Thu qua đông đến, thời gian như thoi đưa,
Nếu có gì có thể nói thì Nobita cảm thấy nhân sinh bản thân như một cuốn phim,
Bị một tên mất dậy nào đấy vì xem tẻ nhạt quá mà nhấn nút tiến cho qua cái phần đều đều không kì lạ nhân sinh.
Tóm lại, lăn lộn vật vã cũng không có trứng dùng,
Đến khi ngoảnh đầu nhìn lại Nobita đã xuyên qua thế giới này được bảy cái nguyệt.
Đã là tháng 12,
Ngoài đường chốc chốc lại có trận tuyết rơi nho nhỏ,
Các bậc cha mẹ thì chạy sấp chạy ngửa hoàn thành công tác cuối năm,
Lũ trẻ em thì mong chờ về kì nghỉ đông sắp tới.
Còn Nobita ấy hả,
Hắn đang chờ một người bạn quan trọng nhất trong nhân sinh bản thân,
Người có thể giúp hắn, kéo hắn ra khỏi cá mặn nhân sinh bước lên tầm cao mới thành tác tử nhân sinh,
Không sai, là tác tử nhân sinh.
Ngẫm lại mấy lần phiêuu lưu của Nobita chẳng phải là luôn đứng trên đường ranh tìm đường chết bồi hồi sao.
Cơ mà như một đại lão mang danh Tam Lãng đã từng nói:
“Người mà không tác tử thì có khác gì cá ướp muối?”
Nobita vẫn cảm thấy khá là chí lí,
Tuy trong thâm tâm hắn luôn có một tiếng nói ngăn cản lại rằng
“Còn sống không phải thật tốt sao?”
Nhưng Nobita vẫn vô cùng hướng đến một tương lai đầy mạo hiểm và kích thích đã lơ đẹp cái tiếng nói ấy.
Đi dạo không mục đích trên con đường về nhà sau khi giao cảo cho nhà xuất bản,
Nobita bỗng thấy một cô bé đang qua đường khá vội vã mà không chú ý có một chiếc xe tải đang lao đến.
“Abunai..!( nguy hiểm…)”
Cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện,
Nobita lấy đà, chạy bước đến lề đường,
Nhảy lên một góc 45° tạo ra một đường parabol hoàn hảo đáp xuống bên cạnh cô bé,
Khuỵu gối tán lực,
Vòng tay ngang eo cô bé,
Phát lực nhảy sang lề đường đối diện.
Nói thì chậm thực ra rất nhanh,
Khi mà tài xế đang hoảng loạn đạp cần ga,
Cô bé sợ hãi đến nhắm mắt lại thì bỗng cảm thấy có một bàn tay hữu lực ôm lấy eo mình kéo một cái,
Cơ thể cô bé bất giác va vào một lồng ngực không tính lớn,
Nhưng đầy ấm áp và cảm giác an toàn,
Rồi….rồi…chả có gì xảy ra.
Nobita biểu hiện:
“Anh đã ra tay rồi còn để có chuyện xảy ra chả phải vứt hết mặt mũi các đồng bào xuyên việt?”
Chiếc xe tải lao qua một đoạn rồi mới dừng lại được.
Bác tài xế lật đật đầu đầy mồ hôi chạy xuống luôn miệng xin lỗi.
Đằng nào thì cũng không liên quan đến bản thân nên nhìn thấy thế Nobita cũng chỉ có thể ngượng ngùng khách khách khí khí đạo không sao.
Cô bé trong lồng ngực thì như chưa tỉnh hồn lại,
Một đôi mắt mê li trực nhìn Nobita làm toàn thân hắn không thoải mái.
Không phải cô bé kia không xinh đẹp,
Cô bé có mái tóc màu nâu hạt dẻ như người nước ngoài,
Đôi mắt to tròn moe không biên giới,
Thêm một bộ đầm công chúa làm cô bé như một cô công chúa thật sự đi ra từ câu chuyện cổ tích đồng thoại vậy.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô bé Nobita lại cảm thấy trong lòng khó chịu như muốn trốn tránh,. truyện tiên hiệp hay
Hình tượng cô bé như cô bé Non từng làm bạn suốt một thời nhà trẻ của Nobita.
Vì đã làm chuyện có lỗi với Non mà Nobita thậm chí không dám gặp mặt cô bé cho tận lúc cô phải theo ông ra nước ngoài.
Nó như nỗi đau nằm trong trí nhớ Nobita vậy,
Chỉ gặp một cô bé có tạo hình hơi giống Non đã khiến hắn không dám nhìn thẳng a,
Khỏi nói đến bóng tối của con nít tạo thành vết thương tâm linh là bao lớn a.
“Cám ơn anh, xin lỗi cho hỏi phải là Nobita-onichan không?”
Câu nói từ miệng cô bé kéo Nobita về lại hiện thực.
“A? à…ừ… Tớ là Nobita, xin hỏi….”
“Đúng anh Nobita-onichan rồi,
Bó nó à, em là Non đây…”
Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô bé và lời nói quen thuộc từ thời chơi vợ chồng hồi trẻ nít, Nobita đứng hình.
“Không trùng hợp đến vậy chứ?”
Không thể không nói vận mệnh là kỳ diệu,
Nó khiến cho bao người phải thốt lên,
“đúng là trái đất tròn”,
Hay đại loại như “Người hữu tình sẽ trở thành huynh muội?”
Khác, thì cũng đại loại kiểu vậy.
Còn Nobita thì mộng bức,
Không phải là mãi sau này Doraemon có đến cũng chưa từng gặp lại Non-chan sao?
Sao bây giờ lại gặp trong cái tình cảnh “Anh hùng cứu mĩ nhân” của mấy phim tình cảm máu **o hàn xẻng thế này.
Không nói chứ “anh hùng cứu mĩ nhân” cũ là cũ một tí nhưng thành quả là chân chân thật thật,
Cứ nhìn hai mắt mạo tinh tinh Non-chan là biết,
Chắc trong mắt cô bé Nobita-onichan biến thành cao lớn vĩ ngạn sánh vai với các vì sao quá.
“Non-chan, là em sao,
Không phải là….”
Khó mà mở miệng Nobita khá là quấn quýt,
Là hỏi thẳng đâu, vẫn là hỏi thẳng đâu, hay là hỏi thẳng đâu???
Không để Nobita quá lúng túng Non-cham mở lời:
“Vì năm học vừa rồi em đạt thành tích rất tốt nên ông cho phép em một điều kiện,
Em đã xin ông cho em trở lại Nhật để ôn lại kỉ niệm hồi còn bé a.”
Vô tư bỏ quên bây giờ bản thân vẫn là con nít Non-chan vui vẻ nói:
“Thật không ngờ em lại gặp lại được anh ở đây,
Mọi vật thay đổi nhiều quá khiến em không tìm ra nhà anh đâu nữa,
Nobita-onichan lớn lên đúng như em tưởng tượng,
Là một người đẹp trai phong độ tri thức a.”
“Không, thật sự Nobita của em là một kẻ vô công rồi nghề hết ăn lại ngủ,
Mắt của em có vấn đề, đây là bệnh, phải trị”
Nobita nhổ nước bọt thì nhổ nước bọt,
Cơ mà phép lịch sự tối thiểu vẫn là bỏ ra:
“Non-chan vẫn vậy, xinh đẹp, hiền lành,
Chắc chắn a di cũng thường tự hào về em.”
“Hihi, Nobita-onichan cứ đùa em.”
“Anh đang trên đường về nhà a,
Em cùng đi với anh chứ?
Cô công chúa xinh đẹp?”
Tú một tú, Nobita phát huy tối cao tinh túy của quái thúc thúc…
Khụ! khụ! nhầm, tinh túy của sự hiếu khách,
Mời Non-chan về nhà làm khách.
“Vậy thì tốt quá,
Nobita-onichan thật tốt…”
Tiếp tục bị phát thẻ người tốt Nobita đã miễn dịch rồi,
Cùng lắm thì hắn trở thành “người anh quốc dân” được a.
Hai chủ khách sóng vai nhau về trên đường,
Chốc chốc lại có tiếng cười khúc khích truyền đi xa khiến mùa đông năm nay coi bộ cũng không lạnh cho lắm.
ps: đã 15 chương, có thể nhận xét truyện rồi a, anh em đồng bào cho cái nhận xét tốt tí làm động lực a.