Mặt trời đã hạ xuống dưới đường chân trời, một đoàn đỏ rực đã muốn trút bỏ còn màu hồng, hút hết tất cả!. Phía trên bầu trời đã từ sắc xanh đen dần dần biến thành xanh nhạt, cũng có một loại hoàng hôn âm thầm vắng vẻ bốn bề khép lại.
Trong một gian sương phòng của Đông Uyển, trên bàn bày đầy hộp gấm cùng tơ lụa, phía trên là điềm tốt màu đỏ.
Trên người Như Nguyệt mặc một bộ váy ống tay áo ngắn màu trắng, mái tóc dài đen nhánh choàng lên sau lưng, ngồi ngay ngắn trên bàn nhỏ trước bàn trang điểm, nha hoàn đang trang điểm ăn mặc cho nàng.
Nửa nén hương đã qua, lúc nha hoàn khéo tay, Như Nguyệt hoàn toàn thay đổi, nàng đứng dậy, một thân đỏ tươi xoay tròn giống như nhụy hoa đang nở rộ, trâm cài ngậm châu tinh sảo bằng vàng ròng được cắm chỉnh tề, ở giữa búi tóc đeo lên một cái vòng vàng lộng lẫy, ở giữa khảm một mã não màu hồng trong suốt, ở giữa lông mày tô vẽ một đóa mẫu đơn. Da mịn nhẵn như ôn ngọc ánh sáng nhu hòa, lông mày dài và thanh, hàng mi thon dài nồng đậm tạo nên một bóng mờ, che đi cặp mắt trong veo đang xấu hổ.
Nha hoàn đứng ở một bên dùng ánh mắt tán thưởng cùng hâm mộ nhìn Như Nguyệt một thân trang phục diễm lệ, trong lòng là ước ao ghen tị a! Không nhịn được thở dài nói: "Quả thật là ứng ứng với câu tục ngữ kia! Người dựa vào y trang, Phật dựa vào kim trang. Thật xinh đẹp!"
Mấy nha hoàn đi theo chen chúc tới, rối rít lấy lòng nói: "Như Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thật là có phúc khí, có thể gả cho Mộ gia làm vợ, Mộ gia là người đắc lực nhất bên cạnh Vương gia, không chừng ngày nào đó có thể lên làm Nguyên soái! Hảo tỷ tỷ, ngươi cũng không thể quên mấy tỷ muội chúng ta, chúng ta đều phải dựa vào ngươi!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nghe vậy, trên mặt Như Nguyệt lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, đó là dĩ nhiên, nha hoàn nào trong vương phủ có thể giống như nàng phong phong quang quang xuất giá như vậy, hơn nữa còn là Vương phi tự mình đưa nàng xuất giá! Phải biết có bao nhiêu thể diện, nghĩ đến kiệu hoa cũng sắp tới, nàng ta cấp tốc muốn ngay lập tức ngồi lên kiệu hoa, gả cho Mộ Thiên Vấn.
"Các ngươi yên tâm, những ai tốt với ta, ta tự nhiên sẽ không quên, nên như thế! Những người đã từng khi dễ ta, ta cũng sẽ không ghi thù, dù sao cùng ở chung một mái nhà đã một năm, làm sao có thể so đo những thứ kia đây?"
Những người đã từng bởi vì Như Nguyệt là nữ tử Hung Nô, mà kỳ thị nàng, ma ma, nha hoàn nghe lời này rối rít thở phào nhẹ nhõm, từng người một đã sớm chuẩn bị tốt quà tặng lấy lòng.
Như Nguyệt thật ra cũng không ghét, ngược lại làm nàng có chút hả hê.
"Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị đẩy vào.
Chỉ thấy Hổ Phách bưng một chén thuốc đi vào, nha hoàn, ma ma rối rít hướng nàng cung kính hô một tiếng: " Hổ Phách cô nương."
Như Nguyệt thấy người tới chính là Hổ Phách, nhìn sắc mặt nàng không được tốt, chắc là bởi vì hôm nay Mộ Thiên Vấn lấy vợ là nàng đi! Miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, đi tới, cười nói: "Hổ Phách tỷ, ngươi không phải là đi làm việc công sao? Thế nào lại rãnh rỗi tới gặp ta vậy?"
Hổ Phách thấy Như Nguyệt hả hê như thế, trong nội tâm sinh ra mấy phần không vui, sai nha hoàn cùng ma ma đi ra phía sau, cầm cái chén trong tay nàng để lên bàn, bày ra bộ mặt, giọng điệu không phải hữu hảo nói: "Vương phi biết được ngươi dính phong hàn, bảo ta hầm chén thuốc cho ngươi uống."
Nghe vậy, trong tâm Như Nguyệt vui mừng, không ngờ Vương phi quả thật là giữ lời, chẳng những thực hiện lời hứa miễn xá tử tội của đệ đệ nàng ta, còn để cho nàng phong phong quang quang xuất giá, không chỉ như thế còn đối xử với nàng tốt như vậy, không khỏi đắc chí. Xách làn váy thật dài lên, ngồi ở một bên trên ghế, cười nhìn về phía Hổ Phách nói: "Làm phiền Hổ Phách tỷ, không ngờ Vương phi đối xử tốt với ta như vậy, xem ra ta thật sự là theo đúng chủ tử rồi!" Nói xong, nàng bưng chén còn đang bốc hơi nóng lên, mở miệng muốn uống xuống, thấy Hổ Phách đứng dậy muốn rời đi, vội vàng để xuống, tiến lên kéo Hổ Phách lại: " Hổ Phách tỷ, ngươi không ngồi lâu một lát sao? Hôm nay muội muội ta xuất giá rồi, sợ rằng ngày sau cơ hội gặp mặt liền ít đi."
Hổ Phách dừng chân bước, quay đầu lại cau mày bất mãn nhìn về phía Như Nguyệt, một bộ dáng vẻ giả mù sa mưa, càng nhìn càng khiến nàng nổi giận, thật không biết là chỗ nào khiến cho Vương phi mềm lòng, hạ độc muốn hại Vương phi, Vương phi chẳng những không trách tội, lại vẫn cổ động phô trương đưa nàng xuất giá, suy nghĩ một chút liền nổi giận. Vừa nghĩ tới Mộ Thiên Vấn muốn cưới Như Nguyệt làm vợ, trong lòng đè nén vẻ ghen tuông.
Nàng giơ tay lên không chút khách khí đẩy tay Như Nguyệt: "Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!"
Như Nguyệt không biết nàng lấy khí lực ở đâu mà lớn như vậy bị đẩy té lăn trên đất, hôm nay là ngày vui nàng ta xuất giá, nàng ta không cần thiết tức giận, cũng không tội gì vì nàng tức giận.
Chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, trong mắt không che giấu giễu cợt nữa, ngồi ở trên ghế, cái muỗng nhẹ nhàng khuấy đều trong chén thuốc màu nâu sẫm, lạnh lùng nói: "Hổ Phách tỷ, ta hiểu rõ ngươi là hận ta tại sao muốn cướp Thiên Vấn đi, nhưng nhân duyên đều là trời đã định trước, Nguyệt lão đã sớm dắt tốt tơ hồng để người Thiên Vấn hắn thích là ta, tân nương tử hắn muốn đón dâu cũng là ta, ngươi dù hận ta thế nào, cũng không thể làm gì. Ta cũng biết rõ ngươi đang oán trách, oán trách Vương phi tại sao đối với ta tốt như vậy, ha ha, Vương phi đối với ta như tỷ muội thân sinh, lại vì ta mà chuẩn bị hôn lễ phô trương bốn phía, khó tránh khỏi sẽ khiến cho trong lòng tỷ tỷ bất bình. Thế nhưng đều là mệnh, bình thường tỷ tỷ đối đãi với ta cũng xem như tốt, muốn mời ngươi làm hồng nương cho ta, như thế nào?"
Nghe vậy, hỏa khí Hổ Phách liền vọt lên, những câu nói của Như Nguyệt mang theo gai, cực kỳ khó nghe, nàng cắn răng nói: "Như Nguyệt, ngươi tạm thời được voi đòi tiên, đừng tưởng rằng Vương phi đối tốt với ngươi, ngươi mặc lên trên người mũ phượng khăn quàng, lại thật sự coi trọng chính mình rồi. Ngươi cũng xứng để cho ta làm hồng nương của ngươi sao? Còn nữa, Mộ Thiên Vấn thích người nào, cưới người vợ nào, cái này cùng ta không có nửa điểm quan hệ, bớt lấy hắn ra khoe khoang với ta, ta không cần cái người này."
Như Nguyệt bưng chén lên, cau mày một hơi uống chén thuốc kia, cười nói: "Hổ Phách tỷ, ta chỉ nói thật thôi, nếu như ngươi không thèm để ý Thiên Vấn, cần gì kích động như thế?"
Lời này coi như là đụng phải trên họng súng, Hổ Phách tính tình nóng nảy, chưa từng phải trải qua chê cười của Như Nguyệt, lại nghe nàng miệng đầy chê cười, siết chặt hai tay, tiến lên níu lấy cổ áo của Như Nguyệt, hận không được một quyền đánh nhừ tử nàng: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng không có việc gì thì đi gây sự , cô nãi nãi ta không phải là người dễ chọc."
Sóng mắt Như Nguyệt lưu chuyển, nhìn về phía bóng dáng chiếu lên cửa dán giấy, ý niệm chợt lóe, nước mắt giống như nước suối không cầm được chảy xuôi ở trên má, khóc nói: "Hổ Phách tỷ, ta biết rõ ngươi ghi hận ta đoạt đi Thiên Vấn, nhưng chuyện tình cảm không phải ngươi nói là được, dưa hái xanh không ngọt. Ta cũng biết rõ ngươi oán trách Vương phi đối xử tốt với ta, hận không thể khiến cho ta biến mất ở trên cái thế giới này, trong lòng ngươi nếu có bất bình, vậy ngươi liền đánh ta đi! Chỉ cần có thể để cho ngươi hả giận, coi như đánh ta chết rồi, ta cũng sẽ không trách ngươi." Nói xong, càng thêm một đống nước mắt nước mũi bôi lên trên người Hổ Phách.
Hổ Phách cau mày nhìn nét mặt Như Nguyệt điềm đạm đáng yêu lúc này, nàng quả thật rất muốn một quyền đánh nhừ tử nàng ta, vấn đề là nàng còn chưa ra tay với nàng ta, làm sao nàng ta lại nói giống như đã bị nàng đánh?
Nàng buông lỏng tay ra, nghi ngờ nói: "Như Nguyệt, ngươi khóc cái gì? Ta là tính tình nóng nảy một chút, nhưng cũng chưa đánh chết ngươi a."
"Hổ Phách tỷ, ta van ngươi, ta van cầu ngươi, không cần lại giày vò ta. Ngươi nể tình ta liền phải xuất giá, tha cho ta đi!" Như Nguyệt phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn Hổ Phách.
Hổ Phách lập tức bối rối, nàng ta đang nói bậy cái gì? Nàng khi nào hành hạ nàng ta? Thấy miệng Như Nguyệt nói xằng nói bậy, Hổ Phách giận đến thiếu chút nữa bóp chết nàng, nhưng vẫn nhịn được, cả giận nói: "Ngươi nói bậy cái gì? Ta hành hạ ngươi lúc nào?"
"Càn rỡ!" Từ ngoài phòng truyền đến một thanh âm đầy uy nghiêm, chỉ thấy Nam Cung Tự dẫn Thanh nhi cùng nha hoàn đi vào, ánh mắt nàng sắc bén trừng mắt về phía Hổ Phách, cả giận nói: " Hổ Phách, ngươi đang làm gì Như Nguyệt hả? Hôm nay chính là ngày đại hỉ của Như Nguyệt, ngươi dù có thành kiến với nàng thế nào, cũng không thể làm như vậy với nàng."
Hổ Phách đang muốn giải thích, ai ngờ Như Nguyệt vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Nam Cung Tự, nắm lấy váy Nam Cung Tự mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Vương phi, van người không nên trách Hổ Phách tỷ, nàng chỉ là tính tình nóng nảy, đánh Như Nguyệt, van người không cần phạt Hổ Phách tỷ, đều là lỗi của Như Nguyệt, ta không nên cướp đi người trong lòng của nàng."
Nghe lời này, Hổ Phách coi như là hiểu ra, Như Nguyệt này thật đúng là biết diễn trò a! Khó trách, khó trách mới vừa còn chê cười nàng, trong nháy mắt lại trở nên điềm đạm đáng yêu, giống như là thật sự bị nàng khi dễ. Giận đến mức nàng hận không bóp chết Như Nguyệt được, tức giận nói: "Ngươi ngậm máu phun người, ta đánh ngươi lúc nào? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta."
"Như Nguyệt, ngươi yên tâm, Bổn cung chắc chắn vì ngươi làm chủ." Nam Cung Tự tiến lên dìu Như Nguyệt ngồi trên ghế, cầm khăn thêu lên lau khóe mắt đầy nước mắt của nàng ta, đảo mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Hổ Phách, sắc mặt giận dữ nói: "Hổ Phách, Bổn cung niệm tình ngươi phục vụ Vương gia nhiều năm, nể mặt ngươi, chỉ cần ngươi chịu nhận lỗi, cùng Như Nguyệt nói lời xin lỗi, chuyện này Bổn cung liền không truy cứu nữa."
Hổ Phách cực kỳ tức giận, bướng bỉnh bĩu môi nói: "Ta không sai, tại sao muốn ta nhận lỗi với nàng?"
"Càn rỡ! Ngươi không sai? Chẳng lẽ cái Bổn cung thấy được, nghe được, đều không phải là thật? Bổn cung sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có biết lỗi hay không, có nói xin lỗi hay không?" Bàn tay Nam Cung Tự hung hăng vỗ xuống trên bàn, khay trà trên bàn dài phát ra một tiếng va chạm thanh thúy của đồ sứ, khiến cho bầu không khí vốn ngột ngạt lại thêm mấy phần nghiêm túc.
Trong mắt Như Nguyệt lóe lên nụ cười thực hiện được, len lén hướng Hổ Phách lộ ra một nụ cười dương dương hả hê.
Hổ Phách hận không xé rách sắc mặt của nàng ta được, quả đấm trong tay áo phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang, quật cường nói: "Ta không sai! Nếu Vương phi muốn phạt, liền phạt là được, nhận lỗi với nàng ta không muốn làm, cũng làm không được!"
Hảo một cái nha đầu quật cường, đáy mắt Nam Cung Tự xẹt qua một nụ cười không rõ: "Được, nếu ngươi không chịu nhận lỗi, chính mình đi xuống lĩnh 50 quân côn, từ nhất phẩm thị nữ xuống thành tỳ nữ, làm tỳ nữ cận thân bên cạnh Bổn cung, mài cái tính bướng bỉnh của ngươi cũng tốt." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nghe vậy, Hổ Phách sững sờ một chút, liếc nhìn nụ cười lười biếng của Như Nguyệt, trong lòng hỏa khí liền tăng vọt, nếu không phải Vương phi ở đây, nàng thề, sẽ làm Như Nguyệt chết rất khó coi.
Người phải có cốt khí, Hổ Phách nàng dù bị trục xuất khỏi vương phủ, cũng tuyệt không hướng loại người được sủng ái không ai bì nổi này cúi đầu nhận sai.
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Như Nguyệt oán hận trừng mắt, đẩy nha hoàn cản đường ra, đằng đằng sát khí đi ra khỏi phòng.
Nam Cung Tự đảo mắt nhìn về phía nụ cười nồng đậm của Như Nguyệt, liếc nhìn chén thuốc bị uống sạch trên bàn kia, ngay lập tức khóe miệng nâng lên một nụ cười không rõ, cười nói: "Như Nguyệt, nghe nói ngươi dính phong hàn, uống thuốc xong có cảm thấy có hiệu quả?". Truyện BJYX
Như Nguyệt thấy Vương phi đối với nàng ta tốt như vậy, trong lòng đắc chí, cười nói: "Đa tạ Vương phi ban thưởng thuốc, uống vào cảm giác đầu không còn đau nữa."
"Thật sao?" Trong lòng Nam Cung Tự một hồi cười lạnh, loại thuốc này dĩ nhiên có thể trị phong hàn, hơn nữa hiệu quả đặc biệt tốt, nhìn Như Nguyệt này ăn mặc một thân hoa lệ, thật là có điểm có tư thế của chủ tử, nha đầu này là bị nàng làm cho hư hỏng rồi.
Đột nhiên từ trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gã sai vặt vội vội vàng vàng xông vào, thấy Vương phi ở nơi này, vội vàng thu chậm bước chân, nhỏ giọng nói: "Vương phi, kiệu hoa đã đến, không biết Như Nguyệt cô nương chuẩn bị xong chưa?"
"Được, ngươi tới phòng thu chi lấy chút bạc thưởng cho kiệu phu, một chút liền đến."
"Vâng"
Nam Cung Tự cầm khăn cưới dài màu đỏ trên bàn lên, đeo lên cho Như Nguyệt, dìu lấy nàng thận trọng đi ra khỏi cửa phòng, dọc theo đường đi nàng không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng dìu Như Nguyệt đi tới hướng cửa chính vương phủ.
Đến cửa chính vương phủ, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn người mặc một kiện áo khoác ngoài màu đỏ vui mừng, đầu đội mũ cánh chuồn, trên người buộc một cái đóa hoa lớn màu đỏ, ngồi trên tuấn mã cao lớn, sau lưng là bốn người khiêng kiệu hoa.
Hôn lễ này thật phô trương, ai cũng không ngờ đây là nha hoàn của Tà Vương phủ xuất giá, vừa nghe nói Tà Vương phi tự mình đưa nha hoàn xuất giá, xung quanh còn có thật nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt, đem ngõ hẻm chen lấn đến mức nước chảy không lọt.
Mộ Thiên Vấn thấy Nam Cung Tự tự mình đến đưa Như Nguyệt xuất giá, kêu lên một tiếng thụ sủng nhược kinh! Vội vàng xuống ngựa, sải bước đi tới hướng Nam Cung Tự, quỳ trên mặt đất: "Đa tạ Vương phi ưu ái!"
Nam Cung Tự cười đem phía còn lại của tơ lụa màu đỏ đang dắt Như Nguyệt đưa cho Mộ Thiên Vấn: "Giờ lành đã đến, mau lên kiệu hoa đi!"
Sau khi Mộ Thiên Vấn cùng Như Nguyệt quỳ lạy cảm tạ Nam Cung Tự, một đội ngũ chậm rãi một đường đi tới hướng Mộ gia.
Nhìn đội ngũ càng đi càng xa, Nam Cung Tự đang nâng bụng bự, than một tiếng: "Như Nguyệt, ta đã coi như là hết tình hết nghĩa, ngươi cũng nên nhắm mắt rồi." Dựa vào Thanh nhi nâng đở, hướng cửa chính vương phủ đi vào.
Kiệu hoa rốt cuộc dừng lại, dừng ở trước cửa chính Mộ phủ.
Con ngươi Mộ Thiên Vấn hình như hơi lóe lên một cái, nhảy xuống lưng ngựa, sau đó từ từ đi tới, bước chân của hắn có chút chậm chạp, tâm lại gấp gáp như kiến bò trên chảo, hận không được chạy thẳng tới, ôm lấy Như Nguyệt. Đi tới trước kiệu hoa, hắn dừng bước lại, từ từ vươn tay, nhẹ nhàng vén màn kiệu lên. . . . . . Màn kiệu từ từ bị vén lên, hai mắt nhìn vào bên trong kiệu, tay của hắn, cứng rắn dừng lại ở giữa không trung, không ngừng run rẩy, không ngừng. . . . . . . Sắc mặt ngốc trệ, giống như bị đả kích thật lớn, cả người liền ngốc tại chỗ. Bà mai thấy hắn chậm chạp không đem tân nương tử đón ra, mắt nhìn thấy sắp đến giờ lành bái đường, liền vội vàng tiến lên dùng khăn tay vỗ nhẹ sau lưng của Mộ Thiên Vấn, đang muốn thúc giục, đột nhiên nàng che miệng lại: "A! Người chết, tân nương tử chết rồi." Tiếng thét chói tai không ngừng. Trong nháy mắt, vốn là không khí vui mừng trong nháy mắt ầm ầm nổ tung.
Ánh mắt Mộ Thiên Vấn khẽ run, bên trong kiệu hoa đỏ thẫm, chỉ thấy Như Nguyệt khe khẽ tựa vào trên cửa kiệu, hồng khăn trên đỉnh đầu bị vén lên, sắc mặt tái nhợt, con mắt mở lớn, không chỉ có khóe miệng chảy máu, ngay cả khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai cũng chảy máu đỏ tươi, bị chết muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.