Tinh hệ Bell là một trong ba tinh hệ lớn nhất của đế quốc Erna, số hành tinh có thể tính bằng hàng nghìn.
Giải đấu Liên Minh Cơ Giáp mới bắt đầu, vô số thương gia đều thấy được ích lợi cực lớn, các câu lạc bộ mới được thành lập nhiều vô số, nhưng bởi vì khuyết thiếu nhân tài và liên tục thua trận, một số ít câu lạc bộ không chịu nổi gánh nặng, đồng loạt đóng cửa, tăng thêm việc cơ quan hành chính càng ngày càng vào khuôn khổ, càng ngày càng nghiêm khắc trong việc xét duyệt, bởi vậy phát triển đến hơn bốn mươi năm nay, cả tinh hệ chỉ còn lại năm mươi đội.
Đầu tiên những đội ngũ này sẽ tiến hành thi đấu để xếp hạng, sau đó hai mươi đội đứng đầu sẽ tiến vào vòng trong cùng với các đội ở hai tinh hệ lớn khác được tổ chức vào quý sau, trải qua những trận chiến đầy kịch tính để chọn ra quán quân và á quân.
Giờ phút này, các thành viên của chiến đội Lục Thạch đứng hạng mười đang ngồi họp, trước mặt họ là một hình ảnh lập thể lơ lửng giữa không trung, phía trên là từng dãy số liệu và video ghi lại từng trận đấu.
“Tôi biết người này.” Một đội viên đột nhiên thốt lên, “Lúc hệ thống thông báo tôi cũng online.”
Đa số các thành viên đều được câu lạc bộ khai tác từ Tranh Bá, lúc rảnh rỗi sẽ đi quanh, ngẫu nhiên gặp phải người của chiến đội khác còn có thể đấu vài ván hữu nghị, sau đó rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ và nóng bỏng của mọi người, lúc thông báo thắng liên tiếp xuất hiện người này cũng online, khi ấy còn bị cái ID [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] kia làm cho buồn cười, ấn tượng rất sâu.
Đội trưởng gật gật đầu: “Cái này được quản lý đưa tới từ sáng sớm, các cậu có ý kiến gì không?”
Mọi người khẽ giật mình.
Trong mỗi câu lạc bộ đều có một người chuyên phụ trách việc khai thác nhân tài trong Tranh Bá, nhưng dù sao bọn họ cũng không được chuyên nghiệp lắm, bởi vậy trước khi tuyển nhận, thường thì quản lý sẽ gửi tư liệu cho chiến đối, để họ phán đoán xem người này có giá trị hay không.
Về phần thắng liên tiếp năm trăm lần, nếu như đổi thành họ, họ còn có thể đánh thắng liên tiếp nhiều hơn, cho nên việc này không thể coi như lý do để tuyển nhận.
Đội trưởng nhìn quanh một vòng, đột nhiên hỏi: “Lúc chưa đủ mười tám tuổi các cậu đang làm gì?”
Mọi người cùng rùng mình, đương nhiên họ cũng có lúc đầu bỡ ngỡ tiếp xúc với cơ giáp, nhưng đều không thể đạt được thành tích thế này, nghĩ tới đây chợt thấy đứa bé này rất ưu tú. Nhưng họ vẫn có chút chần chừ, dù sao ưu tú bây giờ không có nghĩa là sau này còn có thể ưu tú, nhất là khi điều khiển cơ giáp cao cấp, nhỡ đâu khả năng ứng biến kém, đến lúc đó luống cuống tay chân, chẳng phải thu nhận cũng bằng thừa sao.
“Đội trưởng, ý của anh là?”
“Tiềm lực của cậu ta rất cao.” Đội trưởng nói, “Tìm người mượn ID có cơ giáp cấp thấp để thử cậu ta xem sao.”
Mọi người đồng thanh vâng một tiếng, đích thân đối chiến không những quan sát được khả năng ứng chiến của đối phương, mà còn có thể cảm nhận tốc độ tay và kỹ thuật của người nọ, nếu như không có gì để bắt bẻ, vậy thì dễ rồi, đương nhiên là phải tuyển.
Đội trưởng dặn dò: “Phải nhanh, đại khái là những câu lạc bộ khác cũng chú ý đến cậu ta rồi.”
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu, lập tức tan họp, đứng dậy đi làm nhiệm vụ.
Cơ bản là mỗi câu lạc bộ đều mở một buổi họp, nhưng thông báo này không chỉ ảnh hưởng tới mình họ.
Trong tư liệu, [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] lựa chọn số tuổi là dưới 18, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến quân giáo sinh, vì vậy nhân viên trong các học viện bắt đầu sốt ruột, vội vàng nghe ngóng, vạn phần hy vọng thiên tài như thế này sẽ là học sinh của họ.
Tinh hệ Bell có ba học viện quân sự, ba vị hiệu trưởng tìm trong trường mình mà không có kết quả, lập tức ước ao ghen tị với hai trường khác, vậy là lấy cớ thương lượng việc thi cuối kỳ để trò chuyện qua video, muốn dò hỏi xem tình hình bên kia thế nào, sau này còn chuẩn bị. Ai ngờ nói tới nói lui, [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] này đều không phải là học sinh của họ, không cần nói cũng biết ba vị hiệu trưởng kinh hãi đến nhường nào.
“Đừng bảo là vào trường quân đội khi chưa đủ tuổi chứ?”
“Sao có thể?” Một vị hiệu trưởng tỏ vẻ không tin, nghĩ nghĩ lại nói, “Có khi lại là nhân tài kỹ thuật.”
Hệ thống Tranh Bá không yêu cầu đẳng cấp gene, bởi vậy nhiều người không thể thỏa mãn đam mê ở hiện thực liền trút hết nhiệt huyết vào trò chơi, những người có thể đánh thắng đối thủ, trổ hết tài năng chỉ bằng thao tác ưu tú được xưng là nhân tài kỹ thuật. Trước mắt rất nhiều chiến đội thi đấu Liên Minh đều có loại người này, hoàn toàn không phải là chuyện gì mới vẻ.
“Cái này nghe có vẻ hợp lý hơn.”
“Cậu ta ưu tú như vậy, nếu điều kiện thể chất cũng đạt tiêu chuẩn thì tốt quá, quả nhiên là chẳng có ai hoàn mỹ mà.”
“Ừm, thật đáng tiếc.”
Ba vị hiệu trưởng cười rất lễ phép, cười đến nỗi vị này nhìn còn xảo trá hơn cả vị kia, đợi sau khi tắt video, mệnh lệnh đầu tiên chính là phái người lên mạng tiếp xúc với [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa], cần phải tìm được lai lịch của người này, ngay sau đó liên hệ với học viện Thiếu Niên, hỏi thăm xem chỗ họ có người này không, nếu có thì trực tiếp gửi công văn cử đi học, miễn phí tất cả, còn có khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, tóm lại một câu, cứ tới là được.
Học viện Thiếu Niên không hiểu chuyện gì, đợi lúc hỏi tỉ mỉ mới biết được nguyên do, liền nói sẽ tìm giúp.
Họ không có nhiều hy vọng lắm, bởi vì trong số những học sinh từ mười đến mười lăm tuổi, tất cả đều đang học kiến thức căn bản và huấn luyện thể chất, tới năm thứ ba mới tiếp xúc với cơ giáp, mặc dù năm thứ tư và năm thứ năm đã quen thuộc với thao tác rồi, nhưng nói sao thì vẫn còn quá nhỏ, hẳn là không thể nghịch thiên đến mức độ ấy.
Mặc dù hiện nay đúng là học viện có một học sinh rất có thiên phú, nhưng người ta là học bá*, gần như toàn bộ thời gian đều dùng cho việc học tập và huấn luyện, chắc cũng không rảnh để chơi Tranh Bá.
Nhưng đã đáp ứng với người ta, họ đành tẫn trách dạo qua một vòng, còn tiện thể tìm được học bá Trì Tả, hỏi xem có phải là cậu không.
Trì Tả và bạn cùng phòng đều hơi kinh ngạc, sau khi hiểu rõ tình huống, cả một đám không nén nổi tò mò cùng lên mạng, mở video ghi lại trận đấu của tuyển thủ ra xem, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào: “Ôi trời ơi, nghe nói người này thắng liên tiếp năm trăm trận đấy, hơn nữa vẫn ở trong nhóm chưa trưởng thành, tên này còn là người không hả?!”
Trì Tả bị cách chơi và người kia gợi nên hứng thú, ý chí chiến đấu dâng dao, không nói tiếp, quay đầu đi tới nơi đăng khí. Nhìn ô ID vẫn còn trống, chợt nhớ tới Bạch Thời đã lâu không gặp, chẳng biết bây giờ người nọ ra sao, đang làm gì.
Trì Tả vô thức chạm vào chiếc vòng cổ vẫn luôn bên mình, cậu muốn cùng kề vai chiến đấu bên Bạch Thời, nhưng thử hai lần, phát hiện ID “Tiểu Bạch” và “A Bạch” đều đã có người sử dụng, Trì Tả im lặng suy nghĩ vài giây, gõ ba chữ “Tiểu Bạch Đản”, thấy thông báo có thể sử dụng liền nhấn xác nhận, lập tức tạo tài khoản.
Cuối cùng cũng thỏa mãn, Trì Tả mang ID Tiểu Bạch Đản rảo bước vào khu thi đấu, bắt đầu hành trình Tranh Bá oanh oanh liệt liệt.
Mà Bạch Thời đang ở trong trung tâm của gió lốc hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tối hôm qua, sau khi thắng liên tiếp năm trăm trận, cậu liền tắt mạng đi ăn cơm, ăn xong lại vào buồng mô phỏng như thường lệ, tắm rửa rồi đi ngủ, ngày hôm sau tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, mãi đến xế chiều mới đeo kính lên mạng, sau đó… Bạch Thời lập tức bị tin nhắn và thư từ ùa tới từ bốn phương tám hướng bao phủ.
“Có chuyện gì thế này?” Bạch Thời hết hồn, ấn mở mấy cái xem sao, phát hiện nếu không phải là mời kết bạn thì cũng là muốn ước chiến với cậu, giật mình, càng nghĩ càng thấy hẳn là liên quan tới cái thông báo thắng liên tiếp năm trăm lần kia, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ uy lực của năm trăm lần rất lớn hả?
Trì Hải Thiên cũng đang định lên mạng, nghe vậy liền liếc Bạch Thời một cái: “Sao thế?”
Bạch Thời nghe thấy giọng nói bên tai, liền phóng lớn màn hình ra ngoài, chỉ chỉ phía trước, đưa giao diện của mình cho ông xem.
Trì Hải Thiên nhìn qua, ánh mắt hơi ngừng lại, sau đó đưa mắt liếc điểm tích lũy của Bạch Thời, lập tức hiểu rõ nguyên nhân, trầm giọng dặn dò: “Mặc kệ ai hỏi, hết thảy đều nói gene của ngươi là cấp D.”
Cấp D, có nghĩa là không thể nào điều khiển cơ giáp thực sự.
Bạch Thời nghĩ: chắc là lão đầu muốn để cậu ẩn giấu thực lực, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng cậu biết lão đầu làm vậy là vì muốn tốt cho cậu, liền gật gật đầu, nhẫn nại đối phó với mấy người kia.
Ba vị hiệu trưởng biết được tình hình của Bạch Thời liền lặng lẽ chấm dứt tìm kiếm, thất vọng mà về. Các chiến đội thì không có nhiều băn khoăn như vậy, tiếp tục chú ý. Bạch Thời nhìn đống chiến thư kia, hỏi: “Có nên đánh không ạ?”
Trì Hải Thiên trầm ngâm một lát, Bạch Thời vừa mới đánh thắng năm trăm trận liên tiếp, trong thời gian ngắn sẽ có rất nhiều người chú ý, không bằng xử lý lạnh. Ông lạnh nhạt đáp: “Rời mạng đi.”
Bạch Thời giật mình, cũng không thắc mắc với quyết định này, nhanh chóng rời mạng, sau đó nghe theo sắp xếp của ông làm các bài huấn luyện khác.
Sau khi buồng mô phỏng cấp thấp được thiết lập hạn chế thời gian, độ khó đã tăng lên nhiều, lúc trước cậu đã qua hết mấy cửa trước, bây giờ phải đối phó với mấy cửa ải phía sau.
Lúc trước Trì Hải Thiên sửa đổi thời gian là có suy tính tới thực lực của Bạch Thời, nhưng sau một đợt không ngừng quyết đấu với Lam Sí, tinh thần lực của cậu đã tăng lên, muốn tìm kiếm con đường ngắn nhất để qua cửa cũng không tốn sức, không bao lâu sau đã hoàn thành.
Trì Hải Thiên thấy Bạch Thời đã không còn vấn đề về trụ cột, cuối cùng cũng mở ra buồng mô phỏng trung cấp, để cậu tiến hành huấn luyện cơ giáp.
Từ sau khi buồng mô phỏng này được đưa tới, Bạch Thời vẫn muốn thử xem sao, đương nhiên lúc này rất vui mừng, nhanh chóng tiến vào.
Trong hệ thống Tranh Bá, muốn tăng từ cấp thấp tam đẳng lên nhị đẳng cầm một trăm điểm, từ nhị đẳng lên nhất đẳng cần ba trăm điểm, mà từ nhất đẳng lên trung cấp mất sáu trăm điểm lận, bây giờ cậu mới thắng liên tiếp năm trăm trận, còn thiếu một trăm điểm nữa mới lên cấp được. Nhìn thái độ của Trì Hải Thiên thì có vẻ không muốn cậu bỏ hẳn Tranh Bá, nhưng gần đầy lại không thể lên mạng, cũng đúng lúc có thời gian luyện một chút, miễn cho đến khi lên cấp lại bị người ta hành hạ.
Trung cấp phức tạp hơn cấp thấp và cũng linh hoạt hơn, nhưng đã nắm chắc cơ bản, Bạch Thời sẽ không gặp phải tình huống như lần đầu điều khiển cơ giáp nữa, mà chậm rãi thích nghi.
Một tháng dần qua, năm mới đã đến, khắp nơi đều náo nhiệt rộn ràng, ngay cả trang viên cũng được trang hoàng lại một phen.
Thanh niên kia không có người thân, liền tới ăn tết cùng họ, còn tò mò hỏi sao Bạch Thời không chơi Tranh Bá nữa. Bạch Thời ừ hử một tiếng, vô thức liếc nhìn Trì Hải Thiên, thực ra có chơi Tranh Bá hay không cũng được, nhưng khó lắm mới làm quen được với một nhân tài, nhỡ cắt đứt liên lạc, người nọ bị nhân vật phản diện dụ đi thì hỏng bét.
Trì Hải Thiên thấy đã lâu như vậy, chắc cũng qua rồi, liền để Bạch Thời tự chơi một mình, sau đó rời đi cùng thanh niên, hình như là có việc cần.
Bạch Thời nhìn bóng lưng họ, bỗng cảm thấy lão đầu đang muốn thương lượng về một ý định quái gở kia, im lặng vài giây, biết rõ cái gì phải tới có trốn cũng không thoát, dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa. Đeo kính lên, tiến vào mạng.
Mặc dù đầu năm không mấy ai online, nhưng vẫn có một nhóm người tiếp tục chú ý tới cậu, thấy Bạch Thời vừa xuất hiện liền gửi lời mời, cậu từ chối từng người một, đi đánh thêm mấy trận, lúc này Lam Sí cũng vừa tới, lập tức chào hỏi: “Em trai, năm mới vui vẻ.”
Bạch Thời vô thức muốn nói tôi không phải em cậu, nhưng cảm giác có nói cũng thế, liền đáp: “Năm mới vui vẻ.”
Cậu nhìn số điểm tích lũy của Lam Sí, phát hiện trong một tháng qua, người này đã sắp lên tới trung cấp rồi, liền chúc mừng một tiếng.
Lam Sí hỏi: “Sao gần đây không thấy cậu tới?”
“Có việc.” Bạch Thời nói xong chuẩn bị rời khỏi phòng đấu, chuẩn bị tới phòng luyện tập đánh với Lam Sí mấy trận.
Lam Sí ừ, không hỏi nhiều, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, gần đây anh gặp một người rất mạnh, ID là Thiếu Gia, nếu cậu thấy thì chớ có khinh thường, phải chuẩn bị tinh thần thật tối, tránh bị hành hạ.”
Bạch Thời lập tức kinh ngạc, rất muốn biết người kia là ai, vì vậy vừa nói chuyện phiếm với Lam Sí, vừa chậm rãi hẹn sẵn số phòng, sau đó chợt phát hiện có người chặn trước mặt cậu, đồng thời bên tai vang lên giọng nói rất dễ nghe: “Đánh một trận chứ?”
Cậu thuận miệng từ chối, đang đi vượt qua tiếp tục đi, nhưng người này lại chặn đường, mặc kệ cậu rẽ lối nào cũng không được, Bạch Thời chợt cảm thấy tên này phiền muốn chết, liền tắt khung đối thoại với Lam Sí, chuẩn bị đối phó với người trước mặt.
Bạch Thời nhìn qua, thấy trên đỉnh đầu đối phương lóe lên một cái tên rất chi là chướng mắt: Thiếu Gia.
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời im lặng, cậu giật mình cảm nhận mùi vị của vận mệnh.
——— ————
Tác giả phát biểu:
Tiểu Bạch Đản: Xin chào~
Bạch Thời nhìn tên: …
Tiểu Bạch Đản: Xin chào~
Bạch Thời: … Chào.
Về sau.
Tiểu Bạch Đản: A Bạch, là cậu hả, tớ là Tiểu Tả nè~~
Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tống Minh Uyên: Tên của cậu ta được đặt là vì em sao?
Bạch Thời: …
Tống Minh Uyên: À đúng rồi, trước kia em tên là Bạch Cẩu Đản mà, vậy anh sẽ gọi em là Đản Đản.
Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tống Minh Uyên: Ngoan, đừng náo loạn. Truyện Bách Hợp
Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻ (╯‵□′)╯︵┻━┻
——— ————
*Học bá: từ này vốn là để chỉ những nhân vật rất có ảnh hưởng trong giới học thuật, ví dụ như nhà khoa học Albert Einstein. “Bá” trong tiếng Trung mang nghĩa là “rất có quyền lực” Bây giờ, “Học Bá” là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.