Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1322: Chiến kỳ Tiên cổ




Chí bảo của Từ gia là một tấm vải rách thế nhưng lại gây nên vẻ mặt nghiêm túc vô cùng của Vương Trường Sinh, càng làm cho đám người Vương đại, Vương nhị cực kỳ chấn động.
Thạch Hạo tê dại da đầy, bởi vì hắn nghe được vô tận tiếng la giết, tất cả đều xuất phát từ tấm vải này.
Tấm vải này vô cùng cũ nát và nhăm nhúm, mặt trên có một vài lỗ thủng nhỏ gần như hoàn toàn nát bét.
Đại thể có thể thấy được, đây là bề mặt của một chiếc cờ, bên trên có vết tích của máu đen cùng với vết tích của năm tháng, vừa nhìn thì đã biết là một món đồ vô cùng cổ xưa.
"Năn xưa khi cuộc đại chiến tận thế của Tiên cổ diễn ra thì từng có một chiến kỳ đầy kiên cường, được một bị Chân Tiên giơ cao và dẫn dắt các tộc nghênh chiến thiên quân vạn mã của dị vực..." Vương Trường Sinh lẩm bẩm.
Dù là hắn cũng đôi chút xúc động.
"Chính xác, là lá chiến kỳ*!" Đại trưởng lão nói.
(*): Lá cờ chiến.
Lá chiến kỳ, năm đó cũng chỉ là một cây chiến kỳ kiêng cường, là một ký hiệu thế nhưng về sau ý nghĩa đã hoàn toàn khác hẳn, có Tiên vương chết trận và từng dùng nó quấn lại bộ thi thể này để mang về.
Hơn nữa, không chỉ là một vị mà tới tận hai vị!
Có thể thấy được trận chiến cuối cùng ấy thê thảm tới mức nào, ngay cả Tiên vương - người có sức chiến đấu cao nhất của giới này cũng chết trận, dùng thất bại để kết thúc.
Cũng không biết đã chết bao nhiêu người, hài cốt khắp nơi.
Miếng vải chiến kỳ này từng được dùng để quấn hai di thể của Tiên vương, cho nên tinh huyết của bọn họ không thể nào tránh khỏi việc nhuộm đỏ cả chiến kỳ.
Chất liệu của nó rất dai cứng, vốn được dùng sợi tơ quý báu dệt thành hơn nữa còn có cả tinh huyết bản nguyên nhất của Tiên vương, cho nên càng khiến nó không tầm thường hơn.
Rất nhanh sau đó thì nó đã thông linh!
Cuối cùng, sau khi nó rơi vào trong tay của Từ gia và được họ tế luyện thì trở thành một chí bảo có khắc trận pháp Tiên đạo.
Cách đó không xa thì có một vài con cháu của Vương gia trông thấy, và sau khi những trưởng lão nhỏ giọng nói ra những bí ẩn này thì mọi người đều thất kinh.
Dù cho Thạch Hạo cũng rung bần bật trong lòng, đó là thứ gì? Chính là lá cờ kiêng cường trong cuộc đại chiến Tiên cổ đó!
Ý nghĩa của việc này cũng không phải bình thường, mặc kệ sức mạnh nó ra làm sao thế nhưng chỉ riêng vấn đề tinh thần do nó mang lại đã chấn động tất cả mọi người của giới này rồi.
Nó quả đúng là một bộ chiến sử, chiến kỳ của ngày xưa, nó còn nặng hơn cả nuói!
Chẳng trách lại lan truyền tiếng la giết rầm trời, bởi vì đây đều là những chân nghĩa được ẩn chứa trong lá cờ này, nó vốn bắt nguồn từ chiến trường ấy, máu huyết của vô số cao thủ đã từng nhuộm qua nó.
Nếu có một ngày đi đối đầu với dị vực thì chiến kỳ này rất thích hợp để lần nữa tung bay, dùng linh hồn chiến tranh đã từng có để cỗ vũ mọi người, dùng địch nhân để tiến hành huyết tế!
Hoàn toàn chính xác, chiến kỳ này nếu lần nữa được tung bay thì chắc chắn sẽ là một việc trọng đại, đi kèm là cuộc chiến đầy máu lửa!
"Từ gia, bọn họ cũng chơi bạo đó chứ!" Vương Trường Sinh nói.
Từ gia và Vương gia vốn là kẻ thù truyền kiếp, hai tộc không hề hòa thuận chút nào, lúc ở Thư viện Thiên Thần thì Yêu Nguyệt công chúa và Vương Hi luôn đấu tranh với nhau ở mọi lúc mọi nơi, cho nên có thể thấy được cừu oán của đôi bên.
Mà sự bất hòa giữa bọn họ, có người nói nó bắt nguồn từ thời ky Tiên cổ!
Dù sao cũng là gia tộc Trường Sinh cho nên ân oán cũng lâu đời tới mức đáng sợ, vả lại bọn họ không cách nào hóa giải được, tựa như đã rơi vào con đường bế tắc.
"Cũng chỉ là một chiếc cờ bị phá nát thôi ư, vậy thì có gì thần kỳ chứ." Phương xa, một vị cao thủ của Vương gia đứng từ cuối chân trời nói nhỏ, hắn cũng không hề coi trọng lá cờ này mấy.
"Hừ!" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tức khắc người kia nổ tung hóa thành một đám mưa máu.
"Ông..." Có vài người trong Chín con rồng biến sắc, cảm thấy Mạnh Thiên Chính quá trắng trợn, lại còn giết người ngay trước mặt bọn họ.
"Mạnh Thiên Chính, ông quá tùy tiện rồi đó!" Vương nhị quát lớn.
"Quả nhiên Vương gia vẫn y như trước kia, căn bản không hề để ý tới trận chiến tận thế của Tiên cổ, ngay cả thánh vật từng cuộn lấy thi thể Tiên vương, là chiếc kỳ kiêng cường của giới ta ngày xưa mà cũng dám sỉ nhục, không hề để trong lòng." Đại trưởng lão nói.
Lần này, Vương Trường Sinh cũng không có lên tiếng đáp lại, chỉ có vài người thuộc Chín con rồng không phục mà thôi.
Vương Trường Sinh biết, lá cờ này có ý nghĩa to lớn thế nào, ngay cả người như Đại trưởng lão cũng nói như thế, nó là thánh vật vô thượng, thậm chí còn vượt qua cả Thập Giới đồ.
Tiên dân dùng máu huyết để nhuộm đỏ chiến kỳ, hơn nữa còn quấn thi thể của hai vị Tiên vương, về phần miếng vải nhỏ rách của chiến kỳ này được vài người xem như là một báu vật về tinh thần và còn như một báu vật về linh hồn.
Cho nên, Vương Trường Sinh cũng không hề phản bác, chưa từng tranh đấu với Đại trưởng lão ở vấn đề này, nếu không sẽ càng ép đối phương trả thù càng mạnh bạo hơn.
"Có chút phiền phức rồi." Vương cửu lên tiếng, hắn truyền âm cho vài vị huynh trưởng có tính khí hơi nóng của mình.
"Ta không hề tin, ông ta chỉ dựa vào mỗi chiến kỳ này thì có thể xông ra khỏi Vương gia ta!" Vương đại lạnh giọng nói.
"Quả thật là phiền phức, lá cờ này có trận pháp và binh khí đan xen, sau khi trải rộng ra thì trận pháp Tiên đạo của Vương gia ta không thể làm gì được cả và nó có thể mở ra một con đường, ta không ngờ rằng Từ gia lại hào hiệp như thế, lại dám cho hắn mượn cả thứ như này." Vương Trường Sinh âm thầm truyền âm với chín người con trai của mình.
"Chuyện này... chẳng lẽ không thể làm gì được ông ta ư?" Vương nhị không phục, muốn giữ Đại trưởng lão lại.
"Tấm vải quấn Tiên vương, sau khi được người luyện chế thành chí bảo, chưa chắc có thể nhẹ nhàng thoải mái bên trong trận pháp này thế nhưng chí ít có thể rời đi, hơn nữa còn có cả Thập Giới đồ, như vậy Mạnh Thiên Chính có thể sẽ tạo nên lực phá hoại vô cùng to lớn cho cổ địa của tộc ta." Vương Trường Sinh nói.
Hắn cảm thấy, mặc dù có lưu lại Đại trưởng lão hoặc là đánh giết đi chăng nữa thì Vương gia cũng phải trả một cái giá khó có thể chấp nhận được.
"Lão già này, con rất muốn giết ổng ngay lập tức, lẽ nào cứ mặc ổng xông vào trong tịnh thổ của tộc mình ư, và cứ trơ mắt nhìn ổng rời đi?" Vương đại căm hận.
Vẻ mặt của Vương Trường Sinh biến ảo không ngừng, lát sau thì tựa như đưa ra quyết định và nhìn về phía Đại trưởng lão, nói: "Chuyện hôm nay nên dừng tại đây thôi, ta không truy cứu nữa, cũng bởi vì ta kính trọng chiến kỳ này, không muốn bùng phát chiến tranh."
Đại trưởng lão nghe thấy vậy thì cười ha hả, mang theo vẻ chế nhạo, nói; "Ngươi sẽ kính trọng chiến kỳ này? Vương gia ngươi có tán thành trận chiến Tiên cổ năm xưa hay không còn khó nói, chẽ lẽ lại cảm thấy lá cờ này là thánh vật luôn ư?"
Bởi vì, dựa theo những phản ứng của đệ tử Vương gia thì hắn đều hiểu hết tất cả, cho nên lúc nãy mới ra tay giết chết đại cao thủ của tộc này ngay tức khắc.
Tiếp đó, Đại trưởng lão sắc mặt biến lạnh, nói; "Ngươi nói là không truy cứu, ý là hình như sẽ buông tha cho chúng ta một mạng. Nhưng, ngươi nên biết, là ta đang truy cứu, hôm nay tới đây là để đòi một lời giải thích!"
"Mạnh Thiên Chính... ông, ông đừng có mà quá phận đấy nhen, tới Vương gia ta nói bậy nói bạ, ông xem nơi đây là nơi nào hả?!" Vương nhị quát lên.
"Là nơi để đòi lời giải thích." Đại trưởng lão lạnh lùng đáp trả, con mắt bắn ra hai luồng hào quang sắc bén, sát khí cuồn cuộn nhìn về phía lão nhị Vương gia kia.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Vương Trường Sinh mở miệng.
"Rất đơn giản, ta muốn các ngươi phải quy định ràng buộc dòng dõi mình, lập ra lời thề rằng không được nhằm vào Thạch Hạo nữa." Đại trưởng lão nói.
"Ông... đang ép ba của ta phải lập lời thề?" Vương đại tức giận, tiên vụ trên người dâng trào, nói tiếp: "Chỉ vì một con giun con dế mà ông lại hùng hổ dọa người như vậy, lại còn muốn ba ta hứa hẹn như thế, dựa vào cái gì hả!"
Đại trưởng lão lạnh lùng trả lời, nói: "Ngươi cảm thấy mình rất là mạnh mẽ, cao cao tại thượng, nhưng dưới cái nhìn của ta thì cũng chỉ là xuất sắc mà thôi, nếu thêm một khoảng thời gian nữa thì Thạch Hạo chắc chắn sẽ mạnh hơn ngươi."
Sau đó, Đại trưởng lão lại nói: "Nó là đệ tử của ta, mà các ngươi là dòng dõi của Vương Trường Sinh, ta đứng nơi đây nói rằng, nếu ngày sau Vương gia còn dám làm hại Thạch Hạo, thì ta sẽ ra tay bắt đầu từ Chín con rồng, thấy một thì giết một!"
Những lời này vừa ra thì vang vọng toàn bộ cổ địa, sinh linh trong phạm vi mấy vạn dặm nơi đây đều có thể nghe thấy được, lúc này lập tức dẫn tới sóng lớn ngập trời.
Đây là người nào? Lại dám uy hiếp cả Vương gia!
"Đại huynh, ngươi hơi quá rồi đó." Vương Trường Sinh mở miệng.
"Lần này, Mạnh Thiên Chính ta nói một chính là một, Vương gia ngươi mà dám vượt qua lằn ranh này thì ta tất đại khai sát giới, Chín con rồng chắc chắn sẽ chết đi vài con!" Lời nói của Đại trưởng lão tựa như sấm sét vang vọng cả khu cổ địa này.
Tất cả mọi người đều nghe thấy được, và cũng biết là ai lên tiếng.
"Là Mạnh Thiên Chính!"
"Đại trưởng lão của Thư viện Thiên Thần!"
"Hắn ra mặt vì Hoang, lại dám uy hiếp lão tổ tông của chúng ta!"
Bầu không khí ở nơi đây rất căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh cuộc đại chiến kinh thế.
"Chỉ vì chuyện này mà ngươi xông thẳng vào Vương gia ta, vì sao không đưa thư tới?" Vương Trường Sinh nói.
"Ba!" Cơn lửa giận của Vương đại khó mà tiêu tán, cảm thấy phụ thân mình không đủ quyết đoán.
"Chân thân của ta đã tới, các ngươi còn muốn trấn áp ta nữa mà, một lá thứ thì có lợi ích gì." Đại trưởng lão lạnh nhạt nói.
"Dạo gần đây ta có chút thể ngộ, ta với ngươi giao lưu ba bốn chiêu, nếu như ta bất lợi thì tất cả cứ theo như lời ngươi nói." Vương Trường Sinh mở lời, muốn giao thủ cùng với Đại trưởng lão.
"Được, có thể, nhưng còn có một chút chuyện, các ngươi cần phải đánh đổi khá nhiều đó, lần này đã làm hại đệ tử của ta nên không thể cứ thế cho qua được!" Đại trưởng lão nói.
"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Vương Trường Sinh lạnh giọng nói.
Hắn có đôi chút kiềm chế không được, nếu như không phải kiêng kỵ tấm Khỏa Thi bố*, Thập Giới đồ cùng với sự an nguy của dòng chính mình thì hắn sớm đã ra tay rồi.
(*): Tấm vải liệm quấn thi thể.
"Nè, ngươi muốn cái gì?" Đại trưởng lão hỏi Thạch Hạo.
Lúc này, cảm xúc của Thạch Hạo dâng trào, Đại trưởng lão quả nhiên là thần uy cái thế, không ngờ đi tới Vương gia mà còn ngông nghênh bá đạo như vậy, tranh đấu chống đối với Vương Trường Sinh như thế, không hổ là cao thủ tuyệt đại.
"Con... muốn nhìn một chút về Bình Loạn quyết." Thạch Hạo nói.
Khi nghe được câu này thì toàn bộ mọi người của Vương gia đều phẫn nộ.
Ngay cả khóe miệng của Vương Trường Sinh cũng hơi giật giật đôi chút.
Đám người Vương đại, Vương nhị cũng tức giận không thôi, chỉ một thiếu niên mà lại dám đòi hỏi kinh thư trấn tộc của bọn họ, làm sao có khả năng chứ!
Bình Loạn quyết, chí cao vô thượng, lực công kích là vô địch trên đời này, được mệnh danh là một trong ba đại kiếm quyết mạnh nhất từ xưa tới nay, là kinh văn vô địch.
Từ thuở Tiên cổ, chỉ cần dựa vào pháp quyết này thì có người đã đẩy lùi nhân mã dị vực, duy trì sự an lành trong một khảng thời gian, hai chữ Bình Loạn cũng chính vì thế được đặt tên.
Bởi vậy có thể chứng minh được sự kinh người của Bình Loạn quyết tới cỡ nào rồi, chiến tích huy hoàng!
"Đây là chuyện không thể." Vương Trường Sinh lạnh nhạt nói.
"Không thể luôn à?" Thạch Hạo tiếc nuối.
Đại trưởng lão cũng không biết nói gì nữa, như vậy chẳng phải muốn lấy luôn mạng của Vương gia hay sao chứ, nếu như kiên quyết đòi cho bằng được thì không ngừng Vương Trường Sinh sẽ dùng mạng để liều mạng với bọn họ.
"Ngươi đổi lại một điện kiện khác là được thôi, mà quên đi, cứ để ta làm chủ cho, giúp ngươi chọn vậy." Đại trưởng lão lên tiếng, sợ Thạch Hạo lại đưa ra một điều kiện không thiết thực nên vội vàng bổ sung.
Đại trưởng lão sau khi trò chuyện một phen với Vương Trường Sinh thì lập tức động thủ!
Đương nhiên bọn họ sẽ không vận dụng tới những thứ như Thập Giới đồ, chiến kích kia, mà là dùng tay không để quyết đấu, muốn dùng thực lực chân chính để chiến một trận.
"Gần đây ta như có thể ngộ, ngươi nên cẩn thận đó!" Vương Trường Sinh lạnh giọng nói, tiếp đó là xuất thủ.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, sợ bị pháp lực vô thượng của hắn lan tới mà hóa thành thịt nát, thế nhưng bọn họ cũng hiếu kỳ vô cùng, muốn biết thủ đoạn cái thế được thể hiện sẽ ra sao.
Nhưng, tất cả mọi người đều thất vọng cả.
Lúc Vương Trường Sinh xuất thủ thì chẳng hề có chút sóng thần lực nào, cũng không hề có quy tắc mênh mông đan dệt, nhẹ tựa mây khói, tay áo phấp phới, tay phải chụm lại tạo thành mỏ chim hạc mổ về phía Đại trưởng lão.
Đó là gi? Cũng không phải là đại thần thông nào trong truyền thuyết cả!. Truyện Nữ Phụ
Nhưng, phản ứng của Đại trưởng lão lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm đối thủ, tiếp đó là chân phải từ từ lắc lư tựa như một con mãnh hổ quẫy đuôi đánh về phía mỏ chim hạc đó.
"Chuyện này..."
Mọi người không biết nói gì cả, hai người đang tiến hành cuộc quyết đấu đỉnh cao ư? Chiêu thức sao lại phổ thông như thế chứ, không hề có chút sóng sức mạnh nào, và cũng chẳng hề có các loại trật tự nào xuất hiện cả.
Tiếp đó, Vương Trường Sinh tựa như là một con linh viên vươn tay vung ra một quyền.
Đại trưởng lão tựa như ôm trăng trong lòng, dùng lực dẫn dắt.
"Ba đang làm gì thế, vì sao không dũng mãnh xuất thủ, dùng Bình Loạn quyết chém lão ta chứ!" Vương đại nói nhỏ.
Chỉ có mỗi Vương cửu là vẻ mặt đầy nghiêm túc và vô cùng nghiêm nghị quan sát, ngay cả hô hấp cũng như đình chỉ nhìn chằm chằm hai người, hắn tựa như đã nhìn ra được vấn đề, thấp giọng nói: "Hai người đã hóa thứ phức tạp thành đơn giản, hóa vạn đạo chư thiên làm thành một thức, là so đấu pháp môn vô thượng!"
"Lão cửu... ngươi đang nói gì thế?" Vương đại hãi hùng khiếp vía nói.
"Nhìn thì bình thường, trong thức đầu tiên thì ba đã dung hợp vài loại sát chiêu trong Thập Hung, theo anh thì có hung hiểm hay không?" Vương cửu trầm giọng nói.
Tiếp đó là hắn im lặng, cảm thấy như muốn nghẹt thở.
Bởi vì, hai người đã quyết đấu tới thức thứ ba.
"Sao ta vẫn chưa cảm thấy, thế tiến công kia làm gì có uy lực nào đâu." Vương đại khó hiểu.
Nhưng sau đó thì hắn liền biến sắc, bởi vì một ngọn núi ở phía sau hắn chợt vang lên tiếng rạn nứt, tiếp đó là nổ tung.
Đừng nói là hắn, ngay cả những người Vương gia khác thì sắc mặt cũng biến trắng, ngọn núi lớn như kia làm sao lại có thể vỡ nát?
Nên biết, khu cổ địa Tiên gia này có tổng cộng một vạn ngọn linh sơn, mỗi ngọn đều có phù văn Tiên gia, nhưng hiện tại... một ngọn trong số đó lại nổ tung.
Tất cả mọi người đều hiểu, sự tỷ thí giữa Vương Trường Sinh cùng với Đại trưởng lão nhìn thì không chút khói lửa, rất là tùy ý, nhẹ nhàng như mấy gió, thế nhưng uy thế lại không cách nào tưởng tượng nổi.
Một khi bùng nổ thì tuyệt đối sẽ là trời long đất lở, hủy diệt tất cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.