Thần Dược

Chương 4:




Edit: Sứa.
Beta: Nhạt.
••• @tramkyuccuanhat
Khi Vệ Thăng hỏi anh dạo gần đây có mơ thấy giấc mơ kì quái nào không, hoặc là phát sinh những tình huống ảo giác, Đường Quyền trả lời không.
Cảm giác của Đường Quyền là mình đã yêu thầm một ai đó và xấu hổ khi bị bạn bè biết được, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang giấu cố vấn tâm lý về bệnh tình của mình.
Đối với Đường Quyền mà nói, anh không xem Vệ Thăng là cố vấn tâm lý của mình, vị cố vấn tâm lý ấy giống như một người bạn tốt đột nhiên đến nhà mình chơi mấy ngày hơn.
Đương nhiên sau khi Vệ Thăng đến, bọn họ sẽ thỉnh thoảng nói những câu chuyện của thời đại học. Vệ Thăng chưa bao giờ nhắc đến người tình trong mộng của anh, nhưng nơi mà anh gặp được cô ấy chính là đại học.
Cơm tối xong, Đường Quyền và Vệ Thăng cùng nhau bàn chuyện phiếm, Đường Quyền dò xét hỏi:
“Tiểu Vệ, cậu có nhớ trường chúng ta có một cái thư viện không?”
“Cái nào cơ?”
Vệ Thăng cầm điều khiển ti vi, lơ đễnh nói:
“Trường của chúng ta có đến ba cái thư viện, thật ra thì hai trong số chúng bị xem như phòng tự học, sách bên trong đều là của những sinh viên đã tốt nghiệp không thèm mang đi để lại, sau này gọi là thư viện lớn, thư viện nhỏ và thư viện phía bắc."
“Không biết nữa, mình chỉ nhớ bản thân lúc học đại học luôn luôn đi đến một cái thư viện.”
“Đúng rồi, cậu lúc nào cũng đi đến thư viện phía bắc, còn nhớ vì sao không?” Nghe thấy Đường Quyền nói như vậy, Vệ Thăng đáp.
Vì cô ấy, bởi vì cố ấy thích đến nơi đó học tập, vậy nên anh cũng chỉ vì được gặp cô ấy mà luôn đến thư viện phía bắc.
“Bởi vì không gian đủ yên tĩnh cho mình học bài.” Đường Quyền nửa đùa nửa thật trả lời.
“Ừ, không thì sao cậu lại là người học giỏi nhất trong phòng kí túc của chúng ta.” Vệ Thăng gật gù nói.
Đường Quyền trầm mặc, Vệ Thăng hẳn là biết mình thích cô gái kia.
Anh thật sự rất thích cô.
Dù hiện tại không nhớ tên và dáng vẻ của cô ấy, nhưng mà loại cảm giác này vẫn còn đọng lại trong trái tim anh.
Sau này, họ như thế nào rồi?
“Mình đã thương lượng bác gái rồi, nếu cậu muốn làm việc thì trước tiên hãy tìm việc ở gần đây đi.” Vệ Thăng chuyển chủ đề.
“Mình thấy gần nhà cậu có một tiệm bánh ngọt đang tuyển người đấy.”
“Ừ.” Đường Quyền thờ ơ đáp.
“Cậu xem ti vi đi, mình về phòng nằm một lát.”
Lúc mẹ anh trở về đã nhìn thấy chỉ có một mình Vệ Thăng đang xem ti vi trong phòng khách.
“Dì mới về.” Vệ Thăng tươi cười chào hỏi, mẹ Quyền gật đầu, nhìn về hướng phòng của Đường Quyền, Vệ Thăng gật đầu một cái, nói:
“Dì định đi mua đồ ăn sao? Để con đưa dì. đi, sẵn tiện xách đồ giúp dì luôn.”
Bà lập tức hiểu ý tứ của Vệ Thăng, đi giày vào rồi vẫy vẫy tay với Vệ Thăng.
Vệ Thăng tắt ti vi, cùng với mẹ Quyền ra khỏi nhà. Hai người ra khỏi cổng ngoài(*) mới bắt đầu nói chuyện.
(*) chỗ này nguyên văn là 单元门.
“Tình hình của nó thế nào rồi?” Bà hỏi.
“Nhìn qua thì có vẻ ổn.” Vệ Thăng đáp.
“Thật ra thì vẫn chưa quên được chuyện của cô ấy, chỉ là tâm lý sản sinh bất đồng(**), xem như là một loại tự vệ.
(**) chỗ này nguyên văn là只是精神上产生了分歧.
“Đứa trẻ tội nghiệp.” Mẹ Quyền thở dài.
“Nhanh như vậy đã hồi phục, may mà dì và chú không mang nó tới bệnh viện tâm thần.”
Vệ Thăng nhìn bốn phía xung quanh, mỉm cười nói:
“Chỗ này đối với cậu ấy rất quan trọng, dù sao cũng là nơi cô ấy lớn lên, vậy nên cậu ấy cũng đang tìm cách để tự chữa cho chính mình.”
“Sao có thể nỡ đưa nó vào viện tâm thần được chứ.”
Hốc mắt của mẹ Quyền đỏ lên, thở dài: “Đứa trẻ này thật quá tội nghiệp.” . ngôn tình tổng tài
Vệ Thăng trầm mặc không nói gì, vỗ vỗ lưng của mẹ Đường động viên, rất nhiều lời an ủi đến miệng đều không thể thốt ra thành lời.
Vết thương trong lòng không thể nhìn tới, không có thuốc chữa.
Làm một cố vấn tâm lý, anh chỉ có thể dẫn dắt người bệnh để họ tự phát hiện vết thương trong tim mình, sau đó nói cho anh biết cách để khâu vá miệng vết thương đó, chứ không thể nào giống như bác sĩ khoa ngoại, tự mình xử lý những vết thương.
Ở vị trí trái tim của anh đang nhói lên, rõ ràng nhìn lên là có thể thấy ánh mặt trời rực rỡ, nhưng anh lại cảm giác như mình rơi vào hầm băng.
Có tiếng khóc thút thít đang không ngừng truyền đến, luật sư dường như đang bàn với anh về vấn đề tài sản, nhưng cái gì anh cũng nghe không lọt tai.
Anh không biết bản thân mình sống tiếp còn có ý nghĩa gì, chi bằng cùng với mẹ chết đi cho xong.
Đột nhiên một bóng đen bao trùm lấy anh, anh ngẩng đầu lên. Lúc này gương mặt cô không hoàn toàn mờ nhạt, anh nhìn thấy được đôi mắt của cô, sáng ngời, dịu dàng, như nước suối trong veo.
“Đường Quyền, hình như cậu không muốn sống nữa.” Cô nói.
“Đúng vậy, bị đánh gục rồi. Tớ cố gắng thi đậu vào một trường đại học tốt như vậy chính là vì hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể tìm một công việc tốt, khiến mẹ tớ không cần phải vất vả nữa. Nhưng mà, bà ấy đã chết rồi.”
Đường Quyền rất bình bĩnh đáp lời, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân hiện tại rất tỉnh táo, xem ra bây giờ anh đang điên cuồng khóc lóc, mẹ anh cũng đã không còn nữa.
“Tớ cũng đi chết đây.”
Cô nâng cằm anh lên, anh ngước nhìn cô, sau đó một bạt tay hung hăng giáng xuống khuôn mặt anh.
“Tỉnh chưa?” Cô hỏi.
“Không, nếu tớ không cảm thấy đau thì tất cả những chuyện này đều là giấc mơ.”
Anh bắt lấy tai cô, hung hăng tự đánh vào mặt mình.
“Đây chỉ là giấc mơ thôi.”
Cô thu tay về, sau đó ôm anh vào lòng, thì thầm: “Nghe rõ chưa?”
Là tiếng tim đập, anh thích tiếng tim đập của cô. Khi hai người gần gũi, anh thích ôm cô từ dưới lên, lắng nghe tiếng tim cô đập nhanh hơn vì anh, cảm thấy cơ thể mình đang tuân theo sự thống trị của cô.
Anh nghe được âm thanh mình thích nhất, nhịp tim của cô lúc này có chút hỗn loạn, chắc hẳn cô đang vì anh đau lòng.
Cha anh qua đời khi anh còn nhỏ, ông ấy không chỉ là anh hùng của mình anh, mà còn là anh hùng của mọi người.
Anh đã trở thành con trai của một anh hùng.
Mẹ anh nhận tiền bồi thường xong, một mình nuôi anh trưởng thành, vậy mà đến khi anh đủ năng lực để báo đáp, bà ấy lại gặp sự cố qua đời.
Người kia dù trả bao nhiêu tiền bồi thường cũng không thể trả lại mạng sống của mẹ anh. Anh từ chối hòa giải, chỉ muốn người đó phải trả giá thật đắt.
Anh nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng hỏi, “--, tớ cảm thấy rất buồn. Hôm nay là ngày tận thế sao?”
Cô sờ sờ đầu anh, nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, hôm nay là tận thế, cậu sợ không?”
Anh trầm mặc hồi lâu, như là đang suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau liền nói: “Không biết nữa, anh không sợ chết, nhưng anh không nỡ để em lại như vậy.”
“Vậy thì giữ chặt mình đi, Đường Quyền.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng đến mức có thể vỡ vụn ra khi chạm vào, gần như theo bản năng, anh chậm rãi vươn tay ra, ôm chặt lấy cô, trầm giọng hỏi:
“Em đến để cứu anh?”
“Đúng vậy, em sẽ cứu anh, đưa anh đi trốn khỏi ngày tận thế.” Cô cúi đầu xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên tóc anh.
“Em sẽ luôn ở đây.”
“--, em nói xem tại sao số phận lại đối xử với anh như thế này?” Anh hỏi.
Còn chưa kịp trả lời, cô đã cảm nhận được những giọt nước mắt đang rơi trên mu bàn tay mình. Cô hơi hốt hoảng nhìn anh.
Từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra, bàn tay cô muốn lau nước mắt lại bị anh giữ chặt, anh nghẹn ngào nói:
“Rõ ràng cảm thấy số phận của anh thật xui xẻo, nhưng nó cũng khiến anh có được em."
“Đường Quyền, cuộc sống của em không tệ, cha mẹ em tuy thỉnh thoảng sẽ cãi vã đôi ba câu, nhưng gia đình nói chung vẫn hòa thuận, cuộc sống luôn rất thuận lợi. Em chưa bao giờ bị bạo lực học đường, hay gặp sự cố ngoài ý muốn gì đó, từ nhỏ sức khỏe đã rất tốt, bạn bè cũng rất tử tế. Sau đó là anh, dù biết tôi hơi khác biệt với những cô gái khác nhưng vẫn chấp nhận em, sẵn sàng hợp tác với em trong mọi việc, và sẵn sàng nghe theo em.”
Cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho anh, mỉm cười hỏi: "Anh nghĩ sao về cuộc sống bình thường của em?"
Đường Quyền nước mắt lưng tròng nhìn cô, khóc không thành tiếng, khó nhọc gật đầu, tỏ ý cuộc sống của cô thật tốt.
“Vậy thì hãy bước vào cuộc sống của em, trở thành một phần của cuộc đời em đi.”
Cô như đang mỉm cười, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt cô, anh khó khăn lau đi những giọt nước mắt, khuôn mặt cô lại nhòe đi khiến anh không thể nhìn rõ đôi mắt sáng ngời ấy nữa.
Anh không kiềm chế được mà khóc, ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô, chỉ như thế này, anh mới không thuộc về số phận tồi tệ của chính mình, mà là của cô.
Hãy để anh là một phần trong sinh mệnh của cô.
Ngày hôm đó, cô không chỉ là người anh yêu, mà còn là người hùng của anh.
Khi thế giới của anh trải qua ngày tận thế và dần dần sụp đổ, người hùng của anh từ trên trời rơi xuống, ôm lấy anh và đưa anh đến thế giới của cô.
Dù số phận có xấu xí thế nào anh cũng không sợ nữa, vì anh đã thuộc về cô rồi.
Chỉ cần cô cười, anh liền vui vẻ, cô hạnh phúc, anh cũng hạnh phúc theo.
Vậy nên, điều gì sẽ xảy ra nếu mất đi cô ấy?
Một giọng nói mơ hồ như sương mù văng vẳng bên tai, anh cảm thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể đau nhói, như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào, dường như anh nghe thấy tiếng dao cắt qua da thịt mình. Cuối đầu nhìn xuống, anh thấy một con dao đang cắm trên ngực mình.
Nếu như mất cô ấy, thì đi chết thôi.
Đường Quyền đột ngột mở mắt ra, cảm thấy toàn thân tê dại, phần mắt đau nhức không thôi, đưa tay sờ sờ má, phát hiện trên mặt toàn là nước mắt.
Đó là mơ sao? Bố mẹ anh vẫn còn sống. Anh đứng dậy mang dép, vì đau đầu nên anh đứng không vững, loạng choạng mở cửa phòng và thấy căn phòng trống rỗng.
“Ba? Mẹ?"
“Tiểu Vệ?”
Anh vừa mở miệng định gọi mọi người thì bỗng có một cái gì đó lao tới, là chú mèo màu xanh Bánh Bao Thịt ở nhà.
Anh hoảng hốt vươn tay về phía Bánh Bao Thịt, vì sợ nếu tay mình xuyên qua nó thì chứng tỏ anh đang nằm mơ.
Nhưng anh cảm thấy bộ lông mềm mại của Bánh Bao Thịt, nhẹ nhõm cả người ngã xuống đất.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói, mẹ anh và Vệ Thăng trở về. Hai người đang cầm đồ trên tay, kinh ngạc nhìn Đường Quyền đang ngồi dưới đất.
“Con sao vậy?” Mẹ anh ngạc nhiên hỏi, sau đó chú ý đến đôi mắt đỏ hoe của Đường Quyền.
“Con khóc à?”
Đường Quân sờ sờ mũi nói:
“Khi con vừa thức dậy thì Bánh Bao thịt đột nhiên chạy tới dọa con sợ đến mức ngã xuống đất, đau đến phát khóc.”
Cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của Vệ Thăng, Đường Quyền đứng lên, xoa xoa thắt lưng nói: “Thật sự là đau muốn chết. Già rồi, ngã một cái là đau muốn rớt nước mắt."
“Mới có bao nhiêu tuổi, còn nói mình già rồi.” Mẹ anh chán ghét nhìn anh, vừa đi vừa nói:
“Để mẹ xem con có bị bầm không?"
Nhìn vẻ mặt quan tâm của mẹ, Đường Quyền đột nhiên nghĩ đến trong mơ thấy mẹ chết, tại sao lại mơ thấy mẹ chết?
Anh lớn lên ở nơi này, thỉnh thoảng cùng cha mẹ cãi nhau, nhưng gia đình vẫn rất hòa thuận, anh yên ổn sống ở đây, sau khi đậu đại học thì chuyển đến thành phố S...
Chờ một chút, đây có phải là cuộc sống của anh ấy không?
Đường Quyền trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ này, nếu bây giờ là thật, vậy thì ở trong mơ, là cuộc đời của ai?
Cô ấy là người hùng của ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.