Tây Du Nhất Mộng

Chương 9: Áp trại phu nhân




Dịch & Biên: †Ares†

oOo
Kỳ nghỉ cuối tuần đã hết, Yêu Yêu lại phải tới giảng đường.
Đại Nhiệt thì chẳng vướng bận gì nên sáng sớm đã tiến vào game, xuất hiện tại hoa viên trong Cao Lão Trang!
Ánh ban mai chiếu rọi lên khắp khu vườn, làm những hạt sương còn vương trên lá long lanh như những hạt châu, cực kỳ đẹp mắt, cộng thêm khí hậu mát mẻ trong lành, quả thật làm người muốn ngắm nhìn không dứt. Nếu giờ còn có một cô gái đến bên cạnh ôm ấp chuyện trò thì quá hoàn hảo.
Chỉ có ở trong trò chơi, Đại Nhiệt mới có thể hoàn toàn phóng thích cảm xúc, tư tưởng vô câu vô thúc. Đây cũng là một nguyên nhân khiến rất nhiều người thích chơi game online.
Hắn đang nghĩ ngợi thì tiếng leng keng vang lên, tại giao diện động phủ xuất hiện lời nhắc nhở: "Xin chú ý, bạn có khách tới thăm, xin hỏi có hay không cho phép khách nhân này đi vào?"
Có khách từ phương xa tới, liệu không vui mừng sao?
Đại Nhiệt lập tức đồng ý, nghĩ thầm sớm như vậy, sẽ là người nào tới đây? Yến đại ca là không có khả năng, hắn có thẻ khách khanh, không cần hệ thống thông báo trước.
Đại Nhiệt đi tới cửa trước, chỉ thấy một bóng người mảnh mai yêu kiều, không khỏi sững sờ, cất giọng hỏi:. harry potter fanfic
- Ai vậy?
Người nọ mỉm cười nói:
- Lẽ nào anh không nhìn thấy tôi là một cô gái sao?
Nghe giọng, Đại Nhiệt lập tức nhận ra, vui mừng hô lên:
- Cô là Hồ Ly?
Còn không phải nàng sao? Tuy rằng đã đổi mặt nạ khác, nhưng dáng người yêu kiều cùng giọng nói ngọt ngào kia làm cho người ta khắc sâu ấn tượng kia thật dễ để nhận ra. Sau lần bị phân thân Trấn Nguyên Tử đánh vỡ mặt nạ, nàng đổi sang dùng một chiếc mặt nạ hồ ly mới màu hồng nhạt, nhìn qua tinh mỹ hơn trước rất nhiều, đương nhiên là lực hấp dẫn cũng tăng mạnh.
Thấy hắn như lang như hổ nhào tới, Hồ Ly vội vàng né ra, sẵng giọng:
- Anh định làm cái gì thế hả?
Đại Nhiệt cợt nhả nói:
- Đã lâu không gặp rồi, mau tới đây để chú bế xem có lớn thêm tí nào không nào!
Nhìn bộ dạng dê xồm của hắn, Hồ Ly hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay ôm ngực, cười hắc hắc nói:
- Tốt lắm, tới mà ôm này!
Ai ngờ Đại Nhiệt lại bất động, cười nói:
- Bảo ôm thì ca ôm, không phải quá mất mặt sao? Nhìn ca có chỗ nào giống người tùy tiện hả?
Hồ Ly vốn muốn đợi hắn đi lên thì hung hăng cho hắn một bạt tai, ai ngờ Trư Bát Giới chết tiệt này lại không mắc mưu, còn chế giễu ngược lại, làm nàng căm tức, châm chọc nói:
- Tôi nhìn anh bao kín cái giẻ đen như chiếc bánh tét thì có.
- Cái này gọi là Lục Nhĩ Phi Phong! Mặc vật này, bất kể là giết người phóng hỏa hay trộm ngọc thâu hương cũng không sợ bị người nhận ra, tuyệt không hậu hoạn.
Hồ Ly dở khóc dở cười:
- Đường đường Trường An đệ nhất đại đương gia, chẳng lẻ còn sợ bị người nhận ra? Nói không sợ người ta cười cho.
Đại Nhiệt cởi Lục Nhĩ Phi Phong xuống, hiện ra chân diện mục, nói:
- Chính vì như thế nên mới muốn mai danh ẩn tích! Miễn cho ngồi uống trà đá cũng bị người đuổi theo xin chữ ký.
- Ngừng! Anh tự cho mình là ngôi sao chắc! Còn ký tên. Tôi nghĩ anh sợ bị người ta đuổi giết khắp chín con phố nên mới giấu đầu rúc đuôi thì có.
Hồ Ly không tha nói tiếp.
Đã am hiểu sâu về sự lợi hại của miệng lưỡi phụ nữ, Đại Nhiệt rất đúng lúc chuyển đề tài, cười dài nói:
- Hồ ly tiểu thư đáng yêu của chúng ta, hay là cô nghe nói tôi thành đại đương gia nên cố ý đến nương tựa, muốn làm áp trại phu nhân đấy hả?
Hồ Ly hừ một tiếng:
- Tôi tới để xem anh đã chết chưa!
Đại Nhiệt lập tức làm ra một bộ mặt tội nghiệp:
- Hồ Ly tiểu thư, nói thế nào chúng ta cũng đã cùng trải qua hoạn nạn, làm sao cô lại đi nguyền rủa tôi như vậy?
Hồ Ly thở phì phì nói:
- Ai kêu anh tắc máu não, lại dám đảm đương cánh chim đầu đàn, xây dựng sơn trại đầu tiên!
Đại Nhiệt nhún vai:
- Thế thì sao?
- Thì sao? Hiện tại các đoàn thể game thủ chuyên nghiệp đều đã rục rịch, muốn liên thủ đối phó anh đấy!
Đại Nhiệt cười ha ha:
- Vậy hả! Tôi còn tưởng là trời sập chứ.
Hồ Ly sửng sốt:
- Anh không sợ?
Đại Nhiệt không thèm quan tâm nói:
- Sợ cái quần què gì? Trò chơi thôi mà, ai chẳng bất tử, WHO sợ WHO!
Hồ Ly bắt đầu chăm chú xem kĩ hắn, chậm rãi nói:
- Không ngờ một gã tiểu bạch kiểm như anh lại mạnh mẽ thế!
Đại Nhiệt vội bày ra tạo hình quen thuộc:
- Sớm nói rồi mà, tiểu bạch kiểm chỉ là hình tượng mặt ngoài của ca, kỳ thật ca hoàn toàn có thể đảm đương vai chính. Tuy hiện tại đất diễn chưa nhiều, nhưng thực lực của ca là không thể nghi ngờ.
Hồ Ly bật cười, nghĩ thầm kẻ dở hơi này muốn làm nam nhân vật chính đến điên rồi.
Vốn Đại Nhiệt chuẩn bị mời nàng tiến vào phòng khách uống trà, có điều Hồ Ly lại nói muốn đi tham quan Cao Lão Trang, vì thế hai người sóng vai thong thả tản bộ.
- Chậc chậc! Trang viên này thật không tồi!
Hồ Ly hết nhìn đông tới nhìn tây, tự đáy lòng ca ngợi.
Đại Nhiệt thở dài:
- Đúng, nhưng là ngọc có tỳ vết, nơi này không có linh khí.
- Không có thì có sao, đẹp là được.
Hồ Ly căn bản không cần giá trị linh khí gì gì, tâm tính nữ hài tử bộc phát, chạy đến phía trước một gốc đào, nhảy nhót lấy tay hứng cánh hoa rơi.
Đại Nhiệt lẳng lặng mà nhìn, lâm vào trầm tư: Hồ Ly này tới cùng có lai lịch gì nhỉ? Tại sao lại tốt với mình như vậy? Hoàn toàn không có đạo lý a? Hay là cô nàng thật sự nhìn trúng mình?
Tiên sư! Diễm ngộ tự dưng bay tới đều là họa a! Có điều họa đâu? Họa ở nơi nào?
Hắn nghĩ mãi không ra — đương nhiên, nếu nam nhân vật chính của chúng ta có thể thấy được ba chữ "Tiểu Long Nữ" vào đêm đó thì có lẽ hắn đã không cảm thấy kỳ quái.
Vấn đề là, hiện tại có vẻ như còn chưa tới lúc vạch trần đáp án.
Hồ Ly tựa hồ cực kỳ thích Cao Lão Trang, chơi đùa đến mồ hôi đầm đìa, cuối cùng nàng trèo đỉnh hòn giả sơn cao nhất, lớn tiếng nói:
- Tốt lắm! Chính là động phủ tôi tìm kiếm đã lâu! Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, tất cả những thứ trong trang viên này đều thuộc về tôi!
Đại Nhiệt thiếu chút nữa bật ngửa: náo loạn nửa ngày, hóa ra cô ta đánh chủ ý lên động phủ của mình! Nhưng mà động phủ không thể sang tay, vậy lời kia có ý gì?
Hồ Ly chốt hạ một câu để cho hắn tìm được đáp án:
- Đại Nhiệt, từ giờ khắc này, tôi sẽ là áp trại phu nhân của anh!
"Trái tim yếu ớt" của Đại Nhiệt rốt cuộc không thể nhận thêm đả kích, rầm một tiếng ngã ngửa trên mặt đất.
Quá ngoài ý muốn! Hay là trời cao mở mắt, lưu manh đã tới lúc có mùa xuân?
Thật sự là quá khó hiểu, quá khó tin.
Đại Nhiệt vỗ vỗ ngực, thực "gian nan" đứng lên, nghiêng đầu hỏi:
- Hồ Ly tiểu thư, cô xác định là đang cùng tôi nói chuyện sao?
Hồ Ly chớp chớp con mắt:
- Lẽ nào nơi này còn có người thứ ba?
- Trên lý thuyết thì không có! Nhưng không thể phủ định khả năng khác, ví dụ như cô độc thoại! Hay tại rối loạn kinh nguyệt…
Hồ Ly hứ một tiếng:
- Anh mới rối loạn…
Đại Nhiệt sờ sờ đầu, ngây ngô cười nói:
- Nhưng tôi thật sự không thể tin được sự thật này — sáng nay tôi dậy còn chưa thèm đánh răng đấy, cô định cùng tôi nói việc kết hôn…
- Bớt nói nhảm đi! Anh có muốn hay không?
- Muốn!
Đại Nhiệt không một chút chần chờ:
- Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, nếu chúng ta đã như vậy, cô có thể bỏ mặt nạ ra cho tôi nhìn thấy mặt thật được không?
-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.