Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 115: Đây là một chương bị khoá hoài nghi cuộc đời




Edit: phuong_bchii
________________
Nước trong vòi nước vẫn đang chảy, bồn tắm đã sắp đầy, Giang Thự vặn chặt, tắt nước đi.
"Nào ~" Cô đưa tay nắm lấy tay Quý Liên Tinh, dẫn theo nàng cùng bước vào.
Hai người đều có chút thẹn thùng, nhưng đã đến bước này, không ai có ý dừng lại. Sau khi bước vào, nước ấm rất nhanh bao trùm lại, nằm vào đặc biệt thoải mái.
Giang Thự ở phía sau ôm Quý Liên Tinh, vòng tay qua eo, Quý Liên Tinh cả người căng thẳng.
Bởi vì nàng không nhìn thấy mặt Giang Thự nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Giang Thự, đặc biệt là đường cong cơ thể cô, không có cách trở cảm giác kia có vẻ vô cùng chân thật.
"Tắm như thế nào......"
Giang Thự vẩy chút nước lên người Quý Liên Tinh, "Tắm như vậy nè."
Giọt nước rơi trên vai Quý Liên Tinh, theo xương bả vai chậm rãi trượt xuống.
"Ưm......"
Giang Thự thoáng cúi đầu, phà một hơi vào tai Quý Liên Tinh, khi nóng chui vào trong tai, làm cho Quý Liên Tinh kìm lòng không đặng ngẩng đầu lên nghênh hợp với cô.
Nàng muốn chạm vào môi Giang Thự, Giang Thự lại như gần như xa luôn không chạm vào nàng, chọc cho Quý Liên Tinh ngứa ngáy trong lòng.
"Muốn hôn......" Giọng Quý Liên Tinh mềm mại, trong lời nói mang theo cầu xin, trong mắt chứa đầy khát vọng.
Giang Thự tới gần rồi lại không đụng vào, còn hỏi nàng: "Muốn hôn ai?"
"Muốn hôn chị." Quý Liên Tinh ngẩng đầu chủ động tới gần, Giang Thự lại dời đi.
"Trước tiên nói chị là ai."
Quý Liên Tinh có chút sốt ruột, trong mơ hồ muốn biết Giang Thự rốt cuộc muốn đáp án gì.
Giang Thự cắn vành tai nàng, "Em biết chị muốn nghe gì mà."
Quý Liên Tinh chịu không nổi, vẫn khuất phục, "Chị ơi, em muốn hôn chị......."
Nghe được hai chữ "chị ơi", Giang Thự rốt cuộc cũng cúi đầu chủ động ngậm môi Quý Liên Tinh.
Khi môi hai người chạm vào nhau đều run rẩy một chút, Quý Liên Tinh nức nở một tiếng, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, Giang Thự nuốt xuống âm thanh của nàng vào cổ họng, ngay sau đó vươn lưỡi, tự do ở giữa răng môi của nàng......
Quý Liên Tinh cũng thè lưỡi, không kìm lòng được đáp lại sự nhiệt tình của Giang Thự.
Không biết qua bao lâu mới kết thúc, Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh, phát hiện hai má nàng ửng đỏ.
"Mặt đỏ quá......"
Quý Liên Tinh cúi đầu vốc nước lên mặt, nhỏ giọng nói: "Chị cũng vậy."
Một hộp sữa nguyên chất bên cạnh bồn tắm được Giang Thự mở ra, Giang Thự nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, cảm thấy thoải mái không ít.
"Em uống không?"
Quý Liên Tinh không từ chối.
Vì thế Giang Thự đút cho nàng, là ngọt, mùi vị kia lướt qua đầu lưỡi chạy xuống cổ họng, xúc cảm lạnh như băng chảy vào trong lòng.
Quý Liên Tinh không ngờ còn có thể uống bằng cách như vậy, nàng ý đồ đi nhìn biểu cảm của Giang Thự, mắt Giang Thự chứa sáng bóng, giống như đang nói cô rất thích......
*
Ban đêm gió lạnh, theo khe hở cửa sổ thổi vài luồng gió lạnh tiến vào.
Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất cách đó không xa, nhìn thấy thế giới bên ngoài, không có ánh đèn rực rỡ, chỉ có lác đác vài điểm sáng.
Ào ào ——
Nước trong bồn tắm kích động nổi lên mấy gợn sóng, vòng nước đụng vào mép lại đẩy trở về.
Trong hai xương quai xanh thẳng tắp chứa đầy mùi vị ngọt thanh, Giang Thự nếm, một miếng không đủ, lại nếm thêm một miếng, tuần hoàn như thế, trên da thịt trắng nõn rất nhanh có thêm mấy vết đỏ nhỏ.
Quý Liên Tinh cái gì cũng không nhìn thấy, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước trong bồn, nàng nhìn trần nhà, cảnh tượng trước mắt trở nên hoảng hốt, mặt nước giống như đảo ngược, một bồn nước kia chạy đến trên trần nhà, mặt nước lắc lư, làm người ta không phân biệt được tưởng tượng và hiện thực.
Theo tiết tấu nhộn nhạo, dần dần hình thành một vòng xoáy, một loại sức mạnh kỳ dị hút nàng vào trong thủy quyển, nàng đang vào một loại trạng thái cực kỳ hư ảo.
Nàng dựa vào bản năng chạm vào thứ mình muốn chạm vào, ấm áp và bóng loáng như vậy, xúc cảm và mùi dịu dàng gắt gao bao bọc nàng lại với nhau, mà trên thực tế nàng cũng đang bao bọc Giang Thự.
Không khí ngọt ngào, tràn ra một mùi rượu vang nhàn nhạt, phân tử mùi thơm chui vào khe hở da, lấp đầy niềm vui nguyên thủy nhất.
Tim đập rất nhanh, nước trong bồn tắm từng vòng từng vòng tràn ra, chậm rãi chạm vào mép bồn tắm......
"Yêu em bảo bối." Giọng Giang Thự nhu hòa, từng câu từng chữ đè vào trong lòng Quý Liên Tinh, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, làm cho phần yêu thích này lại tăng thêm quả cân nặng nề.
Tình yêu nàng dành cho Giang Thự trở nên cụ thể, rung động muốn xông ra kia ảo mộng chồng chéo.
Nàng nói với Giang Thự rất nhiều, Quý Liên Tinh không biết mình đã nói gì. Nàng nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu lóe ra......
"......"
"......"
"......"
"......" Không miêu tả đoạn này vẫn luôn bị khóa, tôi sửa lại mười lần mệt mỏi lắm các bảo bối, các bạn thông cảm cho tôi một chút, hu hu hu, tóm lại chính là làm chuyện Tấn Giang sẽ khóa.
Một lát sau, Quý Liên Tinh trở về hiện thực, cảm giác trong lòng trống trải.
Sau khi rơi xuống hiện thực, Quý Liên Tinh nghe được giọng của Giang Thự, hô hấp nặng nề gấp một tiếng.
Nàng ở trong nước chèo một cái, phát ra tiếng nước ào ào. Xung quanh đều là khí nóng mờ mịt, sương mù mênh mông, trên mặt kính tất cả đều là hơi nước, cảm thấy có chút nóng.
Giang Thự không nói gì, Quý Liên Tinh cũng vậy, suy nghĩ của các nàng còn ở một thế giới khác.
Qua thật lâu, Giang Thự mới nói: "Xong rồi chứ? Tắm một chút đi."
Những lời này cô đã nói bốn mươi phút trước, lề mề đến bây giờ còn chưa thực hiện. Quý Liên Tinh nhắm mắt gật đầu, không có sức lực, nàng cảm thấy cả người đều vô cùng mệt mỏi.
Tất cả đều hoàn thành dưới sự giúp đỡ của Giang Thự, cô rất cẩn thận, tỉ mỉ đến từng chi tiết, Quý Liên Tinh quá mệt mỏi, cũng không bướng bỉnh với cô, tuỳ theo cô.
Từ phòng tắm đi ra, hai người đều có chút nóng, Quý Liên Tinh mở điều hòa bắt đầu phà gió lạnh.
Giang Thự điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, "Như vậy nhất định sẽ bị cảm, em đi nằm nghỉ ngơi trước đi."
Quý Liên Tinh chậm rãi đi, chân như đeo chì, mỗi một bước hình như đều tương đối phù phiếm, Giang Thự cầm điều khiển điều hòa vừa ấn vừa nhìn chằm chằm nàng cười.
"Chị còn cười! Em đau lưng lắm đây nè!" Quý Liên Tinh gần như sắp khóc, vừa rồi quá tập trung, nàng thậm chí không biết Giang Thự chỉ có một tay thuận tiện rốt cuộc tiến hành như thế nào, nhưng cảm giác tương đối tốt, chính là... hơi mệt.
Là thật sự rất mệt mỏi.
"Rồi rồi, chị không cười, em mau nằm đi."
Khoảnh khắc Quý Liên Tinh kề gối, nàng giống như đã hoàn thành một chuyện khó lường trong đời, có thể so với một mạch chạy 1000 m, có lẽ còn phải cố hết sức một chút.
Niềm vui qua đi mang đến cho nàng một chút trống rỗng, giống như cả người bị vét sạch. Trước kia còn cảm thấy từ này không thích hợp lắm, nhưng lần này đã hoàn toàn cảm nhận được.
Giang Thự điều chỉnh nhiệt độ xong cũng tới nằm ở bên cạnh nàng, thấy Quý Liên Tinh không có sức nói chuyện, Giang Thự cũng không nói chuyện với nàng, đứng lên tắt đèn ngủ, hai người mới chính thức nằm xuống.
Đêm tối yên tĩnh, trong phòng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng điều hòa vù vù.
Giang Thự nghe được thanh âm bên cạnh, hình như là Quý Liên Tinh trở mình, ngay sau đó một tay gác lên bụng cô.
"Mệt hửm?"
"Dạ." Quý Liên Tinh chui vào lòng Giang Thự Quang, điều chỉnh tư thế một chút, tìm được người mình thích nhất, sau đó cắn nhẹ lên cổ Giang Thự, giọng nói rầu rĩ: "Lần sau không được làm em mệt mỏi như vậy nữa."
"Chị cho rằng em có thể." Hồi tưởng lại vừa rồi, cô cũng không ngờ Quý Liên Tinh lại nhiệt tình như vậy, lúc đó và lúc khác hình như hoàn toàn là hai người.
"Hu hu,chị cũng không phải không biết, có đôi khi em sẽ...... a." (Chỗ này lại khóa, sửa thế nào cũng không được, không biết viết như thế nào, dùng "......" biểu thị.)
Lời này thành công chọc cười Giang Thự, hình như là như vậy, Quý Liên Tinh sẽ không có lần nào chống đỡ được sự trêu chọc của cô, nếu không là đầu choáng váng hoặc là chân mềm nhũn.
"Vậy...... em cảm thấy còn có thể không?"
Không khí đột nhiên trầm mặc, tóm lại Quý Liên Tinh không nói gì, mà Giang Thự đang đợi nàng trả lời.
Kết quả qua vài giây vẫn không nghe thấy giọng Quý Liên Tinh.
Giang Thự nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Quý Liên Tinh, kết quả đáp lại cô chính là tiếng ngáy, nhưng tiếng ngáy này quá lớn, rất rõ ràng là ra vẻ.
"Đừng có giả bộ ngủ." Khuỷu tay Giang Thự nhẹ nhàng chạm vào Quý Liên Tinh.
Vì thế tiếng ngáy ngừng lại, Quý Liên Tinh mở mắt ra.
"Chị bảo em trả lời như thế nào? Rất khó nói a......"
"Cảm thấy gì thì trả lời, có thể là có thể, không thể là không thể."
Quý Liên Tinh nghĩ thầm đáp án của cô không phải đã cho đáp án rồi sao!
"Hư hư hư, ngủ đi." Quý Liên Tinh bịt miệng Giang Thự lại, nhưng hết lần này tới lần khác hoàn toàn ngược lại.
Giang Thự cúi đầu cắn tai nàng, chậm rãi nói: "Em vừa mới gọi chị là chị ơi......"
!!! Lại nữa rồi lại nữa rồi!!!
Giang Thự hình như rất thích cách xưng hô này.
"Giang Thự, chị biết không, chị hiện tại y như chị gái hư hỏng lừa gạt em gái vậy."
Giang Thự buồn cười, "Hửm? Không phải sao? Chị còn tưởng trong lòng em chị vẫn luôn là nhân vật này."
Quý Liên Tinh: "......" Lời này nàng hết cách tiếp lời.
"Cho nên, cảm thấy thoải mái không?"Chủ đề tài lại bị Giang Thự kéo về điểm xuất phát.
Đáp án rất rõ ràng, Quý Liên Tinh tin tưởng Giang Thự cũng biết. Nhưng Giang Thự là một người phụ nữ xấu xa! Mỗi lần đều muốn chính miệng nàng nói ra mới thôi.
Khẽ nhăn nhó nửa ngày, Quý Liên Tinh cực kỳ không được tự nhiên nói: "Vẫn có thể......"
"Còn có thể là loại nào có thể?"
Xem ra là không có được đáp án Giang Thự sẽ không bỏ qua, Quý Liên Tinh vẫn chịu thua.
"Còn có thể chính là chỗ nào cũng có thể."
"À ~" Giang Thự âm điệu tăng lên, Quý Liên Tinh biết đây là biểu hiện cô thỏa mãn.
"Có thể ngủ rồi chứ?". truyện đam mỹ
"Được rồi được rồi." Giang Thự hôn lên trán Quý Liên Tinh, "Ngủ ngon Nhím Nhỏ."
"Ngủ ngon Thử Thử xấu xa." Quý Liên Tinh kéo cổ áo cô kéo xuống, chạm vào khóe môi mới coi như thỏa mãn.
Hai người nhắm mắt lại, Quý Liên Tinh rõ ràng rất buồn ngủ, nhắm mắt lại trong đầu lại hiện ra hai hộp sữa kia.
Một hộp bị các nàng uống, một hộp có lẽ là bị xối uống......
Vì thế nàng lại mở mắt ra, hỏi: "Chị học ở đâu?"
Giang Thự còn đang lim dim mở mắt, "Hả? Cái gì?"
"Uống sữa trên người em."
"Chị không học." Giang Thự ăn ngay nói thật, cô nghĩ như vậy liền làm như vậy, không bắt chước ai.
"Vậy sau này em cũng muốn uống, em uống Coca, Sprite, uống nước dừa..."
Giang Thự cười ra tiếng, cắt ngang nàng: "Sprite Coca? Sao em không uống lao gan ma với tương ớt luôn?"
Quý Liên Tinh sửng sốt: "Vậy... Vậy nếu chị có ý này, em cũng không phải không thể."
"Sẽ rất cay đó ~" Giang Thự nghiêm túc nói chủ đề này.
"Phụt...... em giỡn!! Được rồi, ngủ đi, không nói chuyện này nữa." Quý Liên Tinh nhịn không được vẫn cười ra tiếng, "Chị thật sự là Thử Thử ngốc."
Giang Thự cọ cọ đầu Quý Liên Tinh, "Ngủ ngon."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.