Năm ấy mùa đông rất lạnh.
Ngày đó khi những hạt tuyết rơi xuống báo hiệu mùa đông đã đến, trong Song Đồng thành khắp nơi hoa lệ, nhộn nhịp.
Song Đồng thành chính là đệ nhất thương thành của phương Bắc. Các tòa thành được xây bằng đá lớn, tuy rằng so với kinh thành tráng lệ vẫn còn kém, nhưng kiến trúc các tòa nhà được điêu mài tinh tế, khắp nơi lại tràn đầy sức sống, cảnh tượng phồn vinh có thể nói không thua kém so với kinh thành một chút nào.
Một nam nhân thân hình cao lớn đang đứng một mình trên tường thành. Bông tuyết bay xuống bám trên vai rộng lớn của hắn, ngay cả mày rậm, lông mi dài của hắn cũng nhiễm một tầng sương trắng, nhưng hắn vẫn bất động như núi.
Con ngươi đen của hắn sâu không thấy đáy, bạc môi nhếch lên, kia rõ ràng ngũ quan rất tuấn tú, nhưng lại nghiêm khắc làm cho người ta không dám xem thường liếc mắt nhìn.
Có người dẫm lên trên tuyết, cố lấy dũng khí tiến lên cẩn thận gọi “Gia!”
Thanh âm của nam nhân so với tuyết còn lạnh hơn “Chuyện gì?”
Người đó cúi đầu, cung kính trả lời, thanh âm thậm chí có chút run run
“Tư__Tư Đồ tiên sinh đã trở về, đang ở dưới thành chờ người”
Nam nhân bất động thanh sắc, một lúc lâu sau mới xoay người lại. Trong con ngươi đen lãnh đạm vẫn không bỏ sót cảnh sắc phố xá phồn hoa của Song Đồng thành. Cho dù tuyết bay tán loạn, trong thành vẫn náo nhiệt như trước. Các nhóm thương nhân trong chừng mất trăm dặm nội thành, đều tụ tập đến nơi đây giao dịch.
Trong thành này đã có bảy tòa thành thuộc sản nghiệp của Tề gia.
Nam nhân đưa mắt nhìn thành phía Tây, xa xa là tòa phủ đệ tinh lệ của Tề phủ, hắn nắm chặt tay thành quyền.
Hắn là Tề Nghiêm, đời thứ ba của Tề gia, là phú thương giàu có nhất nước, là nam nhân hiển hách nhất.
Nhìn xuống cả tòa thành, hắn từ từ buông lỏng tay nắm thành quyền ra, nhìn về phía lòng bàn tay của mình, hai tròng mắt càng u ám.
Đây quả thực là sự châm chọc, hắn đã có được nhiều thứ như vậy, cho dù là có thể dùng toàn bộ để đánh đổi, nhưng cũng không thể trở lại được nữa, hắn tha thiết ước mơ…
“Gia?”
Người kia thật cẩn thận lại gọi hắn.
Tề Nghiêm thu lại tinh thần, đem sự hối hận làm hắn suy nghĩ xuất quỷ nhập thần kia giấu kín trong lòng. Nhưng biểu tình vẫn chưa mất, con ngươi đen vẫn u ám.
Hắn bước xuống tường thành, trên vai tuyết vẫn đọng lại.
Mỗi người nhìn thấy hắn như thế, trong lòng cũng không tự kiềm chế được xuất hiện nỗi đồng tình. Mỗi người kỳ thực không nói cũng đều biết, trong lòng của hắn rất đau.
Thủ vệ tường thành thời điểm nhìn thấy Tề nghiêm nhịn không được thở dài một hơi. Một bên là thương gia đang ở trong nhóm thương nhân giao dịch, thấy Tề Nghiêm cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn. Có đại nương rao bán trà gừng nhìn thấy hắn nhất thời mềm lòng, thậm chí còn vì hắn chảy xuống vài giọt lệ. (NN:oa oa xúc động quá, tội nghiệp Tề Nghiêm ca *chấm chấm nước mắt)
Thềm đá phía dưới thật dài, có một nam nhân thân hình to lớn mặc áo xám, đứng bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp đầy hào khí, phía sau hai người là hơn mười xe ngựa, mỗi xe đều chất đầy hàng hóa.
“Chủ tử, gió to tuyết lớn như vậy đứng ở trên tường thành,cẩn thận bị cảm lạnh” Tư Đồ Mãng nói, trên mặt tràn ngập ý không đồng ý, cùng với thái độ cung kính có vẻ hoàn toàn bất đồng.
Tề Nghiêm lại ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình đi lên phía trước. Tư Đồ Mãng nhíu mày rậm, há mồm lại muốn nói chuyện, Quân Mạc Tiếu ở một bên nhìn thấy hắn muốn mở miệng chỉ lắc đầu, ý bảo hắn đừng nhiều lời. Hắn trong thâm tâm không can tâm tình nguyện ngậm miệng lại.
Quân Mạc Tiếu thở dài một hơi nhẹ nhõm,nhíu mày nhìn hướng người đang cầm sổ sách ở đằng sau.
Chỉ cần một ánh mắt Tư Đồ Mãng đã hiểu ý.
Hắn đối với chủ tử không lải nhải nữa, vẫy tay ý bảo người đưa sổ sách tiến lên, bắt đầu báo cáo thương sự.
“Đây là tiền thuê cửa hàng của ba tỉnh, tám huyện, mười sáu thành của phương Bắc. Đã thu đủ chín thành, còn lại một thành là ta tự quyết cho họ hoãn lại nửa năm hoặc một năm. Ta dùng tiền thuê của hai thành mua mấy xe hàng hóa này, trong sổ sách có ghi lại đầy đủ”
Tề Nghiêm trầm ổn đi lại, tuyết trên vai hắn rơi xuống, ánh mắt lợi hại xem kỹ hàng hóa trên xe ngựa, ngay cả xem qua cũng chưa xem chỉ liếc mắt nhìn sổ sách một cái, nói một chữ
“Nói”
Tư Đồ Mãng cắn răng, thật vất vả mới miễn cưỡng nhịn xuống, cố nói như thế nào để cho chủ tử khỏi xúc động. Hắn trước hít sâu một hơi, mới có thể mở miệng
“Sáu xe là da lông tốt nhất, bốn xe là gấm vóc, còn lại là năm xe đều là dược liệu trị khư hàn, lưu thông máu. Một khi giá cả chuyển biến, ở trong Song Đồng thành mấy thứ này chắc sẽ rất đắt, nên ta mua dự trữ trước.”
Tề Nghiêm gật đầu, vẻ mặt đạm mạc
“Giao cho ngươi xử trí”
“Đã biết”
Giọng còn chưa dứt, Tư Đồ Mãng liền trơ mắt nhìn chủ tử cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.
Mày rậm lại một lần nữa nhíu chặt.
“Ta đã rời đi hơn một tháng, hắn như thế nào vẫn là bộ dạng này?” hắn quay đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Quân Mạc Tiếu.
“Gần đây Gia đều là như vậy, trừ bỏ thương sự ở ngoài, một câu cũng không nhiều lời” nàng trả lời, trong mắt cũng không che dấu được nỗi sầu lo.
Bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của Tề Nghiêm, ở Tề phủ đã nhiều năm, sớm đã thành thói quen chủ tử rất nghiêm khắc, lạnh lùng, không cần người nào ở bên cạnh mình. Cũng may sau khi thú thê tử mềm mại tuyệt mỹ, trên khuôn mặt chưa từng có một chút biểu cảm gì của chủ tử dần dần cũng xuất hiện nụ cười. Trong thành bọn tiểu oa nhi không còn vừa nhìn thấy hắn liền sợ tới mức khóc thét lên như trước nữa.
Nhưng những ngày tốt đẹp không được nhiều.
Quân Mạc Tiếu thở dài thật sâu một hơi.
Ai, từ sau sự cố phát sinh ngoài ý muốn kia, cũng chưa từng thấy qua Tề Nghiêm cười nữa.
Tề phủ to như vậy, phá lệ im lặng. Mọi người không sao hết được vẻ lo lắng, cùng với không khí trầm trọng, giống như một tảng đá lớn đặt ở trong lồng ngực mỗi người, làm mọi người không thở nổi.
Trong nhà im lặng không nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa.
Dát- cửa lớn của đại môn được người mở ra, thanh âm chói tai kia đánh vỡ sự yên tĩnh.
Đại phu lớn tuổi chậm rãi tiêu sái bước ra từ lầu chính,mặc áo choàng vào người, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Nghiêm đã đứng chờ từ lâu.
Từ sau sự việc đó đến nay, bất luận thương sự có bận rộn đến đâu, mỗi khi đại phu chuẩn bị ra về Tề Nghiêm đều đã chạy về tới phủ, hắn muốn chính mình hỏi thăm đại phu.
“Nàng có khỏe không?” Tề Nghiêm hỏi.
“Hôm nay mạch tượng thập phần ổn định” đại phu nói, còn cẩn thận không quên dặn dò “Thiếu phu nhân vì đẻ non mà mắc bệnh thiếu máu, chứng khí hư. trải qua khoảng thời gian điều dưỡng này, đã dần dần có biến chuyển. Chính là thiếu phu nhân thể chất suy nhược, tốt nhất cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa, thì chứng thiếu máu, hoa mắt, âm hư mới có thể đoạn trừ”
Tề Nghiêm nghĩ lại chuyện hung dữ, nguy hiểm mà toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.
Ba tháng nay, từ trong ra ngoài Tề phủ không ai dám can đảm ở trước mặt hắn đề cập đến sự kiện kia.
Đó là một việc ngoài ý muốn đáng sợ.
Ngày cuối mùa thu hôm đó, Bảo Bảo đang mang bầu cầm cặp lồng đựng món ngon còn đang nóng hôi hổi, ngồi trên xe ngựa mang ngự thiện đến cho trượng phu. Không nghĩ tới đến giữa ngã tư có một con ngựa điên vọt ra, chắn ngang đường làm cho xe ngựa bị hất tung.
Mãnh liệt va chạm tạo nên thương tổn không thể bù đắp được.
Bảo Bảo bị hất tung ra khỏi xe ngựa, bụng mãnh liệt đau, bọn người hầu bị dọa đến khiếp đảm, vội vàng mang nàng quay trở lại Tề phủ. Còn chưa về đến tòa nhà, máu tươi đã muốn nhuộm đỏ y phục của nàng.
Bọn họ đã mất đi cái đáng quý nhất của mình đó là đứa nhỏ.
Tề Nghiêm vẫn đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn lầu chính, tay nắm chặt, ánh mắt lợi hại u ám nhìn mành lụa mỏng ở cửa sổ đang bay bay trong gió.
Con ngựa điên rắc rối kia, hôm đó đã bị chủ nhân giết chết. Chủ của con ngựa còn cầm lễ vật trân quý run run tới cửa xin nhận tội. Ở trước cửa liền quỳ xuống dập đầu, cho đến khi trán bị dập sưng lên, máu nhiễm đỏ bậc cửa vẫn không dám đứng dậy.
Chính là, dù có lễ vật trân quý cũng không bù đắp được thương đau, tiếc nuối. Giết con ngựa điên gây họa kia vẫn không làm cho hắn hết đau khổ thống hận được, người đến xin nhận tội kia cuối cùng cũng bị hắn sai người ra đuổi đi.
Tề Nghiêm chậm rãi tiến lên, đi đến cửa lầu chính, thân ảnh cao lớn chiếu vào hai cánh của lớn. Đại phu đã muốn rời đi, mà thấy người đứng ở một bên im lặng không nói gì, nên cũng không dám quấy rầy.
Hắn chậm rãi, thật chậm rãi, vươn bàn tay phải to ra. Đầu ngón tay dừng lại chạm vào cửa, thân hình bất động.
Vị thuốc nồng đậm hỗn loạn mà quen thuộc từ trong phòng tỏa ra, hắn đứng ở trước cửa cũng không nhúc nhích, chậm chạp không có đẩy cửa ra.
Rốt cuộc một lúc sau, Tề Nghiêm mới thu hồi cánh tay về.
“Chiếu cố nàng cho thật tốt” hắn nói âm thanh cũng không nghe ra cảm xúc gì, thân hình cao lớn xoay người cất bước hướng phía ngoài đi ra.
“Dạ” nha hoàn cung kính trả lời, nhìn theo hướng Tề Nghiêm rời đi
Hắn đi rồi.
Trong lầu chính, sau mảnh lụa mỏng, một tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài nằm ở nhuyễn tháp, từ cánh môi như đóa hoa phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Khi hắn đến gần lầu chính, thân ảnh chiếu vào hai cánh cửa lớn, Bảo Bảo bởi vì mãnh liệt chờ đợi, cơ hồ đã quên cả hô hấp. Tầm mắt của nàng nhìn chằm chằm vào hình dáng quen thuộc in lên mành trướng kia, khát vọng hắn có thể đi vào trong, cho dù chỉ ở lại trong chốc lát, cùng nàng nói mấy câu, nàng cũng đã thỏa mãn rồi. Nhưng là, không như chờ mong của nàng, Tề Nghiêm không có vào cửa.
Hình ảnh trên cánh cửa lớn đã đi, nàng cách cửa sổ chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn dặn dò nha hoàn, cùng với tiếng bước chân dần dần đi xa.
Yên tĩnh lại một lần nữa bao phủ thế giới của nàng.
Bảo Bảo nằm trên giường nhìn chăm chú vào trụ giường được điêu khắc tinh xảo, bị không khí lạnh lùng khơi gợi lại sự đau sót.
Sau sự cố ngoài ý muốn kia, nàng bởi vì mất máu quá nhiều nên mê man mấy ngày mấy đêm, là danh y cố sức nghĩ cách cứu chữa mới bảo trụ được mạng sống của nàng.
Chính là, vị danh y kia lại không cứu được sinh mệnh nhỏ bé ở trong bụng nàng. Nghĩ đến đó, nàng lại nhắm mắt rơi lệ, Bảo Bảo khẽ cắn môi, dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ vỗ về bụng.
Từ hôm đó đến giờ, người trên kẻ dưới đều thật cẩn thận giúp nàng điều dưỡng thân thể. Nàng tuy dần dần đã khỏi hẳn, nhưng trong lòng vẫn còn đau đớn nên thủy chung không được bình ổn.
Nước mắt đau đớn từ khóe mắt nhẹ rơi xuống.
Nàng nhớ mang máng, ngày sinh non ấy Tề Nghiêm ánh mắt lo âu, cùng với kích động rống to. Nàng cảm giác được hắn ôm, hắn run run nắm bàn tay nàng thật chặt, ắn giống như con thú thương kêu to mới đưa nàng từ quỷ môn quan trở về.
Sau đó, ngày đêm không rời nàng nửa bước, tự mình coi chừng nàng.T ừ lúc nàng dần dần thoát ly khỏi hiểm cảnh, hắn mới rời đi lầu chính, đem sự chiếu cố, trách nhiệm chăm sóc nàng cho những người khác.
Tề Nghiêm thân là đương gia chủ nhà, trên vai gánh vác trọng trách to lớn, cũng không phải nói bỏ là bỏ được. Bất luận là trong nhà hay bên ngoài, mỗi ngày đều có trăm ngàn chuyện cần hắn xử lý, chờ hắn định đoạt, hắn không thể lúc nào cũng một khắc đều ở bên cạnh nàng được.
Nước mắt tuôn trào, đã làm ươn ướt mái tóc đen dài. Nàng không dám nói với hắn sau khi mất đi đứa nhỏ, chỉ cần không nhìn thấy thân ảnh của hắn, nàng sẽ cảm thấy tịch mịch, nhịn không được nước mắt lại chảy xuống. Nàng cỡ nào cũng không muốn rời xa cái ôm ấm áp của hắn.
Yên tĩnh
Thật quá yên tĩnh
Bảo Bảo nằm ở nhuyễn tháp cuộn tròn thân mình lại, gắt gao nhắm hai mắt lại, trong lòng bắt đầu cầu nguyện, hy vọng lòng nàng sẽ sớm được nguôi ngoai, thanh thản.
Đêm đã khuya
Âm thanh gió tuyết gào thét làm Bảo Bảo bừng tỉnh. nàng nửa tỉnh nửa mê, hai mắt cố gắng mở ra, bản năng hướng tới hơi ấm bên cạnh nép mình vào. Hơi thở ấm áp vây quanh lấy nàng, u uất, ấm ức của nàng bị đánh tan, nàng cảm nhận được vòng tay rộng lớn đang ôm mình, có cả tiếng nhịp tim quen thuộc đang ở sát bên cạnh.
Cơn buồn ngủ qua đi, cảm xúc vui sướng làm cho nàng thanh tỉnh không ít. Nàng thật cẩn thận ở trong vòng tay ôm ấp của hắn nhẹ xoay mình lại, lợi dụng ánh nến mỏng manh tinh tế nhìn dung nhan đang ngủ của Tề Nghiêm.
Sau khi nàng đã ngủ say hắn mới trở về, thậm chí không có cởi áo khoác ra, liền cứ như vậy mặc cả y phục mà ngủ. Hắn ngủ thật sự trầm, trên mặt vẫn còn hiện lên sự mệt mỏi.
Cứ đến gần cuối năm, các đầu mối giao thương đều đưa hàng trăm sổ sách của cả năm tới. Tề Nghiêm tính cẩn thận, tỉ mỉ, hàng năm đều tự mình kế toán sổ sách, năm nay cũng không có ngoại lệ.
Ngày trước hắn thường xuyên có vài ngày không thấy bóng người, thậm chí cũng không trở về lầu chính qua đêm. Nhưng là từ sau khi phát sinh sự cố ngoài ý muốn kia, hắn chưa bao giờ để cho Bảo Bảo nghỉ một mình, cho dù có việc, hắn cũng sẽ gấp rút trở về.
Vì cả cơ nghiệp của Tề gia, năng lực làm việc của hắn thật kinh người. Không chỉ cuối năm mới bận rộn, mà thời gian nào trong năm cũng có nhiều việc phải giải quyết, cho dù là người kiên cường như hắn cũng muốn mệt chết rồi.
Bởi vì như thế, nàng mới đem tịch mịch chôn sâu trong lòng, không dám nói cho hắn, không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho hắn.
Có vài chuyện Bảo Bảo thậm trí tưởng sẽ nói cho hắn, nàng muốn hỏi hắn có thể hay không không cần đem tất cả tinh thần đặt vào công việc.
Nhưng là, lời nói như thế nào cũng không nói được nên lời.
Nàng hận chính mình yếu đuối, thân mình cũng không tự chủ được càng tiến gần đến bờ ngực rắn chắc của hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ vỗ về khuôn mặt hắn.
Chỉ động tác nhẹ nhàng này cũng đánh thức Tề Nghiêm tỉnh lại. Hắn mở to hai mắt, con ngươi đen lợi hại bởi vì còn buồn ngủ mà mông lung.
Đầu ngón tay mềm mại lướt qua làn da thô ráp, như là đang dùng xúc giác một lần nữa đánh thức trí nhớ của hắn. Nàng sờ cẩn thận, mười ngón tay bừa bãi đụng chạm.
Mi hắn
Mắt hắn, mũi hắn.
Môi hắn
Đôi môi mỏng manh kia có chút cảm giác man mát, nàng bỏ đầu ngón tay ra, nhịn không được tiến lên, sợ hãi nhẹ nhàng ấn đôi môi ấm áp của mình lên môi hắn.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa, ngọt ngào như mật ngọt.
Tề Nghiêm chủ động hôn lại nàng, linh hoạt dây dưa cùng đầu lưỡi ngọt ngào của nàng. Bàn tay thô ráp cũng xâm nhập vào bên trong xiêm y của nàng, sờ soạng thân thể mềm mại của nàng, ôn lại mỗi tấc ôn hương nhuyễn hoặc.
Ngọn lửa đã lâu được thổi bùng lên, dẫn dắt từng trận run rẩy, nàng yếu đuối đón nhận, không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Ở sự âu yếm bá đạo của hắn, cơ hồ ngay cả xương cốt cũng mềm yếu.
Bàn tay xoa nắn vùng căng mịn trắng nõn đẫy đà của nàng. Nàng thở gấp, ôm lấy cổ trượng phu, theo mỗi lần âu yếm của hắn nhẹ nhàng run run, đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng ngâm kiều diễm.
“Phu quân…”
Nháy mắt toàn thân Tề Nghiêm cứng lại.
Hắn dừng lại động tác, con ngươi đen trợn to, mỗi khối cơ bắp đều cứng ngắc như đá. Một tiếng gọi ôn nhu kia đã cảnh tỉnh hắn, làm hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
Bảo Bảo hãy còn thở gấp, hoang mang mở to mắt nhìn trượng phu
Bộ dáng của hắn như là sợ hãi.
Nàng nháy mắt mấy cái,nghi hoặc mở miệng gọi
“Phu quân?”. Đam Mỹ Cổ Đại
Lần này Tề Nghiêm nhanh chóng buông tay, dùng tốc độ nhanh nhất rời nhuyễn tháp ấm áp, đem thê tử môi nhỏ hồng nhuận, quần áo hỗn độn một mình ở lại chỗ cũ.
“Ta nên xuất môn” hắn thậm chí không chịu nhìn nàng.
“Xuất môn?”
Bảo Bảo hoang mang cực kỳ
Trời còn chưa sáng, bên ngoài chẳng những gió tuyết không ngừng, còn tối như mực, ngay cả đường còn nhìn không rõ, hắn vì sao muốn xuất môn sớm như vậy?
“Đi nơi nào?”nàng nhịn không được hỏi
“Xử lý vài nơi sổ sách có vấn đề”
“Phu quân, kia__”
Tề Nghiêm cắt ngang lời nàng
“Nàng ngủ tiếp đi, ta phải đi rồi” nói xong hắn liền bước ra khỏi cửa, hắn đi gấp như vậy, thậm trí còn quên mặc áo choàng ngoài đang vắt ở trên ghế vào người.
Trời tối không sao,gió lớn như vậy, hắn lại thừa dịp ban đêm rời nh, chạy trối chết
Bảo Bảo ngồi ở nhuyễn tháp, mở to đôi mắt đen, hoang mang mờ mịt nhìn hướng Tề Nghiêm vội vàng rời khỏi cửa, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.