Đầu óc ta như thể bị đập hỏng rồi, đĩa rau cần xào trước mặt bỗng nhiên lên tiếng, nó nói rằng bản thân chỉ là một cây cần tây nhỏ bé, vậy mà lại bị người ta biến thành cần độc.
Đôi đũa trong tay Hoàng thượng cũng hùa theo: [Đúng vậy, ta thấy choáng đầu quá.]
Ta vội vàng ngăn cản Hoàng thượng đang định gắp thêm rau: “Có độc."
Hoàng thượng vội vàng hỏi ta sao lại biết rau có độc.
Ta thật sự không chịu nổi việc rau, đũa, cả cái bàn cũng tham gia bàn tán nữa, bèn cao giọng quát: "Câm miệng!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng thượng bỗng trở nên tủi thân: "Không muốn nói thì thôi, sao phải hung dữ vậy chứ?"
1
Lúc Giang Úc mới lên ngôi, tịch thu gia sản của một vài tên tham quan, còn cho gọi ta tiến cung.
Cha ta nói ta và Giang Úc lúc nhỏ xem như là thanh mai trúc mã, sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cha ơi, cha có biết thanh mai trúc mã là gì không, ta và Giang Úc rõ ràng là hai đứa trẻ ngán ngẩm nhau đến tận cổ họng!
Cha ta nói không sao đâu, còn vỗ n.g.ự.c cam đoan ông ấy làm chức Hộ bộ Thượng thư chưa từng tham ô một đồng nào, bảo ta cứ yên tâm tiến cung.
Nhưng mà khi đến diện kiến Giang Úc, nhìn hắn từ đầu đến cuối đều nghiêm nghị, mặt mũi đen xì, ta lại cảm thấy cha ta đang nói dối.
Hai chân ta bủn rủn, va phải án thư, ta ôm đầu hồi lâu mới hoàn hồn lại được, sau đó thì òa khóc, ta cảm giác mình bị va cho ngốc luôn rồi.
Ta nghe thấy nghiên mực cổ trên án thư của Giang Úc lên tiếng, nó nói rằng nó hầu hạ hai đời quân vương, đây là lần đầu tiên thấy có người đến dập đầu với nó.
Giang Úc đỡ ta ngồi xuống ghế, sai Cẩm nội thị đi gọi thái y, sau đó bất đắc dĩ quay sang lau nước mắt cho ta: "Tống Đường, nàng thật là giỏi giang, đi đường bằng phẳng cũng có thể ngã!"
Cái ghế dưới người ta lắc lư hai cái, giọng điệu đầy ẩn ý: [Ôi chao, còn lau nước mắt cho người ta nữa, vị Thuần phi trước kia mới khóc có tí đã bị hắn nhốt luôn rồi.]
Ta ôm đầu, nhìn Giang Úc khóc càng thêm dữ dội: "Giang Úc, ta, ta hình như bị va ngốc rồi!"
"Đừng khóc, A Đường, ngốc thì cứ ngốc đi." Giang Úc khẽ cười, "Chốc nữa để thái y kê cho nàng ít thuốc bổ não."
Thái y xem xét hồi lâu, nói ta không sao, cái hòm thuốc mà thái y mang theo bỗng lên tiếng, nói đây là thủ đoạn mới để tranh giành sủng ái.
Ta lập tức im bặt, trước khi tiến cung cha ta đã dặn đi dặn lại, ngàn vạn lần đừng tranh giành sủng ái, bởi vì Giang Úc rất ghét hậu cung lục đục.
Nếu như ta nói mình nghe thấy đồ vật nói chuyện, Giang Úc có khi nào lại cho rằng ta đang tranh giành sủng ái rồi đem ta đi thiêu sống như yêu ma không?
Ta lau sạch nước mắt, nhìn Giang Úc buồn bã nói: "Hoàng thượng, ta không sao, cũng không đau nữa."
Giang Úc bôi một cục thuốc hoạt huyết hóa ứ thật to lên trán ta, thở dài: "Tống Đường, đừng sợ ta."
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
2
Từ sau khi nghe được đám đồ vật lộn xộn nói chuyện, ta ngày nào cũng bị chúng làm phiền đến phát điên, chỉ có thể tìm hai cục bông gòn nhét vào tai.
Nhưng hai cục bông này lại ngày ngày hát ru bên tai ta, khiến ta suốt ngày cứ mơ mơ màng màng.
Lúc đang ngủ gà ngủ gật, Cẩm nội thị đến truyền chỉ, nói tối nay Giang Úc muốn ta thị tẩm.
Xuân Đào cười đến mức mặt mũi cứng đờ, nói ta là người đầu tiên trong cả hậu cung được thị tẩm, sau này nhất định có thể làm chủ hậu cung.
Nhưng mà Xuân Đào đã nghĩ quá xa rồi, Giang Úc nằm thẳng tuốt, so với ta còn thẳng hơn, ta nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng cái gối và chăn bên cạnh ta lại bắt đầu trò chuyện.
Cái gối tò mò hỏi chăn gấm: [Đây chính là Tống Đường à? Cũng được đấy chứ, thảo nào tiểu Hoàng đế nửa đêm gọi tên nàng ấy.]
Nửa đêm gọi tên ta?
Ta không nhịn được tò mò, đẩy đẩy tiểu Hoàng đế: "Huynh đêm hôm khuya khoắt gọi tên ta làm gì? Huynh lại muốn giở trò gì nữa hả?"
Giang Úc đột nhiên mở mắt, vành tai dần đỏ ửng: "Trẫm, trẫm không có!"
Còn chối, gối của huynh đã nói rồi.
Cái gối cũng vội vàng phản bác: [Sao lại không có, ta là gối đầu, chẳng lẽ còn có thể nói dối hay sao?]
Ta nhìn Giang Úc với vẻ mặt vô tội, bèn trợn mắt, lấy hai cục bông từ trong n.g.ự.c nhét vào tai, không nghe thấy tiếng lẩm bẩm tủi thân của Giang Úc nữa.
"Tống Đường, nàng chê trẫm!"
3
Trung cung bỏ trống, Giang Úc nói Thái hoàng thái hậu vốn thích ngủ nướng, bảo ta cũng đừng đi quấy rầy bà.
Bởi vậy nên ta cứ thế ngủ thẳng đến khi Giang Úc tan triều.
Giang Úc kéo ta - người còn đang ngái ngủ - đến trước bàn: "Tống Đường, tỉnh ngủ ăn cơm, có món cá cuộn sốt cà chua mà nàng thích đó." . Ngôn Tình Sủng
Ta bị Giang Úc nhét đầy một miệng cá cuộn, thỏa mãn thở dài, quả nhiên cá cuộn trong cung làm ngon hơn hẳn!
Sau khi ta gắp một miếng cá cuộn đang kêu la inh ỏi, đĩa rau cần xào bên cạnh bỗng nhiên mơ mơ màng màng lên tiếng: [Hình như ta bị người ta hạ độc rồi, choáng quá, choáng quá.]
Đôi đũa trong tay Giang Úc cũng nôn ọe hai tiếng: [Thật sự có độc, ta sắp c.h.ế.t rồi!]
Ta vội vàng đưa tay hất đôi đũa của Giang Úc: "Có độc."
Cẩm nội thị run rẩy gọi người hộ giá, còn sai người đi tìm thái y.
Thái y bưng đĩa rau cần xào thử hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, rau này thật sự có độc, ngân đũa ngân châm đều không thử ra được."
Giang Úc xoa xoa ngón tay, hỏi ta: "A Đường, sao nàng biết rau này có độc?"
Ta nuốt nước bọt, chỉ vào đĩa rau trong tay thái y: "Là rau cần nước kia nói cho ta biết."