Tiêu Trì Dã hung ác đoạt lấy môi lưỡi của Thẩm Trạch Xuyên, khiến cho đầu óc Thẩm Trạch Xuyên quay cuồng, bị hôn đến nỗi không thở nổi, ngón tay đang bấu chặt của y dần dần mất sức.
Bởi vì không thở nổi, Thẩm Trạch Xuyên mơ hồ thấy choáng đầu hoa mắt. Trong khe tối chật chội ấy, y rơi vào tấm lưới của Tiêu Trì Dã, cảm giác ngạt thở càng lúc càng tăng lên, y như càng chìm sâu vào trong nước. Tiêu Trì Dã dùng hai cánh tay giam cầm sự giãy giụa của y, biến mình thành chỗ dựa duy nhất của y lúc này.
Dư Tiểu Tái đi đến bên giường, giày sột soạt ngay bên cạnh hai người.
Bên ngoài chợt vang đến tiếng bước chân vội vã, Thần Dương nói: “Ngự sử đại nhân ở đây! Mời ngự sử đi theo ti chức, công văn tìm được trong thư phòng cần ngự sử đại nhân tự mình xem qua.”
Dư Tiểu Tái kẹp công văn ra ngoài, hỏi: “Trấn phủ đại nhân đâu rồi?”
Thần Dương không dám ngó nghiêng trong phòng, bèn dẫn Dư Tiểu Tái ra ngoài, đóng cửa lại rồi nói: “Lúc nãy trấn phủ đại nhân uống trà trong phòng trực ban, giờ chắc đang qua đây rồi.”
Dư Tiểu Tái lại hỏi: “Không phải đại nhân qua đây từ vừa nãy rồi sao?”
Thần Dương nói: “Trời lạnh, uống chén trà cho ấm người mới có tinh thần…”
Bọn họ đi xa dần, Tiêu Trì Dã mới hơi tách khỏi môi của Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên nằm bên dưới dần bình phục hô hấp, đôi mắt sắp thất thần của y rũ xuống, cổ họng nuốt nước bọt theo lồng ngực phập phồng, môi bị hôn đến đỏ lựng ướt át, nụ hôn này suýt nữa đã lấy mạng y rồi.
Tiêu Trì Dã cũng thở dốc.
Một tay Thẩm Trạch Xuyên thò ra khỏi gầm giường, y muốn ra ngoài, nói: “Ngươi—”
Tiêu Trì Dã chộp lấy cánh tay vừa thò ra của y, kề chóp mũi vào y, lại hôn xuống.
Lần trước Thẩm Trạch Xuyên bảo Tiêu Trì Dã là “ngấu nghiến”, hiển nhiên hắn đã ghi hận, lần này đến cả hôn hắn cũng phải “nhai kỹ nuốt chậm”, chặn lại thanh âm đứt quãng của Thẩm Trạch Xuyên, đảo qua trong miệng rồi nuốt xuống bụng.
***
Lúc Dư Tiểu Tái gặp lại Thẩm Trạch Xuyên đã là non nửa canh giờ sau. Hắn tiến tới hành lễ, lấy làm ngạc nhiên, hỏi han ân cần: “Đại nhân đây là…”
“Bỏng.” Thẩm Trạch Xuyên đáp tỉnh bơ.
Các Cẩm y vệ vẫn đang lật từng cuốn trên giá sách mênh mông, Cát Thanh Thanh đi tới, lắc đầu với Thẩm Trạch Xuyên.
Vốn bọn họ chỉ đến lấy lệ thôi, Thẩm Trạch Xuyên thấy cũng đã sắp đến giờ, bèn bảo Dư Tiểu Tái: “Chỗ này tra cũng hòm hòm rồi, chi bằng ngươi với ta đến đại viện làm việc báo cáo lại cho Phó đại nhân đi.”
Dư Tiểu Tái bảo được, quét mắt một vòng nữa mới nói: “Tổng đốc tránh hiềm nghi nên vẫn đang ngồi bên ngoài, trước khi đi nên bảo một tiếng.”
Thẩm Trạch Xuyên lẳng lặng dùng đầu lưỡi nhấn nhấn khóe môi, gật đầu coi như đồng ý.
Lúc bọn họ ra ngoài, quả nhiên Tiêu Trì Dã hãy đang khoác áo cói ngồi câu cá bên hồ, như thể cả ngày chỉ ngồi yên đó không đi đâu khác.
“Trời tối rồi, hai vị đại nhân dùng cơm hẵng đi?” Tiêu Trì Dã gác cần câu, chẳng biết có câu được con cá nào không.
Dư Tiểu Tái chối khéo: “Làm phiền cả một ngày rồi, không dám nán lại nữa, lần sau tôi sẽ chủ trì mời hai vị đại nhân uống chén rượu.”
“Uống rượu thì được.” Tiêu Trì Dã vung cần câu, kéo lên một con cá diếc nhỏ màu bạc. Hắn cười sảng khoái, tiện tay thảy con cá vào sọt, đặt cần câu xuống rồi xách sọt đi tới. Hắn khẽ cúi người ra khỏi tán cây, vứt sọt cá cho Dư Tiểu Tái, nói: “Hôm nay ta được Dư đại nhân chiếu cố, có mấy con cá làm quà mọn, tặng riêng ngươi đấy.”
Lúc này một ít sương tuyết rơi xuống, Dư Tiểu Tái hẵng đang cúi đầu dòm sọt cá, không để ý đến hai bọn họ.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã, ngón cái Tiêu Trì Dã lơ đễnh sờ sờ tai phải, Thẩm Trạch Xuyên lập tức dời mắt.
Không dưng được quà, Dư Tiểu Tái sửng sốt: “Thế này sao…”
“Làm sao,” Tiêu Trì Dã vỗ vai Dư Tiểu Tái, “chẳng nhẽ có dăm ba con cá thôi mà Đô sát viện cũng coi là hối lộ à?”
Dư Tiểu Tái vội vàng nói: “Không phải…”
“Sau này đến nhiều hơn nhé.” Tiêu Trì Dã tránh người ra, “Thần Dương, tiễn người.”
Dư Tiểu Tái tự dưng được cảm ơn, ra đến cửa vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
Thẩm Trạch Xuyên sắp lên xe ngựa, lại bỗng sờ tai phải của mình một cái, cảm thấy chỗ này bị tên khốn kia xoa hỏng rồi, nóng đến phát bực.
***
Phó Lâm Diệp đang ở trong đại viện làm việc của cấm quân, hắn ghếch chân lên ngồi, Mạnh Thụy đứng chờ bên cạnh. Mạnh Thụy thấy hắn uống trà hết chén này đến chén khác, đến mông còn không dịch, biết tỏng hôm nay hắn nhất định phải moi ra gì đó thì mới chịu đi.
Mạnh Thụy đã ngấy lắm rồi, ngoài mặt lại chẳng mảy may biểu lộ, vẫn tiếp tục tươi cười dâng trà ngon cho hắn: “Sổ sách của cấm quân Phó đô ngự sử đại nhân đã xem rồi, các vị lão gia bộ Hộ cũng đã tính qua rồi, còn muốn tra gì nữa đại nhân cứ việc bảo ti chức.”
Phó Lâm Diệp nói bình thản: “Sổ sách là thứ phải kiểm tra đối chiếu cẩn thận nhiều lần, sai một li là đi một dặm ngay, không vội được, cứ xem lại đi.”
Ngụy Hoài Hưng bảo khoản tiền Tiêu Trì Dã dùng mấy năm nay để tu sửa đại viện, xây thêm thao trường không minh bạch, trên thực tế lại ghi rất minh bạch trong sổ sách của cấm quân. Phó Lâm Diệp biết Tiêu Trì Dã khó tra, nhưng hắn nhất định phải khuấy ra được gì đó từ trong nước, bằng không hắn sẽ không có gì để báo cáo cho Ngụy Hoài Hưng. Vả lại trước đây Lý Kiến Hằng che chở cấm quân, ai cũng cam chịu nhún nhường Tiêu Trì Dã, căn bản là không có gì thì sẽ không động đến hắn, song lần này hiển nhiên Lý Kiến Hằng đã ghét bỏ hắn rồi. Theo chiều gió, bây giờ hắn cũng nên cho Tiêu Trì Dã chịu khổ một chút.
Người của bộ Hộ đi theo gảy bàn tính canh cách, trong đường đốt đèn, ai cũng tập trung cao độ mổ xẻ sổ sách, chỉ hận không thể lôi từng khoản ra tính đi tính lại bảy tám trăm lần.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến còn thấy Đàm Đài Hổ trên hành lang. Y không nói gì, Kiều Thiên Nhai dịch dung thành Cẩm y vệ theo sau y bước vào cửa.
Tiếng hạt tính trong đường không dừng lại, Phó Lâm Diệp đặt chén trà xuống, đứng dậy đón Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên hành lễ với hắn, cả hai cùng ngồi xuống.
Phó Lâm Diệp hỏi: “Phủ viện tra thuận lợi chứ?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Vướng chân Tiêu nhị mất một lúc.”
Phó Lâm Diệp nhủ thầm quả nhiên, ngoài miệng thì rất mực quan tâm: “Hắn dám động thủ à? Cái tên vô lại đấy thì ngang ngược không ai bằng, lần này vất vả trấn phủ đại nhân rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ, động thủ đấy, nhưng không liên quan tới ngươi. Y cũng cười: “Không sao, làm việc vì Hoàng thượng, khổ một tí cũng được. Lúc đầu Tiêu nhị còn không cho ta tra viện, may mà có Dư đại nhân ở đó, nói hết nước hết cái mới khuyên được hắn.”
Phó Lâm Diệp cứ như muốn xả giận thay y, ra chiều hằn học: “Chúng ta làm việc theo hoàng mệnh, Tiêu nhị hắn thích cản là cản, vừa không coi chúng ta ra gì, cũng vừa không coi Hoàng thượng ra gì.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía nội đường, hỏi: “Đại nhân vẫn chưa tra xong ở đây à?”
Phó Lâm Diệp nói: “Tra xong rồi, nhưng vẫn phải soát lại mấy lần. Ngươi biết đấy, sổ sách là dễ làm giả nhất mà.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe ra ý trong lời hắn, dừng lại giây lát, rồi nói: “Tra soát lần này do đại nhân làm chủ, ta hoàn toàn nghe theo đại nhân.”
Phó Lâm Diệp chỉ cười, uống trà một lát với Thẩm Trạch Xuyên. Đến canh ba giờ Tý, sổ sách đối chiếu xong được trình lên.
Phó Lâm Diệp giở ra, bỗng dưng hỏi Mạnh Thụy: “Đầu xuân năm ngoái, trong cung nhận lệnh xây chùa, bộ Công ủy thác nhiệm vụ vận chuyển cho cấm quân. Nhưng sau đó chùa không xây nữa, Tổng đốc còn đến bộ Hộ đòi bạc đúng không?”
Mạnh Thụy đáp: “Đúng vậy, khoản bạc đó bị chậm mất mấy tháng, đều là tiền mồ hôi nước mắt của cấm quân, Tổng đốc sốt ruột nên mới tự mình đi đòi.”
Phó Lâm Diệp gấp sổ lại, cười lạnh: “Lúc ấy chi tiêu quốc khố còn chưa thanh toán xong, đến Ti lễ giám còn không dám tùy tiện duyệt, Tổng đốc đòi bạc kiểu gì?”
Mạnh Thụy nói: “Cấm quân chúng tôi không lấy bạc, lúc ấy là chủ sự bộ Hộ Vương Hiến quyết, chuyển một lô lụa thành Tuyền cho cấm quân, cấm quân đổi thành bạc. Khoản này cũng ghi rõ trong sổ rồi.”
Phó Lâm Diệp bỗng đập ruỳnh xuống bàn, làm cho ấm trà khẽ “canh” một cái, nếu không phải Kiều Thiên Nhai tay nhanh mắt lẹ đỡ được thì suýt nữa đã đổ trà lên chân Thẩm Trạch Xuyên rồi. Thẩm Trạch Xuyên vẫn mỉm cười ngồi yên, chờ nghe câu tiếp của Phó Lâm Diệp.
Khoản này là khoản nợ đầu xuân, lúc ấy Thẩm Trạch Xuyên hãy đang trong chùa Chiêu Tội, nhưng y biết khoản này. Cuối cùng khoản này giải quyết được, thực ra không phải vì Vương Hiến, mà là vì Tiết Tu Trác. Lúc ấy Tiết Tu Trác vẫn còn là Đô cấp sự trung khoa hộ, hắn đứng ra giảng hòa, dùng lụa thành Tuyền để thanh toán cho Tiêu Trì Dã.
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên gõ nhẹ lên gối, nghĩ.
Khoản này là một sơ hở.
Y như rằng, Phó Lâm Diệp hùng hổ lên giọng chất vấn Mạnh Thụy: “Trên sổ viết, lúc ấy lụa phát cho cấm quân có sáu trăm sáu mươi cuộn, các ngươi ghi là lụa Tuyền hạ phẩm, nhưng trong ghi chép kho của Khuất đô lại ghi là lụa Tuyền thượng phẩm! Thượng hạ chỉ khác nhau có một chữ, nhưng lại chênh nhau những bốn nghìn lượng bạc! Bản quan hỏi ngươi, bốn nghìn lượng bạc này đi đâu rồi?”
Mạnh Thụy phản ứng cực nhanh, đáp rành mạch: “Lúc đưa tới, xác thực là lụa Tuyền hạ phẩm. Đồ bộ Hộ điều ra, trên thủ dụ điều lệnh đều ghi là lụa Tuyền hạ phẩm.”
Phó Lâm Diệp quăng sổ đi: “Tất nhiên, Vương Hiến đã sớm thông đồng với các ngươi rồi, hắn ghi là lụa Tuyền hạ phẩm trên thủ dụ điều lệnh, nhưng trong kho ghi chép rõ ràng là lấy ra lụa Tuyền thượng phẩm. Tiêu Trì Dã đã cho Vương Hiến cái gì thế? Há có thể sai hắn làm giả!”
Mạnh Thụy ngỡ ngàng: “Vu khống! Phó đại nhân, chỉ—”
“Ta thấy cấm quân đúng là cái rổ nước dầu mà, Tiêu Trì Dã làm giàu bằng các ngươi, mấy năm nay rõ ràng hắn toàn đi ăn chơi lêu lổng trên phố Đông Long! Lúc trước thì cấu kết với Vương Hiến, sau thì có Viên Liễu xun xoe tặng đào, Tiêu Trì Dã mang thánh ân của Hoàng thượng, thế mà chỉ biết tranh thủ ních đầy túi mình!” Phó Lâm Diệp cười gằn, “trấn phủ đại nhân, thấy chưa? Tâm phúc đệ nhất thiên hạ chính là tham tặc đệ nhất thiên hạ đấy! Đêm nay ngươi với ta tra sâu hơn nữa, nhất định còn không ít khoản đen cho xem!”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Phó Lâm Diệp, nhìn đến mức Phó Lâm Diệp chột dạ, nói: “Chuyện này không liên quan đến án hành thích, không thuộc phạm vi chức trách của ta, đại nhân tự quyết đi.”
Ý đồ của Phó Lâm Diệp là kéo cả Thẩm Trạch Xuyên xuống nước, thấy Thẩm Trạch Xuyên không cắn câu thì lại hơi chùn chân. Có điều, chuyện này mà bẩm báo lên thì quả thật cũng coi như đại sự, hắn không đành lòng vứt công lao này đi, bèn lập tức hạ quyết tâm, đập bàn: “Tra tiếp! Đêm nay phải tra đi tra lại toàn bộ sổ sách mấy năm qua của cấm quân cho bản quan!”
Thẩm Trạch Xuyên chợt cười, dời mắt đi, ngồi trên ghế uống trà. Ngoài mặt y cười, trong lòng lại dần dần chùng xuống. Khoản này mà không có Tiết Tu Trác nhúng tay vào thì chưa chắc y đã chú ý tới, chỉ sợ chính Tiêu Trì Dã cũng đã quên rồi. truyện đam mỹ
Chẳng lẽ Tiết Tu Trác đã đề phòng cấm quân từ lúc đó rồi sao?
Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc, thổi bọt trà.
===