiệp cười lớn gắp hẳn một con cua bỏ vào chén y.
“Cua này cho Tiểu Hành vì Tiểu Hành ngoan ngoãn và pha trà thật ngon!”
“Oa! Cua thật lớn! Cảm ơn Tiệp Tiệp!”
An Hành reo lên, hai tay chụp lấy con cua nóng hổi. Y vội vàng thả xuống, hà hơi phù phù vào tay, mặt mày nhăn nhúm.
“Ăn chậm thôi, còn nóng đấy.” La Khả Tiệp nói.
An Hành gật đầu liên tục, miệng thổi liên hồi vào con cua. La Khả Tiệp cười trộm, vừa thu mắt về đã thấy con cua đỏ au nằm trong chén. Nàng ngước lên nhìn Mộ Viễn Kỳ. Chàng chống cằm, vẻ mặt vô vàng thưởng thức đặt trên người nàng, không nhanh không chậm nói:
“Nàng ăn đi, ta uống trà của lão tam đã no rồi.”
La Khả Tiệp đỏ mặt, nhắc đến trà của An Hành nàng có chút chột dạ. Nếu không vì nàng chàng đã không phải uống nhiều như vậy. Nàng luống cuống cúi gằm mặt xuống, vội vàng dùng tay cầm cua lên.
“Nóng!”
La Khả Tiệp la lớn, con cua rơi xuống chỗ cũ, mà bàn tay nàng đã bị Mộ Viễn Kỳ bắt lấy. Chàng nhíu mày không vui:
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Chàng dùng khăn lụa đã ướp lạnh áp vào lòng bàn tay La Khả Tiệp. Gò má nàng lại thêm một tầng ửng hồng. Nàng cố gắng rút tay về nhưng không thể. Phút chốc khắp người nàng nóng bừng, lắp ba lắp bắp không nói thành lời:
“Ta...ta...”
Đôi mắt La Khả Tiệp đảo quanh, không thể trực tiếp chống lại đôi mắt điềm tĩnh nhu hoà của Mộ Viễn Kỳ. Trong lúc nàng lâm vào bế tắc, phía cầu thang vọng đến từng trận âm thanh vội vã.
Cẩm Giai Hạo đột nhiên xuất hiện, quần áo xộc xệch, kim quan rơi đâu mất, ba ngàn sợi tóc tuỳ ý gió bay. Vạt áo hơi hé mở, để lộ khuôn ngực cường tráng mê người, mồ hôi thấm ướt y phục. Hắn bây giờ mất đi một phần hào hoa nhưng lại tăng một phần mê hoặc.
Sự xuất hiện của Cẩm Giai Hạo khiến Mộ Viễn Kỳ nhất thời buông lỏng bàn tay thuận lợi cho La Khả Tiệp rút tay về. Mộ Viễn Kỳ không có trêu nàng, ngược lại bạc môi kéo lên, cất giọng nói với Cẩm Giai Hạo: “Lão nhị cuối cùng cũng trở về rồi.”
La Khả Tiệp nhìn Mộ Viễn Kỳ bằng sắc mặt quái dị. Sao nàng lại nghe thấy có chút mỉa mai trong này nhỉ? Nàng kín đáo liếc mắt sang Cẩm Giai Hạo. Hắn chống tay vào thành cầu thang thở mấy hơi nặng nhọc, sắc mặt nhăn nhó khó coi.
“Giữa đường bị mai phục.”
Cẩm Giai Hạo nói nhanh, bước chân thật dài tiến đến ngồi vào giữa La Khả Tiệp và An Hành. Y thấy hắn mệt mỏi liền rót trà nói: “Lão nhị uống.”
Cẩm Giai Hạo gật đầu nhận lấy, đuôi mắt khẽ liếc nhìn La Khả Tiệp bên cạnh. Toàn bộ hành động của Cẩm Giai Hạo thu vào mắt Mộ Viễn Kỳ. Chàng dài giọng trêu chọc:
“Không phải lại trêu ghẹo cô nương nhà nào bị huynh trưởng người ta trả thù đấy chứ?”
Ngụm trà thơm vừa vào miệng đã bị Cẩm Giai Hạo phun ra. Hắn vội vàng nhìn La Khả Tiệp giải thích: “Ta không có.”
La Khả Tiệp không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm, một bộ dáng nửa tin nửa ngờ. Cẩm Giai Hạo nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Mộ Viễn Kỳ:
“Lão đại ngươi không được vu khống ta! Ta vì Tiểu Tiệp thủ thân như ngọc, trời đất chứng giám!”
Lần này đến lược La Khả Tiệp không ăn uống gì cũng nghẹn. Nàng nhìn hắn trân trối, thiên ngôn vạn ngữ đều hoá hư không. Nam nhân này lại đem chuyện thủ thân như ngọc như một hoàng hoa khuê nữ * tự hào nói ra như vậy. Người đời mà nghe thấy sẽ cười chết mất.
*hoàng hoa khuê nữ: chỉ thiếu nữ chưa kết hôn, còn trong trắng.
Bất quá hai mươi năm kia hắn đúng là vì nàng thủ thân như ngọc, chuyện này không cần trời đất chứng giám, nàng có thể tự mình chứng cho hắn.
Nhưng Mộ Viễn Kỳ thì không buông tha cho Cẩm Giai Hạo dễ dàng như vậy. Chàng nhàn nhạt hỏi:
“Vậy thì vì sao đến bây giờ mới về phủ, y phục còn không chỉnh tề như vậy? Ngươi nhìn xem một bàn thức ăn bọn ta đã ăn gần hết.”
“Còn không phải tại bọn Dạ Nguyệt Các đáng chết kia sao?!”
Cẩm Giai Hạo gào lên thống hận. Hắn chẳng biết mình đã đắc tội cái lông nào của Dạ Nguyệt Các. Thân phận Các chủ Bạch Nhật Các của hắn bảo mật cẩn thận như vậy, cả La Khả Tiệp cũng không biết, nên mới bị đồn thành hoa hoa công tử thâu đêm suốt sáng dạo thanh lâu ăn chơi sa đọa. Cứ cho là Tân Các chủ Nhật Nguyệt Các biết thân phận của hắn thì thế nào, bọn họ trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Vậy mà vừa mới tiếp nhận vị trí Các chủ tên kia liền không tha cho hắn, dăm ba bữa lại phái người đến kiếm chuyện.
Hắn bán muội muội của gả vào lầu xanh hay sao?!
“Được rồi, không cần nóng giận. Ta tin chàng.”
La Khả Tiệp vỗ nhẹ vào tấm lưng to lớn của Cẩm Giai Hạo. Lửa giận vừa bùng lên lập tức bị thổi bay mất, đáy mắt hắn dịu lại, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối:
“Xin lỗi nàng, ta cũng không cố ý về trễ.”
La Khả Tiệp cười: “Ta hiểu mà.”
Trái tim Cẩm Giai Hạo phút chốc treo lơ lửng, mặt ngốc ra nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng và đôi mắt rực sáng của La Khả Tiệp. Không phải lạnh nhạt, không phải bộ dáng nghiêm túc, không phải nữ tử thập phần anh khí, uy dũng vô song. Nàng lúc này hoàn toàn bình thường, như bao nữ nhân khác, nhưng lại khiến tay chân hắn nhất thời bối rối, tâm cũng mềm đi. Một câu tin hắn lại một câu hiểu hắn, đời này chỉ có nàng mới nói với hắn những lời như vậy.
Cẩm Giai Hạo đắm chìm trong suy nghĩ cùng cảm xúc mãnh liệt của bản thân. Mộ Viễn Kỳ tinh tế nhíu mi, chậm rãi mở lời:
“Đáng tiếc không còn gì cho ngươi ăn nữa.”
Một câu của Mộ Viễn Kỳ lập tức giáng tảng đá nặng vào đầu Cẩm Giai Hạo. Hắn choàng tỉnh đảo mắt khắp bàn ăn rộng lớn. Dĩa lớn dĩa nhỏ chỉ còn lại vài cọng rau nấm không đáng kể. Ánh mắt hắn xoẹt qua An Hành. Y đang hăng say gặm cua lại bị ánh mắt của hắn dọa, vội vàng ôm bát quay lưng về phía Cẩm Giải Hạo.
Đầu hắn hắc tuyến giăng đầy. Thu tầm mắt về vừa vặn bắt gặp con cua nguyên vẹn đỏ au trong bát La Khả Tiệp. Nàng chưa kịp nói gì Cẩm Giai Hạo đã đứng lên lượn mấy vòng quanh nàng. Hương thơm dịu ngọt ma mị vờn lấy La Khả Tiệp. Tâm trí nàng nhất thời trầm bổng như bị mê hoặc.
Tiếng chuông leng keng vang bên tai như khúc nhạc êm dịu. Nàng chớp mi, đầu hơi ngẩng lên. Cẩm Giai Hạo tiếp cận nàng từ bên phải, một tay chống lên bàn, cả người nhào về phía nàng, cặp mắt yêu nghiệt hết sức mị hoặc nhìn chằm chằm La Khả Tiệp.
“Tiểu Tiệp để phần cho phu quân có đúng không?”
Cẩm Giai Hạo tự tin nói. Ở đây chỉ có hắn là thích ăn cua nhất, lúc trước nàng và hắn gặp nhau ở làng chài, cùng nhau ăn uống vui vẻ, nàng đương nhiên biết sở thích của hắn. Cái này không phải lễ vật nàng bỏ lòng chuẩn bị vì hắn thì là gì đây?
La Khả Tiệp gật đầu liên tục như bị bỏ bùa. Hương thơm ma mị ngày một đậm, mũi của nàng sắp tê liệt rồi. La Khả Tiệp siết chặt khăn lụa Mộ Viễn Kỳ đã đưa cho.
“Vậy vi phu lấy nhé!”
Cẩm Giai Hạo cong môi cười tà tứ, tay vươn ra bắt lấy chén cua của La Khả Tiệp. Nàng không nói gì vẫn tiếp tục gật đầu, hơi thở dần khó khăn. Bàn tay chậm chạp nâng khăn lụa lên che mũi. Hương thơm của Huân Y Thảo nhẹ nhàng xoa dịu tâm trí nàng, nhịp thở của La Khả Tiệp cũng dần ổn định. Nhưng hương thơm ma mị kì quái kia vẫn còn quẩn quanh bên nàng chưa tan.
Cẩm Giai Hạo lấy được chiến lợi phẩm, định bụng bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc trêu chọc Mộ Viễn Kỳ. Nào ngờ hắn vừa mới quay lưng chân đã vướn phải gì đó, toàn thân bổ nhào về phía trước.
“Cẩn thận!”
La Khả Tiệp và Mộ Viễn Kỳ đồng thanh hô. La Khả Tiệp vươn tay nắm lấy vạt y phục của Cẩm Giai Hạo, Mộ Viễn Kỳ lại dùng một tay đỡ vai hắn. Hai tay Cẩm Giai Hạo liều mạng ôm bát cua vào ngực. Nếu không nhờ Mộ Viễn Kỳ và La Khả Tiệp, hắn chắc chắn đã ngã lăn ra rồi.
Cẩm Giai Hạo loạng choạng một chút liền đứng vững, bộ dáng cảm kích hướng Mộ Viễn Kỳ nói: “Đa tạ lão đại.”
Nói rồi hắn trở về chỗ ngồi, yên ổn ăn cua. La Khả Tiệp liếc mắt thấy chuông nhỏ treo trên thắt lưng hắn biến mất, hương thơm mị hoặc kia cũng tan dần đến khi không ngửi thấy gì nữa. Nàng bất chợt hiểu ra mình bị hắn bẫy để lấy đồ ăn.
Được lắm nàng ghi hận tại đây, ngày sau lại tính.
La Khả Tiệp bỏ khăn lụa ẩm nước xuống bàn, vươn tay lấy ly trà chậm rãi uống. Chợt sực nhớ ra gì đó nàng hứng thú hỏi:
“Vừa rồi ta để ý thấy các chàng gọi nhau lão đại, lão nhị rồi lão tam, thứ tự này...” phân thế nào? La Khả Tiệp bỏ lửng câu nói giữa chừng, ba từ cuối giữ lại trong đầu.
Cẩm Giai Hạo vừa tách yếm cua và mai cua liền lập tức đáp lời:
“Nam nhi đương nhiên là dựa vào thực lực để phân cao thấp rồi.”
“À.”
La Khả Tiệp gật gù. Thì ra là vậy, nàng còn tưởng là dựa vào tuổi tác hay thời gian vào phủ, không ngờ dựa vào thực lực nam nhi nha. Tiểu Hành vốn ngây ngô, hắn làm lão tam thì đúng rồi, vậy chỉ còn Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo phân cao thấp với nhau. Lại nhớ cả hai người kia đều gọi Mộ Viễn Kỳ là lão đại, đôi mắt La Khả Tiệp nhìn chàng sáng rực:
“Chàng thắng sao?”
Chàng chỉ cười không đáp. Cẩm Giai Hạo cắm cúi ăn, mặt không có ngẩng lên. Kể cả hắn cũng không thể tin được mình lại thua một nam tử có vẻ ngoài thư sinh, suốt ngày ôm cầm si khúc như vậy. Nhưng hắn thua tâm phục khẩu phục là điều không thể chối cãi.
“Nàng cũng mệt rồi, để ta đưa nàng về.” Mộ Viễn Kỳ đột nhiên đề nghị.
La Khả Tiệp ngẩn người ra một lúc mới gật gù nói: “Được.” rồi quay sang nói với Cẩm Giai Hạo và An Hành:
“Các chàng cứ tiếp tục dùng bữa, vẫn còn vài món chưa mang lên. Ta về nghỉ ngơi trước.”
Nghe thấy lời của La Khả Tiệp miếng thịt cua liền mắc nghẹn ngay cổ Cẩm Giai Hạo. Hắn ho vài trận, vẻ mặt vô cùng khó coi. An Hành ngược lại rất vui vẻ, y cười nói:
“Tiệp Tiệp ngủ ngon!”
“Tiểu Hành ngủ ngon!”
La Khả Tiệp đáp lời y rồi cùng Mộ Viễn Kỳ rời đi. Như Ý và Như Ngọc định theo bước hai người nhưng đã bị cái lắc đầu của Mộ Viễn Kỳ ngăn cản. Hai nàng cười trộm, Mộ công tử muốn ở cùng tiểu thư đây mà. Hai nàng rất thức thời phối hợp không đi theo, chỉ đứng chờ Cẩm Giai Hạo và An Hành dùng bữa xong thì thu thập dọn dẹp.
Con đường trở về phòng chỉ còn hai người La Khả Tiệp và Mộ Viễn Kỳ. Không ai nói câu gì, lẳng lặng bước đi, lá cây đung đưa xào xạc dọc lối đi. La Khả Tiệp đi trước, lắng nghe tiếng bước chân của Mộ Viễn Kỳ phía sau.
Nàng ngẩng mặt nhìn mông lung, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Thật muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nói gì. Bầu không khí yên tĩnh càng khiến nàng bối rối, tim đập nhanh hơn.
Đến khi ánh mắt bắt gặp lối vào Tịch Hiên của nàng, La Khả Tiệp cũng chẳng thể nói gì. Nàng thả chậm cước bộ, níu kéo chút thời gian ở bên cạnh chàng.
“Khả Tiệp.” Mộ Viễn Kỳ nhẹ nhàng gọi, bàn tay to lớn bắt lấy tay nàng.
Tim La Khả Tiệp phút chốc nhảy loạn trong lồng ngực. Nàng dừng bước, quay mặt lại nhìn chàng. Dưới bầu trời đêm chàng vận một thân bạch y càng thanh tao đẹp đẽ, vẻ tuấn mỹ sáng ngời kinh hãi thế tục, cả cái nhíu mi tinh tế khiến trái tim La Khả Tiệp nhảy loạn.
Nàng không thể nào rời mắt khỏi chàng, nghe đâu thoáng trong không khí mùi hương dịu ngọt lướt qua cơn gió đêm. Bụi hoa quỳnh e ấp nụ hoa trắng muốt, tinh khôi.
Không đợi La Khả Tiệp lên tiếng Mộ Viễn Kỳ đã bước gần đến bên nàng, thân nhẹ một tiếng:
“Ta ủy khuất.”
La Khả Tiệp ngạc nhiên, đôi mắt sắc sảo của Mộ Viễn Kỳ trầm xuống, mày kiếm khẽ nhíu, nét mặt rõ ràng không vui. Nàng kéo lại tinh thần, vội vàng bắt lấy bả vai Mộ Viễn Kỳ hỏi:
“ Đã xảy ra chuyện gì? Kẻ nào khi dễ chàng sao?”
Mộ Viễn Kỳ chăm chú nhìn biểu tình của nàng, một lúc sau mới thở dài trả lời: “ Kẻ đó chính là nàng.”
“Ta?”
“Phải.” Mộ Viễn Kỳ gật đầu, không nhanh không chậm tiếp lời “An Hành được ở cùng nàng gần ba năm chống Hoa Quốc, truy lùng Dương Vương. Lúc trở về nàng còn chuẩn bị cua được dùng hàn băng bảo quản tặng cho Giai Hạo. Chỉ có ta...”
Mộ Viễn Kỳ ngừng một chút, buồn bã nhìn La Khả Tiệp.
“Ta cái gì cũng không có.”
La Khả Tiệp chấn động. Các đầu ngón tay nàng tê rần. Bi thương nồng đậm trên gương mặt Mộ Viễn Kỳ khiến đáy mắt nàng mờ mịt. Tâm trí dần mụ mị đi.
Không ngờ trong vô thức nàng phát hiện nàng chẳng biết gì về chàng. Không biết chàng thích gì, muốn gì, cần gì, càng không biết chàng là ai. Có vẻ ngoài cái tên Mộ Viễn Kỳ nàng hoàn toàn không biết gì nữa.
Chỉ một đạo thánh chỉ được Hạ Chính Nghiên lúc còn là thái tử xin tiên hoàng ban xuống Mộ Viễn Kỳ liền trở thành phu quân của nàng, Cẩm Giai Hạo và An Hành cũng vậy.
Nàng lại chẳng hề để tâm bọn họ ra sao, miễn là Hạ Chính Nghiên thích, miễn là có lợi cho Hạ Chính Nghiên nàng liền đáp ứng thuận theo.
Nhưng hai mươi năm qua bóng hình ba nam nhân kia đã khắc sâu tận linh hồn nàng. Vốn nghĩ bản thân một kiếp này sẽ toàn tâm toàn ý, dốc lòng dốc sức yêu bọn họ, tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc vốn thuộc về nàng.
Kết quả vẫn làm tổn thương nam nhân trước mắt này. Nàng chưa thực sự thấu hiểu chàng. Hoá ra những điều thuộc về chàng, nàng cái gì cũng không biết. Đáng châm chọc làm sao.
La Khả Tiệp cười tự giễu bản thân, bàn tay nàng run rẩy đi chuyển trên gương mặt hoàn hảo đến tuyệt luân của Mộ Viễn Kỳ. Vầng trán cao rộng, mày kiếm sắc sảo, mắt đen thanh tĩnh, sóng mũi thanh cao. Bàn tay nàng lướt qua bạt môi hờ hững.
Một trận tê dại truyền từ các đầu ngón tay xông thẳng vào tâm La Khả Tiệp.
“Xin lỗi chàng.”
La Khả Tiệp lẩm nhẩm. Một tay áp sát gò má Mộ Viễn Kỳ, một tay vươn ra sau cổ Mộ Viễn Kỳ khiến chàng cúi đầu thuận tiện cho đôi môi anh đào của nàng dán lên bạc môi hờ hững.