Nghiên: thêm 1 chương trả cmt nè!!!
====
Tưởng Ngọc Trân cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng mẹ cô ta đã mở miệng rồi, cô ta cũng thật sự không có biện pháp cự tuyệt bà ta.
Cô ta đã nói rằng chờ sau khi cô ta kết hôn với Chu Bình An rồi sẽ để cho Triệu Xuân Hoa có những ngày tháng tốt lành, hiện tại ngay cả một trái dưa hấu cũng không thể mua cho bà ta ăn được, như vậy còn ra thể thống gì!
Nếu như mẹ cô ta mà biết cô ta có những ngày tháng như thế này ở nhà họ Chu, vậy thì bà ta sẽ không nhịn được mà chạy đến nhà họ Chu làm ầm lên mất.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô ta quyết định đi tìm chị dâu Chu Bình An để mượn chút tiền, đợi đến khi nào cô ta có tiền thì sẽ trả lại cho cô ấy.
Nhưng cô ta chỉ vừa mới mở lời khi sang nhà chị dâu, chị dâu cô ta đã hiểu ý của cô ta nên đã từ chối một cách thẳng thừng.
“Ngọc Trân à, không phải là chị dâu keo kiệt với em làm gì, em cũng biết hoàn cảnh của nhà chị, nhà chị còn vài đứa nhỏ cần phải đi học, anh trai của em lại không thể so sánh được với Chu Bình An đi tham gia quân ngũ gì đó, cuộc sống ở trong nhà cũng không được dễ dàng giống như các người, lại thêm hai ngày trước chị đang êm đẹp lại đột nhiên bị đau răng, ngay cả việc đi đến phòng khám chị vẫn chưa đi được.
Hiện tại số tiền này, ai da, cũng không thể tránh được mà cần phải tiêu…”
Chị ta nói một cách rõ ràng, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn nằm ở ba chữ: Không cho mượn.
Tưởng Ngọc Trân sờ mũi một cái, cô ta mặt xám mày tro trở về, nhưng kết quả việc càng làm cho bản thân khó chịu hơn còn ở phía sau đó.
Chị dâu của Chu Bình An đã không cho cô ta vay tiền thì thôi, đã vậy chị ta còn là một người nhiều chuyện, vừa quay đầu đã đem chuyện Tưởng Ngọc Trân vay tiền cô ta nói cho bà cụ nhà họ Chu biết.
Ngày hôm sau Tưởng Ngọc Trân vừa rời giường đã thấy bà cụ nhà họ Chu với khuôn mặt giống như lừa đang ngồi ở bên cạnh cái bàn chờ cô ta ra để chất vấn.
Sơn Trà vẫn chưa thức giấc cô đã nghe thấy một tiếng động lớn bên ngoài, giọng nói kia sắc nhọn lại vô cùng có lực xuyên thấu, dù cách cả một bức tường và cửa sổ những vẫn truyền đến lỗ tai cô một cách rõ ràng.
Cô cau mày trở mình, lúc này cô mới lười biếng mở to mắt.
“Ai vậy chứ? Mới sáng tinh mơ mà đã ồn ào cái gì vậy?”
Ngủ cũng không cho người ta ngủ yên.
“Hình như là giọng của mẹ Chu Bình An.” Tạ Tri Viễn trả lời.
Sơn Trà vừa nghe xong đã vô cùng hứng thú: “Bà ta đang cãi nhau với ai vậy? Là Tưởng Ngọc Trân sao?”
Tạ Tri Viễn thấy đột nhiên đôi mắt cô sáng lên, anh chỉ cảm thấy hiện tại Sơn Trà với bộ dạng không có ý đồ tốt vẫn có thể khiến anh yêu đến không chịu được, anh nhẹ giọng nói: “Đoán chừng chính là như vậy.”
Bà cụ nhà họ Chu khi tuổi còn trẻ đã là một nhân vật vô cùng lợi hại rồi, chưa bao giờ đọc sách mà lại có thể mắng chửi người ta liên tiếp tám trăm câu mà không hề hấn gì, người trong thôn mặc kệ là nam hay nữ già trẻ lớn bé gì cũng ít có ai dám xảy ra xung đột với bà ta.
Mấy năm nay tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng dư uy vẫn hãy còn ở đó, mọi người đều sợ bà ta sẽ chạy đến trong nhà mình chửi đổng, bởi vậy mọi việc đều nhường nhịn bà ta ba phần, ở trong thôn cũng xem như là “Đức cao vọng trọng”.
Vì vậy, người duy nhất có thể cãi nhau với bà cụ nhà họ Chu lúc này có khả năng rất cao chính là người không nắm rõ tình hình - Tưởng Ngọc Trân.
Sơn Trà vừa nghe, một chút buồn ngủ cũng không còn, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, cô nhấc chăn rồi ngồi dậy.
“Không được, em cần phải đi xem náo nhiệt đây.”
Nhiều chuyện chính là bản tính con người, nếu như là người khác, nhất định Sơn Trà sẽ không có hứng thú, nhưng mà nếu là Tưởng Ngọc Trân thì lại khác, cô ta là một người ác như thế, vậy nên cô rất sẵn lòng nhìn thấy Tưởng Ngọc Trân bị mắng.
“Vậy anh sẽ đi nấu cơm trước, vừa vặn khi em trở lại đã có thể ăn.”
Sơn Trà gật gật đầu, cô sửa soạn lại một chút rồi đi ra cửa.
Mọi người đều nói việc xấu trong nhà không thể người ngoài biết được, cũng không biết bà cụ nhà họ Chu nghĩ như thế, bà ta dường như còn sợ người khác không nghe thấy mẹ chồng nàng dâu hai người cãi nhau hay sao mà còn đem cửa sân mở rộng ra nữa chứ.
Bên ngoài đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt, Sơn Trà mới vừa đi qua đã có một cô gái thắt bím tóc kéo cô lại.
“Em chính là vợ của Tri Viễn, Sơn Trà có đúng không?”
Sơn Trà gật gật đầu, cô gái kia trên đều là ý cười nói: “Chị tên là Trương Hỉ Muội, chị ở phía tây của đầu thôn.”
Tên này Sơn Trà đã nghe Tạ Tri Viễn đề cập qua, người nào ở trong nhà có máy may có cả chị ấy, cô còn đang suy nghĩ tới việc làm sao có thể giúp Tạ Tri Viễn bớt thời giờ liên hệ với chị ấy một chút đây, không nghĩ tới lại vừa vặn gặp phải ở chỗ này.
Nhìn chị ấy so với Sơn Trà lớn hơn một chút, Sơn Trà cũng cười ngọt ngào gọi chị ấy một tiếng: “Chị Hỉ Muội.”. Ngôn Tình Cổ Đại
Trương Hỉ Muội: “Nghe có vẻ kỳ kỳ, chúng ta cũng không lớn hơn nhau là mấy, em cũng đừng khách sáo như vậy, cứ gọi chị là Hỉ Muội được rồi.”
Trương Hỉ Muội cũng là một người nhiệt tình, thích nhất chính là cô gái như Sơn Trà, lớn lên vừa đẹp lại giọng nói ngọt ngào, ngay lập tức đã lôi kéo tay cô để cho Sơn Trà đứng ở một bên cùng với mình.
“Bà cụ nhà họ Chu này mắng chửi người, em cũng đừng đứng ở gần quá, nếu như mà bà ta cảm thấy không thoải mái, mặc kệ là ai bà ta cũng đều có thể tóm lấy mắng cùng với nhau.”
Sơn Trà vừa nghe, đây là một bà cụ cổ quái mà.
“Vì sao mà hai người bọn họ lại cãi nhau đến thế này?”
Trương Hỉ Muội: “Chị nghe nói là vì một trái dưa hấu.”
Dưa hấu? Sơn Trà tỏ vẻ khó hiểu.
Trương Hỉ Muội dứt khoát đem những gì mình nghe được từ đầu nói lại một lần cho cô.
“Chu Bình An không phải đi rồi sao, hình như tiền trong nhà vốn dĩ hẳn là vợ của anh ta Tưởng Ngọc Trân sẽ quản, nhưng bà cụ nhà họ Chu lại chưa đưa cho cô ta, nghe nói nhà mẹ đẻ Tưởng Ngọc Trân muốn cô ta mua trái dưa hấu về cho nhà, kết quả trên người cô ta một đồng tiền cũng không có, còn chạy tới mượn chị dâu của Chu Bình An, chị dâu của cô ta đã không cho vay tiền còn đem chuyện này nói lại với bà cụ nhà họ Chu, bà cụ nhà họ Chu đã vì thế mà cãi nhau với Tưởng Ngọc Trân.”
“Nói là ba đứa nhỏ trong nhà còn chưa được mua dưa hấu cho ăn, vậy mà còn muốn đi mượn tiền nhà người khác để mua dưa hấu cho nhà mẹ đẻ mình ăn, nói cô ta đã gả đi mà cùi chỏ vẫn còn hướng về nhà mẹ đẻ.”
“Còn nói mẹ cô ta lớn đến như thế rồi mà lại không biết xấu hổ, nhà mình muốn ăn một trái dưa hấu còn luyến tiếc không nỡ mua, muốn để nhà con rể phải bỏ tiền ra mua giùm.”
Sơn Trà lập tức nhớ tới lúc cô trở về Vịnh Thanh Thuỷ, chuyện Tưởng Ngọc Xuyên thèm ăn nói cô muốn ăn dưa hấu.
Phỏng chừng chính là sau khi Tưởng Ngọc Xuyên trở về ở trước mặt Triệu Xuân Hoa nhắc tới dưa hấu, Triệu Xuân Hoa lúc này mới để cho Tưởng Ngọc Trân mua cho bà ta ăn.
Bà cụ nhà họ Chu là một thanh bảo đao chưa già, mắng người khác một cái, cuối cùng khiến Tưởng Ngọc Trân vô cùng tức giận.
Cô ta gả đến đây cũng đã hơn một tháng, mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm, thức khuya dậy sớm chăm sóc ba đứa con không phải do cô ta đích thân sinh ra, còn phải hầu hạ Chu Bình An và mẹ của anh ta.
Trước khi kết hôn, bà mối Trần đã nói là bà cụ nhà họ Chu thân thể khoẻ mạnh, có đủ khả năng tự chăm sóc bản thân nên không cần cô ta bận tâm nhiều.
Kết quả hiện tại thì sao?
Từ lúc cô đến, bà cụ nhà họ Chu đã không làm gì chỉ phủi tay là chủ tiệm, tất cả công việc đều đổ lên trên đầu cô ta!
Phải biết rằng cô ta lớn đến như thế này nhưng ở nhà nào đã phải trải qua cuộc sống như thế này!
Vì ngày lành về sau, Tưởng Ngọc Trân chỉ có thể nhẫn nhịn tất cả, thật vất vả lắm mới có thể chờ được đến lúc Chu Bình An rời đi, cô ta vốn dĩ cho rằng bản thân có thể giữ quyền tài chính trong nhà.
Kết quả lúc này bà cụ nhà họ Chu lại nhảy ra ngoài, nói đông nói tây rốt cuộc không muốn đem tiền đó đưa cho cô ta.
Cô ta muốn mua cho nhà mẹ đẻ mình trái dưa hấu ăn mà còn phải đi vay tiền người khác, bà cụ nhà họ Chu đã biết còn không trả tiền cho cô ta thì thôi, thế mà còn dùng những lời nói khó nghe đến như thế mắng cô ta là?
Vậy thì gả lại đây để làm gì cơ chứ?
=====
Nghiên: Chương sau mình bắt đầu thu phí nhé