Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 84.2: Thiếu cái mạng này trước




Ký Châu thành, bên trong quân doanh.
Hiên Viên Dật cởi khôi giáp màu vàng kim nặng trĩu trên người ra, một kiện áo choàng màu vàng kim, tay cầm một cây viết, đang tập trung tinh thần phê chuẩn sổ con quân vụ đang chất đống như núi, giường như căn bản cũng không ý thức được bên trong còn có một người.
Mộc Thương Nguyệt ngồi im ở một góc, người mặc kiện váy màu xanh ngọc thêu hoa, kéo búi tóc bách hợp, ngũ quan tinh xảo lả lướt, ánh mắt si tình nhìn vẻ mặt chuyên chú tập trung kia, trong lòng nhộn nhạo lên từng vòng gợn sóng, biết bao lâu không có lẳng lặng nhìn hắn như vậy, kể từ sau khi hắn cưới Nam Cung đại tiểu thư, liền chưa bao giờ quay về quân doanh. Vừa nghĩ tới cảnh tượng Hiên Viên Dật cùng Nam Cung Tự mập mờ, nàng liền sinh lòng ghen tỵ, không vui chu miệng béo mập.
Có lẽ người khác sợ hãi Tà U vương, nhưng mà nàng một chút cũng không sợ hắn, chỉ biết là nàng thích người đàn ông này, vô cùng thích.
Không biết qua bao lâu, phê duyệt xong đống sổ con, cuối cùng Hiên Viên Dật cũng gác lại bút, hắn hơi hơi cau mày, gương mặt tuấn tú kia như thu liễm lại, một đôi con ngươi bình thường sắc bén đang không ngừng nhìn về phía bên ngoài trướng, trong lòng một hồi phiền não.
"Vương gia. . . . . ."
Mộc Thương Nguyệt đang muốn mở miệng nói cái gì, chỉ thấy Hiên Viên Dật cao giọng kêu: "Người đâu!"
Tiểu binh canh giữ ở bên ngoài lều đi vào, cầm lấy một xấp tấu chương thật dầy từ Hiên Viên Dật đưa tới, nhỏ giọng nói: "Đưa trở lại quân doanh."
"Dạ, thuộc hạ tuân chỉ."
Thấy tiểu binh đi tới hướng bên ngoài trướng, Hiên Viên Dật hắng giọng một cái, hỏi: "Tiền tuyến có thể nhìn thấy chim bồ câu không?"
"Hồi vương gia, chưa từng thấy qua." Tiểu binh thấy ánh mắt Vương gia hơi mang theo mấy phần mong đợi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói.
Mày Hiên Viên Dật nhíu lại thật chặt, trong lòng càng thêm nóng nảy, dừng tay nói: "Được rồi, lui ra đi!"
Mộc Thương Nguyệt thấy tiểu binh đi ra bên ngoài trướng, lúc này mới đứng dậy bưng nước trà đặt trước mặt Hiên Viên Dật, cười nói: "Vương gia, quân sự tất nhiên quan trọng, nhưng ngài phải chú ý thân thể."
Hiên Viên Dật nhíu mày nhìn về phía Mộc Thương Nguyệt: "Ngươi tới khi nào? Tại sao Bổn vương không biết."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mộc Thương Nguyệt dại ra, giống như là bị đả kích thật lớn, thì ra hắn không phải là bởi vì vội mà bỏ rơi nàng, mà là trắng trợn coi nàng như không khí, nàng không vui bĩu môi: "Ta tới đây được một nén nhang, có thể là Vương gia quá bận rộn, cho nên mới không phát hiện ta."
"Thật sao?" Hiên Viên Dật nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng nước, liếc nhìn sắc trời mờ tối bên ngoài trướng, âm thanh lạnh nhạt nói: "Cũng không còn sớm, ngươi cũng nên về nghỉ ngơi đi."
Mộc Thương Nguyệt được voi đòi tiên cười nói: "Không có gì đáng ngại, ta chờ đại ca trở lại, rồi mới trở về."
Hiên Viên Dật chậm rãi hạ ly trà, liếc mắt nhìn sổ con còn chưa phê xong trên bàn dài, có chút mệt mỏi, lười biếng tựa lên gối mềm, nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt lên tiếng: "Nhưng Bổn vương mệt mỏi."
Ngụ ý là hạ lệnh đuổi khách, điều này khiến cho trong lòng Mộc Thương Nguyệt không thể tin được, thật vất vả mới gặp hắn một lần, thái độ với nàng lại lạnh lùng như vậy, ngay cả một người xa lạ cũng không bằng, nàng khó chịu cúi đầu, hung hăng cắn môi dưới, trong miệng nếm được mùi máu tươi: "Vậy thì ta không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa." Nói xong, nàng đứng dậy đang muốn rời đi, thì thấy Mộc Thương Li đi vào: "Đại ca!"
Mộc Thương Li liếc nhìn Mộc Thương Nguyệt, nhìn lại một chút nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, mày nhíu lại thật chặt, nha đầu này nửa đêm canh ba chạy tới trướng bồng của Vương gia làm cái gì? Phải biết danh dự đối với một nữ tử mà nói so với mệnh còn quan trọng hơn, coi như không làm gì cả, cũng sẽ rước lấy mấy lời nói bậy, hắn không vui nói: "Nửa đêm canh ba không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chạy tới quân doanh làm cái gì?" Trong âm thanh lộ ra uy nghiêm thật sâu.
"Đại ca, ta. . . . . ." Mộc Thương Nguyệt có chút xấu hổ cúi đầu, lắp ba lắp bắp, nửa ngày không nói nên lời, nếu như nói là ở trong trướng bồng của Vương gia chờ hắn trở về, ai tin?
"Mộc tướng quân." Nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt lên tiếng. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Mộc Thương Li nghiêm nghị trừng mắt Mộc Thương Nguyệt, đi lên trước một bước, ôm quyền nói: "Dạ, Vương gia."
"Vương phi đã an toàn trở về thành Lạc Dương rồi sao?" Hiên Viên Dật từ từ mở đôi mắt trong veo ra, nhìn về phía Mộc Thương Li, vẻ mặt nhìn như thật bình tĩnh, đáy mắt lại khó có thể che giấu vẻ mặt lo lắng.
"Dạ, đã đưa Vương phi trở về phủ an toàn, chỉ là. . . . . . ." Mộc Thương Li tạm dừng lại, do dự có nên nói cho Vương gia biết hay không, chuyện Vương phi đem chim bồ câu nướng mất rồi.
Ngón tay Hiên Viên Dật đan vào nhau, mười ngón tay trắng nõn thon dài, sạch sẽ giống như cây sen nổi trên mặt nước, không nhiễm một hạt bụi.
"Chỉ là cái gì?" Hắn lập tức ngồi dậy, vẻ mặt khẩn trương trước nay chưa từng có.
Mộc Thương Nguyệt thấy hắn kích động như thế, không khỏi sửng sốt một chút, khó chịu cúi đầu, nữ nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao có thể khiến cho Hiên Viên Dật khẩn trương như thế? Phải biết nàng vẫn là lần đầu tiên thấy Hiên Viên Dật khẩn trương lo lắng như vậy, nắm chặt hai quả đấm run lẩy bẩy, móng tay đâm thật sâu vào trong long bàn tay.
"Hồi vương gia, bởi vì trên đường đi lương thực đều cạn sạch, Vương phi liền đem con chim bồ câu ngài đưa cho nàng kia đi nướng rồi."
Sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, không trách được, không trách được mấy ngày nay hắn không nhận được con chim bồ câu nào, thì ra là nàng nướng chim bồ câu rồi. Than một tiếng, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ kia, trong miệng nỉ non: "Thật là một nữ nhân không làm người ta bớt lo a!" Hiện tại nàng đang làm gì đấy?
"Vương gia, thuộc hạ cáo lui trước." Mộc Thương Li ôm quyền nói, lôi kéo Mộc Thương Nguyệt cứng rắn kéo ra ngoài phòng, cau mày nói: "Thương Nguyệt, ngươi càng ngày càng quá mức, chẳng lẽ ngươi còn chê ta không đủ mất mặt sao?"
Mộc Thương Nguyệt uất ức dậm chân nói: "Đại ca, lời này của ngươi là có ý gì? Ta tới quân doanh còn không phải là vì tới tìm ngươi?"
Mộc Thương Li hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Ngươi dám nói ngươi tới quân doanh, thật chỉ là vì tới tìm ta?" Thấy nàng cúi đầu lại không dám mạnh miệng, hắn bất đắc dĩ than một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, đáy mắt lộ ra vẻ mặt cưng chìu, khuyên: "Thương Nguyệt, nghe đại ca khuyên, hiện tại Tà Vương phi đã mang thai con của Vương gia, ở trong mắt Vương gia, trừ Tà Vương phi, không dung được những nữ nhân khác. Ngươi chính là sớm từ bỏ cái ý nghĩ đó đi!"
Nghe vậy, cả người Mộc Thương Nguyệt liền sững sờ, cái gì? Nàng mang thai, ánh mắt hạ xuống khẽ phát run, chợt ba rơi xuống tay Mộc Thương Li, dậm chân nói: "Ngươi chính là không phải là đại ca của ta? Biết rõ người ta thích là Vương gia, ngươi lại không chịu giúp ta, ta không có người đại ca cánh tay trỏ ra ngoài này." Bỏ xuống những lời này, nàng nhấc váy chạy ra ngoài quân doanh.
Nhìn bóng lưng Mộc Thương Nguyệt rời đi, Mộc Thương Li thở dài một cái thật sâu.
Trên đường phố Ký Châu yên tĩnh, Mộc Thương Nguyệt thất hồn lạc phách chao đảo trên ngã tư đường, hung hăng cắn môi dưới, nàng thật sự không có cơ hội sao? Thật không có cơ hội sao? Nàng không cam lòng!
"Tiểu thư!"
Từ phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc, Mộc Thương Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn về phía nam tử đang đứng ở trước mặt nàng, chỉ thấy thân thể hắn mặc một cái cẩm bào màu đen bó sát người, ngũ quan thanh tú, lại không thể bằng nửa điểm của Hiên Viên Dật, hắn chính là vị hôn phu của nàng, Phi Ưng!
"Ngươi tới làm cái gì? Ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ không gả cho ngươi." Nàng chán ghét nói.
Phi Ưng sững sờ nhìn một mảnh ướt át trong hốc mắt của Mộc Thương Nguyệt, giống như chưa từng nghe thấy lời nói tuyệt tình của nàng, nâng tay phải lên, ngón trỏ êm ái lau nước mắt trên khóe mắt nàng, đau lòng nói: "Tiểu thư, là ai ức hiếp người?"
Mộc Thương Nguyệt nhìn Phi Ưng dịu dàng như nước với nàng, ý niệm vụt sáng rồi biến mất, chợt cắm đầu ngã vào trong ngực của hắn, khóc ròng nói: "Phi Ưng, ta không cam lòng, ta thật sự không cam tâm, ta thích hắn như vậy, thế nhưng hắn lại luôn lạnh nhạt đối với ta. . . . . ."
"Tiểu thư. . . . . ." Phi Ưng rủ thấp tầm mắt xuống, đáy mắt dâng lên một vết nứt, bàn tay che trên gáy nàng: "Là Tà U vương làm tổn thương tiểu thư sao? Tiểu thư người yên tâm, Phi Ưng nhất định sẽ thay người giết nam nhân bạc tình đó."
"Không cần, ngươi muốn giết hắn, vậy trước hết ngươi giết chết ta cho rồi!" Da đầu Mộc Thương Nguyệt căng thẳng, ngẩng lên nghiêm túc hướng về phía Phi Ưng lắc đầu, rưng rưng dịu dàng nói: "Phi Ưng, nếu như ngươi muốn tốt cho ta, vậy thì ngươi giúp ta, giúp ta khiến cho hắn thích ta, yêu ta."
Ánh mắt Phi Ưng run rẩy, tay chậm rãi rơi xuống, trong long không khỏi có một chút đau đớn, có chút khó chịu nói: "Tiểu thư là muốn ta. . . ." Lời đến khóe miệng, miệng liền bị ngón trỏ lạnh lẽo của nàng ngăn chận.
"Đồng ý ta có được hay không?" Thấy Phi Ưng sững sờ gật đầu một cái, Mộc Thương Nguyệt ôm Phi Ưng nói: "Ta biết ngươi là người tốt nhất, hiểu ta nhất." Nói xong, miệng nhếch lên một tia cười âm hiểm không dễ dàng phát giác.
"Tiểu thư. . . . . ."
Thành Lạc Dương, sòng bạc Tuyệt Sắc.
Nam Cung Tự cùng Lục hoàng tử lập khế ước sinh tử, hai người đứng ở hai bên trái phải của bàn.
Trang chủ sòng bạc Tuyệt Sắc tự ra tay, dẫn tới không ít người tới vây xem, lúc này bên trong sòng bạc bị vây đến mức nước chảy không lọt.
Đường Uyên cầm lồng trúc lên, vứt ba khối xúc sắc màu xám tro lên không trung, nhanh chóng bắt lấy, xúc xắc vào ống trúc, sau đó dùng lực lay động: "Ba ba!" Đem đầu chuông úp trên mặt bàn, chút tài mọn này đối với hắn mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay, hắn cố ý khiêu khích nhìn về phía Nam Cung Tự: "Xin mời!"
Miệng Nam Cung Tự nhếch lên một nụ cười khinh thường, đứng dậy, tay nhỏ bé nhanh chóng chuyển ống trúc, động tác thuần thục làm cho người ta không khỏi nhíu mày, tay nhỏ bé trong nháy mắt đem ống trúc úp về phía ba khối xúc xắc trong không trung: "Bá" một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh đảo qua: "Ba ba" hai tiếng, ống trúc chợt mạnh mẽ dừng ở trên bàn, hai người giống như đối thủ trên chiến trường, ánh mắt đều âm lãnh như nhau, giống như kẻ thù. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Trong không khí giống như bắt đầu khởi động cái gì, tự dưng khiến cho người ta cảm thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm, mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Lục hoàng tử, xin mời!" Nam Cung Tự lười biếng ngồi xuống, giơ tay lên ý bảo hắn ngả bài.
"Hừ!" một tiếng, bàn tay xương cốt rõ ràng một tay nhấc ống trúc lên, cười tà nói: "Ba năm, mười lăm điểm, xin mời!"
Nam Cung Tự không chút để ý mở ống trúc ra, ngón tay ngọc thon dài có tiết tấu gõ lên trên bàn, thấy sắc mặt Lục hoàng tử trở nên xám trắng, nụ cười của nàng càng đậm: "Hai năm, một sáu, 16 điểm! Vừa lúc lớn hơn ngươi một chút."
Đường Uyên môi mỏng mím chặt thành một đường kẻ, nghe thấy mọi người bắt đầu nghị luận ầm ĩ, hắn chết vì sĩ diện nói: "Đó là Bản hoàng tử tặng cho ngươi thôi, một ván cuối cùng Bản hoàng tử sẽ không nhường ngươi nữa."
"Ha ha, thật sao?"
"Ít nói nhảm!" Đường Uyên lay động ống trúc, hung hăng úp lên trên bàn: "Năm sáu sáu, 17 điểm, ngươi mở đi!" Không nhịn được thúc giục.
Wow, gấp gáp chịu chết sao!
Ở dưới ánh mắt của mọi người Nam Cung Tự chậm rì rì mở ống trúc ra, nâng cằm lên, trong mắt rõ ràng đang cười, mà con ngươi lại có vẻ lạnh nhạt vô cùng: "Ha ha, sáu sáu sáu, 18 điểm, vẫn là lớn hơn ngươi một chút như trước." Nói xong, nàng lạnh nhạt đứng dậy, thừa dịp Cẩm y vệ không chú ý thì nhanh chóng rút bảo kiếm từ ngang hông Cẩm y vệ lên, mũi kiếm chống ở dưới cằm Lục hoàng tử, nhíu mày, "Ngươi thua, cái mạng này là của Bổn trang chủ."
Cả người Đường Uyên không khỏi cương cứng, Cẩm y vệ bên cạnh rối rít rút bảo kiếm ra: "Vút Vút" mười mấy thanh trường kiếm hiện ra ánh sáng lạnh, chĩa lên người Nam Cung Tự.
Nam Cung Tự nhíu mày cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Lục hoàng tử muốn nuốt lời?"
"Dừng tay!" Đối mặt âm thanh khinh bỉ của mọi người, Đường Uyên là một người vô cùng thích thể diện, hắn không xấu mặt nổi, hung ác cắn rang: "Bản hoàng tử cho dù thua, cũng sẽ không ăn vạ! Ngươi tốt nhất sảng khoái chút, một đao đâm chết ta." Nếu hắn chết rồi, Quỷ La Sát nàng cũng đừng nghĩ sống được.
Nam Cung Tự nhíu mày, thấy hắn nhắm chặt hai mắt chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy cái chết, khóe miệng hơi nhếch, nhanh chóng thu hồi kiếm, lười biếng ngồi trên ghế: "Không cần phải gấp gáp chịu chết, cái mạng này cho ngươi thiếu trước, nhưng nếu Lục hoàng tử chịu quy thuận Tà U vương, bổn trang chủ có thể suy nghĩ để cho ngươi sống lâu thêm chút."
Nghe vậy, Đường Uyên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, như đinh chém sắt nói: "Không thể nào!"
"Ha ha, chỉ sợ chuyện này ngươi không thể nói không!" Đáy mắt Nam Cung Tự lóe lên một tia âm trầm rồi biến mất, một viên thuốc đen thùi lùi từ trên tay nàng nhanh chóng bắn vào cổ họng của Lục hoàng tử: "Cô trượt" một tiếng, cứng rắn ép hắn nuốt viên thuốc kia xuống.
Sắc mặt Đường Uyên đại biến, hung tợn nhìn nàng chằm chằm, cắn răng: "Ngươi. . . . Ngươi đã làm gì ta?". ngôn tình sủng
Nụ cười Nam Cung Tự rất là vô hại: "Không làm gì cả, chỉ là hạ cho Lục hoàng tử một loại thuốc độc, loại độc này một khi phát tác, nếu uống thuốc trễ, có thể còn thống khổ hơn gấp trăm lần so với chết."
Giờ phút này sắc mặt Đường Uyên muốn đen bao nhiêu thì đen bấy nhiêu, hắn đường đường là Hoàng tử thế mà lại bị người uy hiếp, không thể tha thứ, nhưng lúc này hắn cảm thấy trái tim giống như là bị lửa thiêu, cổ họng càng giống như bị cái gì nhéo khiến cho hắn không thở nổi, đau đến mức trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, âm thanh khàn khàn khó chịu nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Chỉ cần Lục hoàng tử quy thuận Tà U vương, cũng đưa quân đội dưới trướng của ngươi liệt vào dưới cờ của Vương gia, ta bảo đảm sẽ không để cho ngươi chết sớm, như thế nào?" Nam Cung Tự nhíu mày nói, dưới trướng Vương gia tuy có 60 vạn đại quân, nhưng muốn cùng Trần quốc đối chiến, sợ rằng đến cuối cùng liền 30 vạn cũng chưa tới, Nhị hoàng tử lòng lang dạ thú, đối với ngôi vị hoàng đế luôn nhìn chằm chằm, nhất định sẽ thừa dịp quân đội của Vương gia bị tổn thương nguyên khí nặng nề bắt đầu khởi binh tạo phản, cho nên hắn muốn lợi dụng Lục hoàng tử tới khắc chế Nhị hoàng tử.
"Ngươi. . . . . ." Đường Uyên khổ sở che cổ cúi cong cả thân thể, hung hăng cắn môi mỏng, trong thân thể giống như có mấy tỷ con kiến đang gặm lục phủ ngũ tạng của hắn, đau đến mức khiến hắn thiếu chút nữa cắn lưỡi tự sát: "Được, ta. . . . đồng ý ngươi, mau cho ta thuốc giải!"
Nghe vậy, Nam Cung Tự từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc đưa cho Lục hoàng tử, thấy hắn nuốt vào không lâu sau sắc mặt liền chuyển biến tốt, cười nói: "Lục hoàng tử, nếu ngươi ngoan ngoãn theo Vương gia, cách mỗi một tháng, ta sẽ phái người đem thuốc giải đưa đến phủ hoàng tử." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Đường Uyên oán hận nhìn nàng chằm chằm, vốn là muốn lừa gạt thuốc giải sau đó liền lấp liếm, không ngờ nàng lại giữ lại một chiêu này, tức giận đến mức hắn thiếu chút nữa đem cái bàn xốc lên, đứng dậy, lạnh lùng quét qua đám người đang vây xem, rên lên một tiếng, phất tay áo từ trong đám người đi ra khỏi sòng bạc.
Vương quản sự nhìn bóng dáng Lục hoàng tử rời đi, xoay người nhìn về phía Nam Cung Tự, cau mày nói: "Trang chủ, ngài nói Lục hoàng tử sẽ đáp ứng sao?"
Nam Cung Tự lười biếng nâng than dậy, cười nói: "Hắn không thể không đồng ý, đừng quên cái mạng nhỏ của hắn ở trong tay ta."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.