Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 119:




Editor: Thiếu Quân
Mọi người nghe thấy liền biến sắc, Liên Thiện trưởng lão nói: “Ngày trước Đột Quyết từng cho người lên núi, nói hi vọng Đột Quyết và Huyền Đô Sơn có thể kết làm minh hữu, bị Úc chưởng…” Hắn thuận miệng định nói hai chữ chưởng giáo, nhìn Thẩm Kiều, lại sửa lại: “Bị Úc sư đệ từ chối thẳng thừng, có lẽ là cảm thấy không cam lòng nên lần này liền liên hợp với Hợp Hoan Tông, muốn thừa dịp ứng cử viên chưởng giáo của chúng ta còn chưa định, lên núi gây phiền toái!”
Thẩm Kiều nói: “Đột Quyết không thể tiến thẳng vào Trung Nguyên, bọn chúng cách Huyền Đô Sơn cả một Chu triều, muốn trực tiếp khống chế Huyền Đô Sơn là không được, chỉ có thể hợp tác cùng với Hợp Hoan tông.”
Lưu Duyệt không đợi Đàm Nguyên Xuân nói chuyện, nhân cơ hội nói: “Vậy theo ý Thẩm sư đệ, chúng ta nên ứng đối ra sao?”
Thẩm Kiều: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, người bên ngoài lại chẳng thể nào vân đạm phong kinh được như hắn.
Đàm Nguyên Xuân: “Bọn họ đã giết tới trên núi, rõ ràng là lai giả bất thiện*, chúng ta nếu cứ như rùa rụt cổ ở đây, ngược lại càng khiến cho đệ tử ở bên ngoài gặp phải xui xẻo. Lúc này tự nhiên phải đứng ra đảm đương, thẳng thắn nghênh địch mới phải.”
Hắn nói câu này, mọi người tất nhiên không có ý kiến, vừa rồi tranh chấp thế nào, dù sao cũng là việc riêng trong Huyền Đô Sơn, lúc này ngoại địch xâm phạm, vậy dĩ nhiên cần phải nhất trí đối ngoại rồi.
Thẩm Kiều cũng không có ý tranh chấp hơn thua ở mặt này, liền cùng những người kia theo cửa sau ra ngoài.
Lúc này đoàn người cuồn cuộn của đối phương cũng vừa đúng lúc lên tới trên núi, cùng đứng ở ngoài điện Tam Thanh, chờ đám người Đàm Nguyên Xuân ra đối mặt.
Tiêu Sắt đi đầu cười vang nói: “Sao dám làm phiền chư vị trưởng lão Huyền Đô Sơn ra đón, thực sự quá khách khí rồi!”
Lưu Duyệt cười lạnh: “Các ngươi đả thương đệ tử bổn môn, xông lên trên núi, còn dám ở đó nói trâng tráo nói bừa!”
Tính tình của hắn nóng nảy, lúc này liền rút kiếm khỏi vỏ, ý muốn tiến lên cùng người ta đánh một trận.
Tiêu Sắt lại lui về sau nửa bước, đem quạt ra phía trước ngăn lại: “Võ công của ngươi thường thường, không phải đối thủ của sư tôn ta, hà tất phải vội vàng tiến lên rước nhục? Nghe nói Úc chưởng giáo của Huyền Đô Sơn bị mất tích, quý phái như rắn mất đầu, hiện giờ xem ra là sự thật rồi, bằng không sao lại rối loạn đến cỡ này?”
Đàm Nguyên Xuân cau mày nói: “Sự vụ trong phái ta, không phiền các vị nhúng tay. Hôm nay Huyền Đô Sơn không chào đón khách, chư vị không mời mà tới, quá vô giáo dục rồi!”
Tiêu Sắt cười dài nói: “Các hạ nhìn rất lạ, không biết là vị trưởng lão nào?”
Đàm Nguyên Xuân: “Đàm Nguyên Xuân.”
Tiêu Sắt nhíu mày: “Nghe nói Kỳ chân nhân Kỳ Phượng Các dưới trướng có một đại đệ tử, tuy rằng vào sư môn sớm nhất, nhưng lại không xuất chúng. Năm đó lúc lâm chung Kỳ Phượng Các chọn truyền nhân y bát, trực tiếp bỏ qua vị đại đồ đệ này, chọn nhị đồ đệ bên thân là Thẩm Kiều, có phải vậy không?”
Hắn rõ ràng cũng nhìn thấy Thẩm Kiều ở đây, lại cố ý nói lời xích mích.
Lực chú ý của Thẩm Kiều không đặt ở trên người Tiêu Sắt, người hắn nhìn là Tang Cảnh Hành, còn cả Đoạn Văn Ương.
Lần này có không ít người lên núi, nhưng so với đại hội thử kiếm hôm đó, người trong Hợp Hoan tông vẫn ít đi một chút. Thẩm Kiều chú ý thấy, Nguyên Tú Tú không có mặt trong này, còn cả mấy đệ tử quen thuộc của Hợp Hoan tông cũng đã biến mất —— Thẩm Kiều không hề biết tên bọn họ nhưng cũng có chút ấn tượng.
Lúc ánh mắt Thẩm Kiều quét qua Bạch Nhung, nàng niền nháy mắt vài cái với hắn, nở nụ cười.
Thẩm Kiều không được tự nhiên dời mắt.
Biên Duyên Mai lại gần nhỏ giọng nói: “Hợp Hoan tông, vô luận là nam hay nữ, đều là loại người ăn thịt người không nhả xương, thích nhất là mấy nam tử nguyên dương dồi dào như Thẩm đạo trưởng. Ngươi vẫn nên cố gắng nắm giữ chính mình nha!”
Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “… Ta thấy Bạch Nhung cũng khá tốt.”. Truyện Lịch Sử
Chứ đừng nói tới chuyện hắn hoàn toàn không có ý ở phương diện kia.
Biên Duyên Mai không hiểu ý hắn, còn thật sự sợ hắn nghĩ theo hướng kia, chỉ điểm nói: “Thẩm đạo trưởng đừng thấy bộ dạng nàng như vậy mà cho rằng ngây thơ, kì thực không biết đã song tu cùng với bao nhiêu nam tử rồi. Nghe nói ngay cả người làm sư phụ như Tang Cảnh Hành cũng đều từng là khách quý của nàng ta đấy.”
Việc này kỳ thực lúc trước Thẩm Kiều đã sớm biết, lúc này nghe thấy, vẫn không nhịn được có có cảm giác than thở: “Người sống trên đời, ai muốn nguyện ý làm bậy đâu, chỉ là đều có bất đắc dĩ riêng mà thôi. Người cùng hung cực ác, chỉ cần có một chút thiện, ta cũng không muốn vì phần ác đó mà chối bỏ phần thiện.”
Hắn vẫn luôn nhớ kỹ, khi mình thân lâm tuyệt cảnh, Bạch Nhung đã lưu tình chỉ điểm những gì. Mặc dù đối phương không hề đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi, nhưng cũng chẳng bỏ đá xuống giếng. Thậm chí thời điểm lập công cho môn phái, nàng cũng chưa từng đuổi đánh tới cùng. Chỉ một điểm này thôi, Thẩm Kiều đã cảm thấy mình nên nhớ kỹ phần ân tình này rồi.
Biên Duyên Mai sớm biết Thẩm Kiều là người phúc hậu lại không nghĩ rằng đối với Bạch Nhung hắn cũng có cái nhìn khác hẳn với người ta, lòng thầm nói:  Ngươi nhẹ dạ như vậy, chẳng trách bị sư tôn bắt chẹt.
Bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau được vài câu, ở đầu kia mọi người trong Huyền Đô Sơn và Hợp Hoan Tông đã đến mức nói miệng không hợp, giương cung bạt kiếm rồi. Chỉ vì cùng lên núi với Hợp Hoan tông còn có cả Đoạn Văn Ương và mấy người Đột Quyết lạ mặt khác, bên Huyền Đô Sơn lại thiếu mất một người chủ trì, trong lúc nhất thời nhân tâm phân tán, mọi người đều có chút kiêng dè, cảm thấy phần thắng của phe mình không lớn, cho nên không ai động thủ trước.
Hiển nhiên là đối phương cũng phát hiện tình hình này, Đoạn Văn Ương cười như không cười: “Nghe nói hôm nay quý phái muốn chọn chưởng giáo nên chúng ta tới xem náo nhiệt. Nhưng mà lòng người trong quý phái không thống nhất, sợ là rất khó định ra kết quả a, không bằng để chúng ta tới hỗ trợ phán quyết xem sao nhé?”
Đàm Nguyên Xuân kiên quyết từ chối: “Sự vụ trong Huyền Đô Sơn, không cần người ngoài nhúng tay! Kính xin chư vị mau chóng rời đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!”
Lời này vừa thốt ra liền bị Lưu Duyệt trách cứ: “Dọc đường đến đây chúng đã làm hại không biết bao nhiêu đệ tử của chúng ta, há lại có thể buông tha dễ dàng như vậy!”
Đoạn Văn Ương cười ha ha: “Không thể dễ dàng không tha, vậy ngươi định làm gì?”
“Tất nhiên là để mạng lại!” Câu nói này không phải do bất cứ người nào ở đây nói ra, thanh âm ám ách, tuy rằng dùng hết sức lực, âm lượng cũng không lớn. Nếu không phải người ở đây đều có võ công trong người, chỉ sợ còn không nghe được.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, không khỏi giật nảy mình.
Liền thấy một người từ sau điện Tam Thanh tập tễnh đi tới, bước chân nặng nhọc, tựa hồ có nội thương trong người, chân cũng bị thương, đi trên đường cứ cà nhắc mãi, xiêm y loang lổ vết máu, ngay cả mặt cũng có rất nhiều thương tích, nhìn qua vô cùng chật vật.
Mà mọi người trong Huyền Đô Sơn, không có một ai là không nhận ra hắn.
“Úc Ái?!”
Người tới chính là Úc Ái.
Hắn cầm trong tay một cây gậy trúc để chống đỡ, từng bước từng bước đi về phía mọi người.
Đoạn Văn Ương cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Nghe nói Úc chưởng giáo mấy ngày trước mất tích trong bí ẩn, xem ra lời đồn cũng không phải là thật a!”
Úc Ái lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không chết, chắc hẳn các ngươi rất thất vọng nhỉ?”
Đoạn Văn Ương bật cười: “Cái này có quan hệ gì với ta chứ? Nghe nói ngươi vừa chết, đám người trong Huyền Đô Sơn các ngươi liền vì cái chức chưởng giáo mà tranh chấp. Úc chưởng giáo cần phải hoài nghi sư huynh đệ nhà mình mới phải chứ!”
Đàm Nguyên Xuân ân cần nói: “Úc sư đệ, trên người đệ còn có thương tích, vẫn nên nhanh chóng đi băng bó nghỉ ngơi trước đã!”
Úc Ái liếc mắt nhìn hắn: “Là ta sai rồi.”
Tất cả mọi người đều bị câu nói không đầu không đuôi này của hắn làm cho sững sờ.
Đàm Nguyên Xuân: “Ngươi sai cái gì?”
Úc Ái nhàn nhạt nói: “Ta một lòng muốn mưu đồ nghiệp lớn vạn thế thiên thu cho Huyền Đô Sơn, cảm thấy mấy đời tổ sư lúc trước bảo thủ quá mức, không chịu mở mắt nhìn ra thế giới bên ngoài, cho nên phí hết tâm tư tính kế Thẩm sư huynh, hợp tác với Đột Quyết, tự mãn cho rằng dưới sự dẫn dắt của ta, Huyền Đô Sơn có thể một lần nữa đứng vững ở vị trí Đạo Môn đệ nhất thiên hạ. Không ngờ, ngay từ lúc ban đầu ta đã sai rồi, hợp tác với Đột Quyết không khác nào bảo hổ lột da. Ta không chịu làm con rối cho chúng, chúng liền muốn hạ độc thủ với ta, đuổi ra khỏi vị trí chưởng giáo, nâng đỡ một kẻ khác lên làm chưởng giáo con rối cho chúng, nhờ vào đó mưu đoạt mấy trăm năm cơ nghiệp của Huyền Đô Sơn.”
Đàm Nguyên Xuân ngạc nhiên: “Nói như vậy, chuyện đệ mất tích có liên quan đến người Đột Quyết?”
Úc Ái lạnh lùng nói: “Ngày đó ta nửa đêm bế quan, có người mô phỏng chữ viết của Thẩm sư huynh dùng bồ câu đưa thư tới, nói ở tiểu viện sau núi chờ ta. Ai ngờ chờ tới khi ta qua, liền bị ba kẻ bí ẩn tập kích. Bọn chúng đều che kín mặt, toàn thân đồ đên, võ công cao cường. Ta không địch lại, bị đánh tới trọng thương, ngã xuống vách đá vạn trượng, lại nhờ được cành cây ngăn trở mà may mắn không chết. Hôm nay có thể trở về nhân gian, có lẽ đã là trời cao thương xót, muốn ta trở về chỉ mặt hung thủ.”
Lưu Duyệt cau mày: “Ý của ngươi là, có người giả mạo Thẩm sư đệ truyền tin cho ngươi?”
Đàm Nguyên Xuân giật mình truy hỏi: “Ba kẻ bí ẩn kia là ai?”
Úc Ái lắc đầu một cái: “Ta không biết, bọn chúng từ đầu tới cuối đều không để lộ mặt, nhưng mà ta biết, nhất định không phải nhị sư huynh.”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Có người mô phỏng chữ viết của ta truyền tin cho ngươi, ngươi liền tin, cái này chứng tỏ ngươi có thẹn với lòng.”
Úc Ái cười khổ: “Nhị sư huynh nói rất đúng, cho đến hôm nay, những việc ta đã làm, không hề đạt được gì, lại còn làm hại huynh, hại huynh…”
Hắn nhất thời xúc động quá mức, dừng câu chuyện lại, mãi một lúc sau mới cố gắng duy trì trấn định: “Làm hại huynh chịu nhiều khổ sở như vậy, là ta có lỗi với huynh.”
Xin lỗi mà có tác dụng thì giết người phóng hỏa còn cần phải chịu trách nhiệm sao? Thẩm Kiều cũng không chỉ vì một lời “Xin lỗi” này mà thay đổi sắc mặt.
“Các hạ nói quá lời rồi.”
Vậy là ngay cả một câu sư đệ cũng không chịu gọi sao? Sắc mặt Úc Ái ảm đạm, cười khổ nói: “Đây cũng là báo ứng ta phải nhận.”
Đàm Nguyên Xuân: “Úc sư đệ, hiện giờ kẻ địch mạnh đến, chuyện của đệ có thể hoãn lại một chút không?”
“Không thể! Bởi vì chuyện ta bị ám hại, có liên quan đến người Đột Quyết!” Úc Ái hít sâu một hơi, chất vấn Đoạn Văn Ương: “Trước đó vài ngày, ta mới vừa cự tuyệt đề nghị của các ngươi, không chịu làm con rối cho người Đột Quyết, ngay sau đó ta liền bị ám hại. Nếu như nói trong này không có liên quan đến các ngươi, kẻ ngu cũng không tin!”
Đoạn Văn Ương cười nói: “Úc chưởng giáo đừng có tùy tiện vu oan cho người. Ta cũng chẳng phải người trong Huyền Đô Sơn các ngươi, nào có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào cho được. Nói như thế nào cũng phải đả thương vài đệ tử mới tới được chứ!”
Thẩm Kiều bỗng nhiên tiếp lời: “Nếu trong Huyền Đô Sơn có gian tế nội ứng ngoại hợp, tất nhiên là có thể qua mặt.”
Đám người Lưu Duyệt và Đàm Nguyên Xuân vừa nghe thấy vậy, đều không khỏi giật mình: “Lời ấy của Thẩm sư đệ là có ý gì?”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Viên Anh đã từng nói với ta, người Đột Quyết cưỡng bức dụ dỗ Úc Ái không thành, liền quay lưng đi kích động những kẻ khác. Người Đột Quyết nói cho đệ ấy biết, nếu như đệ ấy chịu ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ nâng đệ ấy lên làm chưởng giáo. Còn nếu Viên Anh không đồng ý, đối phương tất sẽ đi tìm người khác. Ta nghĩ, dù sao cũng sẽ có người không chịu nổi mê hoặc mà đáp ứng thôi.”
Úc Ái ho khan vài tiếng, che ngực nói: “Không sai, đầu tiên là ta bị ám hại, sau đó dưới tình huống vị trí chưởng giáo không có người ngồi, các ngươi liền kéo nhau lên núi một lượt. Ai biết có phải là vì có người mật báo hay không, có thể thấy chuyện ngày hôm nay đã sớm có dự mưu rồi!”
Đám người Đoạn Văn Ương chọn đúng lúc này lên núi, tất nhiên không phải là vì muốn khua môi múa mép với người trong Huyền Đô Sơn. Úc Ái xuất hiện vốn là chuyện ngoài ý muốn, mà cái ngoài ý muốn này có tồn tại cũng không thể gây nên ảnh hưởng gì. Ngược lại, sự có mặt của Thẩm Kiều, lại có chút vướng tay vướng chân.
Đoạn Văn Ương suy tính trong lòng, quay ra nhìn Tang Cảnh Hành, sau đó cười ha ha nói: “Nếu Úc chưởng giáo đã nói như vậy, ta không đóng cái vai người xấu này, không phải là phụ lòng tin tưởng của ngươi rồi sao!”
Hắn hơi vung tay lên, vài tên Đột Quyết đứng phía sau nghe lệnh, phân công nhau nâng đao đánh về phía đám người Lưu Duyệt Đàm Nguyên Xuân, bao vây bọn họ lại.
Võ công của mấy trưởng lão có cao cũng có thấp, nhưng cho dù là tư chất tương tự như Đàm Nguyên Xuân, vậy cũng chỉ là kém hơn so với mấy đệ tử khác của Kỳ Phượng Các mà thôi, tuyệt đối không phải bất cứ kẻ bình thường nào cũng có thể nhảy tới bắt nạt. Chỉ là người có thể được Đoạn Văn Ương dẫn lên núi, tự nhiên cũng không phải thứ yếu kém gì. Lập tức song phương ngươi tới ta đi, ánh đao bóng kiếm, vô cùng náo nhiệt.
Đoạn Văn Ương chắp tay đứng xem chiến, cũng không tham dự, cười dài mà nói: “Mấy người này đều do thầy ta tự tay dạy dỗ, tính ra cũng là những dũng dĩ lợi hại nhất của Đột Quyết chúng ta. Bọn họ đã sớm nghe nói võ công của các đạo trưởng trong Huyền Đô Sơn rất lợi hại, hôm nay may mắn được lĩnh giáo một phen, kính xin các vị đạo trưởng đừng nên thủ hạ lưu tình a!”
Đám người Lưu Duyệt đang bận ứng phó với mấy người kia, đâu còn dư hơi mà trả lời hắn?
Lâu Lượng bị ánh mắt của Đoạn Văn Ương quét tới, tâm liền phát lạnh, chỉ lo hắn chú ý tới một tiểu đệ tử bé nhỏ không đáng kể như hắn, không tự chủ được mà lùi ra phía sau lưng Thẩm Kiều né tránh.
Lưu Duyệt vung một kiếm tới, đem tên Đột Quyết kia bức lui vài bước, lập tức lớn tiếng nói: “Thẩm sư đệ, ngày xưa Huyền Đô Sơn có lỗi với ngươi thế nào, ngày đó Úc Ái tuyên bố ngươi là lẻ bị ruồng bỏ, ta cũng vẫn giúp ngươi nói lại vài lời. Vẫn xin ngươi nể mặt mũi Kỳ chân nhân, bảo vệ môn đình Huyền Đô Sơn, không được để đám tặc tử này chiếm tiện nghi!”
Đoạn Văn Ương bật cười: “Thẩm đạo trưởng, ta thực sự ấm ức thay ngươi đó! Lúc ngươi chán nản khốn khổ, bọn họ không có ai tới kéo ngươi một cái. Hôm nay có khó khăn, ngươi còn phải lấy đức báo oán. Ngươi không cảm thấy ấm ức, ta còn thấy ấm ức thay ngươi đấy! Nếu ta nói, ngươi đừng quản cái chuyện vô bổ này, chờ đám người này chết hết, vị trí chưởng giáo dĩ nhiên vẫn là của ngươi, thế nào?”
“Không thế nào.” Thẩm Kiều nhàn nhạt nói, “Úc Ái tự phong chưởng giáo, ta vẫn chưa từng đồng ý. Hắn trục xuất ta khỏi Huyền Đô Sơn, ta vẫn là đệ tử của Kỳ Phượng Các.”
Hắn rút Sơn Hà Đồng Bi kiếm từ sau lưng ra, thân kiếm dưới ánh mặt trời chói mắt ba quang liễm diễm, lộng lẫy hư ảo, mơ hồ có thanh thế của gió quật sấm gầm.
“Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên Huyền Đô Sơn.” Hắn nói như thế, ngữ khí thường thường, không hề mang theo lực chấn nhiếp khiến đất rung núi chuyển, nhưng lại khiến cho người ta không dám khinh thường.
“Thẩm sư đệ, để ta tới giúp ngươi một tay!”
Ngay lúc đó, đi theo tiếng gào to này, ba bóng người từ một hướng khác nhanh chóng phi lại đây. Một trước hai sau, đi đầu là trưởng lão Khổng Tăng, phía sau là đồ đệ của hắn —— là hai sư huynh đệ mà Thẩm Kiều đã gặp dưới chân núi, Nhạc An cùng Vân Sướng.
Hai người này vốn âm thầm đi theo Thẩm Kiều, vốn định coi náo nhiệt một chút, lại không ngờ gặp phải cảnh tượng người Đột Quyết cùng Hợp Hoan tông leo lên núi gây phiền phức. Nội chiến bọn họ không dám nhúng tay, nhưng ngoại địch xâm lấn lại là chuyện khác. Hai người lập tức nhanh chóng tới tìm sư phụ của mình là Khổng Tăng Khổng trưởng lão, sau đó cùng Khổng trưởng lão chạy tới.
Khổng Tăng đi đến trước mặt Thẩm Kiều, chắp tay nói: “Khổng Tăng đến muộn, kính xin chưởng giáo giáng tội.”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Khổng trưởng lão đang lúc bế quan, chính là thời khắc quan trọng, có thể tới đã là vạn hạnh, nào có tội gì?”
Cũng không biết là có chú ý tới hai từ xưng hô chưởng giáo hay không, mà Thẩm Kiều cũng không phủ nhận.
Khổng Tăng mặt già đỏ ửng, bế quan chỉ là lý do, kỳ thực là hắn không muốn dính líu đến chuyện chọn chưởng giáo trong môn phái.
Hắn không biết có phải là Thẩm Kiều đã nhìn ra rồi không, chả thể làm gì khác hơn là giả bộ không hiểu, nói tiếp: “Đối đầu với cường địch, há lại có thể chỉ lo thân mình. Vài tên lâu la, để ta ứng phó được rồi, không nhọc chưởng giáo ra tay!”
Đoạn Văn Ương đứng chắp tay, hiển nhiên không coi Khổng Tăng ra gì: “Chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Khổng Tăng cười lạnh: “Khoa môi múa mép có tác dụng gì, phải thử mới biết!”
Dứt lời nâng kiếm tiến lên, bổ về phía Đoạn Văn Ương!
Trận đánh này vừa mở, đám người Hợp Hoan tông tự nhiên không thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt. Ngoại trừ Tang Cảnh Hành ra, tất cả những người còn lại đều ra tay, trong lúc nhất thời tiếng đấu võ khắp nơi.
Hai người Nhạc An Vân Sướng tất nhiên muốn làm trợ thủ giúp đỡ sư phụ. Chỉ là bọn họ còn trẻ tuổi, võ công còn chưa ra đâu vào đâu, đối đầu với Tiêu Sắt và Bạch Nhung khó tránh khỏi có chút vất vả, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong, bị quản chế khắp nơi.
Mắt thấy kiếm pháp của Vân Sướng lộ ra sơ hở, Tiêu Sắt hóa tay thành trảo, xuyên qua làn kiếm chụp tới cổ hắn. Động tác đến nhanh như chớp, Vân Sướng căn bản không kịp phản ứng, liền bị bóp cổ. Chỉ cần Tiêu Sắt hơi hơi dùng lực, hắn liền bỏ mạng tại chỗ!
Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, ngay cả chính bản thân Vân Sướng cũng không có cách nào phản kháng, chứ dừng nói chi đến là Nhạc An đứng ở bên cạnh.
Giữa lúc Vân Sướng cho rằng mình chết đến nơi rồi, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng người khẽ cười: “Tiêu Sắt, dù gì ngươi cũng là người có danh có tiếng, sao lại cứ cố tình muốn kiếm quả hồng nguyễn mà bóp vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, Vân Sướng chợt cảm thấy cổ nhẹ đi, kéo theo đó là cảm giác sợ hãi khi có được đường sống từ trong chỗ chết.
Biên Duyên Mai vỗ một chưởng tới, Tiêu Sắt không thể không buông Vân Sướng ra, giao thủ cùng hắn. Thiết phiến ngăn trở chưởng phong, sau đó mang theo nội lực quét trở lại. Ống tay áo song phương tung bay, trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu.
“Ta tưởng đại đệ tử của Yến Vô Sư thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế!” Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng, “Ta thấy võ công cảu ngươi so với Ngọc Sinh Yên còn không mạnh bằng đâu!”
Trước điện Tam Thanh mọi người đánh giáp lá cà, sát khí phân tán, thoáng chốc toàn bộ rơi vào hỗn loạn.
Thẩm Kiều vậy mà lại không hề động.
Bởi lẽ ở giữa khung cảnh đó cũng có một người nữa cũng không nhúc nhích.
Tang Cảnh Hành.
Đại hội thử kiếm lần trước, do có Nguyên Tú Tú chắn ngang nhúng tay vào, sau đó Hồ Lộc Cổ lại xuất hiện, cuối cùng Thẩm Kiều cũng không thể ra tay giao thủ với Tang Cảnh Hành.
Mà Tang Cảnh Hành cũng bởi vậy mà nhìn thấy biến hóa từ Thẩm Kiều.
Vượt xa quá khứ, đối phương hiện giờ đã không còn là kẻ mù lòa chỉ có thể mặc người làm thịt lúc trước nữa.
Tuy nói phong thái càng thêm tuấn tú hơn trước, nhưng đáng tiếc lại biến thành một đóa hoa đầy gai, không dễ dàng cho vào miệng nữa.
Ngày đó không thể đoạt tới tay, tiếc nuối vẫn mãi quanh quẩn trong lòng Tang Cảnh Hành. Cộng với chuyện bị đối phương gây trọng thương, thù mới hận cũ gộp lại, hắn càng không thể dễ dàng buông tha cho Thẩm Kiều. Hắn cũng hiểu rõ, chính mình từng chơi đến mức khiến Thẩm Kiều võ công tẫn phế, đối phương cũng tương tự không chịu giảng hòa.
“Thẩm Kiều, nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy đáng tiếc.” Hắn bỗng nhiên cười nói.
Thẩm Kiều nhìn hắn không lên tiếng, cũng không hỏi đáng tiếc cái gì.
Tang Cảnh Hành: “Đáng tiếc ngày đó người nhặt được ngươi dưới Bán Bộ phong lại không phải là ta.” Bằng không sao lại đến lượt Yến Vô Sư đến trước?
Mỹ nhân như thế, tư chất như vậy, trời sinh là vì Hợp Hoan Tông mà tới, nên trở thành lô đỉnh luyện công trên giường mà sống qua ngày.
Thẩm Kiều không kinh không giận, lại hỏi một vấn đề chẳng chút liên quan: “Nguyên tông chủ đâu? Sau lần từ biệt trước, bần đạo vẫn luôn tưởng niệm.”
Tang Cảnh Hành khẽ mỉm cười: “Ta quên mất không nói cho ngươi biết, tông chủ Hợp Hoan Tông hiện giờ đã đổi người rồi. Nếu như ngươi nguyện ý tới Hợp Hoan Tông làm khách, ta có thể dẫn ngươi tới đoạn sông cột hài cốt nàng nhìn một cái.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Ngươi giết nàng rồi?”
Tang Cảnh Hành: “Rất bất ngờ?”
Thẩm Kiều chậm rãi lắc đầu: “Đã sớm nghe nói các ngươi bất hòa, chỉ có điều Nguyên tông chủ không giống kiểu người ngồi yên chờ chết.”
Tang Cảnh Hành: “Nàng quả thực cũng có chút khôn vặt, bằng không ta cũng không chờ tới bây giờ mới giết chết nàng.”
Thẩm Kiều: “Đáng tiếc.”
Tang Cảnh Hành: “Ngươi yêu thích nàng?”
Thẩm Kiều: “Nguyên tông chủ tuy là phận nữ lưu, nhưng so với ngươi, còn có khí độ của chưởng môn một phái. Nếu như do ngươi lên làm tông chủ, chỉ sợ sau ngày hôm nay, vị thế của Hợp Hoan Tông sẽ phải đổi rồi.”
Tang Cảnh Hành giận dữ cười: “Có ý gì?”
Thẩm Kiều: “Ý tứ chính là, ta muốn giết ngươi.”
Nói xong câu này, hắn liền động.
Cổ tay khẽ động, thân hình liền hóa thành hư ảo, trong vạn trượng ánh kiếm đột nhiên hiện lên, thân ảnh nhạt nhòa tựa như sắp tan biến vậy.
Thân tùy ý động, kiếm tùy tâm động, Sơn Hà Đồng Bi, thiên địa thất sắc!
*: Thân thể tùy theo tâm ý mà hành động, kiếm tùy tâm ý mà vung, Sơn Hà Đồng Bi, thiên địa biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.