Tây Hồ Nhị Nhân Chuyển

Chương 54: Ba mẹ




Ba mẹ Cố Thần ngồi máy bay về đây khiến Cố Thần sợ đến nỗi giật nảy mình, ban đầu cậu còn tưởng anh trai đã nói chuyện này với ba mẹ nên hai người vội vã về để hỏi tội cậu, ba mẹ gọi điện thoại bảo cậu ra sân bay đón họ, thấy vẻ mặt lạnh băng của ba mẹ, Cố Thần do dự không biết có nên thú tội trước hay không.
Nếu là trước đây, mỗi lần trông thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của con trai, nhất định mẹ Cố sẽ hỏi cho ra lẽ, nhưng lúc này họ đang lo lắng cho Cố Thiên Nhai.
Nhà của Cố Thiên Nhai đã không còn ai ở nữa, tất cả người giúp việc đều được cho nghỉ hết rồi, lúc này cả tòa nhà trở nên trống rỗng.
Cố Thần cũng buồn lắm, tuy anh trai và hai bác của cậu đều ở nước ngoài, nhưng trong nhà vẫn còn người giúp việc mà, mỗi ngày đều đến đây quét dọn này nọ, dù sao thì đây cũng là một tòa nhà cao cấp, phải ra dáng của nhà cao cấp chứ. Ngôi nhà trống không khiến cậu thấy bất an, cũng do cậu quá lơ là, sao lại không hề biết tí gì về chuyện của anh trai chứ?
“Tiểu Thần, con có liên lạc được với anh không?” Mẹ Cố lo lắng cho Cố Thiên Nhai, nhưng họ không biết số điện thoại của cậu ta nên chỉ đành nhờ Cố Thần liên hệ.
Cố Thần có số của Cố Thiên Nhai, chẳng bao lâu sau đã có người bắt máy, nhưng nghe giọng thì hình như không phải cậu ta mà là Quý Du Nhiên, vẻ mặt Cố Thần bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Cố Thần nói vài câu với Quý Du Nhiên, sau đó Cố Thiên Nhai cầm máy, mẹ Cố tức thì giật điện thoại nói chuyện với Cố Thiên Nhai, hẹn cậu ta ngày giờ gặp mặt.
……
Ngày gặp mặt Cố Thiên Nhai, Cố Thần đứng ngồi chẳng yên, cậu sợ anh trai đến sẽ dẫn theo Quý Du Nhiên, và sự thật là Cố Thiên Nhai đã dẫn theo Quý Du Nhiên.
Khi mẹ Cố và ba Cố trông thấy Quý Du Nhiên thì khó hiểuvô cùng, nhưng họ không nghĩ gì nhiều.
“Thiên Nhai, con sống có tốt không?” Mẹ Cố lo lắng hỏi.
Cố Thiên Nhai mỉm cười, “Thím đừng lo, con tốt lắm.”
“Chú và thím đã biết chuyện của anh cả và chị dâu rồi, Thiên Nhai, chú thím không ngờ họ lại đối xử với con như vậy.” Ba Cố bất đắc dĩ, “Tuy anh cả và chị dâu không cần con, nhưng con vẫn còn chú thím đây, sau này con cứ xem mình là con trai của chú thím, là anh ruột của Tiểu Thần.”
Giờ đây ba và mẹ Cố Thiên Nhai đều đã có cuộc sống riêng của mỗi người, bỏ rơi Cố Thiên Nhai bơ vơ mười mấy năm, ngoài việc gửi tiền về cung cấp cuộc sống xa hoa thì chẳng làm gì khác nữa, nhắc đến tình thân… bản thân Cố Thiên Nhai cũng cảm thấy buồn cười, gia đình cậu còn có thứ gọi là tình thân sao?
Ba mẹ Cố cũng biết cháu mình không thể tiếp tục sống với anh cả chị dâu nữa, vì thế họ quyết định ở ngay tại đây, cho Cố Thiên Nhai một gia đình mới.
Hai mắt Cố Thiên Nhai đỏ ửng, nhìn đôi mắt chân thành của chú và thím, sao cậu nỡ từ chối chứ?
Bấy giờ Cố Thần mới biết hai bác đã ly hôn rồi, thậm chí còn có gia đình mới ở nước ngoài nữa, còn bỏ rơi anh trai cậu… sao hai bác lại nhẫn tâm như vậy!
Giờ phút này, Cố Thần vô cùng phẫn nộ, cậu chỉ muốn xông thẳng đến trước mặt hai bác hỏi vì sao họ lại có thể độc ác như thế. Cậu không tài nào tưởng tượng được tâm tình của Cố Thiên Nhai khi biết mình đã bị bỏ rơi, nhưng chắc chắn cảm giác đó sẽ chẳng dễ chịu chút nào.
“Thiên Nhai, con tốt nghiệp đại học rồi thì cùng Tiểu Thần về Úc nhé, gia đình chúng ta sống ở Úc, cũng tiện cho chú và thím chăm sóc con.” Mẹ Cố cũng khóc một trận, khóc xong thì nói với Cố Thiên Nhai bằng chất giọng dịu dàng.
Mẹ Cố vừa nói thế, người căng thẳng biến thành Quý Du Nhiên đang ngồi cạnh Cố Thiên Nhai, dưới bàn, tay anh nắm thật chặt tay Cố Thiên Nhai, Cố Thiên Nhai bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh.
“Không cần đâu thím, con muốn ở lại đây, sống cùng với người yêu của con.” Cố Thiên Nhai mỉm cười lắc đầu.
Cố Thần nghe thế, con tim bé bỏng nhảy một phát lên thẳng cổ họng, anh cậu… đừng bảo là anh cậu muốn thú nhận với ba mẹ về quan hệ giữa anh ấy với Quý Du Nhiên nhé?!
Và tất nhiên, Cố Thần đã đoán đúng.
Khi ba mẹ Cố còn đang khó hiểu thì Cố Thiên Nhai giới thiệu Quý Du Nhiên cho họ, chẳng hề có ý che giấu gì, ba mẹ Cố cũng bị cậu ta dọa đến nỗi nói không nên lời.
“Thiên Nhai, cậu ta… cậu ta là nam?” Mẹ Cố giật mình nhìn Quý Du Nhiên, nếu không phải được giáo dục tốt, có lẽ giờ này bà đã nâng tay dụi mắt mình, nhìn Lý Du Nhiên cho thật kỹ.
“Thím, con là nam.” Quý Du Nhiên vẫn im lặng nãy giờ mở miệng, “Nhưng con xin thề, con nhất định sẽ khiến Thiên Nhai hạnh phúc.”
Dường như không chấp nhận nổi cú sốc này, ba Cố nói muốn ổn định lại cảm xúc rồi đi mất, mẹ Cố một mình ngồi đó lúng túng biết nhường nào, bà nhéo tay Cố Thần làm nó đỏ hết cả lên, khiếnCố Thần khóc không ra nước mắt.
Thật ra thì ở Úc, đồng tính luyến ái là hợp pháp, hôn nhân cũng được pháp luật chấp nhận và bảo vệ, nhưng ở đây thì không như vậy.
Ba mẹ Cố cũng quen nhiều cặp chồng chồng (vợ vợ?) lắm, suy nghĩ của họ khá thoáng, chỉ là khi chuyện xảy ra trên người cháu mình, nhất thời họ vẫn chưa chấp nhận được, hơn nữa Cố Thiên Nhai còn nhỏ, ngày tháng sau này còn dài.
Mẹ Cố lúng túng một lúc thì ba Cố trở lại, mẹ Cố vừa định nói chuyệnthì thấy vết nhéo đỏ bầm trên tay Cố Thần, bấy giờ bà càng lúng túng hơn, dường như không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Thiên Nhai, chuyện hai con ở bên nhau, chú và thím không phản đối, chỉ cần con sống vui là được.” Ba Cố ra ngoài một lúc đểổn định cảm xúc, ông và vợ là người từng trải, đều hiểu rõ hàm nghĩa ánh mắt khi nhìn Cố Thiên Nhai của chàng trai tên Quý Du Nhiên này.
“Chú…” Cố Thiên Nhai cảm kích.
“Chú biết con muốn nói gì.” Ba Cố mỉm cười, khi nhìn sang Quý Du Nhiên thì trở nên nghiêm túc, “Con lớn hơn Thiên Nhai, với thân phận là trưởng bối của Thiên Nhai, chú mong con chăm sóc nó thật tốt, trọn đời trọn kiếp.”
Nghe thế, những người có mặt ở đây đều sững sờ, trọn đời trọn kiếp?
Quý Du Nhiên chỉ sửng sốt một lúc rồilập tức gật đầu, “Con sẽ làm được.”
Có đôi lúc, không cần quá nhiều lời hứa để tỏ rõ tấm lòng của một người. Ba Cố cũng chẳng có tài dự đoán trước tương lai, ông không biết sau này Quý Du Nhiên có thay lòng đổi dạ hay không, ông chỉ cần biết một điều, nếu sau này Quý Du Nhiên không làm tròn lời hứa, vậy thì cho dù có phải liều cái mạng giànày ông cũng phải khiến cậu ta nếm cảm giác báo ứng.
……
Trên đường về nhà, mẹ Cố vẫn rất lo lắng, “Chàng trai kia có thật sự tốt với Thiên Nhai không? Chúng ta thật sự không để Thiên Nhai và Tiểu Thần cùng sang Úc à?”
Ba Cố vươn tay vỗ vai vợ, nói: “Thiên Nhai đã lớn rồi, nó tự biết nó đang làm gì mà. Với lại em không thấy sao, Thiên Nhai thật lòng yêu Quý Du Nhiên, Quý Du Nhiên cũng chăm sóc nó rất tốt.”
Ba Cố nói thế Cố Thần mới nhận ra, có vẻ như anh trai cậu đã mập hơn rồi, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn.
Mẹ Cố cũng nhớ đến sắc mặt của Cố Thiên Nhai, đúng là tốt hơn thật.
Thấy ba mẹ mình dễ dàng chấp nhậnchuyện anh trai sống bên một người đàn ông như vậy, Cố Thần không biết nguyên nhân là vì ba mẹ nghĩ thoáng, hay là vì anh ấy không phải con ruột nên ba mẹ không để ý.
Đến trước cửa nhà, Cố Thần chợt dừng bước.
“Tiểu Thần sao vậy, vào đi!” Thấy Cố Thần dừng bước, mẹ Cố phiền muộn nhìn cậu.
Mặt Cố Thần khá liệt, dù cho đang đứng trước mặt ba mẹ cũng thế, chỉ là giờ đây sắc mặt cậu hơi tái, mẹ Cố thấy vậy thì hoảng hốt, “Tiểu Thần con sao vậy, thấy khó chịu chỗ nào hả?”
“Khó chịu thì tới bệnh viện khám, đừng trì hoãn.” Ba Cố cũng lo lắng, nâng tay xoa đầu Cố Thần.
Cố Thần cười khổ, cậu đúng là nhát gan mà.
“Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.” Cố Thần nói.
“Hả? Chuyện gì? Có phải con thấy khó chịu chỗ nào không, đi, ba mẹ dắt con đi bệnh viện…”
“Mẹ…” Cố Thần kéo bà lại, chưa chờ bà nói gì đã lên tiếng trước, “Con giống anh trai, con thích đàn ông.” Nói xong, Cố Thần cúi thấp đầu, cậu không biết ba mẹ có tức giận rồi đánh mắng cậu không, nhưng dù ba mẹ có phản ứng gì đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ không lùi bước.
Im lặng, im lặng đến nỗi dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cậu có thể cảm nhận được bàn tay đang bóp chặt vai mình của mẹ, cũng nghe thấy tiếng thở nặng nề của ba.
Đầu Cố Thần càng cúi thấp hơn, mặt tái đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy giọng điệu tức giận của mẹ.
“Làm mẹ tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, có cần phải làm quá như vậy không?” Mẹ Cố đánh Cố Thần một cái, thấy cậu ngẩng đầu thì vươn tay sờ mặt cậu, “Dọa chết mọe rồi, còn tưởng con bị bệnh.”
“Ba cũng tưởng con mắc phải bệnh gì không chữa được…” Ba Cố còn chưa nói hết đã bị chiếc giày của mẹ Cố cắt đứt…
“Miệng quạ đen, ông không nói được câu nào hay hơn hả!” Mẹ Cố trừng ba Cố một cái sắc lẻm, ba Cố chỉ còn biết im lặng, nghĩ bụng chẳng lẽ bà xã không nghĩ vậy sao?
Mẹ Cố cũng nghĩ vậy, nhưng bà tuyệt đối không nói ra đâu.
Ấy ấy, hình như diễn biến tình tiết không đúng lắm thì phải?
Cố Thần ngơ ngác nhìn ba mẹ mình, cậu không biết có phải mình nói lộn gì không, thế là dè dặt nhắc lại, “Mẹ, ba, con nói con thích đàn ông.”
“Ừm.”
“Ờ.”
Phản ứng này là sao? Cố Thần không tài nào hiểu nổi.
Mẹ Cố đanh mặt nhìn Cố Thần, nghiêm túc nói, “Nói thật, con trai à, từ lâu mẹ đã thấy con thụ rồi, con xem cái gương mặt xinh đẹp này, không làm thụ thì tiếc lắm.”
Sắc mặt ba Cố trở nên đau đớn, ông chỉ biết quay đầu đi, bà xã ông… là một hủ nữ hàng thật giá thật đó có biết không!!!!!
Cố Thần cũng nhận ra chút gì đó từ vẻ mặt của ba Cố, hình như cậu không hiểu rõ về mẹ mình lắm thì phải?
Còn nữa, ba mẹ cậu dễ dàng chấp nhận chuyện cậu thích đàn ông như thế, vậy sao lúc nãy khi đối mặt với chuyện của anh trai và Quý Du Nhiên, họ lại có phản ứng kia?
Mẹ Cố nói, “Vì mẹ luôn chỉ YY con trai con, trước giờ chưa từng nghĩ Thiên Nhai… mà nè, mẹ đột nhiên nhớ ra, Thiên Nhai và Quý Du Nhiên đứng cùng nhau, Quý Du Nhiên là công chắc rồi, thì ra Thiên Nhai cũng là một hưm hưm…”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Ba Cố vẫn mang vẻ mặt đau đớn vươn tay bịt miệng vợ mình, ba năm trước trong lúc tìm đọc tiểu thuyết thì mẹ Cốtình cờ rơi xuống hố Đam Mỹ, kể từ đó bà đã thực sự trải nghiệm được câu nói – đường vào Đam Mỹ sâu tựa biển, từ đây tiết tháo thành người dưng.
Cố Thần cũng hóa đá theo, trước giờ cậu không hề biết hóa ra mẹ mình lại là một HỦ NỮ CAO TUỔI… mẹ à mẹ đã bốn mươi tuổi rồi đó!
Mẹ Cố không nghe thấy lời ai oán nơi con tim Cố Thần, cũng không thèm nhìn vẻ mặt vặn vẹo của chồng, bà vỗ vai Cố Thần nói: “Con trai, mỗi lần mẹ gọi điện cho con thì đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này rồi, con định chừng nào dắt ‘lão công’ của con về cho mẹ xem mặt, mẹ nói trước nha, không hợp khẩu vị của mẹ là mẹ không đồng ý đâu đấy.”
“… Mẹ, con mới là công đó được không?” Thật lâu sau, Cố Thần mới nghẹn ra được một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.