Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 770: Tương lai không tốt




Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Một trận mưa tầm tã đen kịt như ban đêm, sấm chớp vang dội qua đi, thảo nguyên rộng lớn bao la này càng thêm trong mát, xanh biếc vô biên.
Những vùng đất trũng trở thành đầm lớn, hóa thành hồ nước xanh thẳm và lấp lánh. Một bầy Độc Giác thú có tới mấy trăm con trắng bóng xuất hiện tỏa ra thánh huy tập hợp tới bên hồ nước.
Đây là điều đáng mừng, những người chăn nuôi trên thảo nguyên này nếu nhìn thấy sẽ rất mừng rỡ. Nhưng mà, Thiên Nhân tộc lại không có tâm tình này, hầm mỏ trước mắt bị sụp đổ, thần linh đẫm máu, tổn thất quá lớn, ai nấy đều tái sắc mặt.
"Đây là thần quáng* đệ nhất, nhiều năm qua đã đào được một lượng lớn thiên tài địa bảo thế nhưng giờ lại bị chỉ một người hủy sạch, sét đánh nhếch nhác, còn có ba vị Chân Thần bị đánh gục."
(*): Mỏ quặng.
Thiên Thần Mạc La của Thiên Nhân tộc chẳng hề cảm xúc nhìn khu phế tích, khí tức mạnh mẽ tỏa ra cứ như là núi lớn đè xuống khiến người khác không tài nào thở nổi..
"Đây không phải quan trọng, thần quáng không còn thì có thể có cái khác! Quan trọng nhất chính là lại do Hoang gây nên, hắn chỉ là một tên Tôn giả mà cả đám các ngươi không tài nào bắt được hắn, mặc hắn cứ thế rời đi, còn có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này chứ? Thậm chí ngay cả Chân Thần cũng không cách nào cản được hắn, đều là rác rưởi!"
Mạc La hét lớn, hắn không kìm nén được nữa, những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày của Thiên Nhân tộc đúng là sự sỉ nhục, mặt mày của hắn và những Thiên Thần khác đều xám đen cả.
"Chúng tôi biết sai rồi ạ." Một đám cúi đầu chứ chẳng hề dám nhìn thẳng, thân thể run rẩy, dưới uy thế của Thiên Thần thì không ít người phải quỳ rạp xuống.
"Biết sai thì có lợi gì chứ?!" Một vị Thiên Thần khác quát lên: "Các ngươi có thể tìm tiên chủng đã mất tích trở về được à? Thứ đó vô giá, nó rất có thể tạo nên một vị Thiên Nhân hoàng đấy!"
Mà chuyện khiến hai đại Thiên Thần không cách nào nhịn nổi chính là, kẻ ra tay lại là Hoang, là nhân tài mới xuất hiện mà họ muốn tiêu diệt, thế nhưng tên này lại không kiêng dè xuất thủ, cố tình làm bậy như thế này.
Sự nhục nhã đầy trắng trợn của Thạch Hạo chính là sự phản kích và trả thù, chuyện ngày đó hai bọn họ biết cả, đều hiểu rõ ẩn tình và tin tức bên trong.
Bọn họ đẩy Thạch Hạo vào hắc lao, biến hắn thành tù nhân và dùng cực hình tàn nhẫn và nghiêm khắc để tra khảo, khiến trên người hắn xuất hiện những lỗ máu thông từ trước ra sau.
Từ cái ngày mà Thạch Hạo chạy thoát thì chuyện tình chắc chắn sẽ không thể bỏ qua dễ dàng rồi!
Giờ bắt đầu trả thù rồi sao?
Nhưng mà hai đại Thiên Thần cũng không hề hối hận, quyết định của Thiên Nhân tộc là vì toàn bộ tộc nhân, nếu như có thể đạt được pháp môn Côn Bằng, bảo thuật Lôi Đế thì có thể giúp cho thực lực của tộc nhân tăng mạnh!
Sự ảnh hưởng này quá sâu, nếu như cho bọn họ thêm thời gian cộng với sự tích lũy một quãng thời gian nữa thì Thiên Nhân tộc có thể sẽ phục hưng, tái hiện lại oai phong vô thượng của Hoàng tộc.
"Vừa rồi chúng ta đạt được mật báo, Hộ đạo đại nhân sẽ đích thân tới nơi đây, các ngươi tự lo liệu đi!" Thiên Thần Mạc La lạnh giọng nói.
"Cái gì, Hộ đạo đại nhân..." Mọi người ngẩn ra, người Hộ đạo trong tộc có lai lịch vô cùng đáng sợ, nếu ở thời thái cổ không phải sáu đại Thiên Nhân trở về thì hắn đã trở thành Tế linh được tộc này kính bái rồi.
"Đại nhân không phải đã đi tới cuối đời rồi sao?" Có người nhỏ giọng nói.
Tất cả mọi người đều biết, người Hộ đạo đã gần đất xa trời, tuổi thọ gần muốn kết thúc, cũng không cách nào đại chiến được nữa, lần này sao lại tự mình xuất động thế này?
"Các ngươi đã làm nên chuyện rất tốt rồi đấy!" Một vị Thiên Thần khác trách mắng.
Nếu như bọn không có làm mất đi chí bảo vô thượng Mẫu khí thiên địa thì người Hộ đạo làm sao sẽ bị quấy rầy và xuất quan chứ, muốn dựa vào hơi sức cuối cùng để tra xét.
"Hộ đạo đại nhân muốn dùng bói toán số mệnh cuối cùng của mình để tính xem thử hắn ở phương nào, tất cả đều là chuyện tốt của các ngươi gây nên đó!" Mạc La nổi giận khiến những sợi tóc múa loạn.
Chỉ trong nháy mắt thì nơi hư không hắn đứng đã uốn éo, xuất hiện những vệt khe hở ngang dọc giao nhau, mà nơi đó trời đất cũng tối sầm lại.
"Vù vù!"
Cả đám người quỳ rạp xuống, kể cả đám Chân Thần.
Bởi vì bọn họ biết được, người Hộ đạo làm như vậy, đồng nghĩa với việc muốn dùng tia sinh mệnh cuối cùng của mình để suy diễn ra vị trí chính xác của Hoang, nắm bắt chuẩn xác nhất quỹ tích của hắn.
Chuyện này có ý nghĩa rằng, người Hộ đạo này sẽ qua đời.
Đồng thời, mọi người cũng kinh ngạc và sợ hãi, người Hộ đạo làm như thế, một là coi trọng "tiên chủng" kia, hai là quá quan tâm tới người trẻ tuổi tới từ hạ giới ấy.
"Người trẻ tuổi kia đáng sợ như thế sao, đáng giá để Hộ đạo đại nhân làm như vậy..." Có người thầm nhủ, linh cảm tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng sắp xảy ra.
Từ xưa tới nay, thi thoảng sẽ có vài thiếu niên kinh diễm quật khởi ở các châu, thế nhưng rất nhiều người chưa trưởng thành đã chết sớm, còn phần lớn người thì càng về sau càng phai mờ không đáng nhắc tới, sẽ không thể khiến một Hoàng tộc sốt sắng như thế này.
Nhưng lần này không phải vậy, người Hộ đạo lại lựa chọn làm như thế này, muốn phát huy "sức lực cuối cùng", hắn sẽ nhìn thấy thứ gì? Người có tu vi mạnh mẽ tới nghịch thiên, tuy tuổi đã già, tinh lực khô cạn, sức chiếm đấu giảm mạnh thế nhưng cảm ứng sẽ vô cùng thông linh, nhìn thấy được một vài thứ khó nói.
Nghĩ tới vấn đề này thì tất cả mọi người đều rùng mình một cái, việc này thật sự không tốt, ai nấy cũng cảm thấy người Hộ đạo có thể sẽ bắt lấy được mảnh vỡ thời gian nào đó và sẽ nhìn thấy được tương lai không tốt.
Vì vậy, hắn muốn làm thế, không tiếc dùng bói toán số phận cuối cùng của mình để tìm ra Hoang, bắt giết Thạch Hạo!
"Các ngươi đã biết hậu quả nghiêm trọng rồi sao?" Mạc La quát mắng, những vết rách hư không đen kịt kia càng kinh khủng hơn, chấn động cả thảo nguyên này.
Một vị Thiên Thần khác hét lớn: "Việc mà các ngươi có thể sửa chữa chính là, trước khi vị Hộ đạo đại nhân tới đây thì tìm cho bằng được rồi giết chết hắn!"
Khu thảo nguyên này dần băng lạnh, tất cả mọi người câm như hến, bọn họ biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.
"Phát động toàn bộ lực lượng, những đạo thống có quan hệ với chúng ta cũng điều động hết nhân mã, mấy ngày nay phải tra xét, tìm cho ra đầu mối nào đó!" Mạc La ra lệnh.
"Dạ!" Mọi người nhắm mắt hét lớn, giờ ai có vẻ khác thường gì thì chắc chắn phải chết, không một ai dám chọc tức con giận dữ của Thiên Thần.
Tiếng diệt Hoang vang vọng khắp thảo nguyên này, Thiên Nhân tộc điều động tất cả, những chủng tộc có giao tình cùng với toàn bộ môn phái nơi đây cũng được nhờ vả để tìm kiếm Thạch Hạo.
Thanh thế của lần vây quét này vô cùng to lớn, dù đánh đổi thứ gì cũng phải tìm cho ra kết quả!
Thế nhưng, Thiên Nhân tộc cũng không hề tiết lộ thân phận của Hoang chính là Thạch Hạo ở hạ giới, rõ ràng bọn họ vẫn muốn độc chiếm lấy bảo thuật của hắn.
Khu vực này rối loạn, gió nổi mây vần, vô số nhân mã hành động, ánh đao bóng kiếm, chiến y kim loại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đâu đâu cũng là vẻ xác xơ tiêu điều.
Thạch Hạo nghe được tin tức thế nhưng cũng chẳng hề để ý làm gì.
Hắn từng đứng ở trước sơn môn dõi mắt nhìn về nơi đó, tự nhủ: "Thân phận của ta hơn nửa sẽ lộ ra ánh sáng rồi."
Hiếm thấy nhất chính là, lòng hắn vô cùng yên tĩnh, cũng chẳng hề có chút sợ hãi nào mà ngược lại có thể nhìn thấy rõ con đường của chính mình, ánh mắt kiên định hơn, hắn muốn càng thêm mạnh mẽ!
"Ta nếu thành Đế thì ai dám làm nhục, ai dám đoạt bảo thuật của ta, ai dám giam ta làm tù nhân?"
Thạch Hạo khẽ thở dài, đây chính là ba ngàn châu ở thượng giới đầy hùng vĩ, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ức hiếp, rất là tàn khốc, nhiều lúc không cần nói tới đạo lý lý lẽ gì cả.
Mà một khi ngươi có thể quật khởi thì các tộc sẽ kính phục, các cường giả nể nang, sẽ là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Thư viện Thiên Tiên, Thiên Nhân tộc, mấy người trong Lục kiệt không cách nào ngồi yên được.
Ngoại trừ U Vũ và Vân Hi ra thì những người khác đều chạy tới, bởi vì nơi này có tiên chủng, có thể ngộ đạo, cho nên cao tầng trong tộc đã để bọn họ tới đây.
Chỉ là không ai nghĩ sẽ xuất hiện bất ngờ này, khu thảo nguyên kia đại loạn mà cao thủ cấp Thần trong tộc lại sứt đầu mẻ trán, không lo nổi những chuyện khác.
"Ta muốn chém tên Hoang thành trăm ngàn mảnh, dám làm nhục bộ tộc ta như vậy thì phải chết!" Vũ Luân nói, toàn thân áo trắng, tóc tím đầy đầu, phong thần như ngọc.
Hắn là một trong những người tài giỏi nhất ở đương đại của Thiên Nhân tộc, tu vi cao tuyệt, từng đối đầu với U Vũ và kích đấu với nhau.
Hắn không có Thiên Mệnh thạch thế nhưng xếp hạng trong Lục kiệt lại rất cao, hơn xa Khôn Mạc kia.
"Đáng tiếc, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, dù là U Vũ cũng chưa chắc có thể chiến thắng." Có người nói, hắn xếp thứ sáu trong Lục kiệt.
"Hắn đã giết qua Chân Thần nhưng chắc chắn có bí bảo gì đó hoặc dùng thủ đoạn đặc biệt, chứ với sức chiến đấu thật thì không tài nào làm được." Tên còn lại suy đoán ra chân tướng bên trong.
Trên thực tế, tất cả mọi người của ngoại giới đều cho rằng như thế cả, bởi vì dù một tên Tôn giả có nghịch thiên cỡ nào mà chỉ dựa vào sức chiến đấu của bản thân thì không cách nào giết chết được Chân Thần.
"Không cần nói chuyện khác, cái tên gọi là Đại sư huynh của sơn môn nhỏ rách nát kia lại dám khiêu khích như thế, các ngươi cảm thấy hắn có đáng sống tiếp hay không?" Vũ Luân mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo. Truyện Khoa Huyễn
Hắn sớm đã nhận được bẩm báo, tộc nhân từng bị đánh bại, mà Khôn Mạc ở vị thứ tám cũng bị phế bỏ tu vi nên hắn muốn đi tới đó để phế bỏ lại tên kia.
Đặc biệt là vừa nãy khi nhận được tin tức, cái tên gọi là "Đại sư huynh" từng tới Thư viện Thiên Tiên, lớn tiếng nói rằng ai dám tới khiêu chiến thì sẽ diệt ngay kẻ đó nên trong lòng hắn sớm đã bốc lửa rồi.
Thiên Nhân tộc dạo này vốn rất xui, nay lại có người khiêu khích như vậy nên sát ý trong lòng tăng mạnh, muốn đi giải quyết ngay lập tức.
"Không được bất cẩn, nghe nói hắn rất mạnh nếu không thì sao có thể phế bỏ được Khôn Mạc chứ, chúng ta đừng có làm bừa." Người đứng vị thứ sáu trong Lục kiệt nói, tuy rằng hắn cũng rất muốn động thủ.
"Sợ cái gì chứ, ta nhìn qua thương thế của Khôn Mạc nên hiểu rõ thực lực của tên đó, chắc chắn sẽ không mạnh hơn ta. Hoặc cho dù có thể đối đầu với ta đi nữa, nhưng ta sở hữu vũ khí bí mật do Thiên Thần ban xuống, giết hắn dễ như trở bàn tay." Vũ Luân nói.
"Cũng đừng có làm bậy, tộc ta đã gặp quá nhiều chuyện rồi nên chúng ta cần phải giữ bình tĩnh thì hay hơn." Người đứng vị thứ sáu trong Lục kiệt khuyên.
"Chính là vì thế nên ta mới muốn trút đi cơn giận này, ngay cả chó cả mèo cũng dám nhảy lên đầu bộ tộc ta bắt nạt thì không thể nhịn được!"
"Ta đi mời U Vũ sư huynh, để xem huynh ấy có ý kiến gì không." Người đứng thứ sáu trong Lục kiệt nói, những tên còn lại cũng gật đầu biểu thị vẻ đồng ý.
Sau cùng, bọn họ tức giận tản đi.
Vũ Luân kiêu căng tự mãn, hắn cảm thấy nếu không phải U Vũ là sơ đại thì mình chắc chắn sẽ mạnh hơn, mà đối phương đạt được Thiên Mệnh thạch cũng là do quá may mắn mà thôi.
"Vũ Luân huynh, huynh đã nghe gì chưa thế, tên quỷ của sơn môn nhỏ rách nát kia lớn tiếng nói rằng, sẽ chờ chúng ta tới khiêu chiến và lúc đó sẽ diệt toàn bộ."
Nhìn thấy Vũ Luân xuất hiện thì có người mở miệng chào hỏi.
Lúc này Vũ Luân đang tản bộ thì vẻ u ám càng tăng thêm, nói: "Hắn là cái thá gì mà dám khiêu khích Thiên Nhân tộc ta chứ, chút nữa ta đi ngắm cảnh rồi tiện thể diệt hắn luôn!"
Người trong thư viện đều nhìn về phương này, sau khi biết được thân phận của hắn thì bắt đầu bàn tán, ai nấy cũng lộ vẻ khác thường.
"Thiên Nhân tộc đã bị sứt đầu mẻ trán, bị Hoang làm nhục, cũng không biết có thể bắt được hắn hay không nữa."
"Ồ, Lục kiệt cũng chưa tới đạo tràng đó à, ta nghĩ rằng họ sẽ xuất thủ trấn áp ngay tên đại sư huynh kia chứ, không nghĩ rằng thời gian qua lâu như vậy mà cũng chưa hề rời đi, lẽ nào là sợ ư?"
Nghe được những lời nghị luận này thì sắc mặt của Vũ Luân càng khó coi hơn, hắn rất anh tuấn, áo trắng toàn thân trông rất tiêu sái thế nhưng lúc này lại ngập tràn sát ý.
Từng lời bàn tán đều cay nghiệt như thế khiến hắn hoàn toàn mất tập trung, hơn nữa hắn vốn là kẻ kiêu căng tự mãn cho nên khó lòng chịu được.
Bởi vì, hắn là con cháu Hoàng tộc, là một trong Lục kiệt, là kiệt xuất trong tộc, nếu không phải không có Thiên Mệnh thạch thì hắn sớm đã trở thành một trong những cao thủ mạnh nhất của bộ tộc rồi.
"Ai có thể dẫn đường không, ta đi làm thịt tên kia, chỉ là một môn phái nho nhỏ đã lụi bại mà lại dám làm bậy như vầy, một tên cuồng đồ không biết trời cao đất rộng là gì, ngươi là cái thá gì, một kích của ta đủ giết chết ngươi!" Vũ Luân lạnh lùng nói.
Lời nói vừa ra lập tức tạo nên náo động lớn, rất nhiều người dồn dập biểu thị mình sẽ dẫn đường.
"Nếu tộc nhân có tìm ta thì cứ nói cho họ biết, lấy một bình rượu chờ ta trở lại, khi chặt xong đầu lâu của tên cuồng đồ này thì sẽ trở về uống rượu, à nói luôn cho Khôn Mạc biết, ta đi trút giận dùm hắn." Vũ Luân nói.
Nơi cửa thư viện sục sôi, cũng không biết đã có bao nhiêu người nghe được nên bắt đầu di chuyển, rất nhiều tu sĩ hào hứng chờ mong kết quả.
Vũ Luân hét lên một tiếng, một con giao thú trắng tinh vút qua hư không, tiếng sấm nổ vang nhanh chóng vọt tới đây.
Con giao thú này có thân thể là ngựa nhưng đầu lại là giao, toàn thân là vảy trắng tinh lấp lánh hào quang, vô cùng thần tuấn, một luồng khí tức đáng sợ tỏa ra đầy mạnh mẽ, hơn xa những cường giả tuổi trẻ bình thường.
"Dẫn đường, ta muốn đi thịt hắn!" Hắn tung người nhảy lên tọa kỵ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.