Editor: Nguyetmai
Ngày đầu tiên đi làm.
Chung Minh cố ý đứng đợi trước cửa studio, trong tay cầm một xấp lì xì dày cộp.
Người đến sớm nhất là Khương Uyển Na. Chung Minh vừa đến là cô ấy cũng xuất hiện. Khương Uyển Na rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Chung Minh: "Ớ, sao hôm nay cậu đến sớm vậy."
"Gì mà hôm nay đến sớm như vậy, chẳng phải tôi vẫn luôn đến rất sớm sao. Đây là tiền lì xì, chị tự rút một cái đi." Chung Minh giơ đống bao lì xì trong tay mình ra.
Khương Uyển Na vui vẻ nói: "Chao ôi, còn có tiền lì lì nữa sao? Được đấy được đấy, may mắn thuận lợi nha. Tất cả mọi người đều có sao?"
Chung Minh gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng ông chủ như cậu mà đứng đây phát bao lì xì cũng không thích hợp, hay cậu đưa tôi làm cho." Khương Uyển Na giơ tay muốn nhận chỗ bao lì xì trong tay của Chung Minh.
"Ông chủ phát bao lì xì thì sao chứ, ông chủ phát bao lì xì mới là thích hợp nhất. Hay là, chị cầm bao lì xì, còn tôi tặng cho người khác." Chung Minh nói.
Khương Uyển Na suy nghĩ một chút: "Vậy cũng được, nhìn có vẻ trang trọng hơn một chút."
Cô ấy nhận chỗ lì xì trong tay của Chung Minh, rồi đứng sang một bên.
Một lúc sau lại có người đến. Lần này là Tiêu Mộc, họa sĩ tạo hình mới.
Tiêu Mộc sửng sốt khi thấy có người đứng trước cửa.
Chung Minh lấy một bao lì xì từ chỗ của Khương Uyển Na đưa cho đối phương: "Lì xì đầu năm, chúc anh công việc thuận lợi."
Tiêu Mộc thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng nhận lấy bao lì xì: "Vâng, cảm ơn!"
Anh ta khẽ vuốt bao lì xì trong tay, bên trong chắc là ba hoặc năm trăm tệ, tuy không tính là nhiều, nhưng ngày đầu tiên đi làm đã được nhận tiền lì xì làm cho Tiêu Mộc cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Tiêu Mộc nhận tiền lì xì, chuẩn bị đi vào trong studio.
Kết quả lại nhìn thấy câu đối dán ở trước cửa.
"Xuất patch viết mã code, nhân viên tăng ca thêm giờ phục vụ xã hội cống hiến vô tư; Nạp tiền mở kho báu, người chơi bán máu bán thận coi nhẹ tiền tài yêu thương vô bờ."
"Phụp!"
Tiêu Mộc suýt nữa cười ra tiếng, buồn cười chết mất!
Cũng rất phù hợp với bản chất của một công ty game.
Hơn nữa, những chữ này viết đẹp thật, như rồng bay phượng múa, không biết công ty mời bậc thầy thư pháp nào thể hiện đây.
Rất nhanh, chưa đến vài phút mọi người đã lục tục tới nơi, bao lì xì do Chung Minh chuẩn bị cũng nhanh chóng được phát xong, mọi người đều rất vui vẻ, giới thiệu và làm quen với nhau.
Chung Minh đã phân chia sẵn vị trí làm việc cho mọi người. Vị trí làm việc của mỗi người đều có bảng tên, chỉ cần đối chiếu với bảng tên là được.
Đương nhiên, bởi vì văn phòng khá lớn, nên số người hiện tại cũng chỉ chiếm một phần mà thôi, về sau vẫn có thể tuyển thêm nhân viên mới.
Tiêu Mộc ngồi xuống bàn của mình, vội vàng tải phần mềm về máy tính, nâng cấp hệ thống v.v..
Trước khi nghỉ Tết, Chung Minh đã đi hỏi từng nhân viên một, sau đó dựa theo nhu cầu của họ để trang bị máy tính. Tuy nhiên vì mới mua, máy còn chưa bóc tem, mọi người phải tự đi lĩnh máy, tự mình bóc tem, cho nên, công việc của mọi người trong buổi sáng hôm nay là sắp xếp lại môi trường làm việc.
Ngồi cạnh Tiêu Mộc là một họa sĩ phụ trách chuyển động, bảng tên trên bàn làm việc của đối phương viết ba chữ Lâm Đại Vĩ, dáng người cao lớn, trông có vẻ dễ gần.
"Xin chào, tôi là Tiêu Mộc, họa sĩ tạo hình, vừa mới vào công ty, mong anh giúp đỡ tôi nhiều hơn." Tiêu Mộc đưa tay ra.
Lâm Đại Vĩ vội vàng bắt tay anh ta: "Lâm Đại Vĩ, họa sĩ chuyển động. Tôi cũng là nhân viên mới, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé."
Hai người này có thể dễ dàng kết bạn như vậy, là vì công việc của họ không hợp tác trực tiếp với nhau.
Tiêu Mộc là họa sĩ tạo hình, sau khi vẽ xong sẽ giao cho bên dựng hình, sau đó, bên dựng hình sẽ giao cho Lâm Đại Vĩ thiết kế chuyển động.
Nếu không hợp tác trực tiếp thì sẽ ít xảy ra xung đột, đương nhiên cũng sẽ dễ dàng trở thành bạn bè...
"À, anh có biết ông chủ của chúng ta rốt cuộc là ai không..." Tiêu Mộc khẽ hỏi.
Lâm Đại Vĩ cảm thấy rất ngạc nhiên: "Chính là người phát tiền lì xì đó, sao anh có thể không biết ai là sếp của mình chứ..."
"Cậu ta? Tôi tưởng cậu ta là chỉ đạo mỹ thuật chứ..."
Tiêu Mộc hơi ngơ ngác.
Trước đây khi phỏng vấn, Chung Minh là người trực tiếp phỏng vấn anh ta, cũng hướng dẫn anh ta rất nhiều thứ. Tuy không phải kiểu hướng dẫn chi tiết, nhưng dù chỉ vài câu cũng giúp anh ta thu hoạch được rất nhiều điều.
Kết quả, người có trình độ cao như vậy, lại là ông chủ?
Không phải là không thể, chỉ là thật sự rất hiếm ông chủ nào là dân mỹ thuật tạo hình thôi.
Trong giới mỹ thuật tạo hình tuy có rất nhiều bậc thầy, nhưng những người này chưa chắc biết cách thiết kế game, nếu ra làm nhà sản xuất thì được coi là trái ngành, người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành rất dễ làm hỏng game.
Nếu chỉ làm ông chủ bình thường, cũng không được, bởi vì không có chuyên môn thiết kế nên không thể tham dự vào quá trình thiết kế game, rốt cuộc công ty là của ai chứ? Là ông chủ mà không thể kiểm soát được sản phẩm của mình, trên cơ bản không khác gì người vô hình cả.
Vì vậy, rất nhiều bậc thầy trong ngành mỹ thuật tạo hình, hoặc là hợp tác với những nhà sản xuất họ quen biết, hoặc là tự đi làm công ty chuyên bao thầu khâu mỹ thuật tạo hình.
Những ông chủ studio sản xuất game độc lập, đầu tiên nhất định phải có hiểu biết về thiết kế. Quả thật, một ông chủ tinh thông cả mỹ thuật tạo hình và thiết kế lại trẻ tuổi như Chung Minh đúng là hiếm thấy.
Lâm Đại Vĩ nói: "Tôi là fan của ông chủ đấy, tôi biết cậu ấy qua weibo, quá siêu luôn! Mới tốt nghiệp đại học năm ngoái, sau đó nhảy ra ngoài tự mình mở studio. Từng sản xuất game hỏi đáp, thiết kế thần tượng ảo, sau đó là ba game độc lập, toàn bộ đều thành công..."
Tiêu Mộc: "... Nghe hơi chém quá đó."
"Thật mà, nên khi tôi nhìn thấy thông báo tuyển dụng, tôi không hỏi gì mà đến đây ngay, quá siêu ấy. Đi theo một ông chủ như vậy, cảm giác chỉ nằm không tiền cũng bay vào túi." Lâm Đại Vĩ nói.
Tiêu Mộc gật đầu, đồng cảm sâu sắc với suy nghĩ của anh bạn họa sĩ chuyển động.
Một ông chủ trẻ tuổi khó lấy được lòng tin của nhân viên, nhưng nếu là một ông chủ trẻ tuổi đã có tác phẩm thành công, thì không chỉ đáng tin, mà ngược lại, còn khiến nhân viên cảm thấy tiền đồ của người này không thể xem thường được.
Buổi sáng, tất cả mọi người đều bận bịu với công việc của mình, đăng ký tài khoản trong nhóm chat nội bộ của công ty, xin phép quyền hạn trên trang mạng nội bộ. Châu Sâm bận bịu rất lâu, cuối cũng cũng cấp quyền cho mọi người xong đâu đấy.
Chung Minh hoàn toàn không có ý định làm những việc vô bổ như mở cuộc họp cổ vũ khí thế làm việc, hay là tổ chức team building để mọi người thấu hiểu lẫn nhau v.v... hoàn toàn không.
Có lẽ vì sở thích cá nhân, nên Chung Minh không hề thích những thứ làm màu vô bổ này.
Đương nhiên, nói một cách nghiêm túc thì những thứ mang tính hình thức như vậy vẫn có tác dụng, dù để cổ vũ tinh thần của mọi người, hay làm cho mọi người gần gũi với nhau hơn cũng tốt, có nhiều công ty làm thế đương nhiên là có lý do riêng của nó.
Nhưng Chung Minh cho rằng, những nhân viên chân chính và đáng tin cậy, có thể cố gắng hết sức hoàn thành công việc, cũng cố gắng hòa đồng với mọi người, sẽ không cần đến những hoạt động vui chơi ăn uống để làm mọi người xích lại gần nhau hơn. Trong một công ty và dự án thật sự đáng tin cậy, mỗi một nhân viên ở các vị trí khác nhau đều có khả năng tự hoàn thành công việc của mình, không cần dựa vào việc cổ vũ, hay thúc ép để tạo ra lợi nhuận.
Cho nên Chung Minh không tổ chức những hoạt động vô bổ đó, anh chỉ bàn giao một vài công việc cơ bản cho trợ lý hành chính mới đến, ví dụ, nếu như công việc xảy ra vấn đề thì nên đi tìm người nào phụ trách, việc chi trả sẽ do bên tài vụ quản lý, bình thường ăn cơm thì đi đâu ăn vân vân. Nếu nhân viên mới có gì thắc mắc, chỉ cần trực tiếp đi hỏi trợ lý hành chính là được.
Chung Minh vừa nói, cô bé trợ lý hành chính ở bên cạnh chăm chú ghi lại, còn liên tục gật đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Trợ lý hành chính tên là Miêu Trúc, dáng người cao gầy, mỗi khi cười trên má lại hiện lên hai lúm đồng tiền, vô cùng xinh đẹp.
Miêu Trúc từng làm việc một năm ở công ty lớn, có kinh nghiệm làm việc nhất định. Hơn nữa Chung Minh cảm thấy đối phương khá cẩn thận và có trách nhiệm với công việc, nên mới tuyển cô ấy vào làm.
Đương nhiên, ý kiến của Châu Sâm cũng khá quan trọng, anh ta yêu cầu nhất định phải tuyển cô bé này vào công ty, trừ phi tìm được một người đẹp hơn.
Chung Minh căm thù bộ mặt ham hố của hiệp hội những người chỉ nhìn vẻ ngoài này đến tận xương tủy, nên đã phê bình Châu Sâm một trận, sau đó gửi tin trúng tuyển cho Miêu Trúc. Truyện Bách Hợp
Bên tổ thiết kế, nhân viên phát triển ý tưởng game mới đến đang vô cùng áp lực.
Nhân viên phát triển ý tưởng game mới tên là Phó Hưng An, trước đây là người chuyên viết cốt truyện, không có kinh nghiệm thiết lập hệ thống trong game. Nhưng Chung Minh lại khá để mắt đến khả năng văn chương của anh ta, tốt nghiệp khoa Văn học đàng hoàng, từng viết vài bộ tiểu thuyết ngắn, hơn nữa số lượng người đọc cũng khá nhiều.
Đối với Phó Hưng An mà nói, đây đương nhiên là chuyện tốt, có thể trở thành nhân viên phát triển ý tưởng game, chính là bước đầu tiên trên con đường trở thành chỉ đạo thiết kế. Nhưng dù sao đây cũng là studio Vi Quang, nơi đã từng có một tác phẩm với kịch bản xuất sắc như "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", đối với Phó Hưng An mà nói, chức vụ này đương nhiên là một áp lực rất lớn.
Còn Giả Gia, nhân viên thiết kế số liệu, thạc sĩ chuyên ngành số học, lớn hơn Chung Minh ba tuổi, có sự nghiêm túc và kiên nhẫn của những người học ngành khoa học tự nhiên, đặc biệt yêu thích những game thẻ bài.
Tương lai, hai ngươi này sẽ là trợ tá đắc lực của Chung Minh, một kẻ lừa tình người chơi, kẻ còn lại lừa tiền. À không phải, là một người viết cốt truyện, một người thiết kế số liệu.
Ngoài ra, còn có những bộ phận phụ trách các công việc khác của công ty như test, chăm sóc khách hàng, nhân sự, tài vụ, pháp lý, vân vân.
Nhưng mà, những người này đều không thuộc nhóm phát triển sản phẩm.
...
Buổi chiều, Chung Minh gửi tin nhắn trong nhóm chat nội bộ: "Lát nữa ba giờ, tất cả thành viên của nhóm phát triển (bao gồm thiết kế, lập trình, mỹ thuật) đến phòng họp để họp bàn về phương án thiết kế của game mới."
Phòng họp là của mình, nên muốn dùng lúc nào cũng được, không cần phải hẹn trước. Nhưng điều làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên là tốc độ này nhanh quá!
Nếu ở công ty khác, các nhân viên mới sẽ không được giao nhiệm vụ quan trọng trong tuần đầu tiên đi làm, mà thường sẽ chỉ học hỏi quan sát, mọi việc tiến hành theo trình tự. Dù sao mọi người lần đầu tiếp xúc với môi trường mới, cái gì cũng bỡ ngỡ, nếu bắt tay vào làm việc luôn cũng sẽ không quá thuận lợi.
Nhưng hiển nhiên ở studio Vi Quang không có chuyện như vậy. Thời gian làm việc bình thường khá dài, để không phải tăng ca thì nhất định phải có năng suất làm việc cao mới được.
Mọi người nhanh chóng đến đủ.
Nhóm phát triển có tất cả mười sáu người.
Tuy mọi người còn chưa hoàn toàn quen biết lẫn nhau, nhưng ít nhất cũng biết được ai phụ trách mảng nào. Lầu đầu tiên mở cuộc họp như thế này nên mọi người đều cảm thấy tò mò.
Chung Minh đứng lên, nhìn mọi người ngồi trong phòng một lượt.
Nhân tài mơn mởn như lá mùa xuân.
Những người này đều do anh tự mình tuyển chọn, đương nhiên đều vô cùng hài lòng.
"Đầu tiên, chào mừng mọi người gia nhập vào studio Vi Quang. Tôi sẽ không nói nhiều lời khách sáo, cũng không có gì đáng nói. Mọi người làm việc chung với tôi một khoảng thời gian sẽ biết, tôi khá chán ghét những nghi thức rườm rà. Tôi chỉ hy vọng mọi người làm tốt một việc, đó là hoàn thành tốt công việc của mình, mọi người làm được như vậy, thì chỉ cần ngồi đợi là tiền tự khắc chảy vào túi."
"Tôi biết mọi người đều mới đến một môi trường lạ lẫm, cần có một khoảng thời gian để thích ứng, bao gồm những đồng nghiệp mới, dự án mới, cung cách làm việc mới, vân vân. Không sao cả, mọi người có thể từ từ làm quen trong quá trình làm việc."
"Bầu không khí trong studio chúng ta khá thoải mái, sau khi hoàn thành công việc của mình các bạn có thể chơi game, cũng có thể xem phim, cho dù ở ngay trước mặt tôi cũng không sao. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mọi người phải hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc."
"Tôi cũng chỉ nói đến đây thôi, tiếp theo tôi xin giới thiệu khái quát game tiếp theo mà chúng ta sẽ phát triển để mọi người cùng biết."
"Thái Ngô hội quyển*." (The Scroll of TaiWu)
(*) Thái Ngô hội quyển: một game độc lập theo thể loại nhập vai có thật dựa trên thần thoại Trung Quốc và các câu chuyện võ hiệp. Người chơi sẽ vào vai người truyền nhân của Thái Ngô trong một vũ trụ giả tưởng để đánh bại kẻ thù lớn nhất của mình bằng sự nỗ lực và hy sinh của các thế hệ nhằm thay đổi số phận của loài người.
Trong phòng họp có máy chiếu 3D, bản thảo thiết kế mà Chung Minh đã viết xong từ lâu cũng được chiếu ở trên màn hình.
Mọi người ngồi ở dưới đều không hiểu gì cả.
Thái Ngô hội quyển?
Cái tên này làm mọi người không thể đoán được nội dung của game.
Chung Minh giới thiệu: "Vẫn sẽ là một game độc lập như cũ, nội dung của nó cũng không quá phức tạp, xét về mặt tổng thể, đó là một game thế giới mở* bao gồm hai yếu tố là thần thoại và võ hiệp."
(*) Game thế giới mở: Sandbox Game.
"... Về game thế giới mở, tất cả mọi người đã biết rồi chứ?"
Chung Minh sợ có người không hiểu nên cố ý hỏi lại.
Mọi người ngồi ở phía dưới đưa mắt nhìn nhau, Giả Gia, Phó Hưng An và những người khác đều gật đầu: "Đã biết."
Cũng không phải Chung Minh coi thường họ, cái chính là vì vẻ mặt của họ quá căng thẳng, khiến anh hơi hoang mang, vẻ mặt này của mọi người là sao? Không biết game thế giới mở sao?
Rất nhiều người đang âm thầm kêu ca trong lòng, không phải chúng tôi không biết game thế giới mở, mà là không ngờ cậu muốn sản xuất game thế giới mở!
Vấn đề mấu chốt còn là một game thế giới mở bao gồm yếu tố thần thoại và võ hiệp.
Rồi còn cái tên "Thái Ngô hội quyển" ba xu này, ừ, cảm giác còn chưa sản xuất ra game mà đã khó nổi tiếng rồi...
Không phải ý là không thể làm được, mà là trong suy nghĩ của mọi người, loại game này không phải một studio chuyên sản xuất game độc lập có thể làm được.
Game thế giới mở, ý chỉ nội dung game rất phong phú, nhưng cũng có nghĩa là tiền vốn để sản xuất sẽ cao hơn, thậm chí nhiều công ty lớn, ví dụ như Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, trên cơ bản cũng không dám đụng vào loại này.
Game "Ỷ kiếm thiên nhai" do Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực đầu tư một lượng lớn tài nguyên nhân lực và tài lực, lại mất một năm để phát triển cũng không phải game thế giới mở, mà chỉ là thể loại game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi (MMORPG) truyền thống mà thôi.
Vì sao?
Bởi vì rủi ro của thể loại này quá lớn!
Một game thế giới mở, hoặc sẽ được khen ngợi và ăn khách, tuổi thọ lên đến mấy năm, hay mười mấy năm; hoặc sẽ nát be nát bét, bị chửi đến mức không ngóc đầu lên được, trên cơ bản không có khả năng nào ở giữa.
Nhưng rất ít tựa game làm được như trường hợp đầu.
Phần lớn các game thế giới mở, đều vẽ ra trước mắt người chơi một bối cảnh và thiết kế vô cùng đẹp, làm cho người chơi cảm thấy game này nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng. Nhưng khi người chơi đăng nhập vào mới thấy, nội dung game thì trùng lặp, cách chơi thì nhàm chán, tất cả những hứa hẹn ban đầu lập tức biến thành lời nói dối, khiến người chơi cảm thấy hụt hẫng, sau đó dẫn đến việc danh tiếng của nhà sản xuất sụt giảm, điểm đánh giá cũng vô cùng thấp.
Trên thế giới có studio chuyên thiết kế game độc lập nào đã từng sản xuất một game thế giới mở kinh điển không?
Có, nhưng rất ít!
Hơn nữa, muốn làm được như lời Chung Minh nói, kết hợp yếu tố thần thoại và võ hiệp lại với nhau thì khó lại càng khó!
Nếu đã có võ hiệp, thì quá nửa là những game mang phong cách Hoa Hạ truyền thống, muốn đưa những yếu tố văn hóa này vào trong cách chơi không phải một công việc đơn giản.
Hơn nữa, cũng rất khó làm vừa lòng người chơi, có khả năng sẽ xảy ra tình huống nhà sản xuất vắt hết óc để nghĩ ra một đống cách chơi, nhưng không những không được công nhận mà ngược lại còn bị chửi, rốt cuộc các người đang làm cái gì!
Đương nhiên, cho dù trong lòng các nhân viên cảm thấy không vui, nhưng ngoài miệng không ai dám nói cả.
Thậm chí còn tỏ vẻ tươi cười, vẻ mặt như muốn nói "Ông chủ nói rất đúng".
Không có cách nào cả, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, dù sao cũng phải nể mặt ông chủ.