Lâm Mạch Lộ không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lông mi của người đàn ông khẽ run rẩy, có vẻ như sắp tỉnh lại, nhưng mà không ngờ anh ta chỉ cử động một chút rồi lại không nhúc nhích nữa.
Lâm Mạch Lộ lúng túng cầm chai nước khoáng bằng tay trái, tay phải đỡ đầu của đối phương, nhỏ giọng nói:
"Này! Tỉnh lại đi, không phải anh nói muốn uống nước sao?"
Vừa rồi cô ngủ thiếp lúc nào không biết, bỏ qua thời gian uống nước, đang lúc ngủ say thì cảm thấy có ai đó vỗ vỗ mình, lúc tỉnh dậy thì mới biết hóa ra cánh tay của người này đang vô thức cử động, miệng thì vẫn luôn kêu uống nước.
Lâm Mạch Lộ vội vàng đút nước cho anh ta, vừa cầm bình nước vừa dỗ đối phương mở miệng, ai ngờ anh ta đột nhiên lộ ra vẻ mặt không còn thiết sống nữa.
Không muốn uống thì thôi vậy.
Hiện tại đã qua hai mươi ba giờ sau khi cô tới đây, với tinh thần phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đến lúc cuối cùng, Lâm Mạch Lộ đặt bình nước ở nơi người đàn ông có thể với tới, sau đó kiên nhẫn dặn dò anh.
"Bình nước nằm ở bên tay trái, sau khi tôi rời đi sẽ không có ai phục vụ anh đâu, muốn uống nước thì phải tự mình đi lấy. Hiện tại anh đang sốt, không có thuốc ở đây nên chỉ có thể uống nhiều nước thôi."
"Bên ngoài có rất nhiều tang thi, tốt hơn hết anh đừng đi ra ngoài, tôi đã tốn rất nhiều tiền để cứu mạng anh đấy, nếu anh chết dễ dàng như thế thì tôi sẽ bị lỗ nặng..."
Lúc này Chu Vân Sung đã hoàn toàn tỉnh táo, anh vừa mở mắt ra liền thấy được một cô gái đang quay lưng về phía mình, đối phương vừa thu xếp đồ đạc vừa nói không ngơi miệng, mặc kệ anh có tỉnh lại hoặc là có nghe thấy hay không.
Chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi dính vào lưng khiến vòng eo của cô càng thêm thon thả, dù là bẩm bẩm nhưng giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa êm tai, giống như lúc cô cho anh uống nước ở trong mơ, chỉ là lời kịch lúc đó có hơi đáng sợ.
"... Cho nên tôi chỉ có thể chăm sóc anh tới đây thôi, anh phải sống thật tốt đấy!"
Lâm Mạch Lộ quay đầu lại, vừa vặn chạm vào tầm mắt của đối phương, không khỏi giật mình hết hồn.
Cô gái có đôi mắt như ánh trăng trong nước hồ thu, một chút hoảng hốt điểm xuyết khiến gợn nước trên mặt hồ lan tràn, bừng tỉnh ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú là sự tốt đẹp đã lâu không thể nhìn thấy sau mạt thế.
Lâm Mạch Lộ vui vẻ hỏi: "Anh tỉnh rồi à? Ngoài phát sốt ra thì anh còn cảm thấy gì nữa không?"
Còn mười phút nữa thì cô sẽ trở về nhà, anh ta tỉnh dậy thật đúng lúc.
"Cô là ai?" Anh hỏi.
"Tôi là tiên nữ." Cô gái nghiêm mặt đáp. Truyện Hệ Thống
Chu Vân Sung bật cười.
"Anh đừng không tin," Lâm Mạch Lộ nói chuyện lạ như thật, "Tôi thật sự là tiên nữ tới cứu anh đấy, hiện tại anh nợ tôi một mạng, nhưng mà tiên nữ tôi đây đại nhân có đại lượng, sẽ không so đo với anh đâu, năm phút nữa tôi phải trở lại thiên cung rồi."
Lâm Mạch Lộ cực kỳ phấn khích khi nghĩ đến việc về nhà, cho nên bịa chuyện nhảm nhí đặc biệt trôi chảy.
Máy điều hòa! Điện thoại di động! Kem! Tôi tới rồi đây!
Phải đi rồi sao...
Nghe vậy, ánh mắt của người đàn ông chợt tối sầm, trong lòng có chút thất vọng.
Cố chống lại cơn đau đớn trong cổ họng, anh nói: "Vậy thì xin hỏi tiên nữ còn lời chỉ dẫn nào khác không?"
Lâm Mạch Lộ sững sờ, không ngờ đối phương lại nói như vậy.
"Cái này à... Thật ra cũng không có gì, anh chỉ cần... ừm, sinh mệnh đáng quý, hãy sống thật tốt!"
Cô vỗ vai người đàn ông để thể hiện sự động viên của mình.
Anh ta đáng thương cô hơn nhiều, phải tiếp tục ở lại thế giới tận thế này, hơn nữa cô sờ cũng sờ rồi, ăn bớt cũng ăn bớt rồi, lại ép bức nữa thì thật là quá mức.
"Hãy nhớ kỹ, tính mạng của anh được đánh đổi bằng tuổi thọ của tiên nữ tôi, cho nên nó không giống với những người khác, cực kỳ đặc biệt quý giá, vì vậy đừng mạo hiểm nữa ha!"
"Hết giờ rồi, tôi phải đi thôi! Giang hồ không hẹn gặp lại, tôi bay đây!"
Có lẽ là bởi vì Lâm Mạch Lộ nói quá thành thật, Chu Vân Sung không khỏi vô thức nhíu mày lại, trong lòng đột nhiên có một chút xíu khẩn trương, nhìn chằm chằm Lâm Mạch Lộ không chớp mắt.
Anh thấy cô đứng lên, bày ra tư thế bay lên, sau đó đè giọng nói xuống, hướng về mái nhà nũng nịu hô một tiếng: "Bay!"
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua...
Năm giây trôi qua, tiên nữ thậm chí còn chưa nhấc được đế giày lên khỏi mặt đất.