Nhược phi ở nơi nào?
Vấn đề này trử bỏ nam nhân đang ngồi trên vương tọa, trong cung chỉ sợ không có mấy người biết.
Mặc Hoa phi phái người hỏi thăm thế nào đều không nhận được chút tin tức. Chỉ biết năm đó bệ hạ nói Nhược phi cần tĩnh tâm tịnh dưỡng, đã được an bài tới hành cung nào đó dưỡng bệnh. Nhưng ai cũng biết bệ hạ có vô số hành cung, này khác gì mò tim đáy bể.
Huống chi, tin tức này căn bản chỉ là lớp ngụy trang, hành cung của bệ hạ sao có chuyện để cung phi dưỡng bệnh. Kia sự tình cuối cùng cũng quay lại điểm khởi đầu, Nhược phi rốt cuộc bị đưa đi nơi nào?
Với sự hiểu biết đối với nữ nhân Nhược phi kia, nếu nàng ta biết nhi tử mình hiện tại được đế vương sủng ái như vậy, khẳng định không có khả năng bỏ mặc vinh hoa phú quý mà chạy đi mai danh ẩn tích ở một nơi nào đó. Chỉ sợ còn không kịp đắc ý vênh váo chạy tới giành vinh quang thái hậu từ tay hoàng hậu ấy chứ.
Hiện giờ, chỉ cần Nhược phi trở về, hoàng hậu không thể đắc ý được nữa.
Dựa vào cái gì hoàng hậu lại được bệ hạ chuyên chủng, dựa vào cái gì nữ nhân Y Tô Na kia có thể độc chiếm sủng hạnh của bệ hạ, mà nàng thì hàng đêm đều phải gặm nhấm nỗi cô đơn? Cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bất lực nhìn bóng dáng bệ hạ cách mình ngày càng xa, thậm chí còn sinh ra ảo giác bệ hạ sắp biến mất?
Hoa phi nàng tuyệt đối không để nữ nhân Y Tô Na này đắc ý lâu lắm.
“Bệ hạ, hôm nay nô tì đến tự nhiên là có sự.” Ổn định quyết tâm trong lòng, Hoa quý phi yêu kiều đứng lên, dịu dàng thướt tha nhìn nam nhân ngồi trên vương tọa, ánh mắt đặc biệt chú ý tới thiếu niên đang ngồi trong lòng đối phương.
“Nga?” Ngữ khí Tây Lam Thương Khung thản nhiên, bất quá thực không nghĩ ra nữ nhân Hoa phi này đến Thương Lam điện có chuyện gì.
“Bệ hạ, nô tì muốn nói, Cửu hoàng tử điện hạ hiện giờ cũng sắp đến tuổi trưởng thành, dù sao cũng nên có vài thị thiếp hầu hạ. Đợi sau khi Cửu hoàng tử trưởng thành, bệ hạ lại ban thưởng một chính phi để sinh con nối dòng. Hiện giờ Cửu điện hạ chính là niên kỷ tràn đầy nhiệt huyết, lại không có mẫu phi ở bên cạnh chăm lo, đến tuổi này rồi vẫn không có một tri kỷ. Này cũng là sơ sẩy của nô tì, không suy nghĩ chu đáo.”
Mặc kệ thế nào, trước hết phải nghĩ biện pháp để nhi tử Nhược phi dọn ra khỏi tẩm cung bệ hạ. Ngày ngày cùng bệ hạ đồng tẩm đồng thực là chuyện gì chứ, một hoàng tử có quy cách sao có thể làm vậy. Cho dù bệ hạ tính toán để Cửu hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế thì cũng phải đợi đến lúc đứa nhỏ này lên ngôi đế vương mới được.
Hiện giờ, thắng bại vẫn chưa định, ai có thể khẳng định đứa nhỏ có bộ dạng yêu nghiệt hệt Nhược phi năm đó chắc chắn sẽ làm đế vương tương lai cơ chứ. Nhược phi năm đó được sủng ái như vậy, cuối cùng còn không phải bị bệ hạ tức giận, biếm vào lãnh cung sao.
“Hoa phi, ngươi nói vậy là sao, đang chỉ trích bản cung à?”
Nhìn nữ nhân đứng trước mặt, Y Tô Na không khỏi nhíu chặt mày. Hoa phi quy là quý phi, nhưng nàng thân là hoàng hậu, lo lắng hôn sự của hoàng tử vốn là chức trách của nàng. Chính là lời Hoa phi vừa nói rõ ràng muốn vượt quá chức phận. Ý đồ rõ ràng như vậy, Hoa phi rốt cuộc đang nghĩ gì? Muốn khiêu khích mình sao?
“Y Tô Na tỷ tỷ, muội muội không có ý tứ gì khác, chỉ quan tâm Cửu điện hạ mà thôi. Ngũ hoàng nhi của ta năm mười ba tuổi đã có thiếp thất, mười lăm tuổi đã làm phụ thân, hiện giờ Cửu điện hạ đã mười sáu rồi mà vẫn không thấy tỷ tỷ thay Cửu hoàng tử sắp xếp hôn nhân đại sự. Muội muội chỉ là có chút lo lắng mà thôi. Nhược phi năm đó tuy đã làm sai, nhưng tỷ tỷ cũng không thể bỏ qua nhi tử của Nhược phi muội muội a! Huống chi, Cửu hoàng tử điện hạ còn là hoàng tử được bệ hạ yêu thương nhất. Tuy tỷ tỷ mấy năm nay ngày càng thờ ơ, không để tâm tới việc hậu cung, nhưng Cửu hoàng tử điện hạ thân cận tỷ tỷ như vậy, ngươi tốt xấu gì cũng không nên phụ lòng nhụ mộ của Cửu hoàng tử đi.”. Ngôn Tình Sủng
Thấy Hoa phi càng nói càng quá phận, không biết thu liễm, Y Tô Na cho dù tính tình lạnh lùng cũng không khỏi phẫn nộ tới phát run. Mà lúc này, nữ nhân không có mắt kia căn bản không chú ý tới nhiệt độ không khí ngày càng giảm, sát khí cùng khí lạnh dần dần lan tràn làm người ta hít thở không thông.
Quay đầu, Y Tô Na không khỏi nhìn thấy khóe miệng nam nhân ngồi trên vương tọa nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, không rõ cảm xúc chăm chú nhìn Hoa phi đứng cạnh nàng. Bất quá nụ cười hiếm thấy này lại làm Y Tô Na nhịn không được mà sợ tới phát run.
“Hoa phi, ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa, trẫm nghe không rõ.”
“Bệ hạ, nô tì, nô tì vừa nói, Cửu hoàng tử điện hạ đã sắp trưởng thành, lúc đó, cả hoàng cung khẳng định sẽ rất náo nhiệt, không biết khi đó Nhược phi muội muội có trở về hay không.”
Hiển nhiên lúc này Hoa phi đã cảm nhận được nguy hiểm rõ rệt ẩn trong giọng nói đế vương, nhất là bị đôi mắt lạnh băng tràn đầy sát khí kia chăm chú nhìn vào, cho dù thần kinh Hoa phi thô tới cỡ nào, bản năng vẫn cảm thấy run rẩy cùng sợ hãi.
Nàng không nên quên, cho dù mấy năm gần đây nam nhân này trở nên càng lúc càng ôn hòa vô hại, nhưng đó chỉ là lúc có tuyệt mỹ thiếu niên ở bên cạnh. Lúc đối mặt với người khác, nam nhân này vẫn như cũ là đế vương thiết huyết cao cao tại thượng của Tây Lam, ánh mắt tàn nhẫn, trái tim lạnh như băng, đôi tay nhiễm đầy máu tươi của huynh đệ ruột thịt mới leo lên đế vị hiện giờ.
“Nhược phi? Ý ngươi là vậy sao?” Ngữ khí thờ ơ lại tỏ rõ tâm tình bất định của đế vương. Ít nhất trong mắt Hoa phi là vậy, nàng không cảm thấy những lời mình vừa nói có gì không đúng, vì sao bệ hạ lại đột nhiên tức giận?
Thầm nghĩ lại những lời mình vừa nói, nàng hình như chỉ nhắm vào Y Tô Na mà thôi! Chẳng lẽ, bệ hạ vì Y Tô Na mà tức giận? Nghĩ đến đây, Hoa phi không khỏi lại càng không cam lòng cùng ghen ghét.
Y Tô Na, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống khá giả. Từ nhỏ luôn bị một nữ nhân vượt mặt, oán giận của Hoa phi sao có thể dễ dàng áp chế. Nhất là liên quan tới chuyện chung một nam nhân, nàng lại càng không có khả năng tỉnh táo.
“Dạ, dạ, ý nô tì là, Nhược phi muội muội tốt xấu gì cũng là mẫu phi của Cửu hoàng tử điện hạ, nghi thức trưởng thành của Cửu điện hạ, Nhược phi muội muội nhất định không hi vọng bỏ lỡ.”
Khí thế cường đại ập tới làm trán Hoa phi không khỏi đổ mồ hôi, nhưng giờ phút này nàng ta không dám làm ra chút hành động nào. Linh hồn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt của nam nhân ngồi trên thượng vị kia làm nữ nhân kinh hoảng dựng tóc gáy.
“Nhược phi?”
——–