Thịnh lão phu nhân hồi phủ, hai nhà Thịnh Hải bắt đầu đưa lục lễ. Hải gia là danh môn Đông Dương, Thịnh Hoành quyết chí tuân thủ toàn bộ cổ lễ. Lúc Minh Lan đến thỉnh an thì thấy Vương thị thả một con nhạn thật béo khỏe bị trói chân trên bàn ở chính đường, nàng tò mò lấy ngón tay chọc chọc, khổ thân con chim nhạn bị buộc mỏ, chỉ có thể đảo con ngươi khinh bỉ đầy cá tính nhìn Minh Lan.
“Chim sống à?” Minh Lan khẽ thở ra, “Không phải bây giờ đều dùng đồ sơn khắc sao?”
Như Lan cũng trề môi: “Nhà thư hương mấy đời mà, hay câu nệ, mấy hôm trước đưa tới đấy, chăm nó cứ như chăm các cụ tổ ấy.”
Thịnh Hoành đặc biệt mời vị bằng hữu tốt, Liễu đại nhân ở đại lý tự tới nhà họ Hải làm lễ nạp thái cầu thân. Nhân lúc Hải đại nhân sắp rời kinh, thời gian hữu hạn, hôm đó tiện cầm canh thiếp bát tự của tiểu thư Hải gia về. Sau đó Thịnh Hoành làm bộ mời một quan môi cùng thầy bói đối chiếu bát tự, lại đặt lên bàn thờ tổ tiên cúng bái hai ngày, đương nhiên, nhất định sẽ rút được quẻ cát triệu (quẻ lành).
Cứ như vậy, mới quyết định hạ sính, hôn sự định vào tháng sau, mười tám tháng chạp, đại cát đại lợi.
Cuối năm nhiều việc vui, năm nay là đại thọ của Tương Dương hầu, phụ thân Bình Ninh quận chúa, nhân họ Thịnh với họ Tề có họ hàng xa, Trường Bách với Tề Hành lại là bạn học nhiều năm bèn mời họ Thịnh tới.
Sớm hôm nay, Thúy Vy bắt Minh Lan dậy sớm trang điểm tỉ mỉ, vận áo dài đối khâm gấm trù màu đỏ nhũ nhạt, phối với váy hoa xếp li màu hồng, tóc dày búi thành kiểu loan nguyệt dịu dàng, cài trâm vàng ròng nạm điểm thúy, bên mai lại cài thoa kim tước bằng tơ vàng bọc trân châu, thoa hình sải cánh dang rộng, khẽ rung rinh, trông xinh xắn có hồn.
Cả bộ này đều là kiểu mới nhất được làm ở Hựu Dương. Đợi đến lúc vào phòng phu nhân, thấy hai cô Lan kia cũng đều mặc áo mới. Mặc Lan vận áo lụa dài xanh nhạt thêu ngọc lan toàn thân cùng với váy thêu chìm sen xanh dưới trăng bằng kim tuyến, thắt eo nhỏ nhắn yêu kiều, xinh xắn nhã nhặn. Như Lan vận áo bối tử đối khâm (áo vạt dài tầm trung cài khuy hai bên) đỏ chót thêu trăm bướm đậu hoa, trông cũng phú quý lộng lẫy.
Vương thị đứng ở vị trí phụ huynh mà dặn dò ba cô con gái mấy câu “phải tuân thủ phép tắc nghe nhiều nói ít” các kiểu. Minh Lan hiểu rõ đây là đang nói Mặc Lan, lén nhìn một cái, thì thấy đến cuối Mặc Lan cũng không có lấy một phân biến sắc.
Mành vải dày che trong xe ngựa đung đưa ước chừng một canh giờ thì tới phủ Tương Dương hầu. Cửa lớn hầu phủ rộng mở, hai bên treo hai câu đối đỏ, ở trên cao còn treo chằng chịt những pháo là pháo đỏ chót. Vì đoàn người Vương thị là khách nữ, cho nên đi vào từ cửa bên, rời khỏi xe ngựa nhà mình bước lên kiệu mềm bên trong hầu phủ, lại thêm một lát nữa thì đến cổng trong, nhóm khách nữ mới hạ kiệu.
Ở cổng, từ sớm đã có nha hoàn hầu gái chờ đón người. Đám người Vương thị bấy giờ mới có cơ hội cẩn thận quan sát, chỉ thấy phía trước mặt rộng rãi, trong phủ cao rộng trang nhã, phóng tầm mắt ra xa còn thấy cầu nhỏ nước chảy cùng với núi giả hàng cây. Một hầu già dẫn nhóm Vương thị đi trên đường, đi qua cổng man tử, từ từ đi dọc hành lang. Vương thị và mấy đứa con gái đều không lộ thần sắc nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy nơi nơi treo tranh điêu khắc, quả thực là phong thái phú quý, ngay cả chấn song của cũng mạ vàng.
Vương thị thầm giật mình, chả trách quận chúa Bình Ninh trời sinh đôi mắt gắn trên đỉnh đầu, đảo mắt nhìn sang ba đứa con gái. Mặc Lan trong lòng cực kì hâm mộ, vẻ mặt coi như bình tĩnh, chỉ là nụ cười hơi cứng ngắc trên mặt. Như Lan thì rõ rệt hơn, trong mắt không che giấu nổi vẻ vui sướng ao ước. Vương thị lại nhìn Minh Lan – chốc lát ngẩn cả người.
Chỉ thấy Minh Lan dường như chẳng hề gì, vẻ mặt như bình thường, thái độ thản nhiên trôi chảy, cũng không có vẻ giả vờ, thế nhưng trông như là không để mắt đến phú quý trước mặt. Vương thị không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không phải Minh Lan có ánh mắt cao giá. Ở tòa án mỗi ngày không có án vi phạm pháp luật thì cũng là thảm kịch luân lý gia đình, tâm tình cán bộ cũng bức bối, áp lực công việc lớn, du lịch do đơn vị hàng năm tổ chức Minh Lan đều tham gia.
Nàng đi qua cố cung, đi qua vương phủ, dạo chơi Thẩm viên, trèo lên thiên đàn, coi như cũng biết mặt biết mũi, chỉ có khi xem lâu đài ngầm trong “Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn” trên màn ảnh 3D, Minh lan mới oa vài tiếng. Đành chịu thôi, làn gió phương Tây dần lan tới phương Đông, chủ nghĩa tư bản xâm nhập toàn cầu. người hiện đại đối với thẩm mỹ kiến trúc vốn là càng thêm phần Tây hóa.
Quản sự dẫn đường là một người mồm miệng lanh lợi, dọc đường đi còn thuyết minh sơ qua cảnh vật các chốn. Vương thị thuận miệng cười: “Phủ viện phú quý trong thiên hạ nhiều, cũng khó có được vẻ tao nhã như cách bài trí trong quý phủ, rõ là núi tốt sông tốt, đúng là điềm lành.”
Như Lan kề vào bên tai Minh Lan, khẽ nói một câu: “Em Sáu, chốn này phi phàm hơn phủ của anh rể cả nhiều.” Minh Lan gật gù, nàng chưa từng đến phủ Trung Cần bá, không có quyền phát ngôn, chỉ răm rắp đi trên đường.
Thượng tầng xã hội cổ đại, nhà thư hương cùng nhà quyền quý tuy có thông hôn nhưng vẫn tồn tại giới hạn rõ rệt. Con cháu nhà quyền quý đa phần đều dựa vào chức quan kế thừa hoặc là dựa vào sự yêu thích của hoàng đế, mưu chức trong quân hoặc trông đội cấm quân cảnh vệ, không thì treo một cái chức hão ở một bộ nào đó. Mà con đường khoa cử của quan văn đọc sách lại là, thi đồng sinh, tú tài, tiến sĩ, thành tích tốt thì vào hàn lâm viện, thành tích xêm xêm thì vào lục bộ rèn tư lịch hoặc ngoại phóng (về tỉnh lẻ làm quan), cứ như thế mà tích lũy phẩm cấp, hoặc làm quan to, hoặc về quê làm hương thân phú nhàn.
Tất nhiên, rất nhiều con cháu thân sĩ, vốn cũng không mặn mà làm quan, khảo công danh chẳng qua để giảm chút thuế cho gia tộc, hoặc thêm ô dù bảo hộ mà thôi; điểm mấu chốt thực sự nằm ở những vị hàn lâm học sĩ có phẩm cấp, nhất là thứ cát sĩ.
Từ tiền triều trở đi, triều đình đã thành lệ: Không trúng tiến sĩ không vào hàn lâm viện, không ở trong hàn lâm viện không vào nội các. Bởi vậy, thứ cát sĩ được xưng là “Của để dành”, nói khác đi, trong trương lai Trường Bách có thể một bước lên mây, vào nắm quyền trong nội các.
Hôm qua lúc đi ngủ, Minh Lan đã cảm thấy lễ mừng thọ Tương Dương hầu đứng đầu nhà quyền quý như vậy giờ hẳn không cần mời nhà mình, về sau cẩn thận suy xét mới hiểu được, đây chẳng qua là coi trọng Trường Bách và thể diện nhà họ Hải mà thôi. Nếu Trường Bách sau này có cơ phất lên thì đầu cơ tình cảm sớm một chút dù sao cũng tốt, huống hồ mức đầu tư cũng chẳng lớn.
Đang nghĩ ngợi, thì đã đến chính đường, bởi vì nhóm Vương thị đến sớm, khách khứa còn chưa tới, quận chúa lập tức mời Vương thị đưa đám con gái tới thỉnh an chúc thọ ông cụ. Vừa tới của, chợt nghe thấy bên trong truyền ra từng hồi cười nói rôm rả.
Minh Lan cúi đầu bước vào, chỉ thấy dưới chân êm ái, hóa ra trong phòng trải thảm lông lạc đà dày màu đỏ thắm thêu hoa văn “Cát tường phúc thọ”, trong phòng rất rộng, giống như liên thông mấy căn phòng lại với nhau, chỉ dựng mấy cái kệ chia ô, trên kệ bày biện rất nhiều đồ sứ đồ đồng cổ quý giá, tinh xảo.
Trong phòng vô cùng ồn ã, rất nhiều trai gái đứng ngồi lẫn lộn, đang nói chuyện rộn rã. Có điều tiếng cười duyên của Bình Ninh quận chúa cực kì có khả năng xuyên thấu, xuyên thẳng vào trong tai Minh Lan.
“Chị Vương đã đến rồi.” Bình Ninh quận chúa chậm rãi đi tới, cười với Vương thị, dáng vẻ thân thiết.
Vương thị này, nói dễ nghe thì là làm ra làm chơi ra chơi, mà nói khó nghe thì là ánh mắt thiển cận, từ khi cắt đứt ý niệm kết thân với Tề Hành, nàng liền thấy không còn chỗ nào phải cầu xin với quận chúa, cho nên qua lại vô cùng tự nhiên, cũng không ít nhiều nịnh bợ ton hót, ấy thế mà lại có thể kết giao với quận chúa.
Sau khi cùng hàn huyên với Bình Ninh quận chúa, nàng lập tức cung kính hành lễ với ông cụ ngồi ở vị trí cao nhất, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, miệng chúc thọ: “Con chúc mừng lão hầu gia, chúc lão hầu gia phúc như Đông hải, thọ tựa Nam sơn!”
“Tốt tốt tốt, đứng lên, đứng lên.” Lão hầu gia họ Cố đầu đầy tóc bạc, tấm thân võ vàng, vận áo gấm vạt thẳng hoa văn thọ đỏ sẫm, vóc người cao, tinh thần dồi dào, thoạt nhìn chỉ khoảng ngoài sáu mươi.
Ông cụ cười nói với Vương thị: “Thời tiên đế, ta với cha con đã từng cùng nhau ở dưới trướng tổng đốc Cam Thiểm, lúc bấy giờ ông ấy quản lý sổ sách kiểm kê kho lương hàng ngày. Ta thường dẫn theo người ngày ngày đến tìm ông ấy lĩnh vật dụng này nọ, dù được hay không được chúng ta cũng phải đấu võ mồm một phen. Mấy ngày trước ta gặp cậu cả nhà con rồi, giống cha con như đúc ấy, ài … Năm tháng hối thúc con người già nua, chớp mắt một cái đã chỉ còn lại lão già này thôi.”
Nhắc tới người đã khuất, viền mắt Vương thị rơm rớm, Bình Ninh quận chúa lắc lắc lão hầu gia, cười nói: “Ôi, chị Vương tới chúc thọ mà, không có việc gì cha nói chuyện này làm chi?” Lão hầu gia dường như rất yêu thương đứa con gái này, luôn miệng nói: “Tốt tốt, ta không nói nữa, còn không mau dọn chỗ; còn có mấy đứa bé gái ở phía sau con nữa, đều là con gái nhà con hết à?”
Vương thị vội vàng để cho ba cô Lan bước lên dập đầu, các cô gái bước tới trước rồi quỳ xuống, cung cấp dập đầu lạy ba cái, do đã luyện tập tốt trước đó nên đồng thanh nói: “Chúc lão hầu gia tùng bách trường thanh, đa phúc đa thọ!”
Lão hầu gia họ Cố nhận lễ, Bình Ninh quận chúa gọi nha hoàn dâng lên cái khay đựng ba chiếc túi thêu. Đúng là quà của lão hầu gia, Minh Lan nhận chiếc túi, hơi nhướng mắt lên, cuối cùng cũng có cơ hội quan sát một chút, chỉ thấy phía sau lão hầu gia ngồn ngộn một đám thanh thiếu niên, bé nhất chắc chỉ tám tuổi, mà lớn thì cũng trạc trạc hai mươi, mặt mũi giống nhau, đoán chừng đều là người trong họ Cố.
Bình Ninh quận chúa chỉ vào bọn họ, cười nói: “Đây đều là con cháu anh em nhà tôi, nhân lúc khách còn chưa tới nên tới đây trước dập đầu chúc thọ, chúng ta đều là người trong nhà, không cần câu nệ giữ lễ đâu.” Nề nếp gia tộc ở cổ đại vốn là, còn chưa thành thân thì vẫn coi như là vị thành niên, nữ quyến trong tộc không cần nghiêm ngặt cấm kỵ.
Ở bên cạnh lão hầu gia thấy nhiều thiếu phụ thiếu nữ đang đứng, mỗi người lại châu ngọc xúng xính, quần áo mặt mũi đoan trang. Bình Ninh quận chúa mới giới thiệu: “Đây là đều là chị dâu em chồng trong nhà tôi, còn đây đều là cháu gái tôi, mọi lại đây làm quen với nhau chút đi.”
Nhóm các cô gái bước lên trước, hàn huyên pha trò một hồi. Nhưng tội cho ba chị em, các nàng mơ mơ màng màng hành lễ với rất nhiều phu nhân, rồi lại gọi chú kêu em đầy một phòng người. Minh Lan dập đầu đến váng vất, đứng dậy thì thấy trời đất quay cuồng. Thật không ngờ Như Lan thân thể tráng kiện mà bước chân cũng lảo đảo, ngả cả vào người Minh Lan, hại Minh Lan thiếu chút nữa úp mặt chồng bốn chân như chó, may mà nàng nhân phẩm tử tế, tốt xấu gì cũng mỉm cười mà liều mạng đứng vững.
Tay Minh Lan nêm chặt những túi là túi, theo thói quen nàng ước lượng, nặng nhẹ khác nhau, rồi lại liếc trộm hai chị mình một cái. Như Lan rõ ràng không còn choáng váng như lúc nãy, Mặc Lan cúi đầu, miệng lẩm bẩm mặt trang nghiêm. Minh Lan khẽ nghiêng người nghe ngóng, miệng vểnh lên, à ha, hóa ra chị ta âm thầm ghi nhớ danh tính lai lịch mấy vị phu nhân này, có điều đáng thương nhất hôm nay là Vương thị, hôm nay nàng quả là hao tài.
Rốt cuộc thì nam nữ cũng bất tiện, sau khi nói vài câu, Bình Ninh quận chúa bèn dẫn đầu cả đám nữ quyến lánh sang một viện khác. Tại một phòng rộng khác, bày rất nhiều ghế đẩu gấm, rồi từng vị nữ quyến lần lượt ngồi xuống. Hầu gái lại dâng trà dâng điểm tâm hoa quả lên, bấy giờ mới thoải mái trò chuyện, ở một bên tán gẫu chờ khách khứa lục tục đến.
Minh Lan ngoan ngoãn ngồi ở một góc, bưng chén trà nhìn kỹ món sứ Phấn Thải (một loại đồ sứ tráng men có họa tiết màu rất đẹp và được ưa dùng đời Thanh) phía trên kia, thầm than thực sự là tinh phẩm. Ở bên cạnh Mặc Lan đang trò truyện cùng một cô gái nhà họ Cố, có vẻ đã quen biết nhau từ trước.
“Sao người bên phủ Tề quốc công vẫn chưa tới nhỉ? À, hay là không tới sớm?” Như Lan đối mặt Minh Lan, ánh mắt lại liếc qua phía cô gái họ Cố.
Minh Lan không biết chị ta đang hỏi ai, mà cố gái họ Cố kia hiển nhiên là không tiếp lời. Minh Lan thở dài, thuận miệng nói: “Chắc là giống chúng ta thôi, ngày đông nghĩ muốn ngủ thêm một lát?”
Cô gái họ Cố bên kia nghe thấy được, phì một tiếng bật cười, nàng ấy xinh xắn khả ái, dáng vẻ ngây thơ, cười nói với Mặc Lan: “Em gái này nhà chị đùa hay thế.” Mặc Lan miệng cười nhưng tâm không cười nhoẻn miệng, sau đó giả bộ không để ý tới mà hỏi: “Vưa nói xong, ơ? Liên Nhi, vừa rồi sao không thấy cháu ngoại trai lão hầu gia vậy?”. Truyện Khoa Huyễn
Liên Nhi là cháu gái Bình Ninh quận chúa, có điều ở phòng này đại đa số con gái đều là trẻ nhỏ dưới mười tuổi, chỉ có mấy đứa nàng là tuổi tác xấp xỉ nhau bèn nói chuyện.
“Hôm qua anh họ tôi đã sang rồi, sớm nay cũng đã qua vái thọ, hôm nay chẳng biết lại đi phụ giúp một tay ở đằng nào ấy.” Liên nhi cố tình ra vẻ cụ non, ba cô gái nhỏ lại mỉm cười.
Có nụ cười này, nhóm bốn cô gái bèn ngồi cùng nhau hàn huyên. Liên nhi rất khéo nói, ríu ra ríu rít hồi lâu từ chuyện gánh hát trong kinh thành, chuyện trâm cài hoa thắng thịnh hành bấy giờ, đến chuyện hội thơ của các tiểu thư chốn kinh thành… Mặc Lan với chị ta kẻ hát người xướng, vô cùng hòa hợp. Thật ra Như Lan và Mặc Lan đều quen Liên nhi cùng lúc, thế nhưng hiển nhiên là Mặc Lan giao tiếp khéo léo hơn, Minh Lan cũng không nhiều lời, chỉ ở bên cạnh nghe ngóng tươi cười.
Nói tới nói lui, Liên nhi nhìn Minh Lan, liếc mắt một cái rồi lại một cái, tựa hồ có lời muốn hồi rồi lại do dự, rốt cuộc lại nhịn không nổi mà mở miệng: “Chị nghe chị gái em nói lúc ở Đăng Châu em rất thân thiết với cháu gái cả nhà Dư các lão phải không?”
Minh Lan liếc nhìn Mặc Lan, Mặc Lan bị nhìn trúng, ngồi nhấp nhổm. Minh Lan quay đầu, cân nhắc giọng điệu nói: “Không thể nói là thân nhất được, chẳng qua là hợp ý nhau thì nói nhiều thêm hai ba câu mà thôi.”
Liên nhi là kiểu người không biết che giấu, lập tức nói: “Sao chị kia không chịu gả cho chú hai nhà chị?”
Minh Lan như lọt vào sương mù, hoàn toàn mù mờ, hỏi ngược lại: “Chú hai chị là ai?” Liên nhi thấy vẻ mặt Minh Lan ngô nghê, sốt ruột, gầm nhẹ: “Thì là cậu hai phủ Ninh Viễn hầu đó! Vừa rồi có đứng bên cạnh lão hầu gia mà!”
Minh Lan chớp mắt đã hiểu, giống như bị đánh cho một côn ngửa ra phía sau, trong bụng tự mắng mình là heo, vừa rồi dập đầu đến choáng váng, dĩ nhiên quên béng gốc rễ vụ này rồi.
Thế hệ đầu nhà Tương Dương hầu với nhà Ninh Viễn hầu vốn là anh em, có điều đời thứ hai nhà Tương Dương hầu không có con trai, cũng chẳng biết vì sao lại thế, ông ta không nhận con cháu anh em nhà mình làm thừa tự, mà lại về quê nhận một người tộc Cố hầu như chẳng quan hệ gì làm thừa tự, từ đó trở đi, Tương Dương hầu với Ninh Viễn hầu bèn cắt đứt liên hệ, ngay cả tên tự vai vế lớp con cháu cũng không giống nhau nữa.
Có điều bây giờ, con trai độc nhất của Tương Dương hầu mất sớm, chỉ còn một đứa con gái là Bình Ninh quận chúa, ông ta cố gắng đến năm sáu chục tuổi thì hay bản thân mình đến cùng là không thể sinh được con trai, buộc phải nhận cháu trai họ làm thừa tự. Cho nên vừa rồi bên cạnh lão hầu gia mới có một đám con cháu họ Cố tụ tập như thế, e là đều nhằm vào tước vị cả, cha của Liên nhi chính là một trong những đứa cháu của lão hầu gia.
Vừa rồi trong đám người đứng đó có vị hôn phu trước kia của Yên Nhiên sao? Chết tiệt, thế mà lại không để ý nhìn!
Minh Lan cố sức mà nhớ lại tình hình lúc nãy, hình như… Hình như là…, nàng đã lạy một đám chú họ trong đó có hai vị đầu trâu mặt ngựa, có điều là vị đầu hoẵng này, hay là vị mắt chuột kia nhỉ? Minh Lan hận không thể cào đầu mình ra, làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
“Hai nhà chúng ta vốn không qua lại, lúc này nhà bác cả đặc biệt tới mời, muốn mời nhà Ninh Viễn hầu tới để chọn con thừa tự, chị cũng là lần đầu tiên gặp người nhà kia, ông cả nhà chị thân thể không khỏe nên không tới, chỉ có ông hai và ông ba tới thôi.”
Liên nhi ngẩng đầu, chu môi nói, sau đó lại tiếp tục truy vấn Minh Lan: “Em nói xem, vì sao tiểu thư nhà họ Dư không chịu gả sang bên này, có phải là do nghe ngóng lời đồn đại gì không?” Liên nhi nói như thể người nhà đang vô cùng quan tâm, nhưng nét mặt lại bán đứng chị ta, bộ mặt chị ta chính là kiểu hưng phấn muốn hóng hớt chuyện thị phi.
Minh Lan có được cái cớ mắt thấy tai nghe từ nhà họ Dư, ra vẻ không quan tâm, thản nhiên nói: “Không phải, chẳng qua là lúc ấy Dư các lão với nhà họ Đoàn ở Đại Lý đã có hôn ước bằng miệng. Về sau hai nhà trời Nam đất Bắc chia cách, nhà họ cũng quên mất, ai dè đầu năm nay, nhà họ Đoàn lại gửi thư nhắc tới hôn sự. Dư các lão giữ tín, bèn không nói hai lời đồng ý hôn sự.”
Liên nhi khó nén được vẻ thất vọng: “Chính là như vậy sao?”
“Đúng vậy, còn thế nào nữa?” Minh Lan cố hết sức khiến cho giọng mình có vẻ thành thật, “Thật ra Dư các lão rất vừa ý hôn sự với nhà Ninh Viễn hầu, bằng không, lại hứa gả cô hai qua bên đó còn gì, việc cưới hỏi định chưa? Lúc nào thế?”
Không nghe được điều mình dự đoán, Liên nhi vô cùng thất vọng, vẫy vẫy tay áo, nói tùy ý: “ Định rồi, định vào tháng giêng đó.”
Sau đó lại chuyển hướng quay sang trò chuyện với Mặc Lan. Minh Lan thở phào nhẹ nhõm, học theo động tác của Vương thị chắp hai tay dưới ống tay áo, thầm niệm: A di đà phật, may mà nhà họ Dư giải quyết tốt hậu quả, không lộ ra chút tin đồn nào, bằng không nàng cũng chết dở, Thái thượng lão quân chứng giám, sau này nàng sẽ không bao giờ kích động nữa.