Editor: hatrang.
- --
Toàn thân Khương Ngâm đau đến run rẩy, khuôn mặt tái nhợt hung ác cắn mạnh lên ngón tay nam nhân. Lâu Thanh lạnh lùng hất cậu ra, "Sư... Sư phụ và sư huynh sẽ đến cứu ta, ngươi nghĩ sẽ không ai phát hiện ra chuyện này ư?"
Lâu Thanh thương hại nhìn thiếu niên đang chật vật đau khổ, giọng điệu vô cùng giễu cợt: "Ngươi có biết vì sao đã lâu như vậy rồi mà họ vẫn chưa xuất hiện không?"
"Khương Ngâm, họ sẽ không bao giờ tới."
"Bây giờ hai người đó đang làm gì, ngươi biết không?" Lâu Thanh đứng lên, cầm thanh Đồ Long Kiếm màu vàng đến, bước chân hắn vô cùng chậm rãi ung dung, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng rít ê răng, người nọ mỉm cười nói: "Ma Tôn đã đến thành Ung Châu, hắn cố tình dẫn dụ Kiếm Tôn đuổi theo. Ngươi thích Ma Tôn mà nhỉ? Vậy thì hẳn sẽ hiểu hắn ta đang muốn làm gì."
"Ngươi ở đây một mình bị ta tra tấn, người ngươi thích lại đang trò chuyện thân mật cùng sư phụ ngươi. À, còn nữa, tên sư huynh kia hình như cũng thích Vệ Từ, lúc nãy hắn ta đã vội vã chạy theo hai kẻ đấy rồi. Khương Ngâm ơi Khương Ngâm à, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay..."
"Đau lắm sao?" Lâu Thanh đâm mạnh vào ngực Khương Ngâm, "Ta sẽ cho ngươi nếm trải cái gì gọi là tận cùng của tuyệt vọng!"
"AAAAAAA——!"
Một tiếng rồng gầm thảm thiết đầy thống khổ vang vọng khắp gò kiếm, nghẹn ngào đau đớn vô cùng. Chỉ chốc lát mà bốn phía đã nổi gió cuồn cuộn, đất đá và cành khô bị thổi bay lơ lửng trên không trung. Mặt đất dần dần xuất hiện một trận pháp màu vàng nhạt, máu tươi chảy lênh láng uốn lượn thành những hoa văn kì dị, chính giữa là một con rồng trắng đang liên tục quằn quại giãy dụa. Cái sừng xanh thẳm trên đầu nó dính đầy máu, cả người bị Đồ Long Kiếm đâm thủng, cắm chặt xuống đất.
Bộ lông trắng tinh hoá thành màu đỏ thẫm, bạch long không ngừng vùng vẫy trong đau đớn.
"Đây là Trói Long Trận, một khi đã phối hợp cùng với Đồ Long Kiếm thì dù ngươi có mạnh đến đâu cũng không thể vận linh lực được."
"Nó chuyên dùng để giết rồng..." Lâu Thanh nhìn con rồng to lớn nằm trước mặt, đôi mắt xám xịt ánh lên vẻ bệnh hoạn điên cuồng, hắn run rẩy vươn tay chạm lên làn da dính đầy máu, "Rồng... Đây là rồng truyền thuyết..."
"Vậy mà ta lại có thể gặp được, ha ha ha, đây nhất định là cơ hội mà trời cao ban cho ta."
"Cơ hội để nghịch thiên cải mệnh!"
Hắn vốn là kết quả của loài rắn thấp kém nhất trong Xà tộc và nhân loại yếu ớt tầm thường, ngay từ nhỏ đã bị bỏ rơi, chẳng rõ cha mẹ là ai. Sau đó lại bị người trong tộc khinh miệt bởi huyết thống lai tạp nửa người nửa yêu, chính vì sở hữu màu mắt xấu xí mà phải chịu đựng vô số nhục nhã, áp bức, bạo lực hết ngày này đến ngày khác. Dường như mọi bất hạnh đều đổ lên đầu hắn, bọn họ đe doạ hắn, coi hắn chẳng khác nào thú vui tiêu khiển, hèn kém đến mức không bằng cả một tên người hầu.
Nhưng bây giờ, cơ hội thay đổi vận mệnh đã bày ra trước mắt.
Hắn muốn hóa rồng, hắn muốn trở thành Long tộc cao cao tại thượng!
Hắn muốn tất cả mọi người thích hắn! Hắn muốn những kẻ kia phải hối hận!
Lâu Thanh càng nghĩ càng kích động, hai mắt hắn đỏ hoe đục ngầu, trên khuôn mặt tái nhợt tối tăm đột nhiên xuất hiện một nụ cười méo mó điên cuồng. Bàn tay gầy gò nắm chặt chuôi kiếm đến trắng bệch, nam nhân tàn nhẫn đâm mạnh xuống hết lần này đến lần khác, lóc rời từ sừng rồng đến toàn bộ lớp da trên thân bạch long nọ, còn có... ngọc rồng!
Tay hắn nhanh chóng biến thành móng vuốt sắc nhọn, không ngừng đào bới, móc quả tim của con rồng trước mặt ra, ngọc đâu? Ngọc của hắn đâu rồi?
Ầm ầm!
Mây đen đột ngột kéo đến giăng kín cả bầu trời, chúng càng lúc càng dày đặc u ám. Cả không gian lập tức tối đen như mực, một tia sáng loé lên đánh thẳng xuống dưới như muốn chém trời đất ra làm hai nửa. Nối tiếp là tiếng sấm rền vang dữ dội, rung chuyển liên hồi như tiếng trống thùng thùng. Từng luồng gió rét buốt thổi vù vù mãnh liệt, cuốn bay tất thảy cỏ cây hoá lá, vô số giọt mưa nặng hạt rào rào rơi xuống.
Mưa trút xuống tầm tã, phát ra âm thanh kinh thiên động địa, chẳng mấy chốc xung quanh đã ngập tràn trong biển nước.
Lại một tia chớp sáng chói hiện lên phía chân trời, vừa vặn chiếu đến một góc của gò kiếm hoang vu nọ. Chỉ thấy trên đất toàn máu là máu, màu đỏ chói mắt uốn lượn thành một dòng suối nhỏ chảy khắp nơi. Cái sừng rồng bị bẻ gãy lăn lông lốc một bên, xác của bạch long đã chẳng thể nhìn ra hình hài ban đầu nữa, chẳng những không còn vẹn nguyên mà thi thể còn bị cắt ra thành từng phần nhỏ.
Một bóng người đang điên cuồng dùng kiếm đâm nát bét thịt rồng, ánh sáng trắng xoá phản chiếu gương mặt đẫm máu của hắn, "Ngọc đâu! Ngọc... Ngọc của ta đâu... Tại sao lại không tìm thấy ngọc rồng?"
"Chắc chắn là đã bị che giấu rồi, không sao, ta sẽ moi từng khúc của ngươi ra, ta không tin đến lúc ấy vẫn chưa tìm được! Ha ha ha.. Ta muốn thành rồng, có ngọc rồng, ta sẽ hóa rồng!"
Máu loãng chảy dài theo khe đất nứt nẻ, càng chảy càng nhiều, càng chảy càng nhiều.
Người ta nói rằng, khi một con rồng chết đi, cả thế giới sẽ đổ mưa tầm tã.
Vì thượng đế đang khóc thương cho đứa con của Ngài.
Cơn mưa ấy sẽ kéo dài đúng ba ngày ba đêm, hoà cùng tiếng ai oán của vạn thú phủ phục, để vĩnh biệt vị Vương ra đi khi chỉ vừa mới thành niên của chúng nó.
- --
Khương Ngâm đi đến đây vào giờ Tuất, chết vào giờ Tý, suốt ba canh giờ bị chặt đứt từng bộ phận trên cơ thể.
Tiếng gầm đau đớn cứ thế nhỏ dần, mãi cho đến khi cậu trút hơi thở cuối cùng, vẫn không một ai đến cứu.
Quả nhiên giống như lời Lâu Thanh nói.
Cậu chết trong thống khổ cô độc, chết vào một đêm rằm Trung thu sáng ngời ánh trăng, chết lúc người người nhà nhà quây quần bên nhau.
Không một ai thu thập thi hài cậu cả.
Trong bóng đêm, cậu nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc của hệ thống 661.
"Ting —— nhân vật Khương Ngâm đã tử vong!"
"Đang dịch chuyển về không gian hệ thống, đang kiểm tra nhiệm vụ, đã đáp ứng điều kiện "chết trong đau đớn cô đơn", mức độ hoàn thành: 100%"
"Thế giới thứ nhất《 Bọn họ đều có mưu đồ quấy rối Tiên Tôn 》đã hoàn thành!"
"Cấp độ hoàn thành nhiệm vụ: cấp B"
- --
Trong một quán trà ở thành Ung Châu.
Đèn đường hai bên sáng choang rực rỡ, dọc vỉa hè náo nhiệt là các quầy bán hàng rong ngon miệng, những nghệ nhân biểu diễn ảo thuật, còn có rất nhiều bức bích hoạ hết sức xinh đẹp... Mấy đứa trẻ nắm tay cha mẹ mình, dừng lại trước quầy bán kẹo hồ lô, lắc lắc bĩu môi làm nũng; có đôi ông cháu cùng nhau dạo phố trò chuyện hồ hởi; và cả hình ảnh nam nữ thanh niên rượt nhau đùa giỡn ầm ĩ cả một góc đường.
"Kiếm Quân, Kiếm Quân?"
Chu Dĩnh dịu dàng gọi một tiếng, hắn cười cười châm thêm trà cho người trước mặt, "Ta thấy Kiếm Quân cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngươi có muốn xuống dưới một chút không?"
Vệ Từ quay đầu trở về, nhàn nhạt đáp: "Không cần."
Lúc nãy, y chỉ đột nhiên nghĩ đến Khương Ngâm vẫn chưa đến thành Ung Châu đi dạo bao giờ, nếu cậu thấy nơi này, nhất định sẽ rất thích cho mà xem.
"Kiếm Quân thật là thờ ơ với ta." Chu Dĩnh hoàn toàn không để ý đến gương mặt vô cảm của nam nhân đối diện, hắn tiếp tục trêu đùa: "Kiếm Quân hiểu lầm ta rồi, lần này ta đến đây không phải để khơi mào chiến tranh, ta chỉ muốn bày tỏ tấm lòng của mình với Kiếm Quân mà thôi."
Vệ Từ khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Ta không có chút ấn tượng nào về ân cứu mạng mà ngươi nói, cho dù quá khứ ta có thật sự cứu ngươi một mạng, ta cũng không cần ngươi báo đáp thế này."
Chu Dĩnh nhẹ nhàng phẩy phẩy cây quạt trong tay, đôi mắt vốn đỏ tươi khát máu giờ đã đen tuyền như mực, bộ dáng hắn hiện tại không khác gì một quý công tử trong bộ y phục lộng lẫy lịch sự, dịu dàng tao nhã, không hề có sát khí ma tu chút nào, "Kiếm Quân khách khí rồi, nếu không có Kiếm Quân thì đã không có ta bây giờ, ân cứu mạng lớn như vậy, sao có thể không báo đáp?"
"Hơn nữa, Kiếm Quân nói không thích ta, chẳng qua là do chưa sống cùng nhau mà thôi. Ta sẵn sàng để Ma giới quy phục Tu chân giới trăm năm vì Kiếm Quân, hai bên cùng tồn tại trong hoà bình."
Vẻ mặt Vệ Từ dần dần trở nên không kiên nhẫn, "Giọng điệu của Ma Tôn cũng thật lớn, bất quá công ra công, tư ra tư, nếu ngươi thật sư muốn quy phục Tu chân giới, người ngươi cần tìm là bốn trưởng lão của tứ đại môn phái chứ không phải ta. Còn về phần "tấm lòng" của ngươi, ta đã sớm có người mình thích, không thể chấp nhận ngươi.". Ngôn Tình Cổ Đại
Nụ cười trên môi Chu Dĩnh lập tức tắt ngúm, "Là ai?"
"Đừng nói là tiểu đồ đệ của ngươi, Kiếm Quân, ngươi đã biết hắn là gián điệp Ma tộc do chính tay ta phái tới mà vẫn muốn tiếp tục thích hắn sao? Huống chi, hắn trước nay luôn lưu luyến ta."
Vệ Từ nhìn ánh mắt tràn đầy khinh thường của đối phương khi nhắc đến Khương Ngâm, chỉ cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa giận, y lạnh lùng nói, "Ma Tôn cần gì phải làm thế, ngươi nói ta là ân nhân cứu mạng ngươi, vậy ngươi có từng nghĩ đến ngươi là ân nhân cứu mạng Khương Ngâm chưa."
"Ta và ngươi, cũng như ngươi với Khương Ngâm. Bản thân ngươi đã chịu khổ nhiều như vậy rồi, tại sao vẫn cứ muốn làm A Ngâm khó xử, nếu không thích thì trực tiếp từ chối, khinh thường hắn như thế làm gì?"
"Hắn chạy đến Thanh Vân Tông vì ngươi, cưỡng ép bản thân thay đổi linh lực dẫn đến tổn thương căn cốt cũng là vì ngươi. Hắn bảo vệ tung tích của ngươi trong khách điếm. Hắn xả thân cứu ngươi, chẳng màng việc lộ thân phận gián điệp, chẳng màng tương lai trong ngục tù. Đường đường là Long tộc cao quý, hắn vì ba chữ "ân cứu mạng" mà sẵn sàng hi sinh đến mức này, song đến cuối cùng, chỉ đổi lại được một bóng dáng dứt khoát quay người rời đi. Ngươi có biết rằng lúc bị giam giữ, hắn luôn luôn chờ ngươi đến cứu, nhưng ngươi thì không hề!"
Vệ Từ đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhẹ nhàng đậy chén trà lại, "Ta nghĩ, buổi gặp mặt hôm nay kết thúc ở đây là được rồi. Tốt nhất Ma Tôn vẫn nên rời đi nhanh nhanh, nếu lần sau còn gặp mặt, thứ cho ta nói thẳng: đao kiếm không có mắt."
Bước đến cửa, y không nhịn được nói thêm: "Ta cảm thấy Ma Tôn cũng không yêu ta, thứ ngươi yêu có chăng chỉ là một bóng dáng đứng trước mặt bảo vệ "ngươi" của thuở niên thiếu mà thôi. Ngươi bây giờ là Ma Tôn, còn ta là Kiếm Tôn, thật hiển nhiên, ngươi không còn là ngươi của quá khứ, và ta cũng chẳng phải con người năm đó nữa."
"Lạch cạch". Cánh cửa đóng sầm lại
Vệ Từ vừa bước ra đã phát hiện trời mưa tầm tã, từng hạt từng hạt to tròn chảy dài dọc theo mái hiên, người trên đường phố đang vội vàng thu dọn quầy hàng, khách khứa tấp nập rời khỏi.
Mỗi người, mỗi cảnh.
Y bỗng nhiên nhớ đến Khương Ngâm, bây giờ nhóc lười kia hẳn là đang nằm hờn dỗi trong phòng, bởi vì trời mưa rồi, cậu sẽ không được xem tiệc mừng nữa.
- --
Đèn đường hai bên sáng choang rực rỡ, khung cảnh hết sức náo nhiệt sinh động. Thẩm Thôi Anh nhận lệnh điều tra nơi ma khí phát ra.
Đi được nửa đường thì Vệ Từ đột nhiên tách lẻ, nên hắn đành phải tự mình dẫn đội đệ tử tiếp tục tìm kiếm. Lúc đi ngang qua một người bán hàng rong, nam nhân đột nhiên ngừng lại. Đó là gian hàng hồ lô ngào đường, bày bán rất nhiều quả mọng màu đỏ tươi hấp dẫn, vừa to vừa tròn, phía trên còn được phủ lớp đường óng ánh, toả ra mùi hương ngọt ngào vô cùng quyến rũ.
"Sư huynh, sao lại dừng thế?" Sư đệ phía sau hoài nghi cất tiếng hỏi.
Thẩm Thôi Anh sững người một lúc rồi tiếp tục hành trình, lúc nãy hắn chỉ đột nhiên cảm thấy Khương Ngâm sẽ thích thứ đó, dù sao thì nhóc ấy yêu đồ ngọt nhất mà.
Lúc rời đi, hắn lại lần nữa quay đầu nhìn gian hàng kia, thầm nhủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ trở lại mua, đem món quà bất ngờ về cho rồng nhỏ Khương Tiểu Ngâm.
Linh Điệp thông tin trên người bỗng kêu vang không ngừng, Thẩm Thôi Anh cúi xuống, là tin nhắn của Khương Ngâm. Hắn nhớ đến lúc sáng mình vô tình kể chuyện ma khí cho thiếu niên, e rằng bây giờ cậu đang muốn hỏi linh tinh về Ma Tôn nữa cho xem. Nam nhân cất Linh Điệp đi, tính chốc nữa sẽ nghe sau, bây giờ hắn đang làm nhiệm vụ, không có thời gian rảnh rỗi.
Sau đó, Thẩm Thôi Anh dẫn đệ tử miệt mài đi tiêu diệt liền tù tì mấy cái hang ổ của ma tu, đến khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì đã rất khuya rồi, hầu như không còn ai trên đường nữa, không những thế trời còn đột nhiên mưa to.
Các sư đệ giục hắn nhanh trở về, song Thẩm Thôi Anh lại nhớ đến quầy hàng kia, bèn mỉm cười nói: "Các ngươi về trước đi, ta sẽ theo sau."
Vừa tạm biệt đội ngũ, hắn liền lập tức bung dù chạy như bay. Cũng may ông lão nọ đã lớn tuổi nên vẫn chưa thu dọn xong đồ đạc, nhưng rất nhiều kẹo hồ lô bày trên quầy đã bị dính nước mưa, ông lão bèn bán rẻ cho nam nhân.
Thẩm Thôi Anh cất tiền vào trong tay áo, song lại vô tình nhấn phải công tắc Linh Điệp, lập tức một tiếng rồng gầm đầy nghẹn ngào đau đớn vang lên.
"SƯ HUYNH, CỨU TA VỚI ——!"
Bộp.
Cả gương mặt Thẩm Thôi Anh tái nhợt, chiếc dù trong tay rơi bõm xuống mặt đất, một tiếng sấm ầm ầm nổ vang, ánh sáng chói lọi chiếu thẳng đến quần áo ướt đẫm trên người.
Và đôi mắt run rẩy tràn đầy hoảng sợ của hắn.
×
KẾT THÚC THẾ GIỚI THỨ NHẤT
(CÒN 4 PHIÊN NGOẠI)