Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 151: Thái hậu pk Quốc sư (3)




Vân Phượng hạ xuống quân cờ trắng trên tay, nhìn thế cục bàn cờ như có điều suy nghĩ, thật lâu sau lại ngẩng lên nhìn đến thân ảnh người đối diện.
Nàng hôm nay vận một thân lam bạch sắc nổi bật khí chất trong trẻo trẻ trung của thiếu nữ 17 lại đồng thời mang nét phong tình, lười biếng của mỹ nhân thấu hiểu hồng trần.
Nhìn thế cục bàn cờ trước mặt, quân trắng đã chiếm gần như toàn bộ bàn cờ, không biết nàng và hắn đã đấu bao nhiêu trận, kết quả vẫn luôn luôn như vậy hắn thắng.
Gần đây nàng luôn hẹn gặp hắn lấy vài lý do cố ý không cho người từ chối để gặp hắn, rốt cuộc sau khi hắn đến lại chỉ bồi nàng chơi cờ nói chuyện ngắm cảnh. . Đam Mỹ Trọng Sinh
Hành động này của nàng khiến hắn khó lòng có thể lý giải được.
Thu lại suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn về nữ nhân đối diện, một tay nàng chống cằm vì tay áo quá rộng lộ ra một mảng tuyết trắng cánh tay, đôi mắt nàng sáng ngời có chút tinh ranh, khoé môi đỏ mọng không tự chủ được câu lên, tay nàng cầm lên quân cờ đen đặt luôn xuống bàn cờ chẳng buồn suy nghĩ, đôi mắt trước sau chưa hề rời khỏi khuôn mặt hắn.
Vân Phượng tránh đi ánh nhìn nóng rực của nàng, rời tầm mắt về phía hồ sen, cố làm lơ đi cái nhìn của nàng.
Hoa Y nhận ra sự lảng tránh của hắn, cười cười cũng không nói gì, trực tiếp đứng lên lê làn váy đứng chắn trước mặt hắn.
"Quốc sư, ngươi cảm thấy hồ sen đẹp hay là ta đẹp"
Vân Phượng lúc này không thể không nhìn nàng, mặc dù vậy ánh mắt hắn vẫn dừng ở mi tâm nàng rất chừng mực, đầy đủ lễ giáo tầm mắt không chạm vào mắt nàng.
"Hồ sen cảnh sắc thơ mộng hữu tình, thái hậu phượng nhan thanh thủy xuất phù dung, phải nói là cảnh đẹp người càng đẹp"
Một câu trả lời đạt tiêu chuẩn, Hoa Y cười càng thêm sâu, hắn càng cẩn trọng đạo mạo cô lại càng muốn lột đi lớp mặt nạ này của hắn.
"Vậy vì sao Quốc sư lại không nhìn ai gia? Ai gia vẫn chưa đủ làm hài lòng ngươi sao"
Nói xong cô từng bước ép sát, ngón trỏ vươn ra tùy ý nâng lên cằm hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu nhìn cô.
Không khí càng ngày càng ái muội...
Hoa Y nhẹ cúi xuống, mắt nhìn sâu vào đôi mắt hắn, hơi thở quẩn quanh, hỏi ra câu chất vấn: "Hửm...?"
Hơi thở hai người quẩn quanh, gần như đầu mũi nàng sắp chạm vào mũi hắn, bất giác không biết vì sao tim Vân Phượng đập chệch một nhịp.
Hắn vô cùng không thích cảm giác mà nàng mang lại, thái hậu bây giờ đứng trước mặt hắn và thái hậu ngày trước không phải là một, giác quan của hắn từ trước đến nay đều rất nhạy bén.
Mà thái hậu hiện tại này khiến hắn không thể nắm bắt được, nàng xuất hiện khiến rất nhiều điều vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn...ngay cả chính bản thân hắn...cũng vượt tầm kiểm soát...
Hoa Y thấy hắn ngẩn ra không trả lời, cô càng được đà lấn tới, chầm chậm cúi xuống, khi hai đôi môi cách nhau càng gần...
Vân Phượng đột ngột phản ứng kịp, quay đầu qua, ánh mắt chỉ còn một mảng kiên định, bình tĩnh.
"Thái hậu, ta không thể mạo phạm thánh nhan, cho dù người đẹp...cũng không thể tự tiện ngắm nhìn"
Hoa Y cười, đứng thẳng lên, lùi dần ra sau cho đến khi lưng tựa vào cột đình, cô vươn tay ngắt một bông hoa sen, nghịch ngợm xoay nó trong lòng bàn tay, ánh mắt hướng đến nơi cùng tầm mắt với hắn.
"Nhưng ai gia lại thích cho...một mình ngươi ngắm nhìn..."
Hoa Y đảo tầm mắt về phía hắn, thấy hắn mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt phục hồi trong trẻo không nhiệm bụi trần: "Ta thực cho rằng mình không có diễm phúc lớn như vậy đâu, cũng đã muộn, ta là nên trở về thôi"
Nói xong hắn liền hành lễ với nàng rồi nhanh chóng đi mất.
Hoa Y cười cũng không để bụng, nghịch hoa sen trong tay, bất giác khoé miệng lại kéo lên nở nụ cười, chạy cũng thực nhanh...
—————————
Mấy ngày sau tin tức Quốc sư đổ bệnh được truyền ra, mấy ngày không thuyên giảm cho nên đành phải năm lần bảy lượt cho người qua từ chối lời mời của Thái hậu.
Bị từ chối nên Hoa Y cũng không có ý định gọi hắn qua nữa, cô đây là dự định đổi phó bản, lần này tự cô sẽ qua trận doanh của hắn.
————
Rừng trúc nhè nhẹ lay, hương thơm man mát của trúc thoang thoảng trong không khí, tạo cảm giác tĩnh tâm thư giãn.
Giữa rừng trúc một nam nhân đang nằm trên ghế dài, chén trà bên cạnh không biết từ lúc nào đã nguội lạnh, đôi mắt hắn khép hờ, làn áo trắng theo làn gió khẽ lay động lại chẳng ảnh hưởng đến hơi thở đều đều nhè nhẹ của hắn.
"Chàng cũng thực quá thảnh thơi rồi đấy!" tiếng nữ nhân bất ngờ vang lên.
Nhanh như chớp một chiếc lá trúc phi đến cắt qua tay áo cô, nếu không phải Hoa Y nhanh chóng nghiêng người tránh đi thì giờ này chắc là cắm trúng tay cô rồi.
Nhưng mà vì né tránh quá nhanh liền không kịp giữ thăng bằng, từ trên bệ tường ngã xuống, dùng tư thế cắm mặt xuống đất, cả thân mình sõng soài thành hình chữ đại, trông y như con thằn lằn nằm trên nền đất.
Một đôi giày không nhanh không chậm dừng trước tầm mắt nàng, dường như hắn không định giúp đỡ, chỉ nheo mắt nhìn nàng hỏi: "Vì sao người lại ở đây?"
Hoa Y thật sự giận rồi, cô ngã rõ đau mà khuôn mặt hắn vẫn bình chân như vại thế kia, thầm chửi rủa hắn 1000 lần trong lòng, người này chắc chắn không phải Bạch Ly của cô.
Có chút ấm ức, Hoa Y không đứng dậy, vẫn nằm y nguyên vị trí cũ, nghiêng đầu đáp lại hắn: "Ai gia qua thăm chàng, chẳng phải chàng cáo bệnh không đến gặp ai gia sao, vậy nên đích thân ta qua thăm chàng"
Vân Phượng nheo mắt nhìn nàng, nàng cũng trừng mắt nhìn hắn, không ai chịu ai, cuối cùng vẫn là Vân Phượng thức thời, đưa tay đỡ nàng dậy, có ý trách móc: "Vì sao lại phải trèo tường"
Hoa Y liếc nhìn hắn cho hắn ánh mắt đầy tinh quái: "Sợ chàng sai người đuổi khách chứ sao"
Vân Phượng thở dài, dìu nàng ngồi xuống ghế, tự mình cúi người xuống, nhẹ cởi giày nàng ra: "Người không nên đến đây"
Nói xong liền nhíu mày, hắn là nhìn đến một mảng bầm tím nơi cổ chân nàng, có lẽ bị trật khớp.
Hoa Y để ý đến sắc mặt của hắn thầm đắc ý, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật: "Nếu ta không đến chàng sẽ không bao giờ gặp ta nữa"
Vân Phượng ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng sáng tinh tường, hắc bạch phân minh nhìn hắn, lại một giây nữa, trái tim hắn...muốn phát điên rồi.
Không đúng, ngay giây phút hắn phi con dao về phía nàng, trái tim hắn đã thật sự điên loạn rồi, lúc nàng té, lúc nàng giận, tất cả như muốn điên rồi...
Hắn cố áp chế lại cảm xúc xao động trong lòng, cúi đầu xuống ánh mắt lại bất giác tối lại, cổ chân nàng trắng muốt càng nổi bật lên vết bầm tím trông vô cùng đáng sợ, một sự tương phản gay gắt, nhìn thật đau, nhìn đến trái tim hắn đều đau.
Hoa Y nhìn hắn một chút liền biết ý nghĩ trong đầu hắn, mạc danh lòng thực vui vẻ, bất giác cô đã đưa tay xoa nhẹ đầu hắn trấn an: "Đừng lo để ta"
Nói xong hắn thấy nàng cúi xuống hai tay chuẩn xác nắm tại cổ chân, nghe một tiếc crắc vang lên, cổ chân đã được nắn lại như cũ mà khuôn mặt nàng cũng không nhăn lấy một cái.
Lúc sau liền tươi cười hướng hắn: "Này là được rồi nhưng vẫn chưa đi được, ta lạnh quá chàng cõng ta vào nhà nhé"
Nếp gấp nơi mi tâm Vân Phượng hằn càng sâu, trong lòng hắn hiện đang vô cùng rối loạn, trái tim hắn đang kêu gào khát vọng, mà lý trí lại giống như một chiếc lồng giam, nhốt lại những cảm xúc điên cuồng mất đi sự khống chế ấy.
Hoa Y mãi vẫn không nhận được câu trả lời từ hắn, cô đành lên tiếng thúc giục: "Được không?"
"Được" hắn nghe thấy tiếng nói của mình, đồng thời cảm nhận được hơi ấm của nàng cận kề, con đường này hắn đi thực chậm, thực dài cũng thực lâu...
Hoa Y giống con mèo lười nằm dài trên lưng hắn, nhịp điệu di chuyển theo bước chân trầm ổn vững chãi của hắn.
Vân Phượng về đến phòng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, hắn thở dài nhìn dáng vẻ đã ngủ say của người trên giường, cũg không biết là do con đường quá dài hay do bầu không khí bình yên hiếm thấy mà khi về nàng đã lim dim, ngủ mất rồi.
Hắn nở nụ cười đắng chát, rốt cuộc hắn không hiểu nàng đây là kiếp nạn của tiểu Hoàng đế hay là kiếp nạn của chính hắn nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.