The Great Escape

Chương 13.2:




“Thành thật mà nói, sao hai người không đơn giản là nhảy lên giường rồi giải quyết mọi chuyện ở đó với nhau đi cho rồi?” Chiếc dĩa xiên miếng bông cải của Panda dừng đơ giữa không khí. Lucy thì gần như ngừng thở. Panda phục hồi lại trước. “Cô đi quá lĩnh vực của mình rồi đấy.”
“Vậy cơ à?” Temple chống khuỷu tay xuống bàn rồi gõ gõ ngón tay lên cằm. “Tôi cực kỳ xuất sắc trong việc đọc vị người khác, và cái bầu không khí giữa hai người nóng tới mức khiến tôi ngượng nghịu thay.”
“Cô tưởng tượng vậy thôi,” Panda nói, “những gì cô đang cố thêm mắm dặm muối vào chỉ làm tăng ‘cuộc chiến’ giữa chúng tôi thôi. Hai người với hai góc nhìn khác nhau.
Một người thì thực tế tới chút tàn nhẫn. Một người thì không.” Những thứ vớ vẩn Panda nói khiến Lucy quá mức chịu đựng. “Chúng tôi đã ngủ với nhau rồi. Chỉ là nó không hay ho cho lắm.”
“Tôi biết mà!” Temple reo lên chiến thắng. “Anh ta là kiểu người ích kỷ đúng không? Quả là một cú thích đáng cho cái kiểu ngạo mạn của anh ta mà.”
“Tôi không hề nhé!”
“Hoàn toàn ích kỷ mà,” Lucy nói. “Lần đó nhanh như chớp mắt. Một lần là quá đủ rồi.”
Đĩa của Panda lách cách khi chiếc dĩa của anh rơi xuống.
Temple phớt lờ anh. “Tôi bị làm cho ngạc nhiên đấy. Anh thể hiện sức bền tuyệt vời trong quá trình tập luyện mà. Có thể là…”
“Đủ rồi đấy.” Anh đứng bật dậy. “Hơn cả đủ nữa. Dừng trao đổi về vấn đề này được rồi.”
Khi anh đi một cách hiên ngang và bình tĩnh ra khỏi cửa sau, Lucy ngồi vào chỗ bị bỏ lại. “Tôi không chắc rằng những nỗ lực khi tập luyện được chuyển sang cố gắng khi ở trên giường.”
“Có mà,” Temple nói. “Cả hai đều khiến tốc độ lưu thông máu tăng nhanh hơn.” Cánh cửa sập lại phía sau lưng anh và sàn phần thềm ngoài run lên dưới những bước chân giận dữ.
Giọng của Temple trở nên nhỏ lại như một tiếng thì thầm khe khẽ. “Cô đã mua bánh muffin cho tôi chưa?”
“Nó trong cái túi ở dưới bồn rửa tay trong phòng tắm của tôi.”. Đam Mỹ H Văn
“Vị gì thế?”
“Sôcôla.”
“Hoàn hảo.” Cô ấy liếc mắt nhìn Panda qua cửa sổ, ước lượng xem anh đã đi đủ xa chưa. “Anh ta thực sự tệ trong vụ đó lắm hả?”
“Tôi đoán là không.” Lucy đẩy đĩa thức ăn gần như còn nguyên của Panda sang một bên. “Anh ta nói vấn đề là ở tôi. Anh ta nói tôi cũng không tốt đến mức đó.” Đôi lông mày đen của Temple nhíu lại. “Anh ta thực sự nói thế với cô sao?”
Lucy gật đầu.
“Thú vị đấy,” Temple nói. “Có lẽ cô nên thử lần nữa.”
“Cô nghiêm túc đấy chứ?”
Đôi mắt mèo của cô trở nên trầm tư. “Panda là một người đàn ông hấp dẫn. Tôi thừa nhận là mình đã bắn một vài tín hiệu khi chúng tôi gặp nhau lần đầu nhưng anh ta bỏ qua hết. Rồi sau đó tôi gặp một người khác…”
Biểu cảm của cô trở nên u ám. “Quả là thảm họa. Đáng lẽ ra tôi nên cố gắng nhiều hơn với Panda.”
Lucy tự hỏi liệu cái “thảm họa” đó có phải là nguyên nhân gốc rễ của việc Temple tăng cân.
Temple kiểm tra ngoài cửa sổ một lần nữa rồi đứng lên. “Tôi đi lấy bánh đây. Nếu anh ta trở lại, giữ anh ta bận rộn một lúc nhé.”
“Chính xác thì tôi phải làm thế nào để giữ chân anh ta được cơ chứ?”
“Cởi đồ.”
“Cởi đồ cô ý,” Lucy vặc lại.
Nhưng không ai phải cởi đồ vì Panda đã trở lại ngay lập tức. “Tám chuyện xong chưa các cô gái,” tiếng anh vang lên từ bên ngoài cánh cửa, “quay trở lại với công việc thôi. Hoặc các cô có thể tự huyễn hoặc rằng mỡ sẽ tự tan đi?”
“Đừng có nói kháy tôi.” Temple liếc nhanh một cách bực bội về phía cửa phòng ngủ của Lucy rồi đi theo anh ra bên ngoài vịnh.
Khi Lucy đang đợi cho mẻ bánh mới chín vàng ở trong lò, cô loáng thoáng thấy Temple và Panda đang chèo thuyền kayak. Không giống như Lucy, Temple chèo một cách thận trọng theo dòng nước.
Panda chèo thuyền ngay bên cạnh, bảo vệ cho khách hàng của mình khỏi sự tấn công bởi một tàu hải tặc lang thang có thể xuất hiện ở Great Lake.
Với donut và khoai tây chiên, Lucy không đói lắm, nhưng cô không thể ngăn mình cắt phần đầu nhọn của chiếc bánh mì bột yến mạch mới ra lò, phết một chút mật ong của Bree lên và thưởng thức. Cô giấu chỗ bánh mì ở ngoài thềm phía sau những chậu cây mới mua về đang được xếp xinh đẹp trên giá.
Panda có thể tự tìm ra cách giữ kín chúng ở nơi nào đó.
Cô đã nướng bánh trong khi mở toang cửa sổ cho bay bớt mùi, và giấu mùi bánh còn vương vất lại bằng cách đốt một góc nắp hộp đựng kem trên bếp ga. Khi Temple quay lại, cô ấy quá mong đợi chiếc bánh muffin giấu trong phòng tắm của Lucy nên đã không chú ý tới mùi nhựa cháy phảng phất trong không khí nhưng Panda thì có. Anh bắn cho Lucy cái nhìn hàm chứa rõ ràng câu hỏi rằng đây là tất cả những thứ tốt nhất cô có thể làm đấy ư. Rồi cái nhìn của anh di chuyển tới con lợn gốm cô đã nhặt về từ trong gara và đang được đặt trên nóc tủ lạnh. Anh cố chấp nhận sự tồn tại của cái dây thòng lọng cô quấn quanh cổ con lợn, một kỹ thuật thắt dây cô học được từ em trai Andre nhưng cô định sẽ nói là học được trên chương trình dạy kỹ năng cho trẻ em nếu anh có hỏi.
Anh không.
Temple cởi mũ ra và duỗi tay.
“Tôi sẽ lên gác ngủ một chút. Gọi tôi dậy sau 1 giờ nữa nhé.”
“Ý hay đấy.” Panda cũng tha thiết lấy bánh mì như Temple đang muốn lấy những chiếc muffin vậy.
Temple giả vờ bóp bóp cổ cho thoải mái. “Lucy, tôi có thể mượn mấy quyển tạp chí cô đang đọc không? Không thứ gì ru ngủ dễ hơn là những chuyện tám nhảm của mấy cô nàng trên tạp chí.”
“Chắc chắn rồi.” Lucy chẳng có quyển tạp chí nào cả. Thứ cô có là túi bánh muffin sôcôla được giấu kín và cô không cảm thấy chút tội lỗi nào về việc đó cả. Một chiếc muffin nhỏ chẳng thể nào giết được Temple, và nữ hoàng ác ma cần một phần thưởng cho những vất vả, khổ cực cô ấy đã tự bắt mình phải trải qua.
Khi Temple biến mất sau cánh cửa phòng Lucy, Panda đi thẳng ra ngoài thềm. Lucy đang cảm thấy có chút nhộn nhạo trong bụng vì tất cả những thứ cô đã ăn nên cô xoa xoa bụng.
“Đồ xấu xa!” Temple hét lên.
Ôi không. Tiếng hét vọng ra từ phòng của Lucy. Cô dán chặt mắt ra bên ngoài thêm. Panda không ở đó. Cô xoay đầu về phía cánh cửa đang mở ra. Phải rồi, cánh cửa trượt dẫn vào phòng cô đang mở.
Đây là lúc cô phải làm mình biến mất.
“Lucy!”
Với tiếng gầm báo hiệu điềm gở đang tới của Panda, cô nhanh chóng cân nhắc các sự lựa chọn của mình. Trốn đi bằng xe ô tô hay chạy xuống vịnh?
Cô chọn trốn bằng ô tô, nhưng trước khi cô tới được cửa trước, Panda đã bắt kịp cô khi đi dọc qua phòng khách một cách giận dữ với Temple theo sát phía sau. “Em nghĩ đây là trò đùa đấy hả?” anh la lên. “Em đang cố ý hại cô ấy đấy.
Em không hiểu ư? Sự nghiệp của người phụ nữ này đang bên bờ vực sụp đổ rồi.”
“Như vậy không tốt chút nào Lucy ạ,” Nữ hoàng ác ma nói với giọng điệu kiêu ngạo. “Tôi tưởng cô đã hiểu tôi cần một môi trường như thế nào để ủng hộ mình rồi chứ. Rõ ràng là tôi không thể trông cậy gì được việc cô ở đây vì tôi cả.” Cô ấy quay đầu và bước lên cầu thang.
Lucy nhìn chằm chằm cô ấy, rồi miệng cô mở ra không thể hiểu nổi, nhưng tay Panda vươn ra. “Không phải bây giờ. Đi với tôi ra ngoài một chút.” Anh hướng ra ngoài thềm ngoài.
Không đời nào cô chịu đựng chuyện này. Cô bước theo anh.
Anh ấy đã tìm thấy chỗ bánh mì được giấu rồi.
Cô lao vượt qua anh. “Nếu anh chịu suy nghĩ chỉ một phút thôi––”
“Chết tiệt…” Anh nói với chúa chứ không phải với cô. “Nó vẫn còn ấm.”
Cô nhìn chằm chằm anh khi anh nhấc ổ bánh mì đầu tiên từ phía sau chậu cây ra. Anh thấy phần đầu nhọn bánh mì bị cắt mất nhưng trông không hề phiền vì điều đó chút nào… Hoặc về bất cứ thứ gì khác, trong trường hợp này bao gồm cả những chiếc muffin bị mua lén. “Tôi không nghĩ cô có dao,” anh nói. “Ôi, trời…” Anh xé một khúc bánh ra và cắn một miếng to. “Thề với chúa, Lucy…” Anh nuốt xuống. “Đây là thứ ngon nhất tôi ăn trong cả tuần nay.”
“Không có gì. Tôi sẽ không để anh––”
“Chúng ta phải tìm một chỗ kín đáo hơn để giấu chúng.”
Cô chống nạnh. “Đương nhiên là không phải dưới bồn rửa tay trong phòng tắm của tôi!”
“Có thể là dưới bàn trong phòng làm việc? Canh chừng cửa nhé. Chắc chắn là cô ấy không đổi ý và lại xuống đây đấy.” Anh cắn thêm một miếng nữa. “Và cố đừng để cô ấy dụ cô làm việc gì nữa đấy.”
Cô buông thõng hai tay. “Hai người xứng đôi vừa lứa thật đấy.” Và rồi… “Anh đã làm gì với cái bánh muffin rồi?”
“Ăn chúng trước mặt cô ấy như tôi đã nói với em rồi đấy. Tôi phải ăn nó thật nhanh nên còn chẳng kịp thưởng thức gì cả.”
Điều đó giải thích cho vết sôcôla ở khóe miệng anh.
“Anh biết rằng cái chế độ ăn kiêng cô ấy đang áp dụng rất mất trí chứ,” cô nói.
“Tôi đang hy vọng cô ấy sẽ nhận ra điều đó, nhưng cho tới lúc đó, tôi vẫn cần phải làm công việc của mình.” Anh xé khúc bánh thứ hai. “Từ giờ tôi sẽ phải kiểm tra cả em nữa.”
“Kiểm tra tôi?”
“Không có thứ gì riêng tư ở đây hết.”
Không có thứ gì riêng tư ở đây hết, đúng thế mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.