Sắc trời đã tối.
Ngọc Mật mang theo Bao Cốc khống chế phi kiếm hăng hái phi hành trên. Từ Vân Thành truyền tống đến, lại gặp phải tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh đại hỗn chiến, một đường chạy trốn chết, Ngọc Mật không biết bây giờ bản thân đang ở nơi nào. Nàng chưa bao giờ đến Huyền Nguyệt cổ thành, hiểu biết đối với Huyền Nguyệt cổ thành gần như ít đến thương cảm. Nàng nhìn thấy mặt đất có ánh đèn, tựa hồ là một thôn trấn nhỏ.
Ngọc Mật dừng lại trên trấn nhỏ, không cảm thấy được có tu tiên giả tồn tại. Nàng do dự, đáp xuống trấn nhỏ.
Đại khái là bởi vì sắc trời không còn sớm, trong trấn nhỏ rất nhiều nhà đã tắt đèn nghỉ ngơi, cho dù không tắt đèn cũng đã đóng cửa.
Đường phố gần như không người, chỉ có đèn lồng của các nhà cửa ven đường cùng quán trọ vẫn mở cửa.
Bao Cốc thấy quán trọ, vui mừng nói:
"Sư tỷ, đêm nay chúng ta ở quán trọ một đêm rồi hãy đi tiếp."
Ngọc Mật cũng không thích đi ban đêm, ban đêm nhiều yêu thú, hơn nữa tầm nhìn không tốt nếu gặp phải yêu thú am hiểu ẩn nấp phục kích hoặc tu tiên giả trên người có chứa pháp bảo ẩn thân đánh cướp sẽ rất nguy hiểm. Nàng nhẹ nhàng gật đầu:
"Đi xem còn phòng hay không rồi hãy nói đi."
Bao Cốc đáp: "
Ân." Nàng nói:
"Sư tỷ ngươi yên tâm đi, ta sẽ cố gắng tu luyện."
Ngọc Mật nghĩ thầm: 'Ở tu tiên giới không có ai tu luyện không nỗ lực. Trừ phi là tư chất quá kém gặp phải bình cảnh không cách nào tu luyện, lại không có tài nguyên tu tiên, thực sự khó có thể tiến thêm. Giống như Bao Cốc tư chất kém nhưng lại có phúc duyên có rất nhiều tài nguyên tu tiên cho nàng tu luyện, nếu không nỗ lực tu luyện, sẽ dẫn đến nhân thần phẫn nộ.'
Bao Cốc đi theo Ngọc Mật hướng phía quán trọ, nàng mơ hồ nhìn thấy dường như có người đứng trước cửa quán trọ. Sau khi đến gần một chút, phát hiện xác thực là một người. Chính xác mà nói là một tên ăn mày, mặc y phục rách nát đơn bạc, cuộn mình dưới mái hiên quán trọ. Hắn đã lớn tuổi, tóc toàn bộ bạc trắng, bởi vì lâu ngày không tắm, nên vừa bẩn vừa lôi thôi, tóc buông xuống như sợi mì. Bây giờ đã là đầu mùa đông, Bao Cốc đã có tu vi Luyện Khí tầng thứ ba, mặc y phục nước lửa bất xâm nhưng vẫn cảm giác được vài phần lạnh lẽo, tên ăn mày này chỉ mặc áo đơn, y phục rách đến lổ lớn lổ nhỏ, ngay cả đầu gối cánh tay đều che không được.
Đa Bảo Linh Hầu thấy tên ăn mày, 'chi' một tiếng, tựa hồ muốn nói: 'Hảo đáng thương.'
Ngọc Mật cũng chú ý đến người ăn mày, vốn dĩ cũng không lưu ý, nghe được Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng liền phóng xuất thần niệm đảo qua, đột nhiên phát hiện đây cư nhiên không phải một phàm nhân mà là tu tiên giả, hơn nữa tu vi sâu không thấy đáy, bản thân dĩ nhiên nhìn không ra. Lòng của nàng run sợ, liền muốn rút đi lại nhìn thấy tên ăn mày ngẩng đầu nhìn bản thân, nàng đang muốn cáo tội rút đi, bỗng nhiên cảm thấy được ánh mắt tên ăn mày vô thần hơn nữa một mảnh hỗn độn tựa hồ có chút thần trí bất minh. Lông tơ trên người Ngọc Mật đều dựng thẳng. Tu tiên giả sợ nhất chính là gặp phải người tu vi cao thâm nhưng luyện công sai lầm dẫn đến thần thức bị hao tổn, loại người này nếu là người tốt thì không sao, nếu là ác, không biết lúc nào sẽ phát điên, không nhẹ không nặng gặp người thì giết mà thôi. Nếu thực sự muốn giết, tu tiên giả tu vi thấp gặp phải gần như ngay cả đánh trả cũng không kịp thì đã bị tiêu diệt, chết oan ức không đáng.
Lão đầu đang đánh bàn tính trong quán trọ nhìn thấy Ngọc Mật cùng Bao Cốc đứng trước cửa lập tức buông sổ sách cười nghênh đón:
"Nhị vị là ở trọ đi? Tệ xá còn có phòng trống thượng đẳng, bên trong, xin mời." Hắn nhìn thấy Ngọc Mật vẻ mặt cảnh giác nhìn tên ăn mày ngoài cửa, tựa hồ có chút sợ hãi muốn đi, vội vàng nói:
"Vị cô nương đừng sợ, lão nhân này ở trấn chúng ta đã hơn mười năm, chưa bao giờ đả thương người." Hắn nói xong liền muốn lên đuổi ăn mày đi.
Bao Cốc lập tức chặn lại nói:
"Chưởng quỹ, đừng đuổi hắn. Tuổi tác lớn như vậy còn lưu lạc bên ngoài thực sự đáng thương. Ngươi xem hắn mặc ít như vậy, nhất định rất lạnh, ngươi cho hắn vài bộ y phục qua mùa đông đi, y phục cũ là được, mới sẽ bị người khác cướp, lát nữa cho hắn chút thịt, đã trễ thế này phỏng chừng ngươi cũng không còn thức ăn gì nữa, tùy tiện chuẩn bị một chút cho hắn là được rồi." Nàng nói xong khẽ thở dài, nhấc chân vào trong điếm. Thấy Ngọc Mật vẻ mặt kinh ngạc nhìn bản thân, nàng nói:
"Sư tỷ, lúc cha ta còn sống thường nói làm nhiều việc tốt tích nhiều đức. Gặp phải ăn mày như thế nào giúp đỡ cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng có đôi khi lại cứu một mạng người. Mùa đông hàng năm đều sẽ rét chết không ít ăn mày, nếu bọn họ có kiện áo bông giữ ấm chống lạnh, nói không chừng là có thể sống sót."
Chưởng quỹ nghe vậy cười đáp:
"Tiểu cô nương là một người thiện tâm a! Xin mời vào trong!" Đang lúc nói chuyện lập tức dẫn Bao Cốc vào trong điếm, lại hô to:
"Nhị nha, tiếp khách."
Một giọng nói giòn tan vang lên:
"Ôi!" Một lát sau, tiếng bước chân từ trong phòng truyền ra, sau đó một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi mang theo ấm trà nóng chạy đến, nhanh nhẹn cầm lấy khăn lau bàn, rót trà cho Bao Cốc cùng Ngọc Mật.
Chưởng quỹ hỏi:
"Nhị vị muốn gọi gì? Trong điếm còn có một ít thịt bò, da đầu heo, lỗ tai heo cùng thịt thỏ rừng, mì sợi, màn thầu, bánh bao, đều còn."
Bao Cốc nói:
"Ta muốn một chén mì, lão bá, ngươi cho lão nhân ăn mày một phần thịt bò cùng vài cái màn thầu đi. Sư tỷ, ngươi ăn cái gì?"
Ngọc Mật nói:
"Cho ta lương khô." Nàng nói với chưởng quỹ:
"Dẫn ta lên phòng đi." Lại nói với Bao Cốc:
"Lát nữa ăn mì xong thì đi nghỉ sớm, đừng gây chuyện."
Bao Cốc đáp một tiếng, cười nói:
"Ta sẽ không gây chuyện."
Ngọc Mật nghĩ thầm: 'Còn nói không gây chuyện. Gặp phải tu tiên giả cao giai thần trí bất minh trốn còn không kịp, ngươi lại cho ăn cho mặc, ngươi không cho bọn họ ăn, bọn họ cũng sẽ không đói chết lạnh chết. Bọn họ thần trí có tổn hại bình thường phân không rõ thiện ác, cũng khống chế không được bản thân, xuất thủ không hề báo trước là chuyện thường, đến gần họ ngay cả ngươi chết như thế nào cũng không biết.'
Tu tiên giả kia ngồi xổm bên ngoài, nàng chỉ dám oán thầm trong lòng, kinh hãi lên lầu.
Chưởng quỹ lão bá phân phó tiểu nha đầu bắt chuyện Bao Cốc, chính hắn lại dẫn Ngọc Mật lên lầu.
Bao Cốc ngồi trong điếm quan sát một vòng quán trọ. Lầu một quán trọ này chỉ bố trí sáu chiếc bàn vuông liền hết chỗ, trắc diện có một cầu thang thông lên phòng khách tầng hai. Nàng nghe chưởng quỹ lão bá hướng Ngọc Mật giới thiệu trên lầu có bốn gian đều là phòng hảo hạng, hậu viện là phòng đôi một số tiểu thương vãng lai cùng hạ nhân ở lại. Nàng còn nghe được chưởng quỹ lão bá rất tùy ý hỏi một câu:
"Nhị vị cô nương đều là nữ hiệp hành tẩu giang hồ đi?"
Không bao lâu, tiểu nha đầu nấu mì cùng bưng thịt bò ra. Nàng bưng mì cho Bao Cốc, sau đó bưng thịt bò cho lão ăn mày ngoài cửa.
Lão ăn mày người được mùi thịt bò, ngẩng đầu nhìn, cầm thịt bò nhét vào trong miệng.
Chỉ một lát sau, chưởng quỹ lão bá xuống lầu trực tiếp đến hậu viện ôm ra một kiện áo bông vải thô dày cùng một cái khố bông, hỏi Bao Cốc:
"Cô nương, ngươi xem đây có thể chứ?"
Bao Cốc thấy áo bông quần bông tuy rằng có miệng vá nhưng sạch sẽ hơn nữa lại dày, gật đầu nói:
"Phiền chưởng quỹ lão bá rồi."
Sau khi Chưởng quỹ lão bá đem áo bông quần bông cho lão ăn mày, lại trở lại bên cạnh Bao Cốc, nói:
"Cô nương ngươi là một thiện tâm nhân a. Mấy năm nay người thiện tâm như vậy không nhiều lắm. Ai!"
Bao Cốc hỏi:
"Chưởng quỹ lão bá than thở cái gì a!"
Chưởng quỹ lão bá nói:
"Không có gì, chỉ là cảm khái thôi!"
Bao Cốc không giải thích được nhìn lão bá. Việc này rất bình thường mà? Ở Thanh Sơn quận xiêm y không mặc nữa các láng giềng đều sẽ cho ăn mày, có cái gì lại cảm khái a.
Chưởng quỹ cẩn cẩn dực dực hướng ra ngoài nhìn xung quanh, nói:
"Hàng năm đều có người đánh cược lão ăn mày này có bị lạnh chết hay không. Năm ngoái a, có mấy tiểu tử cược lão ăn mày này sẽ lạnh chết, trời lạnh tuyết rơi, đem hắn ném xuống sông, gặp được khách thương đi đường là một người lương thiện, nhóm lửa sưởi ấm lại nấu khương thang cho hắn, hắn mới sống sót."
Ngày tuyết rơi bị ném xuống sông, Bao Cốc nghe đều cảm thấy lạnh. Nhân tâm phân thiện ác, người tốt có, ác nhân cũng có. Bao Cốc nghe vậy cũng thở dài. Nàng ăn xong mì, suy nghĩ một chút hỏi:
"Lão bá, các ngươi thu bạc đi?"
Chưởng quỹ lão bá cười nói:
"Nếu như là đĩnh bạc lớn, lão nhân sợ không có tiền thối. Nếu như cô nương không có tiền đồng, ngày mai tính sau đi!"
Bao Cốc cũng cảm thấy vui vẻ, nghĩ thầm: 'Ai nói tu tiên không dùng vàng bạc nữa! Quán trọ này vẫn có thể sử dụng như thường.'
Nàng từ túi trữ vật siêu lớn lấy ra một ít bạc vụn cho chưởng quỹ lão bá, hỏi:
"Đủ không?"
Chưởng quỹ lão bá đo trọng lượng, nói:
"Ta đi lấy thiền thối cho ngài." Nói xong liền đến quầy tìm tiền lẻ.
Bao Cốc nói:
"Chưởng quỹ, không cần thối lại, thừa bao nhiêu ngươi lấy bấy nhiêu màn thầu cho lão bá ăn mày đi." Nói xong liền lên lầu. Nàng biết chưởng quỹ lão bá cũng là một người lương thiện, nếu không sẽ không cho phép một lão ăn mày bẩn thỉu như vậy ngồi trước cửa quán trọ. Nàng bước trên cầu thang mới vừa đi được một nửa, bỗng nhiên nghe được động tĩnh lão ăn mày phía sau đứng dậy, sau đó chợt nghe lão ăn mày hô to:
"Tại hạ Nam Sơn, mạo muội thỉnh giáo cô nương tôn tính đại danh."
Bao Cốc ngẩn ra, quay đầu lại đáp:
"Ta là Bao Cốc, lão gia gia ngài không cần khách khí....." Giọng nói của nàng trầm xuống, lại nghe đến lão ăn mày cười nói:
"Ha ha, thì ra là Vân Hề cô nương, hạnh ngộ hạnh ngộ." Nàng nhất thời kinh ngạc, trong lòng thầm than: 'Ta đã nói ta là Bao Cốc, ngươi còn gọi ta Vân Hề cô nương!'
"Lần này hung hiểm, không bằng tại hạ cùng với Vân Hề cô nương kết bạn đồng hành được không?"
Bao Cốc: "......." Nàng ngơ ngác nhìn lão ăn mày ngoài cửa bày ra bộ dáng tiêu sái phong lưu phóng khoáng hất mái tóc bạc rối như mì sợi đã loạn thành ổ gà, Quan trong nhất là hắn nói chuyện với nàng nhưng cư nhiên lại đưa lưng về phía nàng. Nàng nghĩ thầm: 'Ngươi đây là đang nói chuyện với ta sao?'
Giọng nói nhu hòa của lão ăn mày lại vang lên:
"Vân Hề, thề với trời đất, ta nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử, ngươi có nguyện ý không?"
Chưởng quỹ lão bá nói với Bao Cốc:
"Cô nương, ngài lên lầu đi. Lão ăn mày này là một người điên, cách một lúc lại sẽ như vậy. Đại khái là chung tình với Vân Hề cô nương, ai, cô nương kia bất hạnh chết đi, hắn liền phát điên."
"Ai nói Vân Hề đã chết? Vân Hề không chết! Vân Hề, lâu ngày không gặp, có nhớ ta không?"
Bao Cốc nga một tiếng, ba ba chạy lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ của Ngọc Mật, có chút xấu hổ gọi một tiếng:
"Sư tỷ." Lão ăn mày điên rồi, cư nhiên tự nói chuyện với bản thân.
Ngọc Mật khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường, nhìn thấy Bao Cốc vào cửa, nói:
"Đêm nay không cần luyện công, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai rời khỏi." Nàng nói xong đứng dậy đi đến bên ghế ngồi xuống, nhường giường cho Bao Cốc ngủ.
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ, ngươi cũng ngủ một giấc đi, ta bảo chưởng quỹ lão bá lấy thêm một gian phòng."
Ngọc Mật nói:
"Không cần, cứ như vậy qua một đêm đi." Dưới lầu có một lão ăn mày thực lực sâu không thấy đáy đang phát điên, nàng rất không an tâm. Hầu tử xấu xa tuy rằng gặp chuyện thoát thân rất nhanh, nhưng có một hầu tử xấu xa linh giác hơn người sớm báo động trước vẫn nhiều thêm hai phần bảo đảm.
Bao Cốc nghe theo Ngọc Mật an bài.
Lão ăn mày ở bên ngoài tự biên tự diễn cùng Vân Hề cô nương, diễn cả đêm từ quen biết mến nhau đến sinh ly tử biệt, diễn đến Vân Hề chết liền gào khóc, một tiếng kêu khóc truyền xa khiến Bao Cốc nghe đến trong lòng rớm lệ. Tình thâm ý trọng, kết quả cũng là sinh tử biệt ly, chỉ còn lại một mình ngày ngày hồi tưởng.
Bao Cốc cùng Ngọc Mật đều một đêm không ngủ.
Ngày mới phiếm sáng, liền nghe thấy âm thanh hai ông cháu rời giường mở cửa quán trọ kinh doanh.
Ngọc Mật dẫn Bao Cốc xuống lầu, hướng chưởng quỹ lão bá hỏi thăm Huyền Nguyệt cổ thành.
Chưởng quỹ lão bá cũng không nghe nói qua Huyền Nguyệt cổ thành, biểu thị không biết.
Bao Cốc hỏi:
"Vậy lão bá cũng biết có tu tiên giả?"
Chưởng quỹ lão bá nói:
"Tiên nhân đều ở trên ngọn núi cùng bầu trời, chúng ta sao có thể thấy rõ? Ta nghe nói muốn tìm tiên nhân, phải qua thâm sơn. Cô nương a, ta thấy các ngươi có võ công, nhưng trên núi có dã thú, rất nguy hiểm!" Khuyên Bao Cốc cùng Ngọc Mật không nên đi, đừng vào thâm sơn đi tìm tiên nhân không biết ở đâu mà mất không tính mệnh.
Bỗng nhiên, cửa vang lên một thanh âm:
"Huyền Nguyệt cổ thành? Hướng nam đi một nghìn dặm, đỉnh tuyết sơn giữa Vân Hải chính là Huyền Nguyệt cổ thành."
Bao Cốc cùng Ngọc Mật kinh ngạc bước ra cửa quán trọ nhìn, phát hiện lão ăn mày lại thu mình ngoài quán trọ, trên người vẫn mặc áo bông tối qua chưởng quỹ lão bá cho hắn.
Bao Cốc hỏi: .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Lão gia gia, ngươi biết Huyền Nguyệt cổ thành?"
Ngọc Mật đối với lời nói của lão ăn mày thần trí bất minh nghiêm trọng hoài nghi, nàng hướng lão ăn mày nhìn lại chỉ thấy hắn nhắm mắt nằm trên mặt đất, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút.
Chưởng quỹ lão bá vội vàng giậm chân hô to:
"Cô nương, hướng nam là tuyết sơn vô tận, nơi đó xa xôi không người đến, nào có cái gì tiên nhân! Mùa đông lại lên tuyết sơn, đây không phải..... hắn là một người điên, ngươi cũng nghe hắn nói."
Đi về phía nam một nghìn dặm không đáng tin cậy, nhưng đỉnh tuyết sơn trong mây chưa hẳn là nói xằng bậy. Nếu hướng nam là mênh mông tuyết sơn, vậy hẳn là nơi đó rồi.
Ngọc Mật nói với chưởng quỹ lão bá:
"Không sao!" Dứt lời, xuất ra phi kiếm, đem Bao Cốc xách lên phi kiếm, thẳng hướng trên cao, hướng phía nam tuyết sơn lao đi.
Chưởng quỹ lão bá sợ đến a một tiếng kêu sợ hãi:
"Tiên nhân." Thoáng chốc quỳ xuống đất mà bái lạy!
Bao Cốc nói với Ngọc Mật:
"Sư tỷ, ngươi bay đi trước mặt phàm nhân như vậy, không sợ hù dọa người ta sao."
Ngọc Mật cười nói:
"Chưởng quỹ quán trọ là một thiên nhân, hắn chắc chắn lo lắng hoặc cho rằng hai người đi tuyết sơn chịu chết thật đáng tiếc. Biết chúng ta là "Tiên nhân", dĩ nhiên sẽ không thay chúng ta lo lắng nữa." Có một số tu tiên giả sử dụng thần thông tránh gặp phàm nhân, Ngọc Mật chưa bao giờ tận lực lảng tránh. Lúc trước ở Thanh Sơn quận nếu tận lực lảng tránh con người, cũng sẽ không gặp phải Bao Cốc.