Buổi tối Hạ Cẩm Tây quả thật có tiệc rượu, nhưng không phải bữa tiệc đứng đắn gì.
Lần này bàn hợp đồng với ông chủ thích những thứ hoa hòe loè loẹt, lần đầu tiên gặp mặt là đi ngâm chân, lần thứ hai gặp mặt là ở club, đêm nay, hẹn gặp ở suối nước nóng lộ thiên giữa sườn núi khu danh lam thắng cảnh.
Nghe tới rất...... Gì đó.
Hạ Cẩm Tây lăn lộn trong giới giải trí, mấy năm nay kiến thức được rất nhiều, không coi trọng những việc này, đối phương cũng không có ý đồ xằng bậy gì với cô, biết cô thích con gái, liền xem cô như anh em, giữa trưa ngày hôm qua vào club, kêu một loạt mấy cô gái đến cho cô chọn.
Hạ Cẩm Tây tùy tiện chọn một người, chỉ ca hát uống rượu với bọn họ thôi.
Gặp dịp thì chơi cũng không có gì, nhưng đặt ở trong mắt người thường, khẳng định liền không phải như vậy.
Hạ Cẩm Tây hầu như chưa thấy qua bộ dáng của Trịnh Tiêu ở loại trường hợp này, duy nhất một lần trong quán bar vẫn là tình huống đặc biệt. Cô thật sự không biết hôm nay Trịnh Tiêu đi thì sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ nghĩ như thế nào.
Trịnh Tiêu đã vào toilet, Hạ Cẩm Tây nằm ở trên giường, cảm giác khẩn trương có tật giật mình.
Trịnh Tiêu vào rất lâu, lúc ra ngoài không ngờ còn đắp mặt nạ, các bước dưỡng da kỹ càng mà Hạ Cẩm Tây trước đây chưa từng thấy.
Cô khiếp sợ nhìn Trịnh Tiêu: "Long trọng như vậy à?"
"Đương nhiên, lần đầu tiên......" Trịnh Tiêu dừng một chút, "Lần đầu tiên đi gặp đối tác bên ngoài của cô, đương nhiên phải long trọng, không thể làm cô mất mặt."
Hạ Cẩm Tây: "Làn da của cô, ba ngày không rửa cũng sẽ không mất mặt."
Trịnh Tiêu không động đậy được nhiều bởi vì mặt nạ, mồm mép không quá nhanh nhẹn: "Cảm ơn khen ngợi."
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy xoay vòng ở trong phòng, đóng cửa sổ, chỉ để lại ánh sáng làm người thoải mái.
Nhìn cô ấy ngồi xổm xuống trước hành lý, bắt đầu chọn quần áo từng cái một, cô cảm thấy chiếc giường này nằm không được yên ổn.
"Cô......" Hạ Cẩm Tây tưởng mở miệng hỏi một chút, Trịnh Tiêu vô cùng kịp thời trả lời cô: "Không biết trường hợp cụ thể hôm nay của các cô như thế nào, mặc đồ gì mới thích hợp đây......"
Hạ Cẩm Tây xoay người ngã vào trên giường, yên lặng đấm tay xuống nệm. Trịnh Tiêu chọn quần áo, đắp mặt nạ xong, rốt cuộc cũng ổn định lại.
Cô ấy xốc chăn lên, nhẹ nhàng bò vào ổ chăn, sau đó ôm eo Hạ Cẩm Tây từ phía sau: "Ngủ trưa đi."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Đúng rồi buổi tối mấy giờ bắt đầu vậy, tôi đặt đồng hồ báo thức, tránh cho đến trễ."
Hạ Cẩm Tây: "............"
Như thế này cô còn có thể ngủ được sao?
Hạ Cẩm Tây xoa nhẹ phía dưới tóc, cảm thấy bực bội, cũng cảm thấy không thích hợp.
Cô nỗ lực quay người lại, ở trong lòng ngực Trịnh Tiêu, đối mặt với cô ấy, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi cảm thấy buổi tối hôm nay cô không nên đi."
Nét mặt Trịnh Tiêu rất bình tĩnh: "Vì sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Không cần thiết, tự tôi có thể thu phục."
Trịnh Tiêu: "Tôi đi cùng cô không tốt sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Đưa cô theo không tiện lắm."
Trịnh Tiêu: "Lúc trước cô đưa tôi đi công ty rất tiện nha."
Hạ Cẩm Tây mím môi, lúc trước đưa theo rất tiện, nhưng không phải vì để đối phó với Trâu Y Na sao?
Hiện tại không có ai cần Trịnh Tiêu đối phó, Trịnh Tiêu lại vội vàng muốn tới, có cảm giác như người nhà đến kiểm tra.
Hạ Cẩm Tây cân nhắc dùng từ, đối với việc này, vẫn nên lựa chọn biểu đạt uyển chuyển một chút: "Tôi khó nói thân phận của cô là gì......"
Trịnh Tiêu: "Trợ lý của cô."
Hạ Cẩm Tây: "Trợ lý của tôi mọi người đều quen biết......"
Trịnh Tiêu: "Bạn của cô, dù sao chỉ là một bữa tiệc, dẫn theo người đẹp tới ăn cơm còn có thể không vui sao?"
Hạ Cẩm Tây nghẹn đến giờ, vỗ một cái lên cánh tay của Trịnh Tiêu: "Cô làm gì vậy hả! Vì sao đột nhiên tới đây còn phải nhất định muốn đi chứ! Như vậy rất kỳ quái đó!!"
Trịnh Tiêu: "Trâu Y Na nói có rất nhiều cô gái đẹp chất lượng cao vây quanh cô."
Hạ Cẩm Tây sửng sốt, Trịnh Tiêu: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
Hạ Cẩm Tây đơ đến triệt triệt để để.
Cô có phán đoán đến phương hướng này, nhưng Trịnh Tiêu từ trước đến nay không phải kiểu người bụng dạ hẹp hòi, huống chi hiện tại quan hệ của hai người mập mờ không rõ, ngay cả bạn giường cũng không phải. . Truyện Thám Hiểm
Bình thường lúc gặp mặt hai người dính nhau một hồi, lúc không gặp cũng không gửi được mấy cái tin nhắn, Hạ Cẩm Tây bận rộn công tác, còn Trịnh Tiêu một khi nhập tâm vào sáng tác, khả năng sẽ cắt đứt liên hệ với toàn bộ thế giới.
Sao đột nhiên liền...... Biến thành như vậy? Đây là chính thức ghen? Chiếm hữu? Vô cớ gây rối?
"Tôi cảm thấy cô hiểu lầm." Hạ Cẩm Tây nói.
Trịnh Tiêu: "Hiểu lầm phương diện kia?"
Hạ Cẩm Tây xoay thân, không hề nhìn cô ấy: "Các phương diện đều hiểu lầm."
Trịnh Tiêu không lên tiếng, hai người không nói chuyện nữa, không khí độ ấm dễ chịu, trên giường nằm thoải mái, thân thể dựa gần ở phía sau cũng làm người thoải mái, rõ ràng là một vấn đề tràn ngập nguy cơ, nhưng Hạ Cẩm Tây nói xong không vài phút đã ngủ rồi.
Giấc ngủ trưa này khá trầm, khi tỉnh dậy bầu trời đã có chút tối sầm.
Hạ Cẩm Tây bỗng nhiên xoay người rời giường, lấy di động đến nhìn, còn may thời gian cũng không muộn.
Trịnh Tiêu ở ngay bên cạnh cô, trong ánh sáng mờ ám, nghiêng đầu nhìn cô: "Còn có thể ngủ tiếp mười phút."
"Không ngủ." Hạ Cẩm Tây xốc chăn lên xuống giường đi vào toilet, "Vừa đúng giờ rồi."
Cô đi rửa mặt, không đóng cửa, Trịnh Tiêu cũng xuống giường, ngồi tại giữa phòng khách nhìn cô.
Hạ Cẩm Tây rửa mặt xong bắt đầu trang điểm, Trịnh Tiêu vẫn yên tĩnh ngồi ở vị trí kia, bất động, không nói điều gì.
Hạ Cẩm Tây gần trang điểm xong mới phản ứng ra, Trịnh Tiêu đây là đang đợi cô hồi đáp.
Trước khi ngủ việc này không tranh luận được kết quả, hiện tại tỉnh ngủ, Trịnh Tiêu vẫn như cũ muốn đi cùng cô, nhưng lại không dám mở miệng hỏi cô.
Hạ Cẩm Tây nhìn xuyên thấu qua gương trước bồn rửa tay, đôi mắt Trịnh Tiêu tròn tròn, hai má phúng phính, giống con mèo đang bị ấm ức.
Hạ Cẩm Tây rũ mắt, bình tĩnh suy nghĩ.
Đúng vậy, cô đối mặt với Trịnh Tiêu luôn cần phải bình tĩnh, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, chỉ cần Trịnh Tiêu ở đó, liền có thể ảnh hưởng đến tất cả lý trí cùng logic của cô.
Cô không nhìn Trịnh Tiêu, cẩn thận suy nghĩ về việc này, nhớ lại lúc trước, hai người cùng nhau vượt qua ba ngày ở chung vui vẻ, cô nói bí mật của mình cho Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu bầu bạn cùng ôm ấp cô.
Lúc ấy cô đã quyết định tốt, mọi thứ cứ để từ từ tới, thuận theo tự nhiên, giao cho thời gian. Hai người cần thời gian để tìm hiểu đối phương, hiểu biết chính mình.
Cho nên hiện tại cô không thể tùy hứng đẩy Trịnh Tiêu ra.
Trịnh Tiêu không dính người, hôm nay dính người, vậy thuyết minh việc này vào giờ phút này ở trong lòng Trịnh Tiêu là thật sự rất quan trọng.
Hạ Cẩm Tây tuy rằng có chút lo lắng cùng sợ hãi, nhưng những việc lung tung lộn xộn này không thiếu được trong cuộc sống của cô, cô không tính toán đổi công việc, chỉ có thể mở ra con người chân thật của mình, cho Trịnh Tiêu xem.
Đến nỗi Trịnh Tiêu nhìn sẽ nghĩ như thế nào, cô không thể dự đoán, đành phải giao cho thời gian đưa ra kết quả.
Lúc mở mắt ra, Hạ Cẩm Tây cảm thấy trong mắt trong lòng đều thanh minh, cô nói: "Cô còn không chuẩn bị sao? Đợi lát nữa sẽ không kịp rồi."
"Ah......" Trịnh Tiêu nhỏ giọng cảm thán một tiếng, giống động cơ đột nhiên khởi động lên, "Được, tôi sẽ làm nhanh."
Hạ Cẩm Tây: "Đêm nay tắm suối nước nóng, cô có quần áo không?"
Trịnh Tiêu ngẩn người: "Không có."
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Thật trùng hợp, tôi cũng không có, đến mua đi."
Trịnh Tiêu làm động tác tay ok, nói: "Trang điểm chống thấm nước."
Hạ Cẩm Tây lần đầu tiên thấy Trịnh Tiêu để ý bề ngoài của mình như vậy, cười không chịu được.
Cười xong thì bắt đầu thấp thỏm hoảng hốt, hoảng xong rồi lại cảm thấy ngọt ngào.
Tình yêu, thật là một thứ tra tấn người.
Hai người mới vừa chuẩn bị xong, ông chủ Vương liền gọi điện thoại đến, nói với Hạ Cẩm Tây xe đã chờ ở khách sạn.
Ở phương diện này, ông chủ Vương vẫn luôn làm thực đúng chỗ, Hạ Cẩm Tây biểu đạt cảm ơn, cũng nói cho ông chủ Vương, hôm nay có người bạn đến đây, ông chủ Vương ha ha cười tỏ vẻ hoan nghênh, nói nhất định phải chiêu đãi bạn của giám đốc Hạ thật tốt.
Giám đốc Hạ: ".................."
Nghĩ đến phương thức chiêu đãi của sếp Vương, chỉ có thể mỉm cười.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Cẩm Tây nói với Trịnh Tiêu: "Đi thôi."
Trịnh Tiêu đuổi kịp cô, hai người đều xinh đẹp đến không gì sánh được.
Vào thang máy, Hạ Cẩm Tây giới thiệu ông chủ Vương cho Trịnh Tiêu nghe một chút, nói về công ty chủ doanh, địa vị trong nghề, cùng với mục đích cùng tầm quan trọng của chuyến công tác lần này.
Xem như tiêm một mũi dự phòng trước, dù sao cũng là vì công tác đứng đắn.
Trịnh Tiêu nghe rất nghiêm túc, cuối cùng thậm chí còn gật gật đầu, nói: "Không sai, đúng như vậy."
Hạ Cẩm Tây hít sâu một hơi: "Đến hôm nay xem như đủ rồi, hoặc là tôi lui bước, không thì hắn nhường lợi."
Trịnh Tiêu giơ nắm tay: "Cố lên, cô nhất định có thể!"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, cảm thấy đôi khi EQ của Trịnh Tiêu siêu xịn, đôi khi lại siêu ngốc.
Đặc biệt đáng yêu.
Ra đại sảnh khách sạn, liền thấy được chiếc xe mà ông chủ Vương phái tới. Chiếc xe hơi dài, tuy rằng màu sắc là màu đen bảo thủ, nhưng bởi vì biển số xe nổi bật, hình dáng xe độc đáo, thoạt nhìn vẫn như cũ thực xa hoa, thực chói mắt.
"Khụ." Hạ Cẩm Tây ho nhẹ một tiếng.
Trịnh Tiêu đột nhiên tiến lên một bước nắm lấy tay cô.
Hạ Cẩm Tây quay đầu: "Sao?"
Trịnh Tiêu: "Không phải sợ."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi sợ cái gì, tôi mới không sợ......"
Khi nói chuyện hai người đi tới trước mặt xe, tài xế đã chờ đợi lâu, mỉm cười mở cửa xe cho hai người.
Hạ Cẩm Tây duy trì mỉm cười, khom người chuẩn bị vào xe, Trịnh Tiêu lúc này cũng chuẩn bị buông tay cô ra, trong xe lại đột nhiên có một khuôn mặt xuất hiện.
Rất trẻ trung, rất xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ mới 17-18 tuổi, tràn đầy thanh xuân vui vẻ cùng hoạt bát. Là người mà ngày hôm qua Hạ Cẩm Tây đã chọn ra từ một loạt các cô gái trẻ.
Hạ Cẩm Tây: ".................."
Trịnh Tiêu mới vừa buông lỏng tay ra một chút liền nắm trở lại, nắm chặt muốn chết.
Cô gái cũng không để ý bên ngoài có một người hay hai người, vẫy tay vui vẻ với Hạ Cẩm Tây: "Hi~ chị Tây Tây~ không nghĩ tới nhanh như vậy đã được gặp nhau rồi! Buổi sáng hôm nay em còn nói với giám đốc Vương, nếu hôm nay chị không đi em cũng không đi đâu!"
Hạ Cẩm Tây: ".................."
Trịnh Tiêu chỉ nắm một chút, rồi buông lỏng ngón tay cô ra, chờ cô lên xe.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy tám mặt mai phục nguy cơ tứ phía, ước chừng suy nghĩ hai ba giây, mới nói tiếp: "À...... Là bạn ngày hôm qua giám đốc Vương đưa đến, em tên gì?"
Cô gái: "Chanh Tử nha! Sao chị có thể quen em chứ? Ngày hôm qua chị Tây Tây còn nói tên của em nghe có vị quả cam!"
Hạ Cẩm Tây: Cô có thể ngậm miệng lại đi.
Trịnh Tiêu: "Lên xe đi."
Hạ Cẩm Tây: "A, cái kia, hình như tôi quên di động......"
Trịnh Tiêu: "Có đây, trong túi."
Hạ Cẩm Tây: "Hôm nay đột nhiên tôi cảm thấy hơi say xe."
Tài xế mỉm cười: "Giám đốc Hạ, tôi có thuốc đặc trị say xe, sẽ đưa cho ngài."
Hạ Cẩm Tây: ".................."
Trịnh Tiêu: "Lên đi."
Trịnh Tiêu: "Nhanh lên một chút."
Trịnh Tiêu: "Chanh Tử muốn nói chuyện phiếm với cô kìa, để tôi ngồi phía trước."