Lục Kiều Vi cũng vào phòng tắm của Văn Cẩn Ngôn tắm rửa một lần, trong phòng tắm rải đầy hoa hồng không nói, còn vào bồn tắm lớn có massage ngâm mình, Lục Kiều Vi nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Trong một lúc Lục Kiều Vi không phân rõ được mình là tới giải quyết cô nhân tình kia hay là đến hưởng thụ cuộc sống nữa, cho đến khi cô choáng váng và bước ra khỏi phòng tắm để tìm quần áo để mặc, thì mới bắt đầu tỉnh cả người.
"Văn Cẩn Ngôn! Quần áo của tôi đâu?"
"Treo trên bình phong." Người bên ngoài đáp.
Lục Kiều Vi đã sớm thấy được quần áo treo trên bình phong, nhưng cái đó làm sao mà là quần áo được, vừa mỏng vừa ngắn, không chừng mặc trên người lại lộ ra hết.
"Quần áo cô tôi đem giặt rồi."
Cố ý, phản ứng đầu tiên của Lục Kiều Vi là người này chắc chắn muốn làm cô, còn phản ứng thứ hai chính là mặc áo choàng này vào, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, mặc cũng như không, Lục Kiều Vi xấu hổ giận giữ nắm chặt đấm tay đi ra ngoài.
Người chủ mưu kia thì đang nằm trên giường, ôm máy tính trước người, một bên tai đeo tai nghe, ngón tay thì đang đánh chữ trên bàn phím, ngoài miệng không biết đang nói cái gì đó, vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Người phụ nữ này chắc chắn cố tình, bên ngoài thì mặc tây trang bên trong vẫn là váy ngủ đen gợi cảm kia.
Lục Kiều Vi còn nhìn thấy rõ cặp đùi xinh đẹp kia của cô ấy.
Lục Kiều Vi cảm thấy chắc là người phụ nữ này đang livestream, mà còn là loại livestream không đứng đắn.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên Văn Cẩn Ngôn ở góc phải bên dưới, còn lại đều là mặt người.
Lục Kiều Vi tặc lưỡi một cái.
Văn Cẩn Ngôn thấy sự hiện diện của cô, ngón tay gõ lên bàn phím, rồi lại nói một câu: "Ngày mai nói sau." Sau đó tháo tai nghe, cởi áo khoác tây trang, ngoắc ngón tay với Lục Kiều Vi.
"Tắm xong rồi sao? Thật thơm."
Lục Kiều Vi cảnh giác nhìn cô ấy, thản nhiên nói: "Cô vừa làm cái gì, livestream sao?"
"Xem như thế đi." Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Lại đây."
Tên cặn bã kia còn chưa đến, LKC không dám đi qua, nhỡ từ diễn thành thật thì làm sao, cô tìm chuyện để nói: "Cô còn trẻ, làm thế này cũng không hay, còn không bằng hãy chọn việc mình thích để kiếm tiền đi?"
Văn Cẩn Ngôn cười: "Cô đang khuyên tôi hoàn lương sao?"
Lục Kiều Vi hừ nhẹ một tiếng.
"Đáng tiếng, bây giờ tôi chưa muốn hoàn lương."
Văn Cẩn Ngôn nắm lấy cổ tay của cô, kéo về phía trước, chân Lục Kiều Vi lập tức lảo đảo một cái, sau đó cô bị ấn ngồi lên trên đùi người kia, Lục Kiều Vi xấu hổ giận dữ mắng: "Cô muốn làm gì?"
"Cô nói xem... đương nhiên là làm...." Văn Cẩn Ngôn thì thầm bên tai cô, ý tưới là "Cô".
Hai người dán chặt vào nhau, Lục Kiều Vi muốn lùi về phía sau, lại phát hiện mắt Văn Cẩn Ngôn có hai màu khác nhau, một trong số đó là màu xanh lam, cô không kìm được sự tò mò mà vén tóc Văn Cẩn Ngôn lên, không phải đeo lens để làm đẹp, mà là đôi mắt của Văn Cẩn Ngôn thật sự có màu khác.
Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô đặt ở bên môi, dịu dàng như lần hôn nhau trước đó. Theo lý mà nói, Lục Kiều Vi sau khi cùng cô ấy hôn một lần rồi thì nên bài xích thân mật cùng cô ấy, nhưng thân thể....
Đúng vậy, là rất hưởng thụ.
Phải, cô phải thừa nhận là hai câu Văn Cẩn Ngôn nói ra rất có sứt hút.
Lục Kiều Vi phải ứng lại muốn giãy giụa nhưng đã muộn rồi, Văn Cẩn Ngôn đã đặt cô nằm lên trên giường, còn dùng ngón tay chạm vào lớp vải mỏng kia.
Lòng bàn tay cực kì nóng bỏng dán lên trên da thịt như đang thiêu đốt, vốn dĩ cơ thể luôn bài xích các loại nhiệt độ từ khác không phải của bản thân, nhưng Lục Kiều Vi lại vô lực bài xích loại xâm lấn này, nhưng vào lúc lòng bàn tay của Văn Cẩn Ngôn chạm vào, lại làm cô đột nhiên trở nên thanh tỉnh.
"Từ từ, chờ một chút."
"Chờ không được."
Văn Cẩn Ngôn áp cô lại không để cho cô có thời gian phản ứng, ngay lúc cô ấy muốn hôn lên thì Lục Kiều Vi lại đẩy ngực của cô ấy ra, "Cô không biết bây giờ còn quá sớm sao? Không thì đợi một lát nữa?"
"Đã chín giờ tối rồi, không sớm.". Truyện Nữ Cường
Đúng vậy, tên chồng chưa cưới cặn bã bảy giờ đã đáp xuống máy bay rồi!
Tại sao còn chưa tới bắt gian! Nếu anh ta không đến, cô sẽ bị một người phụ nữ thịt mất!
Lúc đến có bao nhiêu kiêu ngạo, thì bây giờ Lục Kiều Vi lại có bấy nhiêu sợ hãi.
Nước mắt Lục Kiều Vi cũng đã rơi xuống, tim đập loạn xạ, Văn Cẩn Ngôn tinh tế vén tóc ra phía sau tai cô, hạ xuống nụ hôn trên đôi mắt đang trơ ra của cô: "Ngoan nào..."
Cả người Lục Kiều Vi đã tê rần.
Sự dịu dàng chết tiệt này, cô muốn né tránh nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể đưa tay cầm lấy điện thoại.
Nào biết Văn Cẩn Ngôn vẫn hôn lên không dứt, hôn lên vành tai, lông mày, mũi, Lục Kiều Vi bị hôn đến đầu óc choáng váng. "Điện thoại, điện thoại tôi, đưa cho tôi, tôi phải gửi Wechat."
Người đang hôn loạn trên mặt đột nhiên ngừng lại, nghi hoặc nhìn cô.
Lục Kiều Vi nói một cách yếu ớt, "Ý tôi là để giữ chút kỷ niệm, chụp ảnh hay gì đó..."
Sau khi nhìn nhau một lúc, Văn Cẩn Ngôn dựa vào người cô hỏi: "Đã tìm được chưa?"
Sau khi kêu to, Lục Kiều Vi chạm vào điện thoại.
"Vậy nhanh lên nha." Văn Cẩn Ngôn xoa nhẹ má cô, động tác còn lưu luyến hơn khi nãy, thậm chí còn siết chặt tay cô đang cầm điện thoại, hôn nhẹ lên cổ tay cô, "Lên giường mà còn chụp ảnh.... Có vẻ như rất kích thích đấy."
Lục Kiều Vi bị nói một cái giật cả mình.
Ngón tay bất giác buông ra, điện thoại rơi lên trên bụng.
Văn Cẩn Ngôn cầm điện thoại đưa lại cho cô.
Lục Kiều Vi bắt đầu bấm vào camera, bên góc bên trái phía dưới còn hiển thị hình vừa chụp. Mặc dù có chỉ nhỏ bằng ngón tay cái nhưng vẫn có thể nhìn ra, người phụ nữ đang nấu ăn trong bộ váy viền ren là Văn Cẩn Ngôn, cô ấy đang cúi lưng xuống lấy đồ dùng trong bếp, ánh mặt trời còn vô tình chiếu lên trên người cô ấy.
"Thì ra chị đã chụp rồi sao?"
Lục Kiều Vi sợ Văn Cẩn Ngôn đổi ý, camera nhắm ngay mặt Văn Cẩn Ngôn tạch tạch vài tiếng, nhưng khoảng cách lại quá gần nên trông như đang selfie, cô bất mãn nói: "Ngả người ra sau, đến đầu giường tạo một kiểu đi."
"Được."
Văn Cẩn Ngôn xoay người tựa vào đầu giường, vén làn váy lên cắn một chút, Lục Kiều Vi luống cuống: "Không phải, cô, làm vậy, làm gì vậy?"
"Không phải cô vừa chụp ảnh tôi mặc váy ngủ sao? Tôi đang nghĩ đến việc tạo thêm dáng mới cho cô." Văn Cẩn Ngôn nói một cách cực kỳ đứng đắn. "Như này được chứ?"
Lục Kiều Vi nuốt nước bọt, làm như là đang chụp hai ba bức ảnh nhưng thực tế là mở Wechat lên, chồng sắp cưới của cô vậy mà không có chút động tĩnh nào?
"Nhiếp ảnh gia à, chị sao thế?" Văn Cẩn Ngôn nói.
Cô thất thần chụp thêm vài tấm.
Văn Cẩn Ngôn lại bắt đầu hôn cô, cũng cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường, cắn vào tai cô, chụp ảnh hai người bọn họ.
Hai mắt Lục Kiều Vi bắt đầu sững sờ, đột nhiên nhìn thấy mình đang ở trong điện thoại, cô trợn mắt trừng Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn tiếp tục chụp thêm hai tấm nữa, đôi gò má trên mặt cô đỏ ửng đặc biệt dễ thấy, chỉ cần nhìn qua ảnh chụp là biết hai người đang làm cái gì.
"Cô, cô làm gì vậy, nhanh xóa đi!"
Văn Cẩn Ngôn càng cười ẩn ý, tiếng nói mang theo vài phần mỉm cười lại nhẹ nhàng: "Cô lưu ảnh tôi, tôi chỉ lưu một tấm có cô mà thôi, trao đổi:
Trao đổi cái quần gì đây, cô chụp là để làm chứng cứ cô bắt tình nhân của tên cặn bã, vậy Văn Cẩn Ngôn chụp ảnh của cô là tính làm gì?
"Đừng đơ ra như vậy, tôi sẽ hôn cô đấy." Văn Cẩn Ngôn dịu dàng nói, "Tôi biết cô sợ, tôi sẽ tiến sâu."
Lục Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, nhất định... lưu ý không để cho Văn Cẩn Ngôn thành công chiếm đoạt, cô cảnh giác hỏi: "Không phải nói chỉ hôn nhẹ thôi à?"
"Nhưng cũng phải để tôi hôn đủ chứ, có phải không? Nhưng mà, hình như không đúng, cô có vẻ nhỏ, có vẻ không phải.... cup C nhỉ?"
"Tôi nói phải là phải, hôn hay không hôn?"
Mẹ nó, người này nhất định là yêu tinh.
Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, kỹ thuật hôn của Văn Cẩn Ngôn thật sự là quá quá tốt, không chỉ hôn môi cô, mà những nơi khác cũng hôn luôn, cũng làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
......
Lục Kiều Vi bị lăn qua lộn lại, mỗi nơi trên người đều không tránh được dấu môi của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn vỗ đầu gối của cô hỏi: "Đang nghĩ gì?"
"Tôi nghĩ, một người con gái như cô, sao có thể hôn to như vậy."
Dứt lời, phòng tuyến cuối cùng cũng để cho cô ấy hôn lên.
......
Lục Kiều Vi bị hôn suốt đêm, khi tỉnh dậy mặt ướt đẫm, cô thật vô dụng, vậy mà để cho người thứ ba hôn đến vừa hôn vừa khóc.
Đáng giận hơn chính là Văn Cẩn Ngôn hôn cô tận hai tiếng đồng hồ, vậy mà tên chồng sắp cưới của cô nhưng bốc hơi khỏi thế giới này, không hề xuất hiện.
Tốt lắm, đi bắt gian lại biến thành.... cô bị Văn Cẩn Ngôn hôn sạch sẽ.
LKC nhìn chằm chằm trần nhà, sau khi lấy lại ý thức thì lập tức muốn rời giường, Văn Cẩn Ngôn ngủ bên cạnh cô, môi vẫn còn ướt át thậm chí còn đỏ hơn trước rất nhiều, cánh tay vẫn khoác lên trên eo cô, hai người dán sát vào nhau.
Cô siết chặt tay Văn Cẩn Ngôn ném về phía sau, chân Văn Cẩn Ngôn lại đè lên,môi áp lên mặt cô, như muốn hôn cô lần nữa.
Lục Kiều Vi dùng sức đẩy người nọ ra, nhanh leo khỏi giường, nào biết chân mình đã mỏi nhừ, đầu gối lập tức chạm đất, Lục Kiều Vi cố nhịn đau không kêu, cố gắng lết vào nhà tắm.
Cô nghi ngờ Văn Cẩn Ngôn là chó thành tinh, vành tai, cằm của cô đều bị cắn có dấu răng, những nơi khác thì càng không cần phải nói đến.
Tức giận xong, Lục Kiều Vi cầm điện thoại gửi Wechat, định gửi cho chồng sắp cưới của mình vài tin. Nhưng khi đang đánh chữ lại phát hiện tên cặn bã kia đã gửi cho cô mấy tin lúc 10 giờ đêm qua.
Lạc Nhất Ngôn:【Hôm nay anh không về được, tổng giám có chuyện nên giữ anh lại, hôm nay em không cần ra sân bay đón anh】
Lạc Nhất Ngôn:【Chờ anh về lãnh chứng】
Lạc Nhất Ngôn:【Rất muốn gặp em, nhớ em đến tâm can cũng đau】
Chết tiệt, copy rồi paste vậy mà cũng làm được.
Lục Kiều Vi trả lời: 【 Gặp bà già anh, bà đây đang chơi với tình nhân anh đây! 】
Lúc đi ra thì Văn Cẩn Ngôn cũng tỉnh, cô ấy dựa vào trên đầu giường sợi dây áo màu đen cũng đã trượt đến khuỷu tay, đỉnh núi uốn lượn dưới làn da trắng nõn của cô ấy cũng lộ ra một nửa.
Văn Cẩn Ngôn cầm cốc uống nước, nhấp một ngụm, môi càng thêm ẩm ướt, có lẽ cô còn chưa tỉnh hẳn, còn híp mắt lại nhìn cô.
Lục Kiều Vi dời tầm mắt đi, lại hỏi: "Quần áo tôi đâu rồi?"
"Chị phải về sao?"
Nói xong, Văn Cẩn Ngôn chỉ ngón tay về phía ban công, Lục Kiều Vi quay quay hướng ban công mà đi, đi được một nửa lại cảm thấy rùng mình, quần áo cô đã sớm rách loang lổ.
Chẳng trách lúc nãy Văn Cẩn Ngôn híp mắt nhìn cô như vậy. Thấy thế cô quay lại nhặt bộ tây trang của Văn Cẩn Ngôn rồi khoác lên người.
Lần này Lục Kiều Vi không quanh co với cô ấy nữa, sau khi thay xong quần áo thì trực tiếp rời đi, sau khi về nhà, Lục Kiều Vi mệt mỏi nằm trên giường, cả người giống như đã phế đi.
Nói là hôn nhẹ, Văn Cẩn Ngôn lại như muốn gặm tróc da của cô.
Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu đói khát a?
Lục Kiều Vi bụm mặt, bàn tay áp lên trên mặt, đặt tay lên mặt rồi lại lật người lại, nắm chặt ngón tay thành nắm đấm rồi đập xuống giường, đập rồi thì lòng bàn tay nóng lên, lúc này cô lại nghĩ đến đến tay mình Văn Cẩn Ngôn cũng không buông tha.
Bóng đêm ngoài cửa sổ kia tựa hồ như đang cười nhạo cô, trời đầy sao có lại có mấy phần xanh biếc từ những ngọn đèn chợt lóe chợt lóe.
Lục Kiều Vi ngủ một giấc mê man, lúc cô tỉnh lại thì điện thoại của cô đã đầy tin nhắn, từ công ty bên kia, tên cặn bã, còn có Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi chen chúc đi tàu điện ngầm, cô thật sự không có tin thần, cũng may mà những người dậy lúc bảy tám giờ đều có bộ dạng giống y như cô, trong khoang cũng rất yên tĩnh, cô nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đi được nửa đường, cô bấm vào xem tin nhắn của Văn Cẩn Ngôn gửi đến.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Đã về đến nhà chưa? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Em có làm chị đau không? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Chị nói rất đúng, tắm rửa xong đúng là rất thơm, rất kích thích. 】
Đúng vậy, chị gái này, cô không cần nhắc nhở tôi, hiện tại tôi cũng đã lĩnh hội đủ rồi.
Ngực và đùi của Lục Kiều Vi đều bị trầy hết, khi mặc đồ lót vào thì cảm thấy rất đau, khiến người ta không thể cảm thấy buồn ngủ. Cô cười lạnh một tiếng.
Sau đó là một tin nhắn được gửi vào buổi sáng
Văn Cẩn Ngôn: 【 Chị đang mặc nội y hả? 】
Còn mặt mũi mà hỏi vậy sao? Ngón tay cô đang di chuyển định kéo qua danh sách đen, thì thông báo hiện lên một tin nhắn thu hút sự chú ý của cô.
Vừa đến công ty, điều trước tiên cô làm là đi vào toilet, kéo mép lưng quần bên cạnh ra nhìn vào bên trong, đúng vậy là kiểu dáng mà cô thích mặc, nhưng cẩn thận nhìn xem thì trên đó có nhiều chỗ họa tiết hình thoi được khoét rỗng.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Chị mặc quần lót của em đi rồi phải không? 】