"Víu víu víu..."
Tiếng rít chói tai không ngừng vang lên, 600 gia đinh ẩn nấp ở trong cao lương bên đường đồng thời đã phát động tập kích, tên nỏ sắc bén dày đặc như tơ nhện đan vào cùng một chỗ, kỵ binh Kiến Nô cưỡi trên lưng ngựa giơ cao cây đuốc thành bia ngắm tốt nhất, căn bản không tồn tại bất luận góc chết nào, như vậy chỉ trong chốc lát, đã có bảy tám chục kỵ binh Kiến Nô kêu thảm ngã xuống ngựa.
- Có thích khách!
- Bảo hộ chủ tử!
- Bảo vệ chủ tử xông về trước!
Những kỵ binh Kiến Nô còn lại rất nhanh kịp phản ứng, phóng ngựa làm thành một vòng bảo vệ Đại Thiện bên trong giết xông về phía trước. Vương Phác đương nhiên sẽ không để bọn họ được như ý nguyện, lúc này từ trong cao lương bật người lên, cầm đại đao trong tay nâng về phía trước, hét to: - Râu Rậm, ngươi mang hai trăm huynh đệ tiến công trang viên, huynh đệ còn lại đi theo ta, không để cho Kiến Nô chạy, giết lên!
- Giết sạch Kiến Nô, một tên cũng không để lại! Giết giết!
600 gia đinh gầm thét từ trong cao lương xung phong liều chết xông ra, tựa như một đám sói đói đánh về phía bầy cừu trong vòng vây, tuy nhiên kỵ binh Kiến Nô trong vòng vây hiển nhiên không phải sơn dương, kỵ binh Kiến Nô vừa rồi bị đánh bất ngờ đã chết hơn phân nửa, tuy nhiên còn lại hơn ba mươi kỵ đều là những tinh nhuệ bách chiến cả đời, chẳng những võ nghệ cao cường hơn nữa tiễn pháp hơn người.
Còn chưa tiếp cận lại có mấy gia đinh ngã xuống dưới tên của kỵ binh Kiến Nô.
Sau khi trả gái bằng thương vong của mười mấy người, đám gia đinh cuối cùng đã vọt tới trước mặt kỵ binh Kiến Nô, hai quân bắt đầu triển khai đánh cận chiến, kỵ binh Kiến Nô dù võ nghệ cao cường, nhưng cuối cùng song quyền khó địch bốn tay, chém giết kịch liệt gần nửa canh giờ, đám gia đinh rốt cuộc đã giả quyết hết hơn ba mươi kỵ Kiến Nô, bắt sống Đại Thiện.
Nhìn gia đinh nằm ngổn ngang đầy đất, trong lòng Vương Phác không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Lấy 600 gia đinh đánh lén hơn trăm kỵ Kiến Nô, trước loạn tiễn bắn lật ra bảy tám chục kỵ, nhưng để giải quyết hơn ba mươi kỵ Kiến Nô cuối cùng rõ ràng còn trả giá thêm thương vong của hơn mấy chục người!
Lúc đầu binh lính Mãn Châu bởi vì trang bị lạc hậu đánh giặc chỉ dựa vào nhiệt huyết, sức chiến đấu thực ra không quá mạnh, nhưng tới hậu kỳ Hoàng Thái Cực thống trị, trang bị của binh lính Mãn Châu được cải thiện, nhiều trận chiến bên ngoài đã chiến thắng, binh lính Mãn Châu bất kể là lòng tự tin, hay là kinh nghiệm chiến đấu cũng đã thăng lên đến độ cao tương đối, lúc này binh lính Mãn Châu đã tiến vào thời kì cường thịnh, sức chiến đấu đích xác không thể khinh thường. Truyện Xuyên Nhanh
May mắn Vương Phác đủ cẩn thận, nếu hắn ngay từ đầu liền suất lĩnh 600 gia đinh giơ đuốc cầm gậy khởi xướng tiến công, cuối cùng thế tất sẽ diễn biến thành hai quân chính diện giao phong, lấy sức chiến đấu lớn mạnh của kỵ binh Kiến Nô, thắng bại cuối cùng còn rất khó nói. Đây là quân đội gia đinh tinh nhuệ nhất trong quân Minh muốn thay đổi quân Minh bình thường, sức chiến đấu so với kỵ binh Kiến Nô thì lại càng không đáng giá nhắc tới.
Hai gã gia đinh áp Đại Thiện đi tới trước mặt Vương Phác, hỏi: - Tướng quân, một đao làm thịt lão nô này đi?
-Khoan đã. Vương Phác phất tay ngăn hai gã lại, sau đó dù bận vẫn ung dung đánh giá Đại Thiện một lát, nói: - Nhìn quần áo trên người y, người hẳn quyền quý trong Kiến Nô, giữ lại trước đã.
-Hừ. Đại Thiện hừ một tiếng, không ngờ nói bằng tiếng Hán: - Bổn vương đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Đại Thanh Hòa Thạc Lễ Thân Vương Ái Tân Giác LaĐại Thiện.
-Đại Thiện? Ngươi là Đại Thiện? Vương Phác sửng sốt một hồi, sau đó cười ha hả: - Ha ha ha, đây thật là trời cũng giúp ta rồi.
Đại Thiện nhíu mà hỏi: - Ngươi cười cái gì? Ngươi là ai?
Vương Phác ngừng cười, đáp: - Bản nhân là Tổng binh Đại Đồng đế quốc Đại Minh Vương Phác, phụng lệnh Kế Liêu Đốc sư Hồng Đại nhân suất lĩnh một đội tinh binh tiến đến tấn công sào huyệt của Kiến Nô các ngươi – Thịnh Kinh.
-Hừ hừ hừ, ha ha ha... Đại Thiện đầu tiên là cười lạnh, sau đó là cười tỏ, nửa ngày sau mới khinh thường nói: - Thịnh Kinh ta có ba vạn tinh binh nước Đại Thanh đóng trú, chỉ dựa vào một đám ô hợp này của ngươi mà dám đi vuốt râu hùm? Quả thật là không biết tự lượng sức mình. Tiểu tử, bổn vương khuyên ngươi nên sớm từ bỏ ý niệm này đi thì tốt hơn.
-Khà khà, có phải không biết tự lượng sức mình hay không, Thân vương Điện hạ ngươi lập tức biết ngay. Vương Phác dứt lời vung tay lên, hét: - Giữ lại hai trăm huynh đệ quét tước chiến trường, hỏa thiêu các huynh đệ chết trận, đồng thời chém thêm hai đao vào mỗi Kiến Nô, để tránh có cá lọt lưới, lại lột bỏ áo bào và áo giáp trên người bọn họ, những huynh đệ bị thương thì đưa về làng để cứu trị.
Lúc này, Đại Hồ Tử đã mang theo hai trăm gia đinh giết vào trong trang, bên trong trang có hơn ba trăm Kiến Nô đều là người già yếu, không cần tốn nhiều sức đã giết chết sạch sẽ, còn lại hơn bảy trăm Đa A Cáp Đô là người hán, thấy quân đội Đại Minh giết vào trong trang, một đám lộ vẻ vui mừng, có người gan lớn cầm cái cuốc xông ra, giúp giết Kiến Nô.
Không đến nửa canh giờ, Đại Hồ Tử đã hoàn toàn khống chế toàn bộ trang viên, ngay cả mấy chục đứa bé Kiến Nô trốn trong hầm ngầm cũng bị người Hán A Cáp phấn khởi lục soát được, kéo tới trong viện dùng loạn côn đánh chết, những A Cáp người Hán này bình thường đã chịu đủ nhục nhã bởi Kiến Nô, lúc này bắt được cơ hội đương nhiên sẽ hung hăng trả thù, hơn nữa thủ đoạn trả thù tuyệt đối không kém so với Kiến Nô.
Trong tình cảnh phấn chấn, những người Hán này còn châm một mồi lửa đốt toàn bộ trang viên.
Đến cuối cùng, Vương Phác không thể không đích thân ra mặt trấn an những người Hán không khống chế được cảm xúc này.
- Mọi người không nên kích động, mọi người hãy nghe ta nói, ta muốn nói cho mọi người biết một tin tức tốt chấn động, đại quân Kiến Nô ở thành Tùng Sơn đã bị quân đội Đại Minh chúng ta đánh bại, hai trăm ngàn đại quân Kiến Nô đã bị giết toàn bộ, nô tù Hoàng Thái Cực cũng đã chết trận! Hiện tại, Kế Liêu Đốc sư Hồng Thừa Trù đại nhân đã suất lĩnh ba trăm ngàn đại quân đánh tới Tây Bình Bảo, rất nhanh sẽ giết qua Liêu Hà đến tiến công Thịnh Kinh, các ngươi rất nhanh là có thể về nhà, không cần phải làm trâu làm ngựa cho Kiến Nô nữa...
Dân chúng người Hán trong viện nghe vậy đều hoan hô.
Tận đến khi tiếng hoan hô trong viện dần trở lại bình thường, Vương Phác mới nói tiếp: - Nhiệm vụ của quân ta là lừa mở cửa thành Thịnh Kinh, dọn sạch chướng ngại vật cho đại quân đến tấn công, cho nên hành động nhất định phải bí ẩn, xin mọi người hãy bình ổn tinh thần ở lại đây thêm vài ngày nữa, không được ra ngoài một mình, nếu để lộ hành tung của quân ta sẽ khiến cho Kiến Nô trong thành Thịnh Kinh có phòng bị trước, như vậy các ngươi sẽ trở thành tội nhân của triều Đại Minh.
Có người trong đám đông đáp lại: - Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định toàn lực phối hợp hành động với đại quân triều đình.
-Vậy thì tốt. Vương Phác gật đầu nói: -Giờ mời mọi người về chỗ ở của mình, nấu chút đồ ăn, binh lính quân ta vài ngày chưa được ăn cơm nóng rồi, nếu có ai hiểu ythuật xin đến hỗ trợ băng bó điều trị cho binh lính của ta bị thương.
-Lão hủ hiểu sơ chút y thuật. Vương Phác vừa dứt, có một lão tẩu thân thể tráng kiện theo một thiếu niên từ trong đám đông đi ra, đến trước mặt Vương Phác, nói: - Tướng quân, lão hủ hành y vài thập niên, coi như là thô thông y thuật, nếu tướng quân tin tưởng, để cho lão hủ kiểm tra binh lính của ngươi, nếu chỉ là vết thương đao kiếm bình thường, vậy thì không làm khó được lão hủ.
-Vây thì thật là tốt quá. Vương Phác mừng rỡ nói: - Lão tiên sinh xưng hô như thế nào?
-Lão hủ tên Lý Trường Phúc. Ông lão nói xong kéo thiếu niên ra, nói: - Đây là cháu trai Lý Báo của lão hủ, tướng quân cứ gọi nó là Tiểu Báo Tử là được, Tiểu Báo Tử mau bái kiến tướng quân.
Thiếu niên quỳ xuống đất, đại lễ bái: - Tiểu Báo Tử bái kiến tướng quân.
-Ôi, không dám nhận. Vương Phác vội vàng tiến lên nâng Tiểu Báo Tử dậy, lại quay sang chỉ bảo Râu Rậm: - Râu Rậm, mau dẫn Lý tiên sinh đi xem các huynh đệ bị thương.
-Vâng. Đại Hồ Tử cung kính chắp tay nói với ông lão: - Lão tiên sinh mời đi bên này.